[H Văn/Song Tính] Nhân Thê Cuộc Sống

Chương 57: [ABO] Cưỡng chế ái (2)



Warning: rape, âm đế dạy dỗ, khẩu giao. Công ác liệt, sẽ có đổ máu.

Vì đêm cưỡng ép giao cấu hôm qua mà Lạp Nhĩ Tư Bội bị sốc tin tức tố, tiến vào kỳ động dục. Sa Khâu không có Alpha nên Omega ở đây không có kỳ động dục, Lạp Nhĩ Tư Bội hoàn toàn không biết chuyện này là sao. Sáng sớm, Lạp Nhĩ Tư Bội mở mắt ra toàn thân nóng ran sốt hầm hập, tử cung co thắt, thật may là có con cặc chọc vào làm cậu cảm thấy được an ủi đến lạ. Lạp Nhĩ Tư Bội hoảng sợ, cậu theo bản năng đem tinh dịch ngậm trong miệng nuốt xuống, lại liếm liếm môi, muốn càng nhiều tinh dịch hơn. Đến khi kịp nhận ra hành động của mình, Lạp Nhĩ Tư Bội kinh hoảng cắn chặt môi đến bật máu, cậu khinh bỉ chính bản thân, đồng thời nguyền rủa kẻ thủ ác đang trói buộc mình. Lạp Nhĩ Tư Bội khe khẽ ngước lên nhìn nam nhân, nam nhân đang say ngủ vẫn đem lại cảm giác áp bách. Cảnh tượng thành trì Sa Khâu bị phá huỷ cùng với ký ức đêm qua làm cậu có thật sâu ác cảm với nam nhân này, mà lớn nhất vẫn là nỗi sợ hãi khắc ghi vào cốt tuỷ.

Nhìn một hồi thấy nam nhân không có động tĩnh gì, Lạp Nhĩ Tư Bội khấp khởi hy vọng, may quá tên điên này chưa tỉnh. Cậu liếc nhìn cửa phòng, thật chậm rãi nhấc tay Liệp Ân ra, nhẹ nhàng xê dịch lồn mình khỏi cặc hắn. Cặc Liệp Ân quá dài, lại đâm vô cùng sâu, Lạp Nhĩ Tư Bội đổ mồ hôi cũng chưa rút hết cặc ra được. Lại vì sợ đánh thức hắn mà cậu động tác vô cùng chậm chạp tỉ mỉ, khiến con cặc ma sát nội bích, cậu rõ ràng cảm nhận được cự vật trong lồn mình. Cậu cúi đầu nhìn cảnh con cặc từ từ trượt ra khỏi lồn, mang theo đầy ắp tinh dịch cùng dâm thuỷ trượt ra theo, trái tim đau xót khiến cậu run rẩy rơi nước mắt.

"Ô.. ô..."

Lạp Nhĩ Tư Bội thở dốc, cậu đã rút ra đến đầu khấc, bây giờ chỉ cần kéo nốt đầu nấm to như nắm đấm khỏi bướm cậu nữa thôi. Lạp Nhĩ Tư Bội chịu đựng cảm giác nứng, lòng như đánh trống, chống tay định dùng sức rút cặc ra xong thì chạy thẳng về phía cửa.

"T-tốt quá. Được rồi!"

Lạp Nhĩ Tư Bội ánh mắt sáng lên, thở hắt ra một hơi. Ai ngờ cậu vui mừng chưa được bao lâu, ngay giây phút đầu khấc "póc" một tiếng tách khỏi lồn, lỗ tinh còn chưa kịp rời xa lỗ lồn nửa giây, thì một bàn tay to đã bắt lấy cái vú cậu, dập người cậu xuống.

"Á Á Á!!!"

Lồn mềm nhũn bị cặc thao, cặc bự quen đường chọc thẳng đến tử cung như chưa từng chia ly, toàn bộ công sức của Lạp Nhĩ Tư Bội nãy giờ hoá thành tro bụi. Hai bàn tay thô tục sờ soạng toàn thân thể cậu, một tay nhào nặn bóp vú, một tay vặn nhéo âm đế, cặc thì nắc vào tử cung. Liệp Ân ôm ghì cậu lại, chúi mũi hít thở mùi hương Omega từ cổ Lạp Nhĩ Tư Bội, mài răng lên ấn ký tuyến thể mà gầm gừ. Lạp Nhĩ Tư Bội run rẩy rơi nước mắt, chỉ một chút nữa thôi cậu đã có thể thoát được, cậu đau lòng nhìn cơ hội tự do bị đóng chặt lại.

