Hàn Thiên Ký

Chương 400: chấn kinh bách lý.



Thoáng nhìn một mảng mây mờ huyền ảo trong vụ huyễn phù sinh thiên ánh mắt Hàn Thiên chợt xuất hiện vẻ chán ghét nồng đậm, làn huyễn vụ này đã giam cầm hắn ngót năm năm, dù trong năm năm đó bản thân hắn cũng đạt được một đại kỳ ngộ khó cầu, thế nhưng không vì thế mà Hàn Thiên cảm thấy có thiện cảm với nơi này.

Chậm rãi hít vào một hơi thanh khí, ánh mắt Hàn Thiên lúc này giống như có thể nhìn xuyên qua làn huyễn vụ, nhìn thấy tất cả những tồn tại đang bị tầng mây kia che khuất, nhiệt khí sục sôi, Hàn Thiên chợt cao giọng nói lớn.

-tất cả những kẻ đang mắt kẹt trong vụ huyễn phù sinh thiên, hôm nay chính là ngày các ngươi được nhìn thấy lại ánh dương quang.

-xua tan làn mây mù này thôi nào, “minh thần giới”.

Vừa nói dứt câu, từ trong đôi mắt của Hàn Thiên liền sáng lên quang mang cực đại, thứ quang mang ấy chói lòa, mạnh mẽ hệt như ánh dương quang, bất kể nơi nào nó đi qua, huyễn vụ cứng đầu liền lập tức tan biến như sương sớm gặp nắng trưa.

Ánh mắt Hàn Thiên vừa đảo quanh một vòng, ba trăm dặm không gian liền không còn chút huyễn vụ nào cả, những thành viên thuộc thánh dực tộc cùng vô số thiên nghiệp quỷ liền nhanh chóng xuất hiện lồ lộ, lúc này bọn họ vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bị huyễn vụ giam cầm quá lâu, hiện tại không gian rộng lớn mở ra trước mắt, quả thực có chút không quen thuộc.

Thoáng nhìn hàng vạn sinh linh đang tụ tập quanh nơi từng là thông đạo nối với thế giới bên ngoài, Hàn Thiên dùng mũi tam độc thương, giơ mảnh giáp ngực bị hủy hoại loan lổ của Đa Nguyên lên cao, giọng đầy tính chấn nhiếp nói lớn.

-Đa Nguyên đã bị ta tiêu diệt, vụ huyễn phù sinh thiên bây giờ không còn là nơi dành cho thiên nghiệp quỷ nữa, tất cả các ngươi nếu hiện tại buôn bỏ vũ khí đầu hàng, thì sẽ còn một con đường sống, bằng như ngoan cố chống cự, thứ chờ đợi các ngươi chỉ có hủy diệt.

Hàn Thiên vừa dứt lời, toàn thể những kẻ có mặt ở đây đều bần thần một chập, Đa Nguyên chết rồi ư???, sao có thể như thế được, đường đường là một kẻ có thực lực võ hoàng, sao có thể nói chết là chết???.

Thế nhưng mảnh giáp ngực trên mũi thương của Hàn Thiên đúng là thứ thuộc về Đa Nguyên, nếu nó ở chổ này, thì Đa Nguyên chắc chắn không chết cũng bị thương, một kẻ có thể khiến Đa Nguyên để lại mảnh giáp ngực này, chắc chắn có tư cách lên tiếng.

Cơ mà Đa Nguyên giống như thần nhân trong lòng thiên nghiệp quỷ, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một tên nhãi nhân tộc nói là đã giết được vị thần kia, những tên thiên nghiệp quỷ cường đại ở chổ này đời nào chấp nhận được kết quả ấy?, thoáng cái đã có mấy kẻ không biết lượng sức, từ ngoài trăm dặm xông đến tấn công Hàn Thiên, hòng cướp lại mảnh giáp ngực của Đa Nguyên để xem cho rõ.

Bất quá chúng vừa đến cách Hàn Thiên năm mươi trượng, thì tay phải của hắn đã nhanh chóng giơ lên, linh lực trong người nhanh chóng bộc phát, một chiêu vạn đạo phi vũ liền được Hàn Thiên dùng đến, chỉ trong nháy mắt, hàng vạn luồn kiếm khí từ những đầu ngón tay của hắn đã nhanh chóng phóng xuất ra khắp mọi nơi.

