Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 28: 28





Một người đàn ông thẳng hay không thẳng, không chỉ xem ở trình độ thân thể của hắn tiếp nhận một người đàn ông khác đến mức nào, mà quan trọng hơn vẫn phải để ý đến tâm hồn có thể tiếp nhận một người đàn ông khác hay không.

Hiện tại, Giang Trúc Tâm đang ở vào tình trạng lảo đà lảo đảo trên vách đá cheo leo, tiến lên một bước là vực sâu, lùi về sau một bước cũng là mê tung rừng rậm.

Vì thử một chút xem mình có phải đã biến thành đồng tính luyến ái hay không, thì ngay lúc Quý Du đang bla bla nói xấu không ít chuyện liên quan đến Tần Phú Hữu.

Giang Trúc Tâm đột nhiên giơ tay bưng kín miệng của Quý Du, trong nháy mắt Quý Du im tiếng, chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn Giang Trúc Tâm.

"Nhìn tôi, trước hết đừng chớp mắt." Giang Trúc Tâm nhìn chằm chằm vào Quý Du, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của cậu ta.

Sau đó trong đầu liền tưởng tượng ra một hình ảnh khác, tỷ như cậu cùng Quý Du hôn môi...!
Giang Trúc Tâm: Tui sai rồi _(:з" ∠)_
Căn bản là không được, nếu như cùng Quý Du hôn môi, thì nội tâm của cậu không chỉ không hề gợn sóng, mà thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Nhưng nếu như người kia là Tần Phú Hữu thì sao?
Nếu như người hôn cậu là Tần Phú Hữu...!
Tim đột nhiên liền đập mạnh đến mức không thể không chế.

Tuy rằng Giang Trúc Tâm chưa từng cùng người khác nói chuyện yêu đương, nhưng mà phản ứng như vậy đã là quá mức rõ ràng, muốn bịt tai trộm chuông cũng đều làm không được rồi.

"Có thể, có thể chớp mắt hay không?" Lúc tâm hồn của Giang Trúc Tâm còn đang ở trên mây, thì Quý Du đôi mắt đỏ lên, chua xót mà hỏi.

"A, xin lỗi, có thể." Giang Trúc Tâm định thần lại, có chút ngượng ngùng buông tay ra, sau đó nhìn Quý Du bởi vì trừng mắt lâu mà chảy nước mắt, vội vàng từ trong bình nước của mình rót vào cốc nước sử dụng một lần đưa cho Quý Du, nói: "Thật ngại quá, cậu không sao chứ?"
Giang Trúc Tâm thật sự không nghĩ đến Quý Du sẽ nghe lời như vậy, bảo cậu ta không được chớp mắt, Quý Du thật sự một chút cũng không chớp.

Nhưng cậu vừa mới ở trong lòng dùng Quý Du làm vật tham chiếu để tưởng tượng một chút, so sánh xong lại còn ghét bỏ hình ảnh tưởng tượng kia, nói đến thì cũng có chút áy náy á.

"Tôi không sao đâu..." Quý Du đã sớm tại lúc Giang Trúc Tâm lấy tay che miệng cậu ta, đã đem những lời nói Tần Phú Hữu đều ném đến tận mây xanh luôn rồi.

Cậu ta hiện tại chỉ là nâng lên cốc sử dụng một lần, có chút biệt nữu mà nhìn Giang Trúc Tâm, mềm nhẹ hỏi: "Anh đang làm gì nha?"
Lẽ nào, Giang Trúc Tâm đã thấy rõ cậu ta mới là đồng bạn tốt nhất ăn ý nhất rồi sao?
Giang Trúc Tâm dùng lòng bàn tay ấm áp như vậy, che lại miệng của cậu ta, còn dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy mà nhìn cậu ta.

Trong đầu Quý Du đã nhận định, Giang Trúc Tâm hiện tại so với Tần Phú Hữu, tuyệt đối là càng để ý đến cậu ta hơn.

Những người khác đều cảm thấy Giang Trúc Tâm đã cùng Tần Phú Hữu là quan hệ người yêu, nhưng Quý Du vẫn cảm thấy bên trong nhất định không đơn giản như vậy đâu.

Không nhìn thấy tối qua, Giang Trúc Tâm cực kì bài xích Tần Phú Hữu tiếp cận, còn lôi kéo riêng Tần Phú Hữu đi ra ngoài nói một chút sao?
Nhưng mà, chỉ có một mình cậu ta nhìn thấu được sự thật mà thôi.

