[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 195: Khắc khẩu



----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

Tận đến khoảng một giờ đêm, Ann mới độn thổ xuất hiện bên ngoài vòng bảo hộ, cô dùng tấm thẻ gỗ, gửi đi một tin nhắn. Thật ra cô hoàn toàn có thể ở tổng bộ lớp ngoài của Hội Phượng Hoàng ở qua đêm, nhưng nghĩ đến tối có thể được ôm Hermione ngủ, liền chạy đến đây.

Lớp bùa chú bảo vệ thoáng mở, Ann lách người bước vào trong.

Hermione đang giơ đũa phép đứng trước lều trại, mỉm cười nhìn Ann.

" Mình cứ nghĩ là cậu đã ngủ." Ann đi tới phía trước, nói " Không phải chia ra canh hẳn một đêm à ?"

" Không, chia tới nửa đêm và rạng sáng. Mình với Harry luân phiên." Hermione nhìn đồng hồ " Còn hơn một tiếng nữa mới đổi ca, cậu vào ngủ trước đi."

" Hừm, vậy vì sao mà từ rạng sáng lại đổi thành canh nửa đêm thế nhỉ ?" Ann ôm lấy Hermione, nghịch ngợm hỏi.


Gương mặt nàng đỏ hồng " Thì là đổi thôi. Mau đi tắm rửa rồi ngủ đi."

" Ừm, được rồi, mình vào đây." Ann nghiêng đầu nói.

Nhìn Ann bước vào trong, Hermione không khỏi bật cười, ngồi lại vào ghế xếp, bật ánh sáng trên cây đũa phép, tiếp tục xem sách.

Ann vào lều trại, đi thẳng tới phòng ngủ chính. Nó lớn hơn hai căn phòng kia một nửa, có được phòng tắm riêng lẻ. Cởϊ áσ choàng ra, Ann lấy áo ngủ và dụng cụ rửa mặt từ ba lô rồi đi vào phòng tắm.

Hermione một bên vừa xem sách, một bên thỉnh thoảng ngó vào phía rừng rậm đen tối âm u, đêm khuya tĩnh lặng, vài lúc sẽ có những tiếng xào xạc như nhánh cây bị đạp gãy hay tiếng lá va chạm lên cành.

Hermione biết những động vật nhỏ đang di chuyển xung quanh, lần trước được Ann cõng, ngoại trừ tiếng tim nàng đập thình thịch và âm thanh hô hấp của cô, thì chính là những tiếng động này.


" Hermione..."

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Hermione quay đầu đã nhìn thấy Ann mỉm cười tươi rói.

" Mình giúp cậu canh gác, cậu vào tắm cái đi."

" Nhưng..."

" Không nhưng gì cả." Ann rút cuốn sách trên tay Hermione " Cậu nghĩ xem, canh gác xong rồi lên thẳng giường đi ngủ không phải tuyệt lắm sao ?"

Nắm lấy tay Hermione kéo nàng đứng lên, Ann lấy đũa phép ngồi lên ghế xếp, nhìn Hermione xua xua tay " Mau đi đi."

" Ầy, được rồi." Hermione nhận lời, bước vào lều trại.

Ann nhặt từ điển cổ ngữ Runes và kẹp sách dưới mặt đất lên, đúng là cái kẹp lá cây sồi mà lần đó cô tặng cho Hermione. Ann mỉm cười dịu dàng, kẹp thẻ vào trang sách rồi đóng lại.

Đặt cuốn sách xuống, cô cầm đồng xu nghịch ngợm, không qua bao lâu Hermione đã tắm xong.

" Được rồi, Ann. Cậu mau vào ngủ đi."

Ann cất đồng xu vào trong túi, bước vào trong lều. Hermione thở phào, nàng sợ là Ann sẽ đòi ở lại cùng canh gác.


Nhưng Hermione vừa ngồi xuống, cuốn sách trên tay chưa kịp mở ra đã thấy Ann một tay ôm gối, một tay xốc rèm che bước ra ngoài.

Hermione đứng lên, Ann thuận tiện trải thảm lên mặt cỏ.

" Ann, cậu..."

