Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 18: 18




Hai người về đến nhà, dì nhỏ bọn họ vẫn chưa trở về, cô nhìn bầu trời đã tối đen, liền nói cùng Khương Trí đi làm cơm chiều.

Thuận tiện luyện tập kỹ thuật thực tiễn nhóm bếp củi đã học vào buổi sáng một chút.Bước đầu tiên là đốt lửa, hai người dựa theo cách dì nhỏ làm, trước lấy rơm rạ nhóm lửa, lại bỏ thêm cành tùng, chờ lửa lớn chút liền cho củi vào.Không biết có phải bước nào xảy ra vấn đề hay không, hai người không đốt được lửa, nhưng lại làm cho nguyên gian bếp khói mịt mù, làm hai người sặc khói, ho khan không ngừng.Lúc này trong sân truyền đến thanh âm dì nhỏ.- Sao vậy, đây là sao?Dì nhỏ ở trong sân nôn nóng gọi vào phòng bếp.Hai người chạy nhanh ra tới sân, nói:- Dì nhỏ, mọi người đã trở lại, ha ha, chúng cháu vốn muốn làm cơm chiều, nhưng là lửa không cháy.Dì nhỏ vừa nghe cô nói như vậy liền hiểu, chú nhỏ bước nhanh đi vào phòng bếp thu thập chiến trường của hai người.- Dì nhỏ, chúng cháu chính là dựa theo cách lúc sáng dì đốt lửa, như thế nào không cháy mà chỉ bốc khói a?Cô thực nghi hoặc cái này, liền hỏi ra.- Đốt lửa nào dễ dàng như vậy a, chỉ nhìn không thể học được, một hồi ta chỉ hai đứa.Dì nhỏ nhìn hai người bị khói xông làm mặt lem luốc đen xì như hai con mèo, liền cười.Cô cùng Khương Trí nhìn khói bụi trên mặt nhau, anh sờ em một phen, em sờ anh một chút.Chờ hai người đều thu thập sạch sẽ, dì nhỏ liền mở miệng hỏi:- Tiểu Trí a, nghe nói hai đứa muốn mua thổ sản núi ở đây?- Đúng vậy, dì nhỏ, chúng cháu muốn thu thổ sản vùng núi.Khương Trí tiến lên tiếp nhận đồ trong tay dì nhỏ, đặt vào bàn trong phòng.- Sao đột nhiên muốn mua thổ sản đâu?Dì nhỏ cùng chú nhỏ vừa rửa tay vừa hỏi.- Cũng không phải đột nhiên muốn nhận, trước khi tới chúng cháu đã nhận.

Chúng cháu ở D thị mở một cửa hàng rau dưa, hiện tại trong tiệm liền bán một ít rau dưa cùng trái cây, quá đơn điệu, liền nghĩ đến nơi này của dì nhỏ thu mua chút thổ sản về, mở rộng một chút, bán nhiều chủng loại.

Vốn dĩ chúng cháu muốn nói lúc mới tới, nghĩ tới thổ sản năm trước có thể đã bán rồi, lúc trở về chỉ có thể mang chút đồ ăn sơn dã.

Không nghĩ tới hôm nay ở nhà Tần thẩm mới biết được, mọi người còn có vài nhà, năm trước lại không bán thổ sản, vừa lúc liền bán cho cháu đi.Khương Trí giải thích.- Trước lúc chúng cháu tới, một người bạn lâu năm của Khương Trí có nhờ anh ấy mang chút thổ sản về, hắn phải để làm phúc lợi cho công nhân đơn vị.


Lúc đầu chúng cháu còn không dám đáp ứng hắn, sợ không có đồ, hiện tại xem vừa lúc.Cô ở bên cạnh đưa khăn lông qua, thay Khương Trí nói.Chú nhỏ lúc này mở miệng:- Nếu là chuyện này, liền thật vừa lúc.Khương Trí thấy dì nhỏ không nghi ngờ gì về lý do, liền nhân cơ hội cùng hỏi dì nhỏ về chuyện của lão đầu.- Cháu hỏi hắn làm gì.Dì nhỏ hồ nghi nói.- Này không phải vì Tiểu Nghệ nói rất thích nơi này, muốn sau này được nghỉ phép có thể tới đây, muốn mua nhà ở đây để cho tiện.

