Hành Trình Bắt Đầu

Chương 4: Vô Tự Tạo Hóa Kinh



"Xác định triệu hoán Hỗn Độn cấp Công pháp?" Âm thanh quen thuộc không có mang theo bất kì cảm xúc nào vang lên.

"Đúng" Tạ Minh hơi thở bất đầu trở nên dồn dập, đây là bước ngoặc quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, thành thì trở thành chúa tể của mảnh đại lục này còn bại tất nhiên trở thành con kiến tùy ý cho người khác chà đạp thậm chí là bị giết chết.

-Keng, bắt đầu triệu hoán Công pháp Hỗn Độn

-Keng, thời gian đếm ngược bắt đầu: 5400 5399 5398....

Tạ Minh hít một hơi thật sâu, miệng nuốt nuốt nước bọt, trái tim bình thường trở nên co thắt gia tốc đập thìn thịt.

Phải biết lúc trước, hắn triệu hồi ra Địa cấp pháp bảo cũng mất có 10 giây mà thôi, Tạ Minh lúc đó cũng đã tính trước Hỗn Độn rất khủng bố, thời gian để triệu hồi khoảng vài trăm giây là cao nhưng sự thật không ngờ rằng con số đang hiển thị trên hệ thống lại tới con số trên 5000. Một phút là 60 giây, vậy 5400 có nghĩa là hơn 1 giờ đồng hồ chính xác hơn là 1 tiếng 30 phút.

Theo lời A Ly thì vật phẩm càng tốt thời gian càng lâu.

Vậy thì Hỗn Độn là tồn tại mạnh mẽ đến mức nào?

Tạ Minh bây giờ đã không thể nào tưởng tượng được, đối với cấp bậc này công pháp, cơ thể hắn trở nên thật nhỏ bé, hắn chỉ mới là thiếu niên trẻ tuổi mới lớn mà thôi, lại sắp sở hữu thể loại như Hỗn Độn, không la hét thất thanh vì vui sướng đã còn may bởi vì kế bên cạnh hắn còn có thiên sứ mạnh nhất Thiên Giới Michael a nên không thể đánh mất liêm sỉ sẽ bị người ta đánh giá.

"Không có gì đáng kinh ngạc, đối với tồn tại bậc này, hệ thống muốn triệu hoán nó cũng không hề dễ dàng, tuy nhiên do hệ thống vẫn còn cấp 1 mà thôi, nếu ngày sau nâng cấp thì sẽ khác biệt." A Ly không biết từ lúc nào đã bay ra khỏi người Tạ Minh ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

Michael thì ở một bên ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, tuy không thể tu luyện nhưng nàng có thể thư giãn.

"1800 1799 1700.... "

Âm thanh của hệ thống vẫn chậm rãi đếm ngược.

"Trước tiên phải ra khỏi Ấm Trần Ca" Tạ Minh ý niệm hơi động.

Hắn không muốn bất chợt xảy ra điều ngoài ý muốn, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều yêu thú có thể tập kích bất cứ lúc nào. Mặc dù bên cạnh có Michael, chỉ sợ nhất vạn không sợ vạn nhất. Huống hồ Ấm Trần Ca chỉ là Địa cấp trung phẩm pháp bảo không thể nào chống đỡ được năng lượng của Hỗn Độn công pháp cho nên chỉ có thể đi ra.

Thân ảnh Tạ Minh xuất hiện bên ngoài khu rừng, hơi cảm ứng được vị trí của Ấm Trần Ca trên mặt đất, Tạ Minh đem nó ẩn dấu vào mái tóc của mình, Ấm Trần Ca đã trở về trạng thái nhỏ bằng hạt bụi.

Từng giây phút trôi qua, Tạ Minh đang đi về phía trước một cách chậm rãi, trong đầu đang suy nghĩ về công pháp:" Lỡ như cho Ma công hay Tà công thì sao, chẳng lẽ lại trở thành công địch cho thiên hạ truy sát?"

"Minh ca ca hiểu lầm rồi, công pháp không phân chính tà chỉ có người luyện nó mới phân biệt đâu là chính đâu là tà mà thôi." A Ly ở bên cạnh như thấy được suy nghĩ của Tạ Minh liền bất mãn nói, nàng cảm giác như Tạ Minh xem thường Ma đạo.

