Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 41



Chắc chắn, ngày hôm nay Tần Tư Đình sẽ không đi đường này.

 

Ngay cả bóng anh cũng không được thấy.

 

Thời Niệm Ca đứng một lúc, mười phút nữa mới đến giờ họ thường gặp, trực tiếp lấy di động nhắn tin cho anh.

 

[Cậu đi học chưa?]

 

Tần Tư Đình trả lời rất nhanh: [Chưa]

 

Thời Niệm Ca: [Mình lại trông thấy chiếc xe thương vụ kia, hôm nay cậu có đi đường cũ không?]

 

Tần Tư Đình trả lời: [Cậu đang ở đâu]

 

Thời Niệm Ca: [Đừng lo, bây giờ mình vào trường đây, cậu không cần phải đến ngay đâu.]

 

Nói xong cô lại nhướng mắt nhìn chiếc xe thương vụ, cô mặc kệ cứ thế đi về phía cổng trường, thấy di động rung, cô cầm lên xem.

 

Tần Tư Đình: [Đừng đi đâu cả, tôi đến đó.]

 

Cô dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh, xác nhận xem Tần Tư Đình có đang đi từ hướng khác tới không, cô nhanh chóng gửi cho anh một tin: [Mình sắp vào đến nơi rồi, cậu không cần đến đâu, mình biết cậu không muốn gặp người trong xe kia, mình cũng không muốn nhìn thấy cậu không vui, lát nữa gặp trong lớp nhé.]

 

Gửi xong, cô bước nhanh vào phòng học, không đợi Tần Tư Đình trả lời.

 

Cô vào lớp, đặt cặp xuống rồi lại đi ra ngoài, cô đứng ở đầu cầu thang một lúc, đây là lối duy nhất để vào lớp, cô có thể đợi anh ở đây, rõ ràng có thể đến lớp cùng nhau, nhưng cô muốn đến sớm một chút, cho dù một giây cũng được

 

Cho đến khi bóng dáng của Tần Tư Đình xuất hiện ở chân cầu thang, Thời Niệm Ca mới vội vàng vẫy tay với anh: “Tần Thần, Tần Thần.”

 

Chàng thiếu niên nghe thấy tiếng gọi, ngước đầu lên, trông thấy một nữ sinh mặc đồng phục vẻ mặt vô cùng hưng phấn vẫy tay với anh, cô không đứng ở tàng cây trước cổng trường nữa, mà đứng ngoài hành lang, một tay đặt trên tay vịn cầu thang, một tay vẫy loạn xạ, khuôn mặt cười rất tươi, vô cùng vui vẻ.

 

Thật tình cờ, cô Triệu chủ nhiệm đi phía sau Tần Tư Đình, hai người gần như cùng bước lên cầu thang, nghe thấy giọng Thời Niệm Ca, lúc này dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô.

 

Khuôn mặt hưng phấn trong phút chốc ngây ra, Thời Niệm Ca nghíu nghịu: “Cô…Triệu.”

 

Cô Triệu nghiêm mặt, trừng mắt với cô, ra hiệu nhanh chóng quay về lớp học.

 

Thời Niệm Ca dẩu môi một cái, lại lén nhìn Tần Tư Đình, trông thấy anh vẫn lạnh nhạt, cứ tiếp tục đi lên cầu thang, tựa như sau lưng anh chẳng có ai.

 

Dưới cái nhìn rực lửa của giáo viên,Thời Niệm Ca nhanh chóng xoay người chạy về lớp, trước khi quay đầu chạy còn bắn một cái nhìn đầy hưng phấn cho Tần Tư Đình. mèo máy màu hồng chấm com

 

Cô Triệu đứng ở chỗ cũ tức đến mặt mũi méo xệch, nhớ lại vẻ mặt cực kỳ vui vẻ vừa rồi của Thời Niệm Ca, lại nhớ đến vẻ mặt của Tần Tư Đình vừa rồi, xem như vẫn còn tập trung học hành.

 

Hai đứa trẻ này sẽ không thực sự yêu nhau, phải không?

 

Đều là người lớn rồi, học sinh cấp ba yêu nhau là chuyện thường tình, một người họ Tần một người họ Thời, đúng là không có cách nào ngăn cản, nhưng sắp thi đại học rồi, bây giờ mà yêu đương, ngộ nhỡ làm giảm sút thành tích học tập sẽ thế nào đây?