Nếu là Giang Trúc Tâm ngày hôm qua, thì nhất định sẽ cực kì tán đồng Quý Du, đồng thời nắm chặt tay của Quý Du, biểu thị việc cực kì cảm động, tri âm a thậm chí vẫn còn có người hiểu cậu như vậy.

Vậy mà Giang Trúc Tâm hôm nay, đã không phải là Giang Trúc Tâm của ngày hôm qua nữa rồi.

Một giây trước, Giang Trúc Tâm cậu...!
- ----- đã thay đổi rồi.

"Tôi chỉ đang làm một bài kiểm tra đơn giản mà thôi." Giang Trúc Tâm đem mọt miếng cơm còn lại nhét vào trong miệng, sau đó bắt đầu thu thập rác rưởi, "Cơm của cậu ăn xong rồi sao? Tôi vứt rác giúp cậu?"
Quý Du trừng mắt nhìn, chần chờ mà đem hộp cơm đặt vào trên tay Giang Trúc Tâm.


Vừa nãy, lúc cậu ta nói xấu Tần Phú Hữu cũng không quên ăn cơm, hiện tại thấy Giang Trúc Tâm tốt như vậy, mặt của cậu ta cũng không nhịn được đỏ một cái: "Cảm ơn.

Nhưng mà anh đang làm kiểm tra gì vậy?"
Giang Trúc Tâm thật sự vẫn không nghĩ tới Quý Du trước kia ngạo khí như vậy cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này.

Hơn nữa, nhìn qua thì cũng thấy dễ nói chuyện hơn rất nhiều, vì vậy cảm giác áy náy lại càng sâu hơn.

Tại sao cậu có thể tưởng tượng ra ở trong đầu, hình ảnh cậu cùng Quý Du hôn môi hả trời, cái này thực sự là thiếu tôn trọng Quý Du lắm luôn á.

"Tôi đang kiểm tra xem, rốt cuộc tôi là thẳng hay là cong nè." Giang Trúc Tâm cầm hộp cơm đứng dậy, cũng không có ý muốn che giấu.

Nhưng mà, Giang Trúc Tâm chỉ mới nói được nửa câu liền vội vàng đi vứt rác, mà Quý Du đang ngồi tại chỗ thì cả người cứng đờ mặt cũng đợt ra, cứng ngắc mà tiêu hóa lời vừa rồi của Giang Trúc Tâm.

Cái, cái gì? Vừa nãy che miệng còn nhìn chằm chằm vào cậu ta, là, là đang làm loại kiểm tra này sao?
Vậy? Kết quả là cái gì?
"Kiểm tra xong, kết quả cũng đã có rồi." Giang Trúc Tâm sau khi trở về, lại tiếp tục đề tài vừa rồi.

Cậu thở dài một hơi, mang theo một chút ưu thương mà nói rằng: "Tôi quả nhiên vẫn là thẳng nam luôn đó."
Quý Du: Ba chữ "Tôi nguyện ý" tôi đều đã chuẩn bị xong, vậy mà anh lại nói cho tôi đáp án này sao?
"Anh hơi quá đáng rồi đó." Quý Du phẫn nộ đứng lên, kéo cái ghế của mình trở về chỗ ngồi, ánh mắt khỏi nói có bao nhiêu ủy khuất.

"Quý Du, xin lỗi mà." Giang Trúc Tâm nhìn về sau lưng Quý Du xấu hổ xin lỗi.

Thấy Quý Du không để ý tới cậu, cậu cũng chỉ có thể không hơn mà lắc đầu, ngồi vào chỗ của mình.

Giang Trúc Tâm xoa xoa mặt mình, chỉ xem là mình khiến cho Quý Du buồn nôn một chút.

Cậu cảm thấy cần phải mua một món quà nhỏ, để nói xin lỗi với Quý Du đã bị não động của cậu lợi dụng.

Một người đàn ông bị một người đàn ông khác tưởng tượng thành như vậy, ngẫm lại đúng là việc rất khiến người khác tức giận đi.

Nhưng mà lúc nãy sau khi cậu kiểm tra xong, Giang Trúc Tâm là thực sự xác nhận mình là một thẳng nam luôn đó.