Tạ Minh nghe A Ly giải thích hai mắt tỏa sáng, quả nhiên bản thân hắn như đã được khai sáng ra vậy âm thầm ghi nhớ câu đạo lý này.

A Ly lúc này đang bay lơ lửng bám theo Tạ Minh cũng hết sức nghiêm túc.

Xung quanh chỉ nghe tiếng lá xì xào, tiếng yêu thú càng lúc càng nhỏ lại, chỉ có tiếng đếm ngược thời gian của hệ thống là không ngừng vang lên.

"10 9 8 7 .....3 2 1"

"Triệu hoán hoàn tất"

Tạ Minh gương mặt căng thẳng, hắn đã chờ giây phút này từ lâu. Hơn một giờ đồng hồ như thể trải qua một thập kỉ.

-Keng, chúc mừng ký chủ nhận được công pháp Hỗn Độn [Vô Tự Tạo Hóa Kinh]" Âm thanh hệ thống thông báo kết thúc.

Không biết phải Tạ Minh cảm nhận sai hay không, trong âm thanh thông báo ấy lại cảm giác sùng bái thậm chí là run rẩy, sợ hãi.

"Vô Tự cùng Tạo Hóa, Vô Tự, Tạo Hóa" Tạ Minh khi nghe thấy cũng bất đầu lẩm nhẩm hai chữ nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng khủng bố rồi, cưỡng chế sự kích động này lại bắt đầu hướng mắt về A Ly tỏ ý muốn thăm dò nàng.

"Cái này,.....cái này mặc dù là hàng Hỗn Độn trong vũ trụ cũng từng xuất hiện những loại khác nhưng mà tên của Công pháp này A Ly chưa từng nghe tới" A Ly lắp bắp trả lời, nàng bản thân cũng không biết thông tin gì về Vô Tự Tạo Hóa Kinh.

-Keng, Hỗn Độn đã được phong ấn, ký chủ có muốn tu luyện?

Tạ Minh không chút chần chừ, lập tức gật dầu.

-Keng, bắt đầu truyền tải.

Thời gian ngừng trôi, Tạ Minh cảm giác như đã bị một thứ gì đó lôi kéo linh hồn mình ra khỏi thân xác, tiến tới một vùng không gian tối đen như mực, hư vô mờ mịt.

Trong hư không vô tận ấy, bất ngờ xuất hiện một vùng ánh sáng nhỏ chiếu sáng xung quanh vùng hư không vô tận này, ánh sáng ấy như đã tồn tại hàng ngàn thậm chí là hàng vạn năm có thể còn lâu hơn thế nữa.

Như một tinh cầu đẹp nhất trong hệ mặt trời.

Mỹ lệ cùng thần bí.

Đây cảm giác đầu tiên khi Tạ Minh nhìn thấy ánh sáng.

Hắn muốn biết thứ gì đã bao phủ ánh sáng này, rất đáng tiếc dù cố thế nào hắn cũng chạm tới được như một thiếu nữ đang e thẹn nhưng vẫn có lòng kiêu ngạo.

Bên ngoài ánh sáng ấy, có vô số xiềng xích đang đan xen nhau, Tạ Minh phải tiến tới gần mới phát hiện ra tên toàn bộ dây xích ấy đều có một chữ "Định".

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ.

Vùng hư không này là không gian balo của hệ thống.

Còn các xiềng xích này là phong ấn của hệ thống dùng để trấn áp.

Tạ Minh như được hối thúc, hay tay bám lấy ánh sáng cùng phong ấn bên ngoài nó.

Các xiềng xích buông lỏng một phần nhỏ, rất nhỏ.

Đang tập trung tinh thần, dị biến phát sinh.

Một luồng năng lượng cực mạnh phát ra, mạnh mẽ công kích linh hồn của Tạ Minh, nó muốn đánh tan linh hồn của kẻ đang định chiếm lấy mình.

Linh hồn của Tạ Minh chấn động không ngừng run rẩy, gương mặt biến dạng vì đau đớn.

Hắn muốn mở miệng gầm lên phát tiết sự đau đớn này, nhưng không có cách gì để hắn làm được.