" Mình biết cậu phải canh gác." Ann đặt gối lên tấm thảm, kéo tay Hermione bước qua " Nhưng có ai quy định là canh gác thì cứ phải ngồi ngơ người trên ghế xếp, nhìn chăm chăm khu rừng đen kịt đâu chứ ? Cậu nói xem có ai không hửm ?"

Ann tháo dép lê, dẫm chân lên tấm thảm, cái này lấy từ trong ngăn tủ ở phòng ngủ, lông dê mềm mượt, cực kì thoải mái.

" Lại đây..." Ann kéo tay Hermione lại gần, nàng đành phải tháo dép bước lại.

" Mau ngồi xuống." Đặt Hermoine ngồi ở chính giữa, Ann rút đũa phép điều khiển cuốn từ điển bay lại.

" Nè, cho cậu." Ann nhét cuốn từ điển vào tay Hermione, ngồi ra phía sau lưng quấn lấy eo Hermione, tựa đầu lên vai nàng " Cậu cứ đọc sách với canh gác đi, không cần đếm xỉa mình."
Hermione dở khóc dở cười, thế này làm sao nàng xem sách ?

" Ann, mình thấy như này cơ bản không có cách nào để đọc sách cả."

" Ồ, vậy đừng xem nữa, cũng không gấp gáp gì." Ann nhắm mắt lại " Cậu canh gác đi."

Bàn tay nắm lấy đũa phép của Hermione bất đắc dĩ phải đặt nó lên thảm, nàng duỗi tay nắm lấy cánh tay đang ôm eo mình, dùng giọng điệu dỗ dành như dỗ trẻ con " Ann, cậu về ngủ có được không ?"

" Không được." Ann nói " Không có cậu, ngủ không được."

Ann nói huỵch toẹt ra làm mặt Hermione bắt đầu ửng hồng. Trong màn đêm yên tĩnh, có thể nghe rất rõ tiếng hít thở đều đặn ấm áp của Ann.

Gương mặt càng ngày càng nóng, Hermione đành phải thay đổi phương pháp " Vậy cậu nằm ngủ, mình ngồi đây, thế nào ?"

" Ờm..." Ann nói " Nghe cũng không tệ."

" Nhưng mà muốn cùng nhau nằm cơ..." Ann ôm Hermione ngã ra phía sau.
" Ann ~" Hermione la nhẹ.

" Cũng đâu ai cấm không được nằm canh gác đâu ?" Ann lại dùng giọng điệu vô lại tiếp tục câu chuyện " Hơn nữa, cũng đâu phải mình cậu canh gác, còn có một nửa 'mình' giúp đỡ mà, Ann thông minh lí trí đã ngủ mất rồi."

" Ann, nếu cậu còn vậy, mình sẽ giận đấy." Hermione nói.

" Rồi, rồi, được rồi." Ann buông lỏng Hermione ra, để nàng ngồi dậy.

Ann tủi thân, chống tay lên gối đầu, nắm lấy tay Hermione " Đừng giận mà."

Hermione liếc mắt nhìn Ann, tràn ngập khó xử " Mình không có giận."

Ann nở nụ cười, ôm gối nằm nói " Thật ra cũng đừng quá lo lắng, sắp tới đây kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sẽ không trở về nước Anh, tin tức mới báo lại thì hắn đang lùng quanh châu Âu. Hơn nữa, đội truy bắt cũng phải ngủ mà, còn có kế hoạch thế thân của Hội Phượng Hoàng nữa."
" Kế hoạch thế thân ?"

" Hửm..." Ann vùi đầu vào gối " Mình ngủ đây."

Hermione kéo gối ra một bên, nhìn chăm chăm vào mắt Ann " Kế hoạch thế thân, là sao hả ?"

" Mình..." Tròng mắt Ann đảo loạn " Cậu nghe nhầm rồi á."

" Mình chắc chắn không nghe nhầm." Hermione nói, đầy nghiêm túc nhìn Ann.

" Được rồi." Ann nói " Ý như mặt chữ, thành viên nòng cốt của Hội đã đề ra một kế hoạch, nhân lúc thích hợp, lợi dụng thuốc Đa Dịch Quả, thu hút sự chú ý."