Thực ra Lạp Nhĩ Tư Bội không biết Liệp Ân đã sớm tỉnh, nhưng hắn thích nhìn cậu run rẩy nỗ lực nhích lồn mút cặc hắn nên mới mặc kệ. Cảm giác dẫm nát hy vọng của cậu thật là vui. Hắn sảng khoái cúi đầu ngậm núm vú của Lạp Nhĩ Tư Bội, như mút sữa mà dùng lực sục núm vú hút ra làm đầu ti phồng to như quả cherry.

"Bảo bối vừa thơm vừa ấm. Động dục rồi sao, trong lồn thật nóng"

Động dục? Cậu đâu phải động vật mà động dục. Thật kinh tởm. Lạp Nhĩ Tư Bội uất hận đến buồn nôn. Nhưng vú, âm đế cùng lồn bị nam nhân thao sảng đến vặn vẹo. Lạp Nhĩ Tư Bội ra sức dùng tay đẩy tay Liệp Ân khỏi âm đế của mình, ai ngờ lại chọc điên nam nhân, nam nhân mạnh tay búng âm đế của cậu. Lực đạo nam nhân mạnh đến thế nào, búng một cái muốn hỏng bướm cậu luôn. Lạp Nhĩ Tư Bội đau đến hét chói tay, háng run bần bật, bướm cùng chim chảy nước. Omega cấu tạo quá thật ngu ngốc, bị hành hạ mà phản ứng cơ thể chỉ biết mỗi chảy nước rồi lại chảy nước. Lạp Nhĩ Tư Bội đau đến hít thở không thông, ngắt quãng nấc lên.

"Đau... đau quá..."

"Ngoan, không đau"

Liệp Ân đúng là bệnh thần kinh cực điểm, cái tay vừa búng bướm tiểu O xong lại biến thành ôn nhu ve vuốt, cặc cũng rút ra khỏi lồn, để đầu khấc tới an ủi âm đế tụ huyết sưng bầm.

"Âm đế dâm, ngoan, nhích mông lên để ta xoa"

Hắn xem cậu như con nít mà dỗ dành, liếp đi nước mắt của cậu. Lỗ tinh cùng âm đế ép vào nhau, tinh dịch bắt đầu chảy đầy lên hạt đậu đỏ xinh đẹp. Tay còn lại hắn nắm lấy chim nhỏ của cậu, hôn hôn lên cánh môi mềm, dịu dàng nói.

"Lần sau đừng phá ta, nếu không ta lại lỡ tay búng cái khác của em đấy."

Vừa nói tay vừa siết nhẹ chim nhỏ của Lạp Nhĩ Tư Bội cảnh cáo. Lạp Nhĩ Tư Bội run đến lợi hại, theo bản năng súc thành một đoàn, rúc vào lòng Liệp Ân. Liệp Ân nhìn cậu thu mình vào ngực hắn thì vô cùng sung sướng, cặc lại bừng bừng phấn chấn, chơi chán âm đế cậu xong thì lần nữa thao lồn. Lồn mềm không một chút ngăn trở cặc địt vào, Liệp Ân sung sướng hừ một tiếng như con báo. Lần này cậu không dám làm gì hắn nữa nên hắn vừa chọc cặc thao tử cung, tay rảnh rỗi đem hai phiến thịt bướm cậu tách ra hai bên nhào nặn như món đồ chơi.

"Đã động dục đến vậy rồi, tiểu ngu ngốc."

Là Alpha Liệp Ân đương nhiên phân tích được tin tức tố của Lạp Nhĩ Tư Bội. Omega động dục như cậu cần có Alpha tuyệt đối xâm chiếm mới cảm thấy an toàn, hắn hiếp cậu thế nào cậu cũng sẽ sướng thôi. Ngu ngốc lạc hậu Sa Khâu tộc không biết những điều này, mà thôi không sao, về sau mọi chuyện của Lạp Nhĩ Tư Bội đều sẽ do hắn quyết định, tiểu ngu ngốc không biết tốt xấu không cần nghĩ nữa.