- ---- nhưng cậu đối với Tần Phú Hữu lại không thẳng mà nha.

Chẳng lẽ, việc này thật sự giống như Tần Phú Hữu nói, căn bản không phải là vấn đề có phải là đàn ông hay không?
Bây giờ, Giang Trúc Tâm thật sự cực kì ưu thương lắm luôn.

Cậu đang yên đang lành là một người đàn ông chỉ thích phụ nữ, vậy mà sẽ đi thích một tên cuồng theo dõi.

Chuyện này nghĩ làm sao cũng thật khó mà tin cho được.

Xem như Tần Phú Hữu có bao nhiêu đẹp trai, cũng có bao nhiêu tiền, thì cũng không thể sửa được sự thật hắn là một tên biến thái cơ mà.

Cậu vậy mà lại đi thích một tên biến thái hả trời?
Tần Phú Hữu: Hả? ^_^
"Trêu chọc người ta xong lại không chịu trách nhiệm.

Tiểu Tâm Tâm, cậu rất được đó nha." Cao Mỹ vẫn luôn ở bên cạnh nghe, đồng thời lại than thở đối với cuộc nói chuyện của Giang Trúc Tâm và Qúy Du.


Tiểu Tâm Tâm này, rốt cuộc là thật sự không biết Quý Du đối với cậu có ý tứ, hay là làm bộ không biết đây nha?
Nếu như là giả bộ, vậy thì đầu của Tần tổng không phải là sắp có thêm màu sắc khác sao?
Ngẫm lại liền cảm thấy...!thật kích thích à nha!
"???" Giang Trúc Tâm mộng bức mà nhìn Cao Mỹ, "Chị May, em tán tỉnh ai??"
Tuy nói hiện tại quốc gia đã có luật hôn nhân đồng tính luyến ái, nhưng mà đồng tính vẫn là một quần thể khá nhỏ.

Xung quanh Giang Trúc Tâm trên căn bản cũng không có người như vậy, cho nên đồng tính luyến ái đầu tiên mà cậu gặp trong cuộc đời, chính là Tần Phú Hữu á.

Nghĩ đến việc mình sắp bởi vì Tần Phú Hữu mà gia nhập vào quần thể này, Giang Trúc Tâm liền cảm thấy trong lòng quá mỏi mệt.

Vậy tính hướng mà mình kiên trì hai mươi lăm năm, không phải quá dễ dàng xảy ra thay đổi rồi sao?
Giang Trúc Tâm không phải vì mình thích một người đàn ông, thì liền cho rằng người xung quanh đều yêu thích đàn ông.

Như vậy, đương nhiên cũng sẽ không ý thức được Quý Du có ý tứ đối với mình.

.

ngôn tình hoàn
Bộ dáng nói chuyện với mình như kia của Quý Du, chính là có ý tứ với cậu á hả?
"Tiểu Du Du ấy, tôi cảm thấy được cậu ta có thể là cực kì yêu cậu đó." Cao Mỹ hất hất cằm, chỉ về phía Quý Du.

"Chị May đừng nói giỡn, em mới quen biết Quý Du được bao nhiêu ngày đâu..." Giang Trúc Tâm chỉ cảm thấy Cao Mỹ hẳn là đang đùa cậu, ngày đầu tiên gặp mặt cậu đã nhìn thấy được một mặt này của cô.

Nhưng mà nói đến chỗ này, Giang Trúc Tâm liền mắc kẹt.

Cậu có thể nhớ tới Tần Phú Hữu chỉ cần dùng thời gian có một đêm, là có thể thông báo cầu hôn với cậu luôn rồi, cho nên đây cũng không phải là vấn đề thời gian hay không.

Vì vậy, Giang Trúc Tâm nói bổ sung: "Hơn nữa, lúc Quý Du nói chuyện với em, có thể cũng chỉ xem em là đồng nghiệp đi?"
Mặc dù nói hôm nay có thể nhìn ra được Quý Du cũng không ngạo mạn giống như vẻ bề ngoài, thậm chí có thể nói là có chút thiện lương.

Nhưng ấn tượng của Giang Trúc Tâm đối với Quý Du, phần lớn vẫn là dừng lại ở Quý Du luôn đối với cậu hừ hừ, còn tiện thể thích dùng ánh mắt khinh bỉ cùng ngữ khí nói chuyện với cậu, cái này cũng không thể là do cậu ảo giác ra đi.