Buổi chiều nghe Tần thẩm nói lão đầu đã qua đời, cũng không có người kế thừa nhà của hắn.

Liền muốn hỏi một chút xem chúng cháu có thể mua lại hay không.Khương Trí lấy cô để làm lý do.- Mua nhà cái gì, liền ở nhà dì nhỏ của cháu đi, hai đứa đến đây chơi còn muốn ở chỗ khác? Tiểu Nghệ, cháu chỉ lo cái gì không đâu, khi nào muốn tới, liền ở nhà dì nhỏ, nhà dì nhỏ có phòng.Dì nhỏ phê bình Khương Trí xong lại quay qua nói khương nghệ.- Dì nhỏ, dì nghe cháu nói, chúng cháu mà đến thì khẳng định sẽ ở nhà dì, không ở nhà dì nhỏ thì ở đâu a.

Nhưng nơi này hoàn cảnh tốt như vậy, Tiểu Nghệ nói cũng muốn cho ba mẹ tới ở một thời gian, thể nghiệm sinh hoạt trong núi, điều dưỡng thân thể.Khương Trí thấy dì nhỏ lại muốn nói gì đó, vội vàng nói tiếp:- Nếu ba mẹ vợ cháu tới, khẳng định cũng có thể ở nhà dì nhỏ.Thấy dì nhỏ nghe anh nói xong thì gật đầu.- Nhưng ba mẹ vợ cháu khẳng định sẽ không tiện, lão nhân đều có suy nghĩ truyền thống, nhà ai cũng không thoải mái bằng nhà chính mình! Này nếu ở nhà dì nhỏ, bọn họ khẳng định sẽ không tới, bọn họ sợ phiền toái mọi người.

Dì nhỏ , dì nói có phải hay không?Dì nhỏ suy bụng ta ra bụng người, nếu là bà thì bà cũng sẽ không đi ở như vậy, muốn ở cũng sẽ không ở lâu được, tục ngữ nói rất đúng “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình.”- Cho dù muốn mua cũng không thể mua nhà của lão đầu.Dì nhỏ gật gật đầu đồng ý.- Làm sao vậy, hắn có vấn đề gì sao, hay là nhà ở có vấn đề.Cô cùng Khương Trí nghe dì nhỏ nói xong thì cả kinh, chẳng lẽ là nhà ở có vấn đề, vậy là hai người mừng hụt a.- Nhà của hắn không có vấn đề gì,nhưng lão đầu có vấn đề.


Hai đứa không biết, lão đầu này bình thường ở nhà đi học theo bà cốt, mỗi ngày vẽ tranh trên giấy vàng, nói là vẽ bùa đâu, ngần ấy năm, ta cũng không thấy hắn vẽ ra cái gì, cũng không thấy hắn lấy những thứ hắn vẽ ra làm đại sự gì.

Lúc đặc thù, hắn còn bị coi thành thần côn, bị kéo ra ngoài phê đấu.Dì nhỏ đối với hành vi của lão đầu vẽ bùa thực không cho là đúng.Không nghĩ tới, nếu dì nhỏ nói là thật, vầy lão đầu này còn là người trong Đạo giáo, nhưng nghe dì nhỏ nói, hẳn là cả đời này cũng không sờ đến bệ cửa của bùa chú này, nếu không cũng sẽ không ở trong thôn nhỏ vùng núi này, chịu cảnh khốn cùng thất vọng, lúc chết còn phải để mọi người hỗ trợ mới được chôn cất.Phải biết rằng, hiện đại cũng có cao đồ vẽ bùa Đạo giáo, bọn họ vẽ bùa chú mỗi tấm đều thiên kim khó cầu.

Cho nên nơi bọn họ ở chính là biệt thự lớn, xe nổi tiếng.