Toàn bộ dây thần kinh vùng hạ bộ bị trực tiếp kích thích đến, Lạp Nhĩ Tư Bội hah hah thở dốc eo bắt đầu mất tự chủ mà nhún cuồng. Bướm bẹp bẹp mút côn thịt, âm đế nứng đến co giật, vú thì ưỡn ra nhét vào miệng Liệp Ân. Cậu bị tin tức tố chi phối, như con cái khóc lóc nỉ non chờ giống đực đến thụ thai. Tâm lý và khoái cảm đối chọi lẫn nhau làm Lạp Nhĩ Tư Bội phát cuồng, chua xót đến tưởng chết đi, nhưng cơ thể không nghe điều khiển của cậu, cậu biến thành con điếm chỉ biết dùng lồn bú mút cặc của kẻ cậu hận nhất trên đời. Cuối cùng một buổi sáng Lạp Nhĩ Tư Bội trốn đã không trốn được còn bị Liệp Ân đè ra hiếp dâm tiếp. Tinh dịch lần nữa phun căng tử cung, đem bụng cậu gồ lên. Mùi hương muối biển toả ra trấn an cảm xúc hỗn loạn của tiểu O, cậu vô thức chảy nước mắt ròng ròng, hai mắt vô thần, chân đại khai cấp nam nhân nhìn bướm. Liệp Ân vui vẻ nhìn Lạp Nhĩ Tư Bội bị hắn hiếp đến ngất xỉu, toàn thân đầy dấu hôn cắn khủng bố, tinh dịch bắn mãn da thịt, hai cái động đều phải ngập ngụa tinh. Hắn hôn trán Lạp Nhĩ Tư Bội, lấy quần lót của mình nhét vào bướm, trùm lên người cậu áo sơ mi của hắn, xích cổ cậu lại khoá với đầu giường, lúc này hắn mới hài lòng rời giường đi giải quyết công tác.

Lúc Lạp Nhĩ Tư Bội tỉnh dậy đã là buổi chiều, cậu kinh hoảng với hiện trạng của mình. Toàn thân cậu đau nhức như ai đánh gãy, eo thì mất cảm giác còn hạ thể thì nóng rực, trong bụng ấm áp tràn đầy tinh dịch khiến khoang sinh sản của cậu căng lên như bồn chứa tinh chính hiệu. Đáng sợ hơn là lúc ngủ mất ý thức, cậu theo bản năng móc quần lót thấm đẫm khí vị cùng tinh dịch của Liệp Ân ra đưa lên mũi say mê ngửi, úp mặt vào quần lót của kẻ thù mà liếm láp. Cậu còn cuộn tròn trong áo sơ mi to rộng của hắn, đem nó thành cái tổ nhỏ che chở. Lạp Nhĩ Tư Bội bị đả kích đến hét toáng, như bị bỏng mà ném hết đồ của nam nhân đi. Đến khi chật vật ngồi dậy mới phát hiện cổ mình bị xích lại. Lạp Nhĩ Tư Bội bình tĩnh suy nghĩ cách trốn thoát. Cậu nhìn xích khoá trên cổ mình, còn may đây chỉ là loại xích bình thường, cậu có thể mở ra được, chỉ cần một vài dụng cụ thôi. Cậu nén cảm giác không khoẻ bò xuống giường, với từng động tác tinh dịch trong lồn lại chảy ra ướt dọc hai đùi. Đây là phòng ngủ cũ của cậu, đồ vật gì ở đâu cậu đều biết. Cậu từ dưới gầm giường mò ra được một cây trang sức trước đây cậu làm rơi xuống, mừng rỡ như điên bắt đầu thử mở khoá. Khi Lạp Nhĩ Tư Bội đang cố gắng tháo khoá, lời cảnh cáo trước khi rời đi của Liệp Ân chợt xẹt qua đầu cậu.

"Bảo bối nằm trên giường thụ thai, chờ phu chủ về. Đừng không ngoan."

