Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 47



Lữ – Mèo máy màu hồng

Cô rất muốn biết, vì sao dường như giữa Tần Tư Đình và mẹ anh luôn có gì đó không rõ ràng, anh gần như vô cùng chống đối và chán ghét, nhưng mẹ anh cứ một mực ở đây đợi anh, muốn có cơ hội nói chuyện với anh.

Dù đã đến đây vài lần, nhưng chỉ lặng lẽ đợi trước cổng trường, không hề ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt của anh.

Trước đây Thời Niệm Ca rất ít khi nhiều chuyện về những gia tộc khác, càng không biết rốt cuộc nhà họ Tần xảy ra chuyện gì, chỉ biết duy nhất một thứ là nhà họ Tần là một trong bốn gia tộc lớn ở Hải Thành, còn biết ông nội Tần Tư Đình rất có tiếng nói, được nhiều người tôn kính.

Về phần khác, cô chưa từng nghe tới, cho dù bây giờ vô cùng thích anh, nhưng cũng không hề muốn thăm dò cuộc sống riêng tư của anh.

Trừ khi anh tình nguyện kể cho cô.

“Mình bắt taxi về.” Thời Niệm Ca vẫy tay chào anh, vừa hay đằng trước có vài chiếc taxi đang đậu, cô ngồi vào một chiếc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Tư Đình vẫn đứng đó nhìn về phía cô, sau khi xác định cô đã lên xe an toàn, mới không nhìn theo nữa. m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

Anh thật sự, thật sự rất tốt.

Tốt đến mức cô rõ ràng thích anh vô cùng, nhưng chữ “thích” này cô cũng không dám nói ra.

Từ khi nào Thời Niệm Ca bắt đầu sợ hãi  như vậy?

Rõ ràng ban đầu thích rồi theo đuổi người ta, sao bây giờ Tần Tư Đình tốt với cô rồi, đang lúc đắm chìm trong sự dịu dàng của anh cô lại ngập tràn cảm giác lo sự bản thân sẽ làm sai gì đó, hoặc quấy rầy anh sẽ khiến mọi thứ tiêu tan.

Cô không muốn mất anh.

Cho nên nếu có thể duy trì thế này đến khi vào đại học, vậy không phải tốt lắm sao…

Thời Niệm Ca tựa đầu vào kính xe, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Nếu như cô học y, anh đến nước Mỹ hoặc thành phố khác để học, tỉ mỉ cân nhắc, vậy thời gian đến kì thi mỗi lúc một ngắn, cũng tương đương với khoảng thời gian họ ở bên nhau.

Về đến nhà, bước vào cửa, định buông cặp sách, Thời Niệm Ca mới để ý bản thân vẫn còn đang khoác áo của Tần Tư Đình.

Cô nhanh tay nâng niu chiếc áo như bảo bối, ôm trong lòng, sau khi tắm xong lại ngắm nghía áo của anh tiếp.

Bình thường đồng phục của cô đều do dì Hương giặt, cô thích mùi quần áo sạch sẽ vương mùi nước giặt vải, tận dụng khoảng thời gian giặt quần áo, cô làm nốt bài tập cho xong, nửa giờ sau giặt xong áo tiếp tục sấy, xong đâu đấy cô mới đem đi ủi.

Thật ra đồng phục không cần thiết phải ủi, nhưng cô vẫn không mong áo của Tần Tư Đình để đây sẽ bị nhăn nhúm, chất lượng vải của đồng phục cũng thuộc lại phổ thông, ủi hai lượt đã phẳng phiu, cô gấp lại cẩn thận, đặt trên giường nơi cô có thể nhìn thấy.

Lúc cô nằm xuống lại ngắm nghía chiếc áo, một thiếu niên cao một mét tám lăm, nữa một mét sáu lăm, khi hai người đứng gần, rất giống với hai người đang thân mật.

Thời Niệm Ca ôm mặt lăn lộn trên giường, mặt vùi vào gối ôm. m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

Hôm sau, khi đến trường, Thời Niệm ca quan sát vẻ mặt của Tần Tư Đình một lúc, trông thấy dường như tâm trạng anh không tệ lắm, cũng không kiềm chế như cô tưởng tượng.

Đoán chừng dù gặp mẹ nhưng cũng không phải quá khó chịu đối với anh.

Lúc này cô mới yên tâm.

