Gợn Gió Đêm

Chương 26: Sự thật về đôi mắt Giang Trạch Dư



Vừa rồi ở Bích Hải Phương Chu, Kỷ Du Chi không đuổi theo kịp Cố Lan, trơ mắt nhìn cô vợ lái xe bỏ đi cùng Meggie và ném anh ta lại trước cửa nhà Giang Trạch Dư.

Bước lên lầu nhìn thấy hai người kia đang bày tỏ tình cảm chân thành với nhau thì càng bực bội hơn. Kỷ đại thiếu gia đành phải nghẹn khuất đi bộ hai mươi mấy phút ra đến cổng tiểu khu để bắt xe.

Đúng là hoạ vô đơn chí, cậu ta vừa về đến văn phòng liền nhận được điện thoại trách móc của Cố Lan.

Cố Lan bất bình cho cô bạn thân của mình, càng khó chịu hơn vì cho rằng anh chồng mình làm việc không đáng tin cậy. Hai người lời qua tiếng lại một lúc – kết quả là mấy ngày tiếp theo ai kia không được về nhà, ghế sofa trong văn phòng trước mắt được “book” trong vòng 1 tuần.

Sự trừng phạt này cũng quá mức thảm thiết, lấy tính cách có thù tất báo của Kỷ Du Chi, chuyện này sao có thể bỏ qua? Cậu ta cay đắng nghĩ, thiệt thòi này không thể ăn một mình, vậy mẹ nó phải tìm người cùng chịu khổ mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tìm Trang Thục hỏi số điện thoại của Tạ Điệt, tức xì khói mà gửi liên tiếp hai tin nhắn cho cô.

[Tạ Điệt phải không? Tôi là Kỷ Du Chi. Lâu rồi không gặp cô. Có muốn hôm nào ra ngoài gặp nhau trò chuyện không?]

[Nói chút chuyện về đôi mắt của Giang Trạch Dư, tôi nghĩ cậu ta chắc không nói cho cô nghe tại sao cậu ta bị thương.]

———

Khi Tạ Điệt nhận được hai tin nhắn này, cô sửng sốt hồi lâu.

Trong ấn tượng của cô, Kỷ Du Chi là một người ồn ào và thiếu nghiêm túc, trong nhóm bọn họ, hai người Kỷ Du Chi và Trang Thục là một cặp hai anh chàng ngổ ngáo, miệng lưỡi trơn tru, ăn chơi trác táng. Vì vậy, khi cô nhận được hai tin nhắn từ Kỷ thiếu gia hoàn toàn không có một câu chửi thề nào mà còn rất lịch sự, dù chưa đọc kỹ nội dung tin nhắn nhưng cô cũng nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nghiêm trọng đến mức chiếc điện thoại lọt qua kẽ tay run rẩy và rơi xuống gầm ghế bác tài, cô phải mất rất nhiều công sức mới có thể nhặt lên được.

Trên tay không có khăn giấy, cô dùng tà váy lau lau màn hình điện thoại di động đang bám bẩn, liếc mắt nhìn thời gian vừa đúng một giờ chiều, chỉ còn một tiếng là đến cuộc hẹn với đạo diễn Chu – dù cho cô có đang nôn nóng muốn biết toàn bộ câu chuyện, thì bây giờ cũng không còn kịp.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, điện thoại đột nhiên vang lên.

Tạ Điệt bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng Thượng Hải đến từ nước Mỹ với những câu Hán Ngữ lung tung Lâm Cảnh Thước.

“Alo, Sunny? Chu Tử Dương đã hủy bỏ buổi hẹn và bay đến Vancouver rồi. Anh ta quyết định chủ đề quảng cáo kỳ này là dải ngân hà và cực quang. Cũng không biết ai dự đoán 2 tuần tới cực quang ở Yellowknife là đẹp nhất trong năm nay, một hai muốn đoàn làm phim phải làm visa bay qua đó xác nhận ngay lập tức. Sunny, em có visa không?

Một mớ hỗn độn theo nhau kéo đến, Tạ Điệt bấm huyệt thái dương trấn tĩnh lại, giọng điệu rất mệt mỏi: “Uh có thì có, nhưng khi nào bay?”