Lạp Nhĩ Tư Bội rùng mình, cậu lắc đầu gạt bỏ đi suy nghĩ không may mắn, tập trung phá xích. Sau khi thoát ra khỏi đây, cậu phải đi tìm tàn quân của Hoàng gia, ngày hôm đó cậu bị bắt nhưng một toán lính hoàng gia khác đã đưa anh trai cậu cùng cha mẹ đi hướng khác. Cậu hy vọng bọn họ vẫn an toàn!

"Cách"

Vòng cổ rơi xuống, Lạp Nhĩ Tư Bội mừng đến muốn khóc ra. Cậu khập khiễng đi đến tủ quần áo, đáng tiếc toàn bộ áo quần của cậu đều đã bị Tạp Lạp Đan quân đội thiêu huỷ sạch sẽ. Lạp Nhĩ Tư Bội cắn môi, bất đắc dĩ mặc lên chiếc áo sơ mi của Liệp Ân. Vì dáng người chênh lệch, áo của Liệp Ân dài che đến nửa đùi cậu, tuy nhiên bả vai áo quá rộng nên có phần trễ xuống, để lộ nửa bầu vú bị cắn tím xanh tím đỏ. Chưa kể mùi hương muối biển phảng phất, Lạp Nhĩ Tư Bội thiếu chút nữa quỳ xuống. Lạp Nhĩ Tư Bội tập tễnh bước, tinh dịch chảy quá nhiều cậu sợ sẽ để lại dấu vết trên sàn, mà giờ cậu không có thời gian để móc hết tinh dịch trong 2 cái động của mình ra, đành lấy quần lót của Liệp Ân nhét vào bướm lại.

Lạp Nhĩ Tư Bội cay đắng nhìn bản thân trong gương, một bộ dạng thảm hại dâm tục đến không chịu nổi. Cậu tự trấn an bản thân, bắt đầu lén lút rời khỏi phòng. Mùi hương muối biển vẫn luôn bao trùm cậu, không một khắc nào làm cậu thôi sợ hãi kẻ điên kia.

May mắn cho Lạp Nhĩ Tư Bội, suốt đường đi cậu luôn thần kỳ né tránh được binh lính của Tạp Lạp Đan. Lạp Nhĩ Tư Bội cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu không đủ thời gian để suy nghĩ nhiều, cậu cần mau chóng thoát khỏi nơi đây. Càng đi, Lạp Nhĩ Tư Bội càng thấy chóng mặt, thân thể cũng nóng ran lên. Cậu vô thức níu lấy cổ áo sơ mi của Liệp Ân đưa lên mũi mà hít thở, lúc này hai chân mới thôi run rẩy. Cậu từ đi chuyển sang lết, phải nỗ lực chống tường lắm mới không gục ngã xuống. Trời đất trong đầu cậu quay cuồng, cậu nhìn phía trước là một cánh cửa.

"Nơi này dẫn ra phòng quan khán đấu trường, từ đó có thể thoát ra ngoài được."

Lạp Nhĩ Tư Bội mừng thầm, cậu gục xuống cũng cố gắng bò trên tứ chi đi đến cửa phòng. Nhưng Lạp Nhĩ Tư Bội chưa kịp đẩy cửa ra, cánh cửa đã đột ngột mở rộng. Cảnh tượng trong phòng làm máu Lạp Nhĩ Tư Bội toàn bộ đông cứng lại.

Đối diện với cậu là Liệp Ân sắc mặt âm trầm, ngồi trên ghế quan khán, hai bên là quân lính Tạp Lạp Đan đứng nghiêm thành hàng. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lạp Nhĩ Tư Bội đang bò dưới đất, như một thẩm phán chuẩn bị xét xử phạm nhân. Cậu chính là, vất vả bò một đoạn đường dài, lại tự chui đầu vào rọ.