Nỗi đau thống khổ của linh hồn đau gấp trăm ngàn lần nỗi đau xác thịt. Nhưng lại không thể nào phát tiết ra sự đau đớn tột cùng ấy, như thể muốn chết mà không chết được.

Linh hồn Tạ Minh ngày càng mờ nhạt đi, sắp sửa hồn phi phách tán, linh hồn câu diệt.

Tạ Minh biết bản thân chỉ cần buông bỏ khỏi ánh sáng thì mọi đau đớn sẽ biến mất.

Nhưng điều đó có nghĩa hắn sẽ thất bại, thất bại với cơ thể này, thất bại với mối thù của hắn. Mọi thứ sẽ bắt đầu trở về con số 0 tròn trĩnh.

Hắn có thể can tâm sao? Hắn có thể sẽ để Tạ Khương ra tay giết mình mà không phản kháng sao? Hắn sẽ chấp nhận chết như vậy sao?

Đương nhiên câu trả lời là không.

Nghĩ lại về số phận bình thường ở kiếp trước, bình thường vô vị, không có quyền lực chỉ có thể làm bạn với game, Tạ Minh đã được một lần nữa sống lại nên hắn không thể nào bỏ phí một cơ hội như vậy được, sinh mệnh đáng trân quý nhưng tôn nghiêm của bản thân cũng không kém hơn được.

Sống mà không tôn nghiêm, thế thì chỉ có thể trở thành liếm cẩu mà sống sao? Thế thì không đáng sống.

Tại nơi thực lực vi tôn này, chỉ cần sức mạnh tuyệt đối, chỉ cần có kẻ ngăn cản đơn giản cứ giết là được.

Hắn muốn được sống càng muốn có sự tôn nghiêm của bản thân.

"Đây là cơ hội duy nhất của bản thân, dù linh hồn phân tán, kết cục thế nào ta vẫn phải cược một lần. Nếu có thất bại chỉ tiếc cho nàng ấy Michael."

Ý nghĩ duy nhất của Tạ Minh lúc này

Hắn siết chặt lấy ánh sáng ấy, cơn đau vẫn không hề giảm bớt, linh hồn gợn sóng ngày càng mãnh liệt, có thể tiêu tán bất kì lúc nào.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, linh hồn Tạ Minh ngày càng trong suốt hòa vào vùng không gian mờ mịt, ý thức còn sót lại sắp biến mất, tuy nhiên hai tay của hắn vẫn gắt gao cầm lấy ánh sáng.

Như đã bị biểu hiện của Tạ Minh làm hài lòng.

Kỳ tích đã thật sự phát sinh.

Ánh sáng cấp tốc xoay tròn.

Các cổ tự thần bí màu vàng kim chiếu sáng xuất hiện vào linh hồn Tạ Minh.

Linh hồn vốn đã chịu sự hành hạ của ánh sáng đột nhiên cấp tốc ngưng tụ, bên trên linh hồn đã có thêm vô số thần bí cổ tự hòa vào.

Ý thức linh hồn đã đau đớn mà ngất đi cũng đã bắt đầu thức tỉnh.

Tạ Minh tỉnh lại cảm giác như linh hồn của mình so với lúc trước đã mạnh hơn gấp vạn lần.

Đối với một kẻ phàm nhân chưa tu luyện như hắn quả là điều khó có khả năng.

Chưa kịp vui sướng. Hắn đã cảm ứng được các cổ tự khắc vào linh hồn mình một cách hoàn mỹ, Tạ Minh bắt đầu xem xét nội dung của các cổ tự, lúc này, bằng một cách thần kì nào đó hắn đã hiểu được các cổ tự này.

Vũ trụ hình thành

Sinh linh vạn vật

Thiên địa vô tình

Vô tự duy nhất

.....

Không có tư chất

Không thể tu luyện

Truy cầu sức mạnh

Tạo hóa vạn vật

......

[Vô Tự Tạo Hóa Kinh tầng thứ 1: Tạo Đỉnh - Khai Hồn]

p/s: Tứ thần vệ hồn mình lấy từ udyr có nhầm lẫn một chút đã sửa lại. Mọi người có ai biết cách chèn hình vào phần nhân vật không chỉ mình với (。>﹏