Trước đây, lúc người khác khinh bỉ cậu, trên cơ bản đều là dáng vẻ kia của Quý Du, nhưng mà Quý Du xác thực so với những người kia đáng yêu hơn nhiều lắm.

"Hả???" Cao Mỹ kinh ngạc, "Cậu thật sự cảm thấy như vậy sao?"
Vừa nãy Quý Du đỏ mặt nói lắp, còn liều mạng nói xấu tình địch, như vậy mà Giang Trúc Tâm cũng đều không cảm giác được sao? Này cũng trì độn quá đáng luôn đó.

Nghĩ tới Giang Trúc Tâm nói mình Quả nhiên là thẳng nam, lẽ nào cái Giang Trúc Tâm nói chính là tư duy thẳng nam bình thường của mình?
"..." Giang Trúc Tâm đỡ trán, "Không phải chứ..."
Xem như cậu đối với việc giữa những người đồng tính tương đối trì độn, nhưng Cao Mỹ đều nói như vậy, Giang Trúc Tâm cũng không khỏi nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại nơi này cũng không phải chỗ tốt để nói việc này, cho nên Giang Trúc Tâm chỉ có thể xua xua tay.

"Không thể nào, chị May chị đừng nói nữa."
Cao Mỹ nhún nhún vai, nhìn ra được Giang Trúc Tâm là không muốn để cho nàng đem bát quái mở rộng đến Quý Du.

Vì vậy cũng hiểu ý, nên không lại nói thêm nữa.


Giang Trúc Tâm khóc không ra nước mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.

Chẳng lẽ sự tồn tại một tên Tần Phú Hữu, đã khiến cậu mở ra công tắc hấp dẫn người đồng tính? Trước đây, tại sao không có đàn ông yêu thích cậu nhỉ?
Ôi cái cuộc sống làm người ta nghẹt thở này!
Bởi vì thực tại quá mức chán nản, Giang Trúc Tâm quyết định hôm nay phải tiếp tục cố gắng.

Học tập cùng công việc có thể khiến cho đầu óc cậu được tỉnh táo hơn.

Vì vậy không thèm để ý đến nữa, Giang Trúc Tâm một buổi chiều đều đọc tư liệu.

Hiện giờ, bên ngoài mặt trời đều đã lặn về phía Tây, trong phòng làm việc vẫn như cũ có rất nhiều người ở lại tăng ca thêm giờ.

Người xung quanh đều đang tăng ca, Giang Trúc Tâm cũng không nhìn giờ, cho nên cũng không phát hiện đã đến giờ tan tầm.

Tần Phú Hữu gọi điện thoại cho Giang Trúc Tâm không được, đến nhà Giang Trúc Tâm, thì thấy Giang Trúc Tâm cũng chưa về nhà, liền biết Giang Trúc Tâm chắc chắn còn ở trong công ty, hơn nữa điện thoại cũng để chế độ yên lặng luôn rồi.

Trong thời gian làm việc, Giang Trúc Tâm vẫn luôn để điện thoại yên lặng, cho nên Tần Phú Hữu cũng không ngoài ý muốn cho lắm.

Vì thế trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một kế, sau đó liền lái xe đến Tuyết Dã, tiếp theo hắn liền mang theo hộp cơm, đi về phía bộ phận thiết kế.

Trải qua tối qua, phần lớn người trong bộ phận thiết kế đều biết được việc Tần Phú Hữu cùng Giang Trúc Tâm đang bí mật kết giao.

Vốn dĩ các đồng nghiệp một đám tăng ca tăng đến chán chường phát bệnh, vừa nhìn thấy bóng dáng tư thế oai hùng hiên ngang của Tần Phú Hữu xong, đôi mắt tất cả đều sáng lên.

Tần Phú Hữu đến đại diện cho cái gì?
Một là đại diện cho thức ăn cho chó.

Hai là đại diện cho bát quái thăng cấp đấy chứ gì nữa.

Trong thời kì hạng mục nhiệm vụ nặng nề, phương pháp có thể giảm bớt áp lực cho bộ phận ngoài ăn uống vui đùa, thì còn lại chính là bát quái.

Đôi mắt của Giang Trúc Tâm đang nhìn chằm chằm vào bản vẽ gốc trên màn ảnh, cảm thấy được Tuyết Dã có thể trong thời gian ngắn quật khởi như vậy.