Trong phòng có camera, cậu làm gì hắn cũng biết. Nhưng hắn không vội quay về chỉnh cậu, hắn từ tốn xem cậu mặc vào áo sơ mi của hắn, chật vật bò trên hành lang, áo sơ mi cổ rộng thõng xuống lộ ra cả cái vú mập tròn. Phía sau bướm còn nhét quần lót, lắc lư tới lui như mẫu cẩu câu dẫn nam nhân đến đụ. Liệp Ân lệnh cho quân lính thay đổi cung đường tuần tra, để cậu một đường bò tới chỗ này. Lạp Nhĩ Tư Bội đang động dục, Liệp Ân cố ý để lại đồ của mình vì biết cậu hiện tại không thể thiếu tin tức tố Alpha. Liệp Ân là muốn nhìn Lạp Nhĩ Tư Bội thiếu thao phát nứng, bò như con chó tự dâng mình đến trước chân hắn. Nhìn Lạp Nhĩ Tư Bội chật vật cả quãng đường, trong đầu Liệp Ân đã nghĩ đến đủ trò biến thái thị dâm cơ thể cậu.

Một lần nữa hy vọng bị đập nát, Lạp Nhĩ Tư Bội suy sụp, theo bản năng thối lui, nhưng phía sau đã bị vậy lại bởi binh lính Tạp Lạp Đan.

"Bò lại đây."

Lạp Nhĩ Tư Bội ngây ra tại chỗ, quá nhiều cảm xúc làm cậu hỏng mất. Liệp Ân thấy Lạp Nhĩ Tư Bội vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, lần nữa lặp lại, răng nanh lộ ra, tin tức tố muối biển lập tức xông ra bao trùm không khí.

"Ta nói, bò lại đây."

Lạp Nhĩ Tư Bội nhìn đến răng nanh của Liệp Ân là toàn thân phát run, gục đầu xuống bị tin tức tố đánh cho choáng váng. Tay chân cậu không nghe theo mệnh lệnh của trí óc nữa, chỉ biết phục tùng nam nhân kia, run rẩy bò lại đến trước háng nam nhân.

"Không, không, mau dừng lại, mau dừng lại."

Lạp Nhĩ Tư Bội điên cuồng kêu gào trong đầu, nhưng tay chân vẫn là ổn định từng bước mà bò. Nước mắt cậu lã chã rơi xuống, cho đến khi trước mắt cậu là mũi giày của Liệp Ân.

"Sáng nay ta dặn em như thế nào?"

Lạp Nhĩ Tư Bội cắn chặt môi, khống chế bản thân không run rẩy. Cậu là hoàng tử của Sa Khâu, cậu không thể ở trước kẻ thù tỏ ra hèn kém được. Thấy Lạp Nhĩ Tư Bội lì lợm đối chọi, Liệp Ân cũng không ngoài dự liệu, hắn chuẩn bị cho mèo hoang ương bướng một kinh hỉ.

Liệp Ân hất cằm, quân lính liền cúi đầu nhận lệnh, lập tức cửa kính trong phòng quan khán thay đổi. Phòng quan khán là phòng dành riêng cho hoàng gia ngồi thưởng thức thú tiêu khiển, ngay phía dưới phòng quan khán là một đấu trường rộng lớn, nơi diễn ra các trận đấu thể thao hay đối chiến. Ánh sáng lọt vào căn phòng, từ dưới đấu trường truyền đến tiếng rầm rầm của máy móc, Lạp Nhĩ Tư Bội nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, máu trong người cậu lập tức rút sạch.

Ở dưới đấu trường, toán hầu cận cùng Lạp Nhĩ Tư Bội bị bắt ngày hôm đó bị xích lại thành một bầy. Bọn họ trên tay chỉ có thanh kiếm. Còn đối diện với bọn họ bên kia lại là một đàn chó máy móc khổng lồ! Tiếng sắt thép đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, chó máy khổng lồ chạy băng băng về phía toán người yếu ớt. Đây không phải là một cuộc chiến, mà chính là một cuộc thảm sát!

"Tới nhìn xem, đồ chơi của Tạp Lạp Đan."

Liệp Ân nhếch miệng trầm ổn nói. Hắn là đại tướng, chiến tranh giết chóc là điều quá quen thuộc với hắn. Hắn không hề có một chút giao động nào trước cảnh tượng này, nếu có thì cũng là tán thưởng công nghệ máy móc của Tạp Lạp Đan mà thôi.

Đàn chó bắt đầu lao lên vây quanh đám người, lũ chó máy to phải gấp rưỡi người đàn ông trưởng thành, nhanh nhẹn mạnh mẽ, tròng mắt lập loè ánh sáng đỏ làm người sợ hãi. Hàm răng sắc nhọn lao lên cắn trúng cánh tay một người, chỉ trong phút chốc liền xé nửa người kia ra!!!