Đám thiên nghiệp quỷ đánh đến chổ Hàn Thiên có hơn trăm tên, trong đó đa phần là những kẻ đang trên đường đi theo Đa Nguyên, truy sát đám Hàn Thiên từ trong viêm huyền cực địa, thực lực của những tên này đều vô cùng lợi hại, quy ra chính là ngang với võ vương của nhân tộc.

Cơ mà Hàn Thiên đang trong trạng thái dung hợp cùng tiểu kim long, thực lực đã đạt đến võ hoàng trung tầng, mỗi chiêu hắn đánh ra lúc này, đều mang uy lực hủy thiên diệt địa, đám thiên nghiệp quỷ lao đến vô cùng đông, mà hàng vạn đạo kiếm khí đánh ra lại phô thiên cái địa, bao trùm trời đất.

Hơn trăm tên thiên nghiệp quỷ kia làm gì còn đường thoát thân, chỉ có thể trực tiếp đối kháng với vạn đạo kiếm khí chết chóc kia, hơn trăm tên thiên nghiệp quỷ kẻ phun lửa, kẻ dùng cánh tự bảo vệ, kẻ vung binh khí đón đỡ, cơ mà dưới vạn đạo kiếm khí, mỗi đạo đều có uy lực công kích chuẩn võ vương cảnh giới, dù mỗi tên thiên nghiệp quỷ đều dư sức phá giải mười thậm chí là vài chục đạo, nhưng trăm đạo kiếm khí cùng đánh đến, bản thân chúng làm sao ngăn được hết???.

một đoàn kiếm khí quét qua, liền đánh trọng thương hơn năm mươi tên thiên nghiệp quỷ, tên nào tên nấy đều bị kiếm khí xuyên thủng mấy trăm lỗ trên người, dù sức hồi phục kinh khủng, nhưng bảo thạch trên ngực đã bị phá hủy, bản thân dù sở hữu sức hồi phục phi thường, thì cũng chỉ có thể thúc thủ chịu chết, thân thể đất đá nhanh chóng tan biến, sinh mệnh lực đều tụ lại ở những cặp sừng rơi lại xuống thiên nghiệp quỷ vực.

Số còn lại thụ thương không chí mạng, vẫn tiếp tục lao lên, thế nhưng minh thần nhãn đã nhanh chóng được Hàn Thiên kích hoạt, đám thiên nghiệp quỷ chỉ thấy trước mắt thoáng sáng lòa, kế đó là một cảm giác bị thiêu đốt cực kỳ mãnh liệt tràn khắp cơ thể chúng.

Minh thần nhãn của Hàn Thiên được luyện thành từ tam đại thần hỏa, thông linh thiên hỏa tịnh hóa tà niệm trục xuất trọc khí, thấu tâm ma hỏa thiêu cháy thần hồn vạn vật, còn sức nóng khủng khiếp của tịch diệt thánh hỏa lại tấn công thẳng lên thể xác đối thủ.

Thiên nghiệp quỷ dù sinh ra từ hỏa nguyên chi khí, bản thân không sợ nóng, nhưng dưới sức tấn công của thiên hỏa và ma hỏa, khí và thần của chúng vẫn không tài nào chịu nổi, dù thể xác có sức đề kháng với hỏa diễm thiếu đốt, nên chỉ chịu tổn thương nhẹ, nhưng sâu bên trong, thần hồn và sinh khí của những tên thiên nghiệp quỷ kia đã bị tổn thương nghiêm trọng.

những người quan sát thuộc thánh dực tộc bên ngoài chỉ thấy, hơn năm mươi tên thiên nghiệp quỷ còn lại sau khi trúng phải quang mang từ đôi mắt của Hàn Thiên, liền có tên trở nên đờ đẫn vô thần, có tên cả người rệu rã không còn tí sức sống.

Còn đến được cách Hàn Thiên trong một dặm chỉ có không quá hai mươi tên, nhưng trạng thái cũng đã xuống thấp lắm rồi, mà Hàn Thiên trước đám địch nhân đã không còn nhiều sức phản kháng thế này, thiên ma thủ chỉ vừa đánh ra một chưởng, pháp tướng sau lưng hắn liền đồng dạng phóng xuất một luồn chưởng ấn đường kính mười dặm, phô thiên cái địa đánh đến chổ đám thiên nghiệp quỷ vẫn cứng đầu lao đến.

