Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 44



Lữ – Mèo máy màu hồng

Sinh nhật ông nội của Đường Thiệu?

 

Thời Niệm Ca cảm thấy hơi lo lắng.

 

Mặc dù nhà họ Đường cũng có tiếng ở Hải Thành, nhưng mấy năm gần đây nhà họ Thời ăn nên làm ra, như ngựa ô ở Hải Thành, người trong giới đều khen ngợi, người trước đây từng hợp tác nhiều vô kể, có cả nhà họ Đường, vì lúc đầu ông nội của Đường Thiệu cũng có giúp đỡ nhà họ Thời, nên phải nể mặt, hai nhà mới qua lại thân thiết hơn.

 

Nếu Đường Thiệu chọn cách đưa ông nội anh ta ra, Thời Niệm Ca cảm thấy không thể trở mặt ngay lúc này, tuy rằng trong lòng cô không muốn đứng cùng một chỗ với anh ta.

 

“Cho dù mời nhà họ Thời, nhưng ba mẹ tôi không có trong nước, một đứa trẻ con như tôi cũng không thể đại diện cho gia đình đến sinh nhật ông nội anh được.” Thời Niệm Ca lãnh đạm nói tiếp: “Tối nay tôi sẽ gọi điện cho ba mẹ tôi nói một tiếng, để họ chuẩn bị quà mừng, những chuyện thế này nhà anh cứ nói thẳng với ba mẹ tôi là được, không cần phải nói với tôi.”

 

Sau khi nói xong, cô đảo mắt lập tức trông thấy Tần Tư Đình vẫn đứng đó chưa đi, cũng không giục cô, thế mà lại đứng đó chờ cô.

 

Đường Thiệu nhận ra, quay lại nhìn Tần Tư Đình.

 

Nhất thời anh ta không biết bản thân có cảm giác gì, cái núi băng này bình thường ít khi qua lại với người khác, bản thân cũng đã đến lớp sáu vài lần, nhưng chưa lần nào thấy Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình đi chung thế này.

 

Đường Thiệu lập tức nhận ra mối nguy cơ, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Em theo anh ra đây một chút.”m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

“Sắp vào học rồi, chủ nhiệm của bọn tôi vô lớp rồi, tôi đi đây.” Thời Niệm Ca hấp tấp gạt tay anh ta ra: “Được rồi Đường Thiệu, có việc gì thì anh cứ nhắn tin cho tôi, đừng hại tôi đi học trễ chứ?”

 

Trông thấy Tần Tư Đình vẫn lặng lẽ đứng đó chờ cô, Thời Niệm Ca quýnh cả chân lên chạy đến bên cạnh anh, Đường Thiệu nhíu mày, gằn giọng chỉ có cô nghe thấy: “Em và Tần Tư Đình xảy ra chuyện gì? Sao đi gần nhau thế?”

 

“Anh ấy là bạn cùng bàn của tôi, đi gần có sao, hơn nữa tôi không có nghĩa vụ giải thích với anh.” Thời Niệm Ca không chịu nổi sự phiền hà của anh ta: “Bạn học Đường Thiệu, sao anh cứ phải để tôi nói đến những lời khó nghe thế? Anh không rõ vì sao tôi và anh bắt đầu? Lẫn vì sao tôi và anh kết thúc à? Ban đầu đã không có nền tảng tình cảm, kết thúc là kết thúc, anh cứ dây dưa thế này thật sự không vui đâu đấy.”

 

“Anh không dây dưa, anh thích em thật mà, Niệm Niệm.” Đường Thiệu định tiến đến nắm tay cô.

 

Thời Niệm Ca lập tức chạy trốn khỏi anh ta, chạy thẳng đến bên cạnh Tần Tư Đình, tuy rằng không nắm tay hay bấu víu lấy tay áo anh, nhưng cả người đều ngả về phía anh.

 

Ông anh à, anh thích tôi, không có nghĩa là tôi phải thích lại anh mà.

 

Giống như anh thích đưa người khác đến phòng y tế còn nhẫn nại chăm sóc người ta, cô không phải Bạch Liên hoa hiền lành ngồi khen ngợi người khác.

 

Người với người khác nhau, hơn nữa bất đồng quan điểm, càng không thể ở cùng một chỗ, chỉ dằn vặt nhau thêm thôi.

 

Thời Niệm Ca lười biếng mở miệng, nhưng vẻ mặt tràn ngập xa cách với Đường Thiệu.