"KHÔNG!!!"

Lạp Nhĩ Tư Bội hét lên, lao tới đập tay vào cửa kính. Đây là Liệp Ân trừng phạt cậu, vì cậu chống đối hắn, nên hắn tàn nhẫn bắt cậu phải chứng kiến cảnh tượng này. Nước mắt Lạp Nhĩ Tư Bội tuôn ra như mưa, cậu nhìn đám người Sa Khâu đang hét thảm thiết phía dưới đấu trường. Chó máy sẽ không vì tiếng kêu khóc của Sa Khâu mà dừng lại, chúng nó như đùa giỡn mà chọn từng mục tiêu một, từng chút xé xác con mồi. Đấu trường cát dần nhuộm đỏ màu máu, la liệt các bộ phận cơ thể bị xé rách kinh khủng doạ người nằm vùi trong cát. Lạp Nhĩ Tư Bội tưởng chừng như thể xác mình cũng bị đàn chó xé rách theo.

Lạp Nhĩ Tư Bội khóc đến tê tâm liệt phế, cậu bò lại dưới chân Liệp Ân, níu lấy chân hắn đáng thương cầu xin.

"Ta xin ngươi.. làm ơn.. bảo bọn chúng dừng lại... làm ơn..."

Liệp Ân cúi đầu thưởng thức Lạp Nhĩ Tư Bội khóc lóc, lấy tay ôn nhu xoa nước mắt cho cậu, lặp lại câu hỏi.

"Bảo bối, sáng nay ta dặn em như thế nào?"

"Hức... ng...ngươi nói... ta ở trong phòng... thụ... thụ thai... chờ ngươi về..."

"Sai rồi, nói lại đi."

Tiếng hét đau đớn của một người nữa ngã xuống làm Lạp Nhĩ Tư Bội run bắn, cậu hoảng loạn khóc càng nhiều, nam nhân hôn hôn lên mắt cậu, cậu ghê tởm cảm tưởng như mình đang bị một con sói liếm láp. Lạp Nhĩ Tư Bội chịu không nổi nhân dân mình bị giết hại tàn nhẫn, cậu nắm lấy tay Liệp Ân, tuyệt vọng cầu xin.

"P...phu chủ nói là... em ở trong phòng... thụ thai... ngoan ngoãn chờ phu chủ về..."

Lúc này Liệp Ân mới mỉm cười, hôn lên môi Lạp Nhĩ Tư Bội. Nhưng những lời hắn nói ra lại khiến Lạp Nhĩ Tư Bội hoàn toàn vỡ nát.

"Vậy tại sao em lại ở đây? Đây là trừng phạt của em. Bọn họ chết là vì em đã không nghe lời."

Quá độ kích thích đối với một Omega đang động dục làm Lạp Nhĩ Tư Bội hỏng mất. Cậu quỳ rạp xuống che tai lại, hét lên thất thanh.

"AAAAAA"

Phía dưới cuộc tàn sát vẫn diễn ra, âm thanh gào khóc không ngừng vang lên đánh vào đại não Lạp Nhĩ Tư Bội. Đám người đã chết một nửa, Liệp Ân búng tay, đàn chó lập tức khựng lại ánh sáng đỏ tắt ngấm. Hắn thở dài xoa đầu Lạp Nhĩ Tư Bội, an ủi cậu.

"Sao lại không ngoan. Nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì ta đâu phải làm những việc này. Em đã biết sai chưa?"

Là lỗi của mình. Là lỗi của mình. Là lỗi của mình. Là lỗi của mình.

Lạp Nhĩ Tư Bội bị chấn động tinh thần, cậu rúc lại giữa hai chân Liệp Ân, khấu đầu trước kẻ thù.

"Em sai rồi... hức... làm ơn... xin phu chủ hãy trừng phạt em... xin ngài... tha cho bọn họ..."