Đương nhiên cũng không thiếu những thế ngoại cao nhân, từ dã hồng trần, ẩn cư hương dã, nhưng những người không cầu danh lợi như vậy rất ít, người giống như lão đầu này, không giống như là thế ngoại cao nhân.- Dì nhỏ, chỉ cần phòng ở không có việc gì là được, lão đầu như thế thì mặc kệ, hắn không phải đã qua đời rồi sao.Khương Trí cùng dì nhỏ nói, hai người muốn mua chính là nhà ở, chỉ cần nhà ở không có việc gì là được.- Vậy nếu hai đứa mua, bình thường liền cứ để như vậy?Dì nhỏ tiếp nhận chuyện hai người muốn mua nhà ở, hiện tại bắt đầu chê hai người lãng phí.- Này không phải có thể làm phiền dì nhỏ sao, mọi người rảnh liền qua nhìn một lượt là được.

Ngày thường không có việc gì, cháu cũng có thể để cha mẹ tới ở lâu chút.Cái cách nói này đã đả động dì nhỏ.


Suy nghĩ nếu là chị gái có có thể thường tới ở cũng khá tốt.- Được rồi, một hồi để chú nhỏ cháu đi nhà trưởng thôn nhìn xem, vốn dĩ trong thôn muốn đem nhà ở bán đi, nhưng vị trí nhà hắn không tốt, ở đầu phía đông thôn, dựa gần núi lớn, cũng không ai mua a, nhà này mà để không mấy năm nữa, coi là không dùng được.Dì nhỏ nghĩ thông suốt, hành động lại thực mau.Chờ dì nhỏ bắt đầu nấu cơm, liền tống cổ chú nhỏ đi nhà thôn trưởng hỏi chuyện nhà ở.Chú nhỏ thực mau đã trở về, thôn trưởng thật cao hứng khi có người mua phòng ở, cũng không hét giá quá cao, 20 vạn liền bán, còn tặng kèm hai mẫu ruộng nước nhà giả nhân, mười mẫu rừng thông 10 năm.Quà tặng kèm làm cô động tâm, nhưng hai người vẫn là hỏi ý kiến dì nhỏ cùng chú nhỏ.Dì nhỏ vẫn là ngại đắt.Chú nhỏ lại nói, nhà đó có giá chừng này.Hai người tính toán buổi sáng ngày mai đi nhìn nhà, kỳ thật trong lòng đều suy nghĩ, căn nhà đó chỉ cần có thể ở thì liền mua.Chuyện nhà ở như vậy là định rồi, hai người an tâm ăn cơm, cơm nước xong cô muốn tích cực biểu hiện, đến phòng bếp rửa bát đĩa.

Cô còn chưa rửa xong bát, liền nghe được Tần thẩm lớn giọng gọi to.- Thục Cúc, cơm nước xong chưa.Cô khẳng định là thẩm ấy đã ngó trước, thấy chúng ta mới thu dọn bát đũa, liền tới.- Chị Cầm tới, mau tiến vào, mau tiến vào.Dì nhỏ nhiệt tình tiếp đón.- Kia cái gì, ta mang thổ sản tới cho cháu trai lớn.Tần thẩm ngượng ngùng gãi gãi đầu, có thể là bà sợ hai người Khương Trí đổi ý, muốn chạy nhanh bán thổ sản cho hai người.- Vẫn là có chị Cầm hỗ trợ, nếu không chút đồ này của em cũng không đủ cho bọn hắn nha!Dì nhỏ vẫn là người biết ăn nói, nói mấy câu liền giải vây cho Tần thẩm.- Em đừng nói như vậy, cháu trai lớn lúc này mua thổ sản của chúng ta, chúng ta còn phải cảm ơn hắn.Tần thẩm cũng vội vàng nói.- Được rồi, đều đừng đùn đẩy, chúng ta trước làm chính sự.Vẫn là chú nhỏ biết chính sự.Dì nhỏ đi vào nhà kho lấy ra cân lớn mà chú nhỏ mượn từ nhà thôn trưởng.