" Ý cậu là, để người khác giả mạo làm Harry, bảo hộ Harry thật sự ?" Hermmione nói " Không được, nguy hiểm quá lớn, không thể làm vậy !"

" Nhưng đây là do chính các thành viên đề nghị, đã thông qua hoàn toàn, mình cũng không có cách nào."

Hermione liếc nhìn Ann, lắc đầu " Kể cả như thế, cũng nên nói rõ cho Harry biết."

" Đừng mà !" Ann vội vàng nói, ôm gối nằm ngồi dậy " Nếu Harry biết, thì sẽ không thể tiến hành được nữa !"
" Nó vốn không nên được tiến hành !" Hermione kiên định nói " Chúng ta không thể vì an toàn của bản thân mà hi sinh sự an toàn của người khác !"

" Nhưng đây là chiến tranh..." Ann nhíu mày " Hơn nữa, tất cả những thành viên nòng cốt của Hội Phượng Hoàng đều bỏ phiếu tán thành. Mình đã hứa sẽ giữ bí mật."

Trong đáy mắt Hermione thấp thoáng hiện lên vẻ thất vọng, chỉ tích tắc thôi, nhưng Ann rất mau đã nắm lấy được.

Một cơn lửa giận bừng cháy trong lòng, Ann cố hết sức đè nén lại.

" Hermione, chỉ cần có chiến tranh, sẽ không tránh khỏi có người phải chết." Ann cố kiềm nén ý định muốn hét to, nhỏ giọng khuyên nhủ.

Nhưng mối quan tâm lúc này của Hermione và Ann là hoàn toàn khác nhau.

Hermione thầm thì " Ann, cậu từng nói với mình, mọi ý kiến của Hội Phương Hoàng, cậu đều có quyền bác bỏ tất cả."
Ngọn lửa trong lòng như bị một thùng xăng đổ vào, càng thêm bùng cháy.

" OK !" Cơn giận càng lớn càng khiến giọng nói của Ann trở nên bình tĩnh hơn " Không sai, đúng thật là mình đã đồng ý đấy." Khóe miệng cô cong lên một nụ cười, giọng nói càng thêm lạnh nhạt " Mình không chỉ là đồng ý, mà khi Moody đề xuất ý với mình, mình còn cảm thấy nó rất hay ho. Sự thật là, sau khi mở họp, mình đã cực lực thúc đẩy nó."

" Toàn bộ đều tán thành đồng ý, nhờ có không ít công sức mình đã bỏ ra. Mọi quyết định của Hội Phượng Hoàng trước nay, mình đều chỉ suy xét đến có thể tối ưu hóa mọi lợi ích, tạo ra trợ giúp lớn nhất cho mục tiêu cuối cùng hay không mà thôi." Ann ôm gối đứng phắt dậy, nở nụ cười trào phúng " Bà Weasley nói không sai, mình rất khác với cụ Dumbledore, ưu điểm của mình là lợi dụng kẻ khác. Chẳng hạn như đa phần các thành viên tầng lớp bên ngoài của Hội Phượng Hoàng, mình chỉ đưa tiền cho họ, chưa từng nghĩ đến mạng sống của họ có được an toàn hay không."
" Ann..." Vẻ mặt Hermmione hoảng loạn, nàng vội đứng lên " Đừng nói nữa, thật sự xin lỗi..."

" Không cần..." Ann né tránh cái ôm muốn giữ cô lại của Hermione, chân trần bước ra ngoài mặt cỏ, mặt cỏ lạnh băng không có tí độ ấm nào " Mình còn rất nhiều rất nhiều cái chưa nói, không phải cậu muốn nghe à ? Mình không chỉ biết mỗi lợi dụng người khác, mà còn rất máu lạnh. Kế hoạch mà Hội vạch ra để bắt ba tên Tử thần Thực tử lần trước, mình cố ý để ba mươi nghìn người Muggle làm mồi dụ đấy."

Ann cười lạnh " Thế nào ? Ngạc nhiên lắm hả ? Hay là thất vọng ? Không nghĩ tới mình là dạng người này hả ?" Cô ném gối nằm lên thảm " Thật ngại, Hermione Granger ! Ann Roland Stokes mình chưa bao giờ giống Gryffindor mấy người, làm một kẻ lòng dạ tốt bụng, giúp đời giúp người !"
" Ách...Chuyện gì xảy ra vậy ?" Harry đứng ngơ trước cửa lều trại.