Chế tác ra được trò chơi kéo dài không suy, nổi tiếng toàn cầu, thật sự không phải không có lí đâu.

Game của công ty Tuyết Dã xem trọng thứ nhất chính là khả năng chơi, thứ hai chính là đồ họa.

Game chơi vui nhìn cũng đã mắt, đương nhiên sẽ rất được hoan nghênh.

Nghĩ đến sau này sẽ có một ngày, tác phẩm của cậu cũng có thể xuất hiện trong những game này, nội tâm của Giang Trúc Tâm đều là hùng tâm tráng chí, cảm thấy giống như có một cây đuốc ở trong lòng hừng hực đốt không ngừng.

Tần Phú Hữu ngay lúc này lại xuất hiện ở bên cạnh Giang Trúc Tâm.

Bởi vì Giang Trúc Tâm quá mức chuyên tâm, cho nên Tần Phú Hữu cũng đặt hộp cơm lên trên bàn, đồng thời lấy một cái ghế dài ngồi ở bên cạnh, nhưng Giang Trúc Tâm cũng không phát hiện.

Cậu chỉ là ánh mắt long lanh sáng lên thưởng thức bản vẽ gốc trong game của Tuyết Dã, tựa hồ là đang nỗ lực rút ra tinh hoa tri thức từ bên trong, không chỉ có như vậy, tay cậu cũng đang ở trên tờ giấy trắng vẽ ra.

Tần Phú Hữu cứ như vậy mà nhìn Giang Trúc Tâm đôi mắt cậu đều không liếc đến trang giấy một cái, tay đã tự mình chuyển động.

Cậu ngắm tranh chính là đang thưởng thức nó, hơn nữa mỗi một đường nét đều không đan xen vào nhau, có thể thấy được cảm giác phương vị trong không gian của Giang Trúc Tâm có bao nhiêu mạnh.

Tần Phú Hữu cũng nhìn ra được, Giang Trúc Tâm không chỉ là đang đơn giản mô phỏng theo, mà bên trong còn thêm vào rất nhiều chi tiết nhỏ mà bản vẽ gốc không có.

Chỉ là đơn thuần ở bên cạnh nhìn, Tần Phú Hữu cũng đã cảm thấy rất có tư vị.

Hắn không ngại Giang Trúc Tâm không chú ý tới hắn, hắn cũng chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh nhìn Giang Trúc Tâm chăm chỉ làm việc, đồng thời ở trong lòng điên cuồng lặp lại----
Trúc Tâm bảo bối thật đáng yêu.


Giang Trúc Tâm đặt bút xuống, đem tinh thần phát tán ra thu hồi lại, cậu mới nhắm mắt lại xoa xoa cái cổ, sau đó phát hiện cách vách hình như có một cái bóng.

Nghĩ là vị đồng nghiệp nào đó, quay đầu lại liền thấy được Tần Phú Hữu đang dùng ánh mắt thâm tình mà nhiệt liệt nhìn cậu chằm chằm.

"Ôi má ơi." Giang Trúc Tâm trong nháy mắt liền bị dọa đến hai chân giẫm một cái, đem ghế xoay đạp đi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp trượt ra phía sau, thì cậu liền bị Tần Phú Hữu tay lanh mắt lẹ mà kéo trở lại.

Bởi vì quán tính, Giang Trúc Tâm bị kéo trở lại đồng thời trong lúc thắng gấp tích tắc kia cả người lại nghiêng về phía trước.

Tần Phú Hữu cực kì tự nhiên mà ôm Giang Trúc Tâm vào trong lòng.

Giang Trúc Tâm tạch một cái, lỗ tai cùng cổ đều đỏ rần lên.

Cậu vừa mới ban ngày mới ý thức được mình thích Tần Phú Hữu đây, thì bây giờ lại bị Tần Phú Hữu ôm vào trong ngực rồi.

Nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy tức đến nổ phổi giống như trước, mà ngược lại lại có chút chột dạ.

Trước không cảm thấy được mình sẽ thích Tần Phú Hữu, bây giờ sau khi nghĩ thông sao lại luôn có cảm giác tự vả vào mặt mình ấy nhỉ?
"Anh đến đây lúc nào?" Giang Trúc Tâm buồn bực mà đẩy Tần Phú Hữu ra, "Nhìn tôi giật mình anh vui lắm sao?"
Tần Phú Hữu từ ngày đầu tiên bắt đầu quấn lấy Giang Trúc Tâm, thì vẫn đang luôn cẩn thận quan sát cậu.

