Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 48



Ngoài cửa sổ lất phất mưa nhỏ, sắp vào hạ rồi, gió thổi cũng không đem lại cảm giác lạnh nữa, chỉ vương chút hương mùa hạ dìu dịu thơm ngát, mưa phùn tí tách, tựa như rơi vào lòng, rất ngứa ngáy.

Tâm sự của thiếu niên và thiếu nữ cứ như mưa phùn rả rích, lưu luyến bịn rịn, vạn vật sinh sôi.

“Mẹ, không cần lo cho con, không cần phải bận lòng vì con.” Chiều chủ nhật Thời Niệm Ca nhân lúc được nghỉ ngơi, nằm trên sô pha gọi điện quý cô Dương Trân Trân, nghe mẹ ở bên kia thế giới càm ràm mãi, cô đưa di động ra xa tai, cứ nằm nói: “Mấy bữa trước con cảm sơ sơ thôi, lúc ấy không phải đang mùa cúm à, mọi người dễ lây cho nhau, nên con gái của mẹ cũng bị lây thôi, lúc chú Thái nói với mẹ nhất định thêm mắm dặm muối rồi, con nào có yếu như sên thế, sốt một ngày, lại nghỉ thêm hai ngày, ba ngày ấy không còn sốt cao nữa.”

“Con cứ thế sao mẹ yên tâm được, rõ ràng trong nhà có nhiều người, cứ khăng khăng ở một mình gần trường, mẹ thấy á hả, con quên sạch trong nhà có ai rồi.” Quý cô Dương Trân Trân vô cùng lo lắng.

“Không mà, con ra ngoài sống để bản thân có chút không gian yên tĩnh, dì Hương thỉnh thoảng vẫn đến chăm sóc con mà, làm cho con cả tủ đồ ăn ngon, những dì khác phải bận rộn ở nhà, con ở đây không cần ai, con gái của mẹ đã trưởng thành rồi, phải sớm quen với cuộc sống tự lập chứ.”

“Con gái nhà người ta lúc nào cũng gần gũi với ba mẹ, chỉ có con, ngày nào cũng thích ở một mình.” Quý cô Dương Trân Trân hừ một tiếng: “Sốt liên tục ba ngày, mẹ con đau lòng muốn chết.”

“Nào tới ba ngày, chỉ có ngày đầu tiên sốt thôi, sau đó hai ngày kia ở nhà nghỉ ngơi, thật ra hôm sau con định đi học lại rồi, mà chú Thái cứ một hai không đồng ý, còn gọi dì Hương đến trông con, bắt con phải nghỉ hai ngày ở nhà, sau đó con quấy quá, gọi điện cho cô giáo, nhờ cô gọi điện cho hai người họ, cuối cùng họ mới thả con đi đấy.” Thời Niệm Ca cười khoái chí: “Mọi người cứ yên tâm, tập đoàn Thời Đạt đều dựa vào sự chống đỡ của ba mẹ, ba mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe là được, không cần lo cho con, dù sao con cũng trưởng thành rồi.”

“Con và cậu bạn con thích kia sao rồi, tình cảm tiến triển thế nào?” Mẹ cô rốt cuộc cũng không thể nhịn được.

Thời Niệm Ca nằm trên sô pha, vừa nghe điện thoại vừa mơ màng ngủ, vừa nghe đến câu hỏi này của mẹ thì trợn to mắt, lập tức hoạt bát trở lại.

Cô nhìn trần nhà, tròn xoe mắt: “Mẹ, năm đó khi mẹ với ba ở cùng, là mẹ theo đuổi ba hả? Con nhớ ba từng kể như vậy.”

Quý cô Dương Trân Trân: “…Con tin ông ấy à?”

“Mấy người giúp việc trong nhà cũng làm chứng mà, năm đó nhà họ Thời chỉ có một cửa hàng nhỏ, ba con là công tử của một gia đình không mấy khá giả, tất cả mọi người đều nói rằng mẹ theo đuổi ba  mà.”

“…” Quý cô Dương Trân Trân vô cùng đau đầu.

“Mẹ, thích một nam sinh, phải theo đuổi thế nào vậy?”

“…Điều kiện tiên quyết là, bên kia phải thích con, nếu không cứ đơn phương, chắc chắn không có kết quả đâu con bé ngốc à.”

“Con cảm thấy hình như anh ấy thích con, nhưng mà không dám chắc chắn.”