Gương mặt Hermione đã rơi đầy nước mắt, nhưng nàng chỉ có thể đứng đơ một chỗ, không biết phải làm sao.

Hai mắt Ann đỏ ửng, đi nhanh vào bên trong, Harry duỗi tay cản lại theo bản năng " Ann, cậu..."

" Cút." Ann quát, Harry bị dọa bay hồn, vội lùi ra sau một bước, lúc này Ann trông như một con sư tử đang bị thương.

" Mình..." Harry nhìn qua Hermone, nhưng nàng đã sớm vọt qua người cậu, nhanh chóng đuổi theo Ann.

Harry đứng ngơ ngác một chỗ, quay lại phòng ngủ định bước trở về thì khựng lại.

" Để mình canh gác vậy, lát Ann chạy ra mình sẽ ráng giữ cậu ấy lại." Harry thầm thì " Nữ sinh đúng là khó hiểu, làm sao lại cãi nhau thế này."

Vành mắt Ann hồng hồng, cô nhanh đi về phòng ngủ, liếc mắt nhìn xung quanh rồi cầm ba lô và áo choàng định rời đi. Cô không muốn tiếp tục ở cái chỗ này nữa, một chút cũng không.
Nhưng đi được hai bước, Ann đã bị Hermione ôm chầm lấy, cô không có cách nào mãnh liệt từ chối. Tiếp sau đó là một nụ hôn sâu, rất dài, ngoại trừ mang đầy đau khổ thì còn có mùi sắt rỉ lan ra. Ann tức giận cắn mạnh môi dưới của Hermione, nhưng nàng không thèm để tâm, hôn càng nồng nhiệt hơn.

Áo choàng và ba lô đều rơi xuống nền đất, mắt Ann vẫn còn đo đỏ, cô dồn Hermione lên cửa. Căn phòng ngủ đóng lại, bên trong là một màu đen u tối.

" Cậu có ý gì đây ?" Giọng Ann nghèn nghẹt phát ra.

" Mình..." Hermione siết chặt gắt gao vòng eo của Ann, như là bám víu lấy cọng rơm cứu mạng, nghẹn ngào nói " Rất xin lỗi, Ann, xin cậu...đừng đi ! Mình yêu cậu, xin cậu, đừng rời đi !"

Nước mắt không hề báo trước, cứ ào ào rơi xuống, tiếng nức nở của Ann vang lên, cô như một con thú nhỏ bị thương đang cuộn tròn ôm lấy bản thân.
" Ai cũng đều có thể cảm thấy thất vọng với mình, nhưng cậu không được, Hermione."

Giọng nói của cô tràn ngập bi thương.

" Cậu là bạn gái của mình mà..." Ann luống cuống lau đi nước mắt trên khuôn mặt, nhưng nó cứ như dòng nước chảy không thể nào ngưng lại " Vì sao chứ ?"

" Rất xin lỗi, Ann, mình không nghĩ..."

" Mình cũng rất mong có một kế hoạch vẹn cả đôi đường, có thể bảo vệ mọi người, cứu bọn họ..." Ann thầm thì " Nhưng mình không phải thần thánh, điều làm được chỉ có thế..."

" Mình đã rất cố, rất cố hoàn thành hứa hẹn với cụ Dumbledore, bảo vệ thành viên trong Hội, mình cũng không mong họ sẽ xảy ra chuyện...Nhưng mình mà không dùng những thủ đoạn để ép buộc, họ căn bản không thèm nghe lời mình."

" Xin lỗi..." Hermione bật khóc.