Lâm Cảnh Thước bên kia đang sức đầu mẻ trán soạn hành lý, vừa kẹp điện thoại vào bả vai vừa nói: “8h tối nay bay, tôi cũng đi. Chu thiếu gia đang phát điên nên giờ chúng tôi chỉ có thể đi theo thôi. Nếu vậy em mau chóng về nhà soạn hành lý, tôi sẽ nói thư ký đặt vé cho em”.

Tạ Điệt nghe được giờ bay, tính toán một chút thì còn đến 7 tiếng. Cô giật mình nên không chú ý tới mấy câu sau của Lâm Cảnh Thước, chỉ gật đầu nói: “Được rồi, gặp nhau ở sân bay”.

Sau khi cúp điện thoại, cô suy nghĩ một lát liền gửi lại một tin nhắn đến dãy số không quen thuộc, lời nói có chút yếu thế không hợp với phong cách của cô.

[Kỷ Du Chi? Bây giờ cậu rảnh không? Tối nay 8h tôi phải bay Canada công tác, nếu cậu rảnh tôi mời cậu uống rượu?]

Bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh, cứ như là đang ngồi canh điện thoại đợi cô hồi âm lại vậy, nhưng ngữ khí thì cũng không thân thiết gì: [Uống rượu, tôi không có nhiều thời gian. Chọn văn phòng tôi tầng 17 ở Trạch Ưu, không gặp không về.]

Tạ Điệt khóa điện thoại, dựa vào đệm sau xe như trút được gánh nặng, hồi lâu sau mới nhớ nhắc tài xế quay đầu đến Trạch Ưu.

Lúc xe chạy, tim cô đập càng lúc càng nhanh, cô loáng thoáng cảm thấy việc Giang Trạch Dư bị thương là có liên quan đến cô, hoặc có thể nói, có liên quan đến việc năm đó cô rời đi. Nếu không anh cũng không cần giấu diếm nhiều lần như vậy, còn Kỷ Du Chi cũng sẽ không gửi tin nhắn như vậy cho cô.

Chẳng lẽ năm đó, cô thật sự làm sai sao?

Nhưng nếu cô không làm vậy, việc anh bị Chu Tử Tuấn vu oan sẽ không được rửa sạch.

Anh sẽ bị coi thường trong suốt phần đời còn lại của mình, anh sẽ luôn phải mang trên người một vụ án bất hợp pháp, và sống trong bóng tối đầy khó khăn và vô vọng.

Không thể lấy nghiên cứu sinh, không thể nhận được offer từ một công ty lớn, không thể vào hệ thống, thậm chí anh không thể vay vốn ngân hàng lúc anh gầy dựng sự nghiệp.

**Hệ thống: Tất cả những đơn vị “đảng quản lý cán bộ, tổ chức tuyển chọn người”. Bao gồm các cơ quan hành chính, các tổ chức công, doanh nghiệp nhà nước….

Dường như kết cục tốt nhất chính là cô mặc kệ chuyện của Chu gia, không giúp anh lật lại bản án, nhất quyết ở bên anh sau khi trốn khỏi Tạ gia, trở thành một cặp vợ chồng bình thường và nghèo túng.

Nếu là như vậy anh sẽ cam tâm sao? Sao có thể?

Anh năm đó chính là thủ khoa khối Khoa Học Tự Nhiên ở Bắc Kinh; Trong bốn năm đại học, ngoại trừ những lúc ở cùng cô, anh dành toàn bộ thời gian ở thư viện, ngày đêm miệt mài nghiên cứu, bốn năm liền lấy hai bằng tự động hóa và tài chính.

Một thanh niên chăm chỉ và cầu tiến như vậy, sao có thể chịu sống cuộc sống bình thường?

Trong giá trị quan của Tạ Điệt, so với tự do, giàu có và phẩm giá, thì tình yêu thật sự chỉ như một món đồ vật mờ ảo, có hay không cũng không phải vấn đề.

Nói đâu xa, năm đó mẹ cô như thiêu thân lao đầu vào lửa với danh xưng tình yêu, sau khi bại lộ, kẻ lừa đảo cũng biến mất, bà và Tạ Điệt bị đuổi khỏi Tạ gia, sống một cuộc sống nghèo khổ suốt mấy năm.

Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng vì thể diện mà bỏ mặc, vì vậy cô tiểu thư sinh ra trong gia đình danh môn Thượng Hải này phải mở một cửa hàng ở ngoại ô Bắc Kinh để kiếm sống, cuối cùng qua đời vì trầm cảm và làm việc quá sức.

Lúc hấp hối, bà nói với Tạ Điệt rằng tình yêu không thể ăn, và tình yêu thậm chí chỉ là một cái rắm.

Tạ Điệt khi còn nhỏ đã nhớ rất kỹ những lời này.

Nhiều năm sau, cô cho rằng mình đã lựa chọn hợp lý.

Đang suy nghĩ mông lung thì nghe thấy người tài xế nói: “Thời tiết hôm nay thật kì quái, cô xem, đằng sau là mặt trời, đằng trước là những đám mây đen lớn, giống như bộ phim thảm hoạ tôi xem 2 ngày trước”.

Tạ Điệt hốt hoảng ngẩng đầu.

Ngoài cửa sổ xe vẫn còn nắng sáng, cánh tay cô được chiếu rọi bởi ánh nắng màu cam ấm áp, nhưng bầu trời không xa phía trước xe lại bị mây đen bao phủ, gió lớn thét gào, lá cây ngô đồng bị gió cuốn lên cao vài mét, thật giống ngày tận thế được tái hiện chân thật trong phim “2012”.

Cô chợt nhớ tới ngày đó ở căn hộ bên cạnh trường đại học S, cô và Giang Trạch Dư đã cùng nhau xem bộ điện ảnh này.

Trong phim, những hiệu ứng đặc biệt của ngày tận thế buộc mọi người, những người có màu da khác nhau trên khắp thế giới phải khóc lóc, trốn chạy và nói lời từ biệt, con người dường như rất dễ bị tổn thương khi đối mặt với thảm họa bất ngờ. Không cách nào ngăn chặn được động đất, sóng thần và núi lửa phun trào. Sau khi mọi cơ sở vật chất mà tất cả con người dựa vào để sinh tồn đã sụp đổ, thế giới giống như một lăng mộ khổng lồ. Toàn bộ nền văn minh của loài người bị hủy diệt, và ý chí của họ cũng bị hủy hoại.

Tạ Điệt vẫn nhớ lần đó hai người quấn chăn màu xám trên ghế sô pha lớn, cô nằm lên đùi anh, nuốt một quả cà chua nhỏ mà anh đút cho cô, răng cô đau nhức và buồn ngủ kinh khủng: “Shhh, tận thế, nếu địa cầu bị huỷ diệt thành như vậy thì trên thế giới sẽ không còn gì hết”.

Lúc đó chàng thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, một lúc sau anh hôn lên trán cô: “Không, vẫn còn lại rất nhiều thứ”.

Tạ Điệt buồn ngủ đến mức mơ hồ “Còn lại gì?”, cô ngủ thiếp đi.

Cô không nghe thấy câu trả lời.

Vài năm sau, vẫn là thành phố Bắc Kinh, trên xe taxi ở quận Triều Dương, Tạ Điệt nhìn mây đen cuồn cuộn phía trước, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên trong những đám mây, mặc dù lúc đó cô vẫn không biết câu trả lời của anh, nhưng trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng rất khác so với trước đây.

Nếu thật sự đến cuối cùng, nhà tan cửa nát, đường phố huỷ hoại, mọi thứ trên đời đều biến mất không còn gì. Da cá sấu Himalayas gì chứ, xe thể thao Brady gì chứ, tiệc tối rượu Champagne đắt tiền gì chứ, rồi nào là tôn nghiêm, tự do, nghèo hèn hay phú quý, tất cả đều bị xoá sổ hoàn toàn dưới những thảm hoạ thiên nhiên không thể tránh khỏi.

Nhưng vẫn còn có cô yêu anh.

Tạ Điệt bị ý nghĩ đột ngột này làm cho sửng sốt, tim đập mạnh một cái, trán toát ra mồ hôi lạnh.

