Hạc Giấy

Chương 29: Trò chuyện



Ninh Đình Phúc sau khi lên xe của Hoàng Viết Lực thì tâm trạng cậu càng thêm tệ hơn một nấc. Cậu rất ghét cái kiểu đe dọa này và rõ ràng hiện tại hắn đang nắm giữ bí mật của cậu và buộc cậu phải làm theo lời hắn.

Hoàng Viết Lực hạ tấm chắn ngăn cách xuống, cách âm với Bạch Mục đang lái xe.

Nhìn ra tâm trạng cậu nhất định không vui Hoàng Viết Lực là người lên tiếng trước:" Thấy khó chịu vì tôi ép buộc cậu sao? "

Ninh Đình Phúc không đáp, cậu cảm thấy chuyện này đã quá rõ ràng rồi và chẳng cần phải nói thêm gì khác ở đây cả.

Hoàng Viết Lực tiếp tục lên tiếng nói:" Cậu có thể yên tâm nói cho tôi biết, chuyện của cậu tôi sẽ không tự tiện nói ra ngoài, đừng lo. "

Ninh Đình Phúc không muốn phản ứng lắm nhưng lại ngửi thấy vị cà phê trôi nổi phiêu đãng trong không khí. Rõ ràng hắn đang muốn dùng tin tức tố để ảnh hưởng tới cậu.

Cậu tuy không thích hắn một chút nào, thậm chí chỉ muốn hắn chết quách đi cho xong. Nhưng không thể phủ nhận được, lượng nhỏ tin tức tố như hiện tại của hắn có thể khiến cho cậu cảm thấy rất thoải mái.

Tin tức tố của cậu không kiềm được cuối cùng cũng bị hương vị cà phê nhàn nhạt đầy tính xâm lược này gọi ra rồi bắt đầu hòa hợp rồi.

Biết mình chẳng thể không để ý đến người này, cậu đành quay sang đưa tay bịt tuyến thể của mình lại rồi lạnh giọng ra lệnh:" Thu tin tức tố lại ngay! "

Hoàng Viết Lực thấy ánh mắt sắc bén đầy lãnh ý của cậu thì cười lên sau đó rất ngoan ngoãn quy củ thật sự thu một lượt toàn bộ tin tức tố lại.

Lúc này Ninh Đình Phúc mới buông tay khỏi tuyến thể, tâm trạng cậu cũng đã bình tĩnh không ít rồi.

Ninh Đình Phúc nhìn Hoàng Viết Lực, cậu đạm thanh hỏi:" Tại sao cậu lại cho rằng tôi sẽ nói cho cậu biết? "

Hoàng Viết Lực nghe xong câu hỏi thì cười, hắn hơi ngưng một chút sau đó hỏi lại cậu:" Cậu không tò mò hạc giấy trắng đó là của ai làm sao? Tôi chắc chắn sẽ không dư thời gian đi làm loại đồ chơi vô dụng này đâu. "

Ninh Đình Phúc nhìn chăm chú vào Hoàng Viết Lực, dĩ nhiên cậu không cho rằng hắn sẽ đi làm cái chuyện giống như gập hạc này.



Cậu không cần trả lời chỉ nhìn hắn thôi hắn cũng biết được cậu cũng rất tò mò.

" Đừng quá bất ngờ đấy nhé A Phúc Nhi~! "

Hoàng Viết Lực cười rạng rỡ còn hơn cả vầng thái dương.

Đối với người khác đây khẳng định là nụ cười thiên chân vô tà đẹp đẽ nhất của nam thân trường. Nếu đăng lên diễn đàn chắc chắn có khi còn có mấy công ty chuyện về lĩnh vực giải trí băng ngàn dặm đường đến đây hỏi thăm hắn.

Hoàng Viết Lực lúc này cười như vậy tràn ngập hơi thở thanh xuân, ấm áp và đầy ôn nhu.

Ninh Đình Phúc đầu óc bị ngừng trệ trong mấy giây… cậu thừa nhận mình bị ảnh hưởng bởi nhan sắc của hắn.

Nhưng rất nhanh cậu liền tỉnh lại,… nụ cười này thực sự không quá ổn…

Hoàng Viết Lực hết sức tự nhiên nắm lấy bàn tay xinh đẹp tinh xảo của cậu, còn nắn nắn lấy vài cái sau đó nhìn cậu bằng ánh mắt nhu tình nói:" A Phúc Nhi, con hạc giấy nhỏ đó, là do mẹ em tặng cho tôi. "

Ninh Đình Phúc trí óc lại ngưng trệ thêm vài giây nữa.

"… Không thể nào. "

Phản ứng của cậu sau khi định hình được lời hắn nói chính là như vậy.

Sao lại có chuyện đó? Rõ ràng cậu chưa từng gặp hắn cơ mà? Sao mẹ cậu lại từng gặp hắn được cơ chứ? Đây rõ ràng là chuyện vô cùng phi lý!

…Cậu nghĩ ngay đến chuyện hắn đùa cợt mình.

Mà mỗi khi nhắc đến mẹ cậu mà có người dám đùa cợt thì…

" Cậu ăn nói cẩn thận, đừng nói lời hoang đường, mẹ tôi đã chết từ lâu rồi!!! "

Ninh Đình Phúc cáu giận rút tay mình ra khỏi tay hắn, ánh mắt của cậu hơi đỏ lên do tức giận.

Tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại của cậu chớp mắt tan biến. Âm u mây mù lại kéo đến nườm nượp.

Hoàng Viết Lực phản ứng hơi chậm so với thường ngày khi thấy cậu tức giận đến đỏ mắt, hắn phá lệ luống cuống:" Xin, xin lỗi cậu, tôi… tôi không cố ý nhắc tới… "

" Câm miệng! Mở cửa xe ra! "

Ninh Đình Phúc không định nghe giải thích, cậu hiện tại đang rất tức giận.



Đã lâu lắm rồi cậu không tức giận đến mức này, vốn dĩ cậu tưởng bản thân đã quên đi bản thân hiện tại là cô nhi rồi. Vậy mà hắn nhắc đến mẹ cậu liền… phản ứng quá mức như vậy.

Hiện tại Ninh Đình Phúc tức giận, cậu sẽ rất vô lý.

Hoàng Viết Lực nhẹ giọng như dỗ trẻ con:" A Phúc Nhi, đừng tức giận, nghe tôi giải thích trước. "

" Mở cửa xe! "

Ninh Đình Phúc đã quyết không nghe, ánh mắt cậu không những lạnh lẽo mà hiện tại còn âm u chứa thêm mấy tia lệ khí.

Hoàng Viết Lực gương mặt đã không còn nét vui vẻ. Hắn nhận ra, chắc chắn cậu đã có kỷ niệm buồn về mẹ của mình. Nếu không bình thường cho dù thế nào cũng sẽ không phản ứng quá khích đến như vậy.

Thậm chí Hoàng Viết Lực hoài nghi, nếu không phải là hắn thì chắc chắn cậu đã ra tay đánh người từ lâu. Mà một khi đã đánh rồi thì sẽ đánh rất ác đi.

" Ninh Đình Phúc, bình tĩnh nghe tôi nói! "

Hoàng Viết Lực vươn tay đè người lêb cửa kính xe, ngữ điệu không lạnh lẽo nhưng đầy nghiêm túc. Kèm theo tin tức tố vị cà phê dồn toàn bộ áp lực tới cậu.

Chớp mắt Ninh Đình Phúc đã cả người thoát lực ngã xuống. Đầu cậu đau nhói lên, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

Hoàng Viết Lực trở tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng.

" Cậu!! "

Ninh Đình Phúc bị chấn động bởi tin tức tố của Hoàng Viết Lực. Đầu đau nhói, tinh thần không thể lập tức tỉnh táo lại nên chẳng thế nói ra được câu nào khác.

" Cậu bình tĩnh một chút nào. "

Hoàng Viết Lực vuốt ve tấm lưng đang hơi run lên của cậu.

" Tôi giải thích cho cậu nghe. Hồi nhỏ, tôi từng đến Ninh Gia. Do đi lạc nên tôi gặp được bà ấy. Bà ấy đưa cho tôi con hạc giấy đó, nói là nó sẽ mang đến may mắn cho tôi. "

Ninh Đình Phúc nghe đến đây tâm trạng cũng dần dần khôi phục.

Cậu hỏi:"…Tại sao tôi không thấy cậu? "

Hoàng Viết Lực nghe thế biết rằng cậu đã bình tĩnh lại bèn nhẹ giọng nói:" Lúc đó tôi không nhìn thấy em sao em có thể nhìn thấy tôi được chứ. Có điều… "

Ninh Đình Phúc mệt tim:" Nói nhanh đi, đừng ngấp ngứng nữa. "



Hoàng Viết Lực khẽ cười, ngữ điệu mười phần ôn nhu:" Tôi nghe thấy giọng của em, rất trong trẻo. Lúc ấy chúng ta đều còn nhỏ, giọng nói em từ lúc ấy đã bắt đầu lạnh như hiện tại rồi. "

Ninh Đình Phúc im lặng một hồi, đúng thế, cậu đã giữ bộ dáng và giọng nói lãnh đạm này từ năm 7 tuổi cơ mà. Cũng đã rất lâu rồi đi.

Ninh Đình Phúc lúc này đột nhiên có chút buồn ngủ:"… Xưng hô loạn cái gì đó? Ai là em cậu? Tôi còn sinh trước cậu không chừng… "

Hoàng Viết Lực nghe thế bật cười. Đột nhiên hắn thấy cậu thực sự rất đáng yêu.

" Về đến nhà, trò chuyện cùng tôi được chứ? "

"… Được. "

Muốn nói thêm vài câu với cậu, nhưng lại nhìn lại người trong lòng.

Cậu đã ngủ rồi.

Gương mặt xinh đẹp diễm lệ của cậu mất đi sự sắc bén lạnh lùng khi tỉnh. Hiện tại lộ ra chút dịu ngoan dễ thấy.

Gương mặt lúc ngủ của cậu giống như một thiên thần nhỏ vậy, đây không phải lần đầu hắn thấy được vẻ mặt ngoan ngoãn này của cậu. Thế nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy một chút kinh diễm cùng quyến luyến.

Hoàng Viết Lực vuốt ve gương mặt tinh xảo của người trong lòng, đôi mắt hắn đầy nhu tình.

Hoàng Viết Lực hạ tấm chắn xuống.

Ôm người đã hoàn toàn ngủ say trong lòng, hắn có một chút mong chờ nho nhỏ.

Mong chờ… cuộc trò chuyện này sẽ diễn ra suôn sẻ.