Chuẩn bị bắt đầu cân.- Chị Cầm, Tiểu Trí bọn họ cũng không mua riêng cho mình, còn cho người khác một ít, cho nên chúng ta phải tính rõ, lấy cân cho chuẩn, như thế nào?- Được a, hẳn là như vậy, sao cũng không thể để cháu trai bị thiệt.Tiếp theo liền đem mấy cái bao tải thổ sản lên cân một chút.Tổng cộng 643 cân, trong đó hạt thông gần 150 cân, hạch đào 340 cân, cái khác đều là quả phỉ.Tần thẩm lại ngượng ngùng cầm một sọt, rau dại vừa mới phơi khô, hỏi cái này có nhận không.

Hai người lấy, nhưng là rau dại khô, không đáng giá tiền, cho nên giá thấp.

May mà Tần thẩm cũng không tính toán bán giá cao, có thể là bị chuyện năm trước dọa, có thể bán liền bán.Hai người nói cho Tần thẩm ngày mai đi vào huyện lấy tiền xong sẽ mang tới.Tần thẩm vội nói:- Không vội, ta còn có không thể tin Thục Cúc sao?Lúc sau liền vẫy vẫy ống tay áo vui vẻ rạo rực đi về nhà.Lúc bà ấy đi rồi, chỉ trong chốc lát sau, có người liền theo tin tức hai người mua thổ sản của thôn dân mà tới, họ xách theo thổ sản nhà mình tới nhà dì nhỏ hỏi một chút có mua hay không.

Hai người cũng không cự tuyệt ai, chỉ cần đồ có chất lượng tốt, hai người liền thu.Cứ như vậy, bận rộn 2 giờ, đã mua đủ các loại thổ sản, cái gì mà táo, sơn hạnh khô, thịt khô, cả trứng gà nhà, trứng vịt, trứng ngỗng đều có.


Kỳ thật trong không gian này đó đều có, khả năng chất lượng còn tốt hơn, nhưng nhìn đến hy vọng trong mắt bọn họ, lời cự tuyệt đến miệng liền nói không ra.

Dù sao cô là nói không nên lời, nhìn thấy này đó cũng không nhiều, hai người liền đều thu.Trong sân cũng thắp bóng đèn lớn, chiếu sáng trưng.Mọi người bán xong thổ sản rồi cũng không vội vã đi, đều ở trong sân hoặc ngồi hoặc ngồi xổm tìm vị trí, cùng hai người hàn huyên.Tại thâm sơn cùng cốc này, không có sinh hoạt ban đêm.

Buổi tối mọi người ăn cơm xong rồi, nếu không ở nhà xem TV, thì sẽ mang theo băng ghế nhỏ, cầm đại quạt hương bồ, đi đến đầu thôn, tìm người quen tán gẫu, nói việc nhà.Hôm nay hai người Khương Trí ở nhà dì nhỏ thu thổ sản, làm cái sân này tương đối náo nhiệt, cho nên mọi người cũng không trở về, đều gom lại cùng nhau tâm sự, đánh bài.

Chú nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, hút thuốc lá sợi cùng mấy người đàn ông khác.Trong sân còn có vài đứa trẻ, chạy quanh sân, còn thỉnh thoảng từ ra chỗ để bao tải thổ sản to tìm chút hạt thông, quả phỉ gì đó, ném vào trong miệng, nhai răng rắc, răng này tốt.Kỳ thật bọn nhỏ cũng không phải thèm chút đồ đó, nhà bọn nó có rất nhiều, ở nhà đều không muốn ăn, nhưng mấy đứa nhỏ ghé vào cùng nhau vụng trộm ăn cũng có một phen phong vị.

Cô cũng có con trai, còn từng là một người giáo viên ( kỳ thật hiện tại cũng vẫn là giáo viên, nhưng là không đi dậy ), cho nên cô rất hiểu suy nghĩ này trong lòng bọn trẻ.

Cô coi như không nhìn thấy, lại nói mấy đứa nhỏ có thể ăn bao nhiêu đâu.Người lớn của mấy đứa trẻ, nhìn đến cô thấy bọn nhỏ ăn vụng cũng coi như không nhìn thấy, thực vừa lòng, đối với cái người thành phố là cô, ấn tượng tốt không ít.Lúc này, ở bên ngoài sân liền vang lên giọng nói thật lớn..