5 năm qua, ngày nào cô cũng như đóng phim điệp viên mà không có khán giả, cô đơn, nhớ nhung và sợ hãi giống như một vết xước trong quá trình chôn sống, sẽ đè bẹp cô trong một giây tiếp theo. Chính cô cũng không hiểu nổi, thứ tín ngưỡng nào giữ cô chống đỡ một mình cho đến tận bây giờ?

Nếu tín ngưỡng kia một ngày sụp đổ, cô nên làm sao đây?

Đầu Tạ Điệt đột nhiên đau nhức, cô chỉ cảm thấy mạch máu ở thái dương sắp xẹp xuống, cũng may tài xế xe lúc này có nhã ý nhắc nhở: “Cô ơi, xe đến rồi, cô cho tôi xin một đánh giá tốt được không?”

———

Ở trung tâm thành phố, trên tầng mười bảy của một tòa nhà văn phòng, làn gió mùa thu từ Hương Sơn vẫn luôn thổi đến đây, như thể nó đã mang theo một nửa lá đỏ.

Trong văn phòng CFO nguy nga có một chiếc ghế sô pha hoành tráng đủ chỗ cho năm người, Kỷ thiếu gia đang bắt chéo chân, vẻ mặt chua chát đang chờ người tới.

Muốn hỏi Kỷ Du Chi, người đầu sắt có đang sợ không?

Khẳng định là vẫn có hơi đáng sợ, cậu ta tuyệt đối biết rằng Giang Trạch Dư sẽ che đậy chuyện này cho đến chết, 5 năm trôi qua chưa hề nhắc tới một chữ, nếu anh biết cậu ta tiết lộ chuyện này với Tạ Điệt thì tính mạng của cậu ấy sẽ không được đảm bảo.

Thế nhưng Kỷ thiếu gia, người đang hoảng loạn, cay đắng nghĩ, so với giường của vợ mình thì cái mạng nhỏ có là gì? Tại sao mình phải ngủ trên chiếc sô pha “lạnh và hẹp”, còn người khởi xướng là Tạ tiểu thư lại có thể yên tâm bay đến Canada?

Hơn nữa, người này 5 năm trước một cái rắm cũng không để lại mà bỏ đi luôn, cậu ta chướng mắt với cô cũng lâu rồi được không?

Vài phút sau có tiếng gõ cửa, thư ký Tiểu Lưu cung kính nói: “Kỷ tổng, Tạ tiểu thư nói cô ấy có hẹn với anh, tôi dẫn cô ấy lên”.

Kỷ Du Chi không ngờ cô tới nhanh như vậy, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hừng hực khí thế “Uhm” một tiếng, người được dẫn vào.

Ánh mặt trời chiếu vào bên ngoài cửa sổ, Tạ Điệt đi theo Thư ký Lưu vào phòng làm việc, cô tháo khẩu trang và kính râm, mái tóc dài màu xám bạc buộc đuôi ngựa trên đỉnh đầu, tóc mai lòa xoà hai bên.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay không thoa phấn, trên trán lộ ra gân xanh, trông tinh thần rất kém.

Cô có lẽ đến rất vội, hơi thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô mang một đôi giày đế bằng màu trắng, váy đen có vài vết ố bắt mắt.

Thật là dáng vẻ chật vật.

5 năm không gặp, Kỷ Du Chi cảm thấy người trước mắt này so với Tạ Điệt trong ký ức của cậu ta hình như có chút bất đồng. Năm đó trong nhóm vài người bọn họ, người khó nhìn thấu nhất chính là Tạ đại tiểu thư, cô tự tin, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, mỗi lần ra ngoài đều phải trang điểm tinh xảo.

Từ dung mạo, trang sức, quần áo, đến nước hoa, cô đều gây nên sự chú ý nhất, làm gì có dáng vẻ chật vật như hôm nay?

Kỷ thiếu gia luôn là ăn mềm không ăn cứng, cái miệng kiếm chuyện lập tức đè xuống, ho khan hai tiếng, có hơi chột dạ nên không dám nhìn cô: “Tạ Điệt, cô đến rồi à?”