Sáng nay cô đặt đồng phục của anh lên bàn, Tần Tư Đình đi tới đã nhìn thấy áo của mình.

“Tối hôm qua mình giặt rồi, có thể mặc luôn đấy.” Thời Niệm Ca giống như một đứa trẻ đang đợi được người lớn khen thưởng.

Đầu mày Tần Tư Đình hơi động đậy, cầm đồng phục lên mặc vào.

Trông thấy anh trực tiếp mặc áo do mình giặt, Thời Niệm Ca cứ nhớ mãi về cảnh tượng tối hôm qua, khuôn mặt lập tức ửng hồng

Cô bắt đầu quờ quạng mái tóc sợ anh nhìn thấy, cúi đầu vờ như đang kiểm tra bài tập tối qua.

Nhưng đang yên đang lành cô đỏ mặt cái gì chứ? Bởi vì hôm qua đặt hai bộ đồng phục gần nhau, sau đó cô mơ sao? Mơ thấy Tần Tư Đình hôn cô?

Vốn định thản nhiên đối diện với anh, hôm nay cô không hiểu sao lại ngượng ngùng như thế, nhưng cảm giác trong mơ chân thật như thế, buổi sáng sau khi thức dậy thấy hai chiếc áo vẫn ở đó, cô lại cảm thấy đây không phải mơ, khiến cô sơ mất hồn mất vía.

Sau khi suy nghĩ vẩn vơ, mới phát hiện ra tâm sự của bản thân.

Thời Niệm Ca không tập trung, tiết toán buổi sáng mọi người mải miết giải đề, cô lại vô thức viết lên giấy rất nhiều chữ “Tần Tư Đình”.

Thật ra sáng nay cô vô thức viết hai lần, ban đầu cô không mấy để tâm, chỉ lấy sách che lại, bây giờ lại tiếp tục viết ngoằn ngoèo tiếp tên anh.

Đến khi Thời Niệm Ca tỉnh lại biết mình đang làm gì, khuôn mặt lại tiếp tục đỏ ửng lên.

Mẹ ơi, cô đang làm gì thế này?

Vừa rồi giáo viên bắt cô chỉ ra điểm quan trọng trong bài cô còn đang viết này viết kia, hình như Tần Tư Đình thò tay sang cầm sách của cô, chắc là anh giúp cô đánh dấu chỗ quan trọng, cho nên lúc anh vừa quay mặt sang nhất định thấy rồi.

Anh nhìn thấy cô viết đầy tên anh trên giấy? m e o m a y m a u h o n g . c o m

Hả?

Ah ah ah ah!

Chắc cô chết mất!

Cả tiết học cô không dám nhìn người bên cạnh, đợi đến lúc nghe chuông hết tiết lập tức gục đầu xuống bàn, đụng đầu côm cốp với mặt bàn.

Tần Tư Đình bị tiếng đập đầu lên bàn của cô làm cho giật mình, quay sang nhìn thì thấy trán cô đã bắt đầu hồng hồng.

Thời Niệm Ca buồn phiền nhớ lại ban nãy anh có nhìn thấy cô viết tên anh không? Lúc nằm bò ra bàn càng thêm thấp thỏm, đột nhiên mắt đảo đảo, kết quả chạm phải cái nhìn của Tần Tư Đình.

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Tư Đình cứ thế im lặng nhìn cô

Thời Niệm Ca vẫn bò ra bàn, bởi vì quay đầu, phần giấy viết toàn tên anh lộ ra.

Tần Tư Đình nhìn thoáng qua, rồi đảo mắt qua cô, sau đó ung dung nhìn đi chỗ khác.

*** Spoiled chương tiếp theo:

“Con sắp thi đại học rồi nhỉ? Cậu bạn con thích kia, cũng tính thi y à?”

“Không đâu, có thể nói là, chắc chắn anh ấy sẽ không học y.”

“Vậy thời gian hai đứa ở gần nhau chẳng còn là bao, con sợ gì chứ, muốn tỏ tình thì cứ tỏ tình thôi, nếu cuối cùng không thành, chẳng có gì xấu hổ cả, sau khi tốt nghiệp chẳng còn liên lạc nữa, bình thường con của mẹ không phải can đảm lắm à, sao dạo này ngoan như cún thế?”

“…Mẹ có phải là mẹ ruột của con không hả, sao có thể khuyến khích con gái đi tỏ tình như thế.”