Kết quả chỉ trong thoáng chốc, chưởng ấn ấy đã hủy diệt hoàn toàn những tên thiên nghiệp quỷ còn lại, không cho chúng chút đường thoát, lần này thì tất cả đã lặng im trước sức mạnh hủy diệt mà Hàn Thiên vừa thể hiện.

Chỉ trong ba đòn liền tiêu diệt hơn trăm tên thiên nghiệp quỷ thực lực võ vương, xo với Đa Nguyên, Hàn Thiên hắn lúc này còn đáng sợ hơn gấp mấy lần, dù là thiên nghiệp quỷ hay là thánh dực tộc, tất cả đều không thể ngờ được, Hàn Thiên mất tích năm năm, đến khi xuất hiện trở lại, liền có thể đạt đến thực lực khủng bố bực này.

Thoáng chốc toàn trường đã tĩnh lặng như tờ, không tên thiên nghiệp quỷ nào dám tấn công Hàn Thiên nữa, mà người của thánh dực tộc thì toàn bộ đều hiện ánh mắt vô cùng phức tạp, Hàn Thiên lợi hại như thế, bọn họ đã không cách nào khống chế nổi, lúc này quyết định của hắn thế nào, sẽ có ảnh hưởng đến tình hình chung của cả thánh dực tộc.

Nếu Hàn Thiên là đồng minh, thế thì thánh dực tộc bọn họ có thể một lần nữa thấy lại ánh sáng, trở lại làm chủ vụ huyễn phù sinh thiên, nếu Hàn Thiên hắn là kẻ thù, thế thì thánh dực tộc bọn họ sắp phải đối mặt với kẻ còn đáng sợ hơn cả Đa Nguyên.

Bởi lẽ ở trong vụ huyễn phù sinh thiên Đa Nguyên vẫn là một kẻ mù, thánh dực tộc có thể bằng vào thiên phú dò đường trong huyễn vụ, trường kỳ chiến đấu ẩn mình, nhưng đối với Hàn Thiên hiện tại, huyễn vụ dường như đã chẳng còn ý nghĩa gì với hắn cả, cứ nhìn mấy trăm dặm trống trãi quanh đây thì biết, huyễn vụ kỳ quái đến đâu, đều không có cách che mắt Hàn Thiên hắn nữa, với sức mạnh hủy diệt hiện tại, cộng thêm năng lực bài trừ huyễn vụ, dù cho thánh dực tộc có trốn đến tận cùng vụ huyễn phù sinh thiên, cũng không tài nào thoát khỏi pháp nhãn của Hàn Thiên.

Có thể nói quyết định của Hàn Thiên lúc này, sẽ ảnh hưởng đến tồn vong của cả thánh dực tộc, thế nên không ai dám có hành động khinh xuất gì, chỉ cảnh giác quan sát Hàn Thiên ở phía xa, cơ mà trong số những ánh mắt cảnh giác ấy, vẫn có một bóng trắng thánh khiết không chút e dè lao ra khỏi đoàn người, nhanh chóng bay đến chỗ Hàn Thiên không chút e ngại.

Hàn Thiên sớm đã nhận ra đấy là ai, thực chẳng ngờ Vũ Lệ Dung sau khi được hắn trị khỏi bệnh sáu năm trước, liền đã để lại trong lòng nữ dực nhân này một cái bóng quá lớn, khiến nàng đến giờ vẫn không quên được hắn hoàn toàn, đến nổi bây giờ gặp lại, nàng có thể không màng đến ánh mắt của những người trong tộc, công khai thừa nhận hắn.

Vũ Lệ Dung sau khi bay đến trước mặt Hàn Thiên, ánh mắt liền xuất hiện đầy vẻ bất ngờ xen lẫn vui sướng, năm năm trước, không ai nghĩ Hàn Thiên hắn có thể sống sót dưới tay Đa Nguyên, chỉ duy nhất Vũ Lệ Dung không tin vào chuyện này, để rồi năm năm sau gặp lại, Hàn Thiên hắn đã vươn mình trở thành cường giả khiến toàn thể thánh dực tộc phải ngước vọng, từ ban đầu Vũ Lệ Dung nàng đã không nhìn lầm, bây giờ đứng ở trước mặt Hàn Thiên nàng vẫn cảm thấy như thế, nam nhân kia có thể thay đổi số phận của thánh dực tộc, thứ nàng đã sớm nhìn thấy nhưng không thể làm được gì.