 

Mấu chốt là con bé Thời Niệm Ca này biểu hiện hết lên mặt chẳng thèm giấu giếm, khi cô bé chưa vào lớp 12 đã nghe tới chuyện yêu đương với Đường Thiệu, những mấy thầy cô trong phòng tán gẫu, hai nhà Đường – Thời hợp tác, hai đứa quen nhau, nhưng dường như chưa từng có cử chỉ thân thiết trong trường học, ngay cả cùng ăn cơm cũng không có, các thầy cô đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

 

Nhưng đối với Tần Tư Đình lại khác, con bé này dường như rất thích Tần Tư Đình.

 

Là một giáo viên lâu năm, nhìn đủ loại thầm mến, hơn nữa Tần Tư Đình còn là kiểu rồng giữa loài người, số nữ sinh mến cậu nhóc nhiều vô số, nhưng khiến cậu nhóc này dừng chân liếc mắt một cái cũng chỉ có Thời Niệm Ca.

 

Nếu hai đứa trẻ thực sự yêu nhau, nhiệm vụ của giáo viên là phải ra mặt nhắc nhở chúng một chút đúng không? Sắp đến kỳ thi đại học rồi, sau đó tính tiếp…

 

Nhưng dù sao đó cũng là nhà họ Tần và nhà họ Thời, vẫn phải giữ bát cơm của mình, ngộ nhỡ nặng lời quá, bản thân sẽ không có gì tốt đẹp.

 

Không thể đánh cũng chẳng thể chửi, sao bây giờ.

 

Cô Triệu vô cùng khổ sở.

 

Chỉ có thể mong cho hai đứa nhỏ này thích thoáng qua thôi, nhất định không được xảy ra chuyện gì trước kỳ thi đại học.

 

Lúc này trong đầu cô Triệu như bốc hỏa, còn Thời Niệm Ca ngồi thẳng vào chỗ ngồi, ngước mắt trông thấy Tần Tư Đình bước vào, lại cười ngọt ngào chào anh. mèo máy màu hồng chấm com

 

Tần Tư Đình đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô, cô sát người lại khẽ hỏi: “Tần Thần, bài chép của mình đâu?”

 

Tần Tư Đình nhìn cô một cái, lấy trong hộc bàn ra mọt quyển vở màu hồng đặt lên bàn cô.

 

Thời Niệm Ca nhanh chóng cầm lên, mắt đảo qua đảo lại, mấy trang vở toàn là nét chữ của Tần Tư Đình, hớt hả ôm quyển vở ghi chép cười trộm.

 

Thời Niệm Ca có một trái tim to bự, thoáng chốc quên béng chuyện sáng nay trông thấy chiếc xe, Tần Tư Đình cũng không nhắc đến, cô không biết sáng nay anh đi đường nào.

 

Kệ, dù sao nhìn anh cũng không có vẻ gì là có tâm sự, cô không lo lắm.

 

Cả buổi sáng Thười Niệm Ca chỉ nhìn chữ viết trong quyển vở ghi chép, nhìn nhiều quá, đến mức thuộc nằm lòng, cô còn tận dụng luôn giờ tan học để nhìn nét chữ Tần Tư Đình đã viết cho mình, so sánh với nét chữ của mình, sau đó phát hiện, phong cách chép bài của anh, vô cùng đặc biệt.

 

Những ghi chép của anh dành cho cô vô cùng đơn giản, đều là từ cô hiểu được, hơn nữa lại dễ nhớ, đọc mấy lần là có thể thuộc hết phần quan trọng, khiến cho cô dù đã nghỉ mấy buổi học, chỉ cần nhìn tập ghi chép là có thể nắm được bài.

 

Anh còn biết cách cô nghe giảng thường ngày nữa, dùng cách này để giúp cô theo kịp bài.

 

Đến chiều, Thời Niệm Ca vẫn còn đang chìm đắm trong quyển tập ghi chép, lọi dụng lúc Tần Tư Đình không chú ý, cô lén dùng đỏ vẽ bên dưới mấy trái tim nho nhỏ, còn thêm một mũi tên xuyên qua.

 

Tần Tư Đình thấy cô hí hoáy vẽ gì đó, thản nhiên nhìn một cái, Thời Niệm Ca gấp lại hông cho anh nhìn, cô chỉ nhìn anh cười ngọt ngào.