Đầu dây bên kia hơi im lặng, sau đó nói tiếp: “Trước đây cách mẹ theo đuổi ba con,… khụ… vẫn là không nên nói ra…”

Tuy rằng mẹ cô không nói, nhưng Thời Niệm Ca từng vô tình nghe không ít cuộc nói chuyện của các dì trong nhà về chuyện của ba mẹ khi xưa, hình như mẹ cô hẹn ba ra nước ngoài du lịch, sau khi về mẹ có thai, đứa bé trong bụng chính là cô.

Ý là, muốn cô chủ động một chút à?

Ở những năm ấy, mẹ của cô vậy mà có dũng khí theo đuổi ba cô, lúc ấy bà cũng chỉ ngoài hai mươi, trong độ tuổi yêu cuồng nhiệt.

Bây giờ cô vừa mới mười tám thôi.

Họ vẫn là học sinh mà.

Cô không dám nghĩ thêm nữa, đêm hôm ấy cô đã mơ thấy Tần Tư Đình hôn mình, khiến cô ngượng chín cả mặt.

“Con sắp thi đại học rồi nhỉ? Cậu bạn con thích kia, cũng tính thi y à?”

“Không đâu, có thể nói là, chắc chắn anh ấy sẽ không học y.”

“Vậy thời gian hai đứa ở gần nhau chẳng còn là bao, con sợ gì chứ, muốn tỏ tình thì cứ tỏ tình thôi, nếu cuối cùng không thành, chẳng có gì xấu hổ cả, sau khi tốt nghiệp chẳng còn liên lạc nữa, bình thường con của mẹ không phải can đảm lắm à, sao dạo này ngoan như cún thế?”

“…Mẹ có phải là mẹ ruột của con không hả, sao có thể khuyến khích con gái đi tỏ tình như thế.”

Thật ra cô cũng định tỏ tình với anh.

Cô không cần nói, chắc hẳn Tần Tư Đình cũng biết cô thích anh, nhưng giữa hai người vẫn chưa từng đi quá giới hạn, có lẽ vì quá hiểu đối phương nên có lẽ kết quả họ không thể đến bên nhau.

Mẹ cô nói thì dễ, nhưng nào dễ như vậy.

Tỏ tình thất bại, cô sẽ đau lòng ngay trước kì thi đại học, sau đó lại phải từ biệt anh vĩnh viễn.

Nếu như tỏ tình thành công, cô phải đối mặt với khả năng sau kì thi phải chuyển đến thành phố khác, lại càng dằn vặt hơn, đoán chừng chuyện tình đó cũng chẳng kéo dài được bao nhiêu, ngược lại sẽ phá hủy tình cảm tốt đẹp ban đầu.

“Mẹ, trước đây có phải mẹ cho ba ăn gì, nên mới có con không?” Thời Niệm Ca không biết mình đang nghĩ gì, cứ thế nói ra thôi.

“Ờ… cứ coi thế đi.” Dương Trân Trân cảm thấy chủ đề này không vui chút nào.

“Bây giờ con trưởng thành rồi, nếu như con vô cùng vô cùng thích một người, con cũng dùng cách đó, ví dụ như… nhào vào nam thần rồi vân vân vân vân ấy?”

“Thời Niệm Ca! Nghĩ cũng không được nghĩ!” Quý cô Dương Trân Trân ré lên trong điện thoại: “Con bao nhiêu tuổi! Mấy dì trong nhà nói càn nói quấy với con gì rồi! Không cho con học hư! Con vẫn còn nhỏ! Nghĩ vớ vỉn mẹ với ba quay về đánh gãy chân con!”

“…” Thời Niệm Ca vừa nói gì thế, cho cô thêm một lá gan cô cũng không dám dụ Tần Tư Đình đâu.

Cô mở to mát, cười cười: “Con biết, con còn nhỏ, con không dám, cảm ơn mẹ, mẹ yên tâm, con lý trí lắm, con sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”

“Hừ, mẹ thấy bây giờ cậu bạn mà con thích kia mới là người cần được bảo vệ đấy.”

Thời Niệm Ca: “…”

“Con không nói chuyện với mẹ nữa nữa, gần đây không được nghỉ ngơi, mãi mới có một chủ nhật thảnh thơi, con muốn ngủ một chút.”

“Vâng, vậy con nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, trong chuyện tình cảm, nhất định phải lý trí, sắp thi đại học rồi đấy, đừng để ba mẹ lo lắng.”

“Vâng, con biết rồi.”

Thời Niệm Ca gác điện thoại, trở mình vùi mặt trong sô pha.