Bao nhiêu nổi niềm Vũ Lệ Dung đều gửi qua ánh mắt, ánh mắt đẹp đến não lòng, nhưng cũng chất chứa đầy tâm sự, có những lời không cần thiết phải nói ra, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ biểu đạt tất cả rồi, chỉ là Hàn Thiên dưới ánh mắt đầy tình cảm của Vũ Lệ Dung, hắn hoàn toàn không thể hồi đáp, hay nói đúng hơn là hắn không cho phép mình hồi đáp.

Sau cùng chỉ ôn hòa nói.

-năm năm không gặp, thấy nhiếp chính vương điện hạ tình trạng vẫn tốt thế này, quả thực khiến ta rất vui mừng.

Ánh mắt Vũ Lệ Dung đã hơi ngấn lệ, không rõ là vì vui sướng hay thất vọng nữa, sau khi bình ổn lại tâm cảnh, nàng liền dùng giọng tự giễu đáp.

-một dân tộc đã mất nước, từng ngày phải sống lay lắt bữa đói bữa no, một quốc gia không còn tồn tại, cái gì cũng đều không còn, thế thì còn cần nhiếp chính vương làm cái gì nữa đây???.

Lời này như trút toàn bộ những áp lực và khó nhọc mà Vũ Lệ Dung nói riêng, hay cả thánh dực tộc nói chung phải trãi qua trong năm năm qua, Vũ Lệ Dung suy cho cùng chỉ là một tiểu thư khuê các, bị bệnh tật dày vò nửa đời, đến khi thực sự một lần nữa sống lại, liền phải đối mặt với một tai biến quá lớn, nàng vẫn còn trụ được đến giờ mà chưa gục ngã, thực sự đã là một điều đáng khâm phục lắm rồi.

Ánh mắt đã dần mềm lại, Hàn Thiên vô ý thức chợt giơ tay vuốt tóc Vũ Lệ Dung, giọng an ủi nói.

-không sao cả, cái gì cũng đều qua cả rồi, có ta ở đây, thánh dực tộc sẽ một lần nữa được hồi sinh.

Đấy chỉ là câu nói cửa miệng, kiểu nói mà dù gặp người già hay hài đồng, Hàn Thiên đều sẽ nói như thế, nhưng lời ấy sau khi rơi vào tai Vũ Lệ Dung, lại khiến nàng lưu luyến cả một đời, bởi lẽ khi mọi con đường đều dẫn đến vực thẳm, một lời an ủi thôi cũng có thể khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Nhất là khi lời an ủi ấy không chỉ là một lời an ủi, bởi lẽ kẻ nói điều đó đủ sức làm được điều mà hắn nói, sức nặng từ lời an ủi ấy, có thể hóa thành trường thành cho người ta nguyện ý dựa vào cả một đời.

Cảm xúc đè nén bấy lâu thoáng cái có chổ trút bỏ, Vũ Lệ Dung đã có thể hạ xuống chiếc mặt nạ quật cường mọi ngày, trực tiếp rơi lệ như bao nữ tử bình thường khác, bởi lẽ trước mắt nàng lúc này, chính là kẻ có thể thay nàng chống đỡ mọi thứ, ở trước mắt hắn, nàng không cần làm một nhiếp chính vương nữa, ở trước mắt hắn, nàng chỉ cần là một nữ tử bình thường, muốn khóc liền khóc được, bằng giọng đầy sự ỷ lại và tin tưởng, Vũ Lệ Dung chợt nhìn Hàn Thiên bằng đầy nhiệt thành nói.

-đa tạ người lão sư, thánh dực tộc nợ người một ân tình khó bề trả được.

Thoáng nhìn Vũ Lệ Dung bằng ánh mắt trấn an, tiếp sau đó Như để thực hiện lời hứa của chính mình, Hàn Thiên liền hướng ánh mắt về toàn thể những tên thiên nghiệp quỷ vẫn còn đang ở đây nói.

-hiện tại các ngươi có hai con đường, một là nhanh chóng quy hàng, toàn bộ chuyển sang trạng thái ngủ đông tạm thời trong cặp sừng của chính mình, ta sẽ đem tất cả các ngươi đến một nơi cần tới sự tồn tại của các ngươi, như thế thì thiên nghiệp quỷ sẽ không bị tuyệt diệt.