 

Tần Tư Đình vẫn đừng tại đó không động đậy, Đường Thiệu vừa đi về hướng này, đột nhiên trông thấy Tần Tư Đình thò tay, nắm lấy bàn tay Thời Niệm Ca, đồng thời quay đầu lại, giống như ở đây là nơi không người, nói: “Có thể vào học chưa?”

 

Thời Niệm Ca vì trên tay đột nhiên được một bàn tay ấm áp nắm lấy mà sửng sốt, hơi ngơ ngác nhìn anh: “Ờ…”

 

Tần Tư Đình không nằm tay nữa, bàn tay đặt trên lưng cô, không xem như đang ôm, nhưng nhìn rất thân thiết, dáng vẻ như đang bảo vệ, che chở cho cô.m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

Hai người không quay đầu lại nữa, khuôn mặt Đường Thiệu đen kịt lại.

 

Mẹ nó. Không phải là anh bị Tần Tư Đình cho đội nón xanh đấy chứ?

 

Vẻ mặt vừa rồi của Thời Niệm Ca là sao? Cô ấy cứ như là vừa e ấp vừa sợ sệt ấy?

 

Khi ở cùng anh, Thời Niệm Ca chưa từng có vẻ mặt này, toàn trưng ra vẻ mặt cô chủ lạnh lùng, tính cách thì hoạt bát dễ thương, nhưng hoàn toàn không có kiểu e thẹn!

 

Cô ấy thích Tần Tư Đình ư!?

 

Đường Thiệu giận vô cùng, nhưng nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu đi đến bên kia rồi, trông thấy giáo viên, anh đen mặt xoay người, cầm lấy di động rồi đi về lớp, vừa đi vừa gọi điện cho Thời Niệm Ca.

 

“Xin lỗi, số điện thoại này hiện thời không liên lạc được, mời gọi lại…”

 

Lại bấm gọi gọi lại, vẫn như vậy.

 

Đường Thiệu mặt mũi đen xì cất di động.

 

Trước đây chuyện giữa anh và cô luôn bị cô giấu nhẹm đi, chưa từng công khai. m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

 

Bàn tay Tần Tư đình đặt lên vai Thời Niệm Ca sau khi vào lớp không biết đã buông ra từ lúc nào, chỉ ra hiệu bằng mắt cho cô nhanh chóng ngồi vào chỗ, đừng lãng phí thời gian.

 

Thời Niệm Ca vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn về phía anh.

 

Tần Tư Đình lại nhìn cô một cái, ánh mắt như hỏi: “Có chuyện gì?”

 

Cô khóa miệng ngay lập tức, không hỏi gì hết, trái tim cứ thế nhảy ba da bum.

 

Cô không dám tự cho bản thân là đúng, nhưng mà kiểu gì thì cô cũng cảm thấy Tần Tư Đình dường như…

 

Nhưng mà cô không có cơ hội để tơ tưởng tiếp, chủ nhiệm đã vào lớp, sau khi vào điểm danh xong thì bắt đầu quở trách các bạn tối hôm qua sau giờ học kéo bè đánh nhau ở sân thể dục, trong đó có Hác Tu Xã.

 

Bị giáo viên chỉ đích danh dạy bảo cho một trận, sau đó mấy bạn này lại bị gọi đến văn phòng, vừa dặn lớp tự học, tuy rằng giáo viên không ở trong lớp, nhưng bầu không khí vô cùng nghiêm túc, không ai dám hó hé gì.

 

Cũng may Tần Tư Đình không hề bị ảnh hưởng, Thời Niệm Ca ngồi bên trong, phía bên trái là anh, bên phải là vách tường, cũng có cảm giác an toàn không bị điều gì quấy nhiễu.

 

Tối qua vì được anh đưa về nhà, cô vui đến nỗi ngủ không ngon, bây giờ anh lại ngồi bên cạnh, cảm giác lại lâng lâng, thật là khổ quá đi.

 

Giờ tự học buổi sáng mọi người rất yên tĩnh, cô viết bài một chốc đã chịu không nổi, chỉ muốn nằm bò ra bàn để đánh một giấc, kết quả cứ thế đi vào mộng đẹp.

 

Ngủ cho đến khi giờ tự học buổi sáng kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, cô bị giật mình, mở to mắt nhìn mọi người lục tục đi ra ngoài, hẳn là hết giờ học rồi, nhưng vẫn muốn ngủ tiếp, đợi cho đến giờ học sau, tiếp tục nằm bò ra bàn, thật là dễ chịu, nhắm mắt ngủ thẳng giấc.