Lạp Nhĩ Tư Bội đối háng kẻ thù quỳ lạy. Úp mặt vào đũng quần Liệp Ân, nước mắt khóc ướt mặt. Liệp Ân tâm tình thoải mái lên rất nhiều, hắn móc cặc ra, cũng không để ý quân lính Tạp Lạp Đan vẫn đang nghiêm chỉnh đứng xung quanh, cặc tát lên má của Lạp Nhĩ Tư Bội. Con cặc khinh nhục quất lên má Lạp Nhĩ Tư Bội, như từng cú tát tát thẳng vào tâm trí đã chịu tổn thương cực độ của cậu.

"Bảo bối, tới bú côn thịt của phu chủ. Em bú ra tinh dịch thì trò chơi dưới kia sẽ kết thúc. Nên em nỗ lực một chút, mạng sống của đám người dưới kia phụ thuộc vào miệng nhỏ của em đấy"

Dứt lời, đàn chó lại được khởi động. Lạp Nhĩ Tư Bội hoảng loạn lập tức ngậm cặc Liệp Ân. Miệng nhỏ chưa từng bú cặc khổ sở nuốt con cặc Alpha khổng lồ. Cậu trúc trắc vừa gấp đến chết vừa liếm lộng cặc bự. Nghe tiếng hét thê thảm lại vang lên, Lạp Nhĩ Tư Bội nước mắt chảy dài cúi đầu rúc xuống dưới thân cặc, chúi mũi vào hai hòn dái nam nhân, hèn mọn cầu xin.

"Phu chủ... giúp em... cầu xin người... bọn họ sẽ chết mất..."

Quả thật định lực Liệp Ân tốt như thế, chờ Lạp Nhĩ Tư Bội bú xong thì đám người kia chết sạch mất rồi. Liệp Ân thấy Lạp Nhĩ Tư Bội đã sợ đến mức độ này, thấy cậu không ai dạy cũng trỗi dậy bản năng song tính, lấy lòng Alpha bằng cách đầu đội cặc rúc dưới háng khóc lóc cầu xin, thì hắn cũng vui vẻ hơn, đại phát lòng từ bi. Số lượng chó đã giảm xuống còn 1 con duy nhất, nếu Lạp Nhĩ Tư Bội cố gắng, hẳn vẫn sẽ còn người sống được đấy.

Lạp Nhĩ Tư Bội dập đầu cảm ơn Liệp Ân, sau đó ra sức bú liếm cặc bự như nó là tối trân bảo. Cổ họng biến thành bao dương vật, để cặc nam nhân thoả thích tàn phá. Tinh dịch. Cậu muốn có tinh dịch của Liệp Ân! Cầu xin cặc bự hãy mau bắn ra đi. Tiếng bú mút vang vọng khắp căn phòng, đũng quần các binh lính cũng bị kích thích mà gồ lên. Lạp Nhĩ Tư Bội bú cặc đến ngạt thở, nước mắt nước mũi làm bẩn gương mặt xinh đẹp. Ở dưới thì là tàn sát máu tanh, trên này lại là dâm dục dính nhớp, quả thật đánh vào tâm lý cùa Lạp Nhĩ Tư Bội làm cậu đau đớn đến căng chặt thần kinh. Lưỡi mèo liếm lộng, yết hầu mềm mại bị đầu khấc đỉnh vào cũng không dám né tránh, cậu hèn mọn quỳ dưới háng kẻ thù hầu cặc cho hắn. Liệp Ân ghì tóc Lạp Nhĩ Tư Bội, bắt đầu động hông hiếp miệng cậu, tuyệt đối chi phối cùng mỹ cảm bẻ gãy tiểu Omega làm hắn thoả mãn tột cùng. Khoang miệng ấm nóng thờ phụng cặc hắn, để hắn thoải mái tiết dục. Liệp Ân thúc hông, mũi Lạp Nhĩ Tư Bội chôn vào lông cặc của hắn, họng cậu bị đụ sâu đến lồi cả ra. Nam nhân chuẩn bị kết nút ngay trong họng cậu, Lạp Nhĩ Tư Bội không thở được, nghẹn đến khí đỏ bừng, vùng vẫy đập tay lên đùi Liệp Ân. Liệp Ân kéo cái mũi của cậu, dạy dỗ:

"Dùng mũi, thở ra, đúng rồi."