-bằng như chọn cách đối kháng đến cùng, thế thì kết cục của các ngươi, chỉ có một chữ “chết” mà thôi.

Hàn Thiên vừa nói dứt lời, một tên thiên nghiệp quỷ thực lực khá mạnh liền cười sặc sụa đáp.

-thiên nghiệp quỷ chúng ta là bộ tộc chiến binh trời sinh, chỉ có chiến tử, chứ không có đầu hàng.

-dù nhân tộc ngươi có thực sự giết được Đa Nguyên, thì thiên nghiệp quỷ vẫn sẽ tìm được thủ lĩnh khác, đừng nghĩ thực lực của nhân tộc ti tiện ngươi mạnh, liền có thể khiến chúng ta đầu hàng, dù là lão gia hỏa khốn kiếp đã tạo ra chúng ta mấy vạn năm trước cũng không có bản sự đó.

-tên nhãi nhân tộc ngươi muốn chúng ta đầu hàng ư, trừ khi ngươi giết đến kẻ cuối cùng trong tộc ta, bằng không thì đừng vọng tưởng làm gì.

Tên thiên nghiệp quỷ kia giống như đại diện nói ra suy nghĩ chung của dòng giống thiên nghiệp quỷ, kể từ khi được sinh ra, giống loài của bọn chúng đã chẳng biết sợ, chẳng biết cảm thông, chẳng biết tiến lùi là gì.

Đối với thiên nghiệp quỷ chỉ có chiến đấu, giết chóc, và thôn phệ mọi thứ mới là tôn chỉ vĩnh hằng, muốn thu phục được một tên thiên nghiệp quỷ chỉ bằng lời nói thực sự là chuyện không thể.

Nếu đã hiểu ra điều đó, Hàn Thiên đối với đám quái vật này cũng chẳng còn lưu luyến, trực tiếp hướng những người còn lại trong thánh dực tộc nói.

-thiên nghiệp quỷ là kẻ thù đời đời của thánh dực tộc, nếu trời đã chú định một trong hai bên nhất định phải biến mất, thế thì lúc này chính là thời khắc ấy.

-hiện tại ta muốn hỏi các ngươi một câu thôi.

-cùng ta tiêu diệt hết bè lũ thiên nghiệp quỷ, ta sẽ trợ giúp các ngươi hết mình, không cần các ngươi hồi báo bất cứ điều gì, sau cùng ta chỉ cần giữ lại sào huyệt của thiên nghiệp quỷ.

-bằng như các ngươi không đồng ý, ta sẽ lập tức li khai vụ huyễn phù sinh thiên, để lại ngọn cờ cho các ngươi tự phất lấy.

Hàn Thiên đã nói đến như vậy, thánh dực tộc không thể nào bỏ qua cơ hội vạn năm khó gặp như thế, chẳng cần suy nghĩ quá lâu, Vũ Lệ Na đã đại diện cho toàn thể thánh dực tộc nói.

-nếu Hàn dược sư đã có lòng muốn giúp thánh dực tộc ta quật khởi, sau khi sự thành, đừng nói là trao lại xào huyệt của thiên nghiệp quỷ cho ngươi.

-cho dù bắt Vũ Lệ Na ta làm nô cho Hàn dược sư cả đời, ta cũng không có nửa lời oán trách.

Oán thù của thánh dực tộc đã chất chứa quá lâu, hiện tại bọn họ quả thực đã đến bước đường như Vũ Lệ Na nói, dù bất chấp mọi thứ cũng muốn giành chiến thắng trước thiên nghiệp quỷ, hiện tại nếu không có Hàn Thiên giúp sức, thánh dực tộc với sức tàn hiện tại, sẽ không thể nào cướp lại được vụ huyễn phù sinh thiên từ tay thánh dực tộc, tình hình sẽ trở về giống với mấy vạn năm qua, hai bên tự cầm chân nhau trong cái xó xỉnh này.

Thánh dực tộc cũng đã đồng thuận góp sức tiêu diệt thiên nghiệp quỷ tộc, Hàn Thiên hắn liền cao hứng nói lớn.

-tốt thế thì bắt đầu đi thôi, ân oán vạn năm giữa hai giống nòi, tàn tích đau thương của quá khứ, đến nay nên chấm dứt cả rồi!