Cho nên đương nhiên sẽ cảm nhận được thái độ của Giang Trúc Tâm đối với hắn có thay đổi rất nhỏ, mà loại thay đổi nhỏ này đối với Tần Phú Hữu lại chính là tiến triển rất lớn.

"Tôi vừa tới không lâu, dọa đến em rồi sao? Trúc Tâm xin lỗi nhé, em tha thứ cho tôi đi." Tần Phú Hữu bị Giang Trúc Tâm đẩy ra xong, vẫn duy trì thói quen không biết xấu hổ như trước.

Hắn nắm tay Giang Trúc Tâm ôm vào trong lồng ngực, lời xin lỗi cũng nói đến cực kì nhanh, khiến cho Giang Trúc Tâm đang giả bộ tức giận cũng giả bộ không nổi nữa.

Tiểu Thố ở đối diện đột nhiên ngẩng đầu, mà không chỉ có Tiểu Thố không đâu, những người còn chưa tan tầm trong phòng làm việc cũng đều ngó lại đây.

Tần Phú Hữu tuy nói không phải minh tinh, nhưng mà hắn đẹp trai lại lắm tiền, bây giờ còn là lão công của Giang Trúc Tâm (Giang Trúc Tâm: Không phải đâu mà.).

Bọn họ thực sự rất rất hiếu kì hào môn đại lão nói chuyện yêu đương thế nào luôn á.

Ngàn lần không nghĩ tới, thế mà lại buồn nôn như vậy á trời.

Có cần ném mặt mũi như vậy hông?
"Được được, không phải chơi." Giang Trúc Tâm còn biết nơi này là trường hợp công cộng, vội vàng rút tay trở về, "Anh làm sao còn đem cả cơm hộp tới nơi này?"
"Bây giờ là thời gian ăn cơm, thấy em không có ở nhà, liền đoán em còn ở công ty." Tần Phú Hữu mở hộp cơm ra, lộ ra thức ăn tinh xảo ở bên trong, "Hôm nay tôi nấu cho em sườn xào chua ngọt cùng cánh gà chiên, trong nhà còn có canh xương heo.

Tôi còn bảo trợ lí mua một cái bánh gato nhỏ nữa, nhớ rằng em thích bánh Tart trứng liền mua nhiều một chút..."
"Dừng một chút." Giang Trúc Tâm nắm lấy cái miệng đang nói không ngừng của Tần Phú Hữu, lông mày có chút nhíu lại: "Về nhà ăn.

Lúc thường cũng không thấy anh nói nhiều như vậy luôn đó."
Giang Trúc Tâm vừa mới phát hiện ra đã đến giờ tan tầm, vì vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Hiện tại cậu cũng muốn nhanh chóng về nhà, không cho cái tên Tần Phú Hữu này ở đây bày trò con bò nữa.

Cuối cùng mới phát hiện, lúc Tần Phú Hữu ở nơi đông người hình như rất thích trêu đùa cậu.

"Được rồi." Tần Phú Hữu hơi có chút tiếc nuối, hắn còn tưởng rằng có thể thừa dịp này, tự tay đút cho Giang Trúc Tâm một miếng thịt nữa cơ.

Cuối cùng, Giang Trúc Tâm vội vàng lôi kéo Tần Phú Hữu xách theo hộp cơm rời khỏi, trước khi đi còn nhớ cùng một đám nhân sĩ đang vây xem, cười phất tay một cái.

Chờ sau khi hai người bọn họ rời đi, Cao Mỹ mới đi đến chỗ của Tiểu Thố, ngon lành mà đem Tiểu Thố từ chỗ ngồi kéo lên: "Ha, xảy ra chuyện gì, lẽ nào chúng ta vừa mới nhìn đến lão công của người ta sao?"
Tiểu Thố vốn ngay lúc Cao Mỹ đến đây liền muốn trốn rồi, nhưng mà Cao Mỹ tay dài chân dài, Tiểu Thố động tác lại trì độn, cho nên chỉ có thể bị Cao Mỹ bắt được.

Tiểu Thố: Ngài cảm thán thìcảm thán, tại sao cứ phải nắm cổ tôi làm gì cơ chứ? QAQ..