“Kỷ Du Chi, đã lâu không gặp.” Tạ Điệt bước đến ghế sofa và chào cậu ta một cách ngắn gọn, “Xin lỗi, hôm nay thời gian eo hẹp, lát nữa tôi còn phải ra sân bay, chúng ta vô thẳng vấn đề đi. Rốt cuộc chuyện Giang Trạch Dư bị thương 5 năm trước là thế nào?”

Nghe đến đây, Kỷ Du Chi buộc trái tim vừa mới mềm ra của mình phải cứng rắn lại, đi thẳng đến két sắt nhỏ bên cạnh quầy rượu sang trọng, sau khi nhập mật mã, từ bên trong lấy ra một USB.

“Tới xem đi”.

So với văn phòng bên cạnh của Giang Trạch Dư, phòng làm việc của cậu ta xa hoa quá thể, cánh cửa phía sau bàn làm việc bị đẩy ra, hóa ra là một rạp chiếu phim tư nhân được giấu kín.

Kỷ Du Chi hạ màn ảnh và nhấp vào tệp video trong ổ USB, một lúc sau, anh cảm thấy có chút không đành lòng liền giở giọng từ bi nói: “Nếu cô gấp vậy hay để từ Canada trở về rồi xem cũng được”.

Tạ Điệt ngồi trên sofa có chút mệt mỏi, lắc đầu, vốn dĩ không muốn nói chuyện.

Nhưng nghĩ đến mấy năm qua, Kỷ Du Chi đối với Giang Trạch Dư thật sự rất đủ ý tứ. Vì vậy cô lịch sự gật đầu với cậu ta, mang theo vẻ biết ơn nói: “Không cần đâu, hôm nay cậu có thể kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện tôi đã biết ơn rồi”.

Kỷ Du Chi cũng không nhiều lời, đưa cô vào trong còn cậu ta đi ra ngoài.

Ánh sáng duy nhất trong phòng biến mất khi cánh cửa được đóng chặt và máy chiếu bắt đầu hoạt động.

Trong vài giây đầu tiên của video, trên màn hình trắng không có nội dung gì, tiếng máy chiếu “O o” rung động, âm thanh quỷ dị giống như cơn gió từ quỷ môn quan trước khi bị hành quyết.

Trái tim Tạ Điệt đập “thình thịch”, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, tay nắm chặt tấm thảm lông trên sofa.

Sau 17 giây trầm mặc, màn hình chợt có hình ảnh loé lên. Chất lượng hình ảnh không rõ ràng, bối cảnh là một căn phòng trông giống như một phòng thẩm vấn. Hai người đàn ông da đen bị còng tay, một béo và một gầy, ngồi đối diện cái bàn mà không có biểu cảm gì.

Dòng chữ nhỏ tiếng Anh ở góc dưới bên trái màn hình cho thấy đây là vòng thẩm vấn thứ hai sau một cuộc thẩm vấn riêng biệt.

Màn hình gần như ở trạng thái tĩnh trong vài giây, bất ngờ một giọng nói trẻ phát lên trong video, là giọng Mỹ, có lẽ là một cảnh sát người Mỹ.

Cuộc thẩm vấn rất tiêu chuẩn: “Hãy nói lại các người đã tìm thấy cậu ta ở đâu và khi nào, tại sao lại coi cậu ta là mục tiêu?”

Sau vài giây im lặng, tên đàn ông da đen dáng gầy lên tiếng trước, có lẽ đây là lần lấy lời khai thứ 2 nên hắn trả lời rất trôi chảy: “Chúng tôi phát hiện hắn ta ở gần bãi biển Venice. Vào khoảng năm giờ chiều, tôi và Mike muốn đến một quán bar gần đó để uống hai chai thì nhìn thấy hắn đi trên đường một mình, đang hỏi thăm gì đó với những người trên đường. Lúc đó chúng tôi thấy người này chính là mục tiêu, một du khách khoảng chừng 20 mấy tuổi người Trung Quốc lại đi lẻ loi một mình, khẳng định có tiền lại sợ chết.”

Cảnh sát nghiêm túc đặt câu hỏi: “Cậu ta hỏi thăm cái gì?”