Lông cặc nam nhân chui vào mũi Lạp Nhĩ Tư Bội, cậu hít vào sốc lên não toàn là mùi hương muối biển. Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết phục tùng mà thôi. Mút cặc Alpha cũng làm động dâm của Omega chảy nước, dưới chân cậu một bãi thuỷ đã yên lặng tràn ra cả rồi. Dần dần cặc Alpha kết nút trong cổ cậu, tinh dịch bơm thẳng từ cổ họng xuống dạ dày. Lạp Nhĩ Tư Bội nỗ lực nuốt, động tác co bóp yết hầu càng làm Liệp Ân sảng hơn.

Hắn vui vẻ cho cậu uống tinh dịch, sờ soạng cái cổ gồ lên vì bị hắn kết nút. Từ từ, Liệp Ân sẽ dạy Lạp Nhĩ Tư Bội tất cả những bài học của Omega. Để mỗi một tấc trên cơ thể cậu đều quen với việc hầu hạ hắn. Tinh dịch bắn đến dạ dày Lạp Nhĩ Tư Bội trướng no, kết nút chưa xẹp xuống nên Lạp Nhĩ Tư Bội không thể nhả cặc ra được. Liệp Ân nhìn xuống đấu trường nơi trò chơi tàn sát vừa diễn ra, xoa đầu tán thưởng cậu.

"Bảo bối giỏi lắm, vẫn còn một người đấy."

Lạp Nhĩ Tư Bội cả người xụi lơ, miệng mãn tinh dịch của Liệp Ân, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống đấu trường. 20 người, 19 cái xác tứ tán, chỉ một người, cậu cứu được một người. Đến khi nhìn kĩ, cậu mới thấy người đó đã đứt lìa một cánh tay, máu chảy nhiều như vậy, cho dù không chết ngay cũng sẽ chết mà thôi. Người đó ngước mắt nhìn lên phòng quan khán, mặc dù kính của phòng quan khán là kính một chiều, người kia cơ bản không thể thấy trong phòng, nhưng toàn thân Lạp Nhĩ Tư Bội đều run lên, tưởng như người đó đang nhìn chằm chằm vào cậu cầu cứu.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi"

Lạp Nhĩ Tư Bội nước mắt dạt dào, kết nút đã xẹp, cặc của Liệp Ân dần dần trượt ra khỏi miệng Lạp Nhĩ Tư Bội. Lạp Nhĩ Tư Bội hoảng hốt, đối đầu cặc của Liệp Ân hôn môi, khấu đầu cầu xin.

"L...làm ơn... chữa trị... ch-chữa trị cho hắn đi..."

"Muốn cầu xin cũng phải chân thành một chút."

Lạp Nhĩ Tư Bội ngẩn ra, như bừng tỉnh đại ngộ.

Cậu lết cái miệng vừa bị bạo dâm đến sưng đỏ mỏi nhừ của mình lại, hôn lên con cặc khổng lồ kia, tiếp tục mút lấy côn thịt Liệp Ân, một lần nữa thâm hầu, đáng thương đôi mắt cầu xin hắn. Cậu nguyện dùng miệng mình đương máy ủ cặc cho hắn, chỉ cầu hắn tha cho người kia. 20 mạng sống đổi lấy 1 bài học, Lạp Nhĩ Tư Bội đã học được rồi.

----------------

A/N: bài học đầu tiên! Cái giá quá đắt với tiểu Lạp rồi ( ̄▽ ̄;) mở rộng cốt truyện, mọi người có tò mò về số phận của gia đình tiểu Lạp không? Lý do tiểu Lạp không tự sát là vì còn có gia đình, còn có hy vọng đoàn tụ mới làm cậu có nghị lực đến vậy. Setting từ đầu đã là chiến tranh, công nguyên bản là máu lạnh tàn nhẫn, nên không cần mắng ổng ác đâu. Tự nhiên tôi thấy bộ này tôi có khả năng viết cốt truyện dài một chút, đang suy nghĩ có nên tách nó riêng ra thành 1 bộ truyện độc lập không? Còn nếu mọi người chỉ muốn đọc H văn thì tôi sẽ để nó trong NTCS, các chương sau cắt bớt râu ria chỉ tập trung đụ thôi nha. Mọi người cho ý kiến nhé ( ◠‿◠ )