Mike trong miệng người đàn ông gầy giơ hai tay đang bị còng lên và dùng ngón tay cái gãi đầu: “Hắn hỏi thăm một cô gái. Tên Trung Quốc này hình như đầu óc không được tốt lắm, Los Angeles nhiều người như vậy, ai mà biết người hắn nói là ai. Hơn nữa……”

Viên cảnh sát không kiên nhẫn nghe những lời đánh giá dư thừa của hắn, ngữ khí lạnh lùng cắt ngang: “Vậy cuối cùng tại sao cậu ta lại đi cùng 2 người vào hẻm nhỏ?”

Hai tên da đen nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là tên Mike mở miệng, ngữ khí có chút đắc ý: “Tôi với Aaron nói với hắn chúng tôi từng gặp qua cô nữ sinh kia, nói dối hắn chúng tôi là bạn cùng trường với cô ta. Hắn cũng không quá tin nên chúng tôi lấy điện thoại ra giả vờ lục lại ảnh, sau đó lừa hắn nói ảnh chụp không có trong điện thoại mà nằm trong camera để ở chung cư, lần trước có chụp chung với cô gái này trong buổi tiệc.”

Aaron ngay sau đó bổ sung một câu, hồi tưởng lại quá trình thực hiện kế hoạch gạt người, vậy mà còn có điểm đắc ý: “Các cô gái Châu Á ai cũng giống ai, so sánh với con gái Mỹ thì đại đa số tính tình có phần thẹn thùng hơn. Tôi liền tuỳ tiện khoa tay múa chân diễn tả dáng cao, hỏi hắn có phải cô ta có đôi mắt to, da trắng, mái tóc đen dài và không thích cười không? Thật không ngờ, vậy mà đúng, hắn ta không chần chừ nữa mà cùng chúng tôi đi vào con hẻm. “

Giữa lúc thẩm vấn, có một tiếng “sột soạt” yếu ớt trong video, có thể là do một cảnh sát khác đang ghi chép.

Người cảnh sát trẻ tiếp tục hỏi: “Vậy……….các người lừa cậu ta vào ngõ với mục đích bạo lực?”

Mike hơi hoảng khi nghe điều này, giọng hắn ta cao lên rất nhiều và muốn tự bào chữa cho mình: “Sếp, tôi và Aaron thực sự chỉ muốn lấy một ít tiền, không có ý muốn đả thương người”.

Aaron lúc này sắc mặt cũng có chút khó coi, thô lỗ mà mắng một câu thô tục: “Chúng tôi thật sự không biết hắn sẽ phản kháng kịch liệt như vậy, du khách Trung Quốc nào cũng giống nhau, bị cướp cũng không dám phản kháng. Hơn nữa chúng tôi chỉ lấy tiền, mấy loại hộ chiếu giấy tờ đều quăng bên cạnh sọt rác, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ tổn thất một ít tiền mặt. Nhưng cái gã F***king Chinese này rất kì quái, sau khi phát hiện chiếc ví bị cướp hắn ta không bỏ chạy mà còn gắt gao đuổi theo chúng tôi suốt hai con đường.”

“Đúng vậy”. Mike rất không cam lòng vì chỉ một lần giở thói cướp bóc mà bị đem vào đồn cảnh sát. “Chạy qua mấy con phố thì có cảnh sát tuần tra, chúng tôi không muốn gây chuyện nên chạy thẳng vào một con hẻm khác. Vừa muốn mở ví lấy tiền, đứa trẻ kia đột nhiên phát điên. Hắn nhào tới giật lấy ví như không muốn sống nữa vậy, tôi tưởng hắn định đánh tôi nên……vừa lúc có mấy cái ống thép bỏ hoang trong con hẻm đó.”

Hắn nói xong lại mắng một câu thô tục, có chút hối hận: “F***, đáng lẽ tôi nên trả lại chiếc ví cho hắn, nhưng sau đó tôi phát hiện ra trong chiếc ví bị hỏng chỉ có hai mươi đô la……chỉ là hai mươi đô la thôi! Con mẹ nó lại đuổi theo tôi hai con phố”.

Sau khi hắn trần thuật xong, trong video là một khoảng im lặng kéo dài, một lúc lâu sau, viên cảnh sát trẻ ném chiếc ví đã dính máu và không còn màu sắc ban đầu ra trước mặt 2 nghi phạm: “Có phải ví này không?”

Mike vụng về kéo nút của chiếc ví ra, liếc nhìn tờ 20 đô la duy nhất bên trong và gật đầu: “Sếp anh xem, xảy ra chuyện như vậy 20 đô này tôi cũng đâu dám lấy, ngoại trừ tờ tiền này ngay cả một đồng xu cũng không có. Cho nên tôi thật sự không biết hắn vì cái gì lại liều mạng muốn lấy lại chiếc ví.”

Giọng nói của hắn dần dần nhỏ lại, phòng thẩm vấn lại rơi vào trạng thái im lặng.

Sau một lúc lâu, một bàn tay duỗi ra theo đường chéo từ cuối video, các ngón tay mảnh khảnh tập trung vào phần lưới trong suốt, nơi ảnh ID được đặt ở góc dưới bên phải của chiếc ví.

Trong đó có một bức ảnh của một cô gái, nửa khuôn mặt bị máu khô che kín, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp.

Trong phòng chiếu phim tối tăm, dù là ghế sô pha bọc da hay chăn nhung đều lạnh lẽo vô cùng.

Tạ Điệt đôi môi run rẩy kịch liệt, ù tai vì âm thanh “O O” đinh tai nhức óc.

Nhưng cô vẫn nghe rõ người cảnh sát trẻ tuổi đang chỉ vào bức ảnh, mang theo một giọng nói đầy phẫn nộ.

“Đây là ảnh của cô gái cậu ta yêu. Cô gái có mái tóc dài không thích cười mà các người đã nói bừa. Chàng trai này đã đi khắp các nẻo đường từ Trung Quốc đến Mỹ và đến Los Angeles, cậu ấy phải dựa vào bức ảnh này để tìm cô gái của mình.”

Thì ra anh đã từng đến tìm cô.

Tạ Điệt năm 27 tuổi, nhắm mắt tuyệt vọng, nghe thấy tiếng vang gầm rú thật lớn trong tim mình, dường như cô đã đi qua một đường hầm rất lâu và nhìn thấy Los Angeles vào lúc hoàng hôn năm năm trước.

Bãi biển màu hoàng kim với từng đợt gió biển mặn chát, hàng dừa rung rinh trước gió, chàng trai người Hoa bơ vơ bước trên phố. Một người thông minh như vậy nhưng lại sử dụng phương pháp vụng về nhất. Anh thực sự đã cố gắng tìm cô chỉ dựa vào một bức ảnh ở thành phố lớn như Los Angeles.

Nhưng làm thế nào họ lại có thể đánh anh?

Tên này cũng nói rằng hắn đã đánh anh bằng những ống thép cũ gỉ sét bị vứt bỏ trong con hẻm nhỏ, anh nằm trên mặt đất và chảy thật nhiều thật nhiều máu khiến bọn chúng sợ hãi đến mức không dám lấy hai mươi đô la trong ví của anh.

Tạ Điệt dường như ngửi thấy mùi rỉ sét trong con hẻm sâu và mùi máu tươi trên trán anh túa ra. Cô như nhìn thấy người thanh niên đang tuyệt vọng, hai tay ôm đầu, nằm đau đớn trên nền đất lạnh giá của một đất nước xa lạ.

Chắc lúc đó anh rất đau phải không? Làm sao có thể không đau được chứ?

Bị đánh đến vỡ xương chân mày, chảy máu đầu, hai mắt gần như mất thị lực, sau năm năm xương trán còn có vết lõm, kết quả là thị lực hai bên bị suy giảm khiến anh không thể nhìn rõ đường đi, và thường xuyên bị ngã bầm tím.

……Là em sai rồi.

Tạ Điệt đột nhiên cúi người quỳ sụp trên mặt đất, cơ thể như không còn chút sức lực, tuyệt vọng nôn khan mà gào khóc thành tiếng.

Tất cả những chuyện này đều là em làm sai, là em đã sai rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Khụ khụ, ta bị cảm lạnh sức khỏe không tốt, chương này dày và dài như vậy, ngươi đừng mắng ta.

Kế tiếp nhất định sẽ có ngọt ngọt ngọt, Tạ Điệt cuối cùng cũng tỉnh ngộ.