" Mỗi lần bọn họ đi làm nhiệm vụ, suốt cả đêm mình đều không ngủ được, mình cũng rất sợ hãi, sợ truyền đến tin tức họ chết đi...Những nhiệm vụ đó là do mình ban hành. Mọi nhiệm vụ của Hội đều phải có chữ kí của mình..." Ann dùng một loại âm thanh tràn ngập uất nghẹn nói ra, làm cho tim Hermione đau xót như bị ai bóp chặt, nàng chưa lúc nào hận bản thân mình như giờ phút này.
" Thành viên lớp ngoài nếu không phải là nít con gian manh thì cũng là già đời sành sỏi." Tiếng nức nở của Ann lại thêm lớn hơn một chút " Mình không thể không giao tiếp với họ, lần nào cũng phải uống rượu, lạnh mặt răn đe, còn phải chú ý tới từng động tác nhỏ nhặt, đưa cho họ mớ tiền hậu hĩnh hơn những kẻ khác vì sợ họ sẽ cung cấp tin giả. Nhưng cũng không thể đưa quá nhiều, sợ họ sẽ gϊếŧ mình, còn phải che giấu thành viên trong Hội, tránh để mọi người biết sự thật mà lo lắng, sợ hãi."

" Ann, rất xin lỗi..."

" Cậu nói, mình bảo vệ sự an toàn của bản thân dựa trên mạng sống và sự an toàn của người khác...Đúng thế, mình thừa nhận. Nhưng mình còn có thể làm gì bây giờ ?..." Ann vùi đầu vào cần cổ Hermione, bật khóc như đứa trẻ " Chú của mình cũng ở trong đó, mình sợ nhất chính là chú ấy xảy ra chuyện gì, mỗi lần đặt bút kí tên, thấy được tên của chú, tay mình đều run rẩy..."
" Đều do mình sai, Ann..."

" Mình biết, cậu nói lời..." Ann nghẹn ngào lên tiếng " Nhưng cậu không nên...không nên cảm thấy thất vọng về mình..."

" Ừm, mình không nên như vậy, Ann, đều do mình sai." Hermione nói " Cậu có thể mắng mình, thậm chí đánh cũng được. Nhưng mình xin cậu, đừng rời đi... Mình biết cậu phải đối mặt với rất nhiều áp lực mình biết cậu luôn cố gắng xử lí vẹn toàn mọi chuyện, tốn rất nhiều công sức, thời gian."

" Cậu rõ ràng biết..." Ann nức nở, đôi mắt hổ phách đều ngập tràn nước mắt, cái mũi nhỏ nhắn ửng hồng, ấm ức tủi thân nhìn Hermione.

" Rất xin lỗi." Hermione nhìn thẳng vào đôi mắt Ann " Có thể bởi vì mình không làm được gì cả, cũng có thể bởi vì mình không biết thế nào để làm một người bạn gái tốt. Mình cũng tự hỏi bản thân, có phải mình quá tệ không, kết quả đúng là thế thật. Ann..." Hermione lau nước mắt trên mặt, rồi lại giúp Ann lau nước mắt, hôn nhẹ lên môi cô.
" Tha thứ cho mình, được không ?"

Trán tựa trán, Ann hít hít mũi " Cậu đã chọc mình khóc, mau bồi thường đi !"

Ann bộ dáng như đứa trẻ nhỏ cần cho kẹo ngọt dỗ dành, nhưng Hermione trả lời rất nghiêm túc " Được, mình sẽ bồi thường, cậu muốn gì nào ?"

" Bù..." Ann mếu máo " Lần trước mình nhớ cậu còn thiếu mình một yêu cầu, hôm nay lại thêm một cái nữa."

" Được."

" Mình mệt lắm..." Ann trề môi, tủi thân nói.

" Ừm, là do mình thiếu cậu, thiếu nhiều lắm."

Ann nhìn Hermione, cái người này, dù cô ấm ức muốn chết nhưng vẫn không nỡ mắng, đánh Hermione, cô không đành lòng...

Ann quay mặt đi, buông Hermione ra.

" Mình đi ngủ..." Ann đi được hai bước, mới phát hiện bản thân không có mang giày. Sau đó cô nhìn qua Hermione, nàng cũng y vậy.

" Mình ra ngoài lấy nhé ?"

Ann giữ Hermione lại, cô mở ngăn kéo của tủ quần áo lấy ra hai đôi dép lê. Khi đi ra từ phòng tắm lần nữa, Hermione đã treo lại ba lô và áo choàng lên giá.
Không nói thêm gì, Ann bò lên giường, ôm cái gối nằm còn lại, trùm luôn cái chăn duy nhất.

Lúc Hermione bước ra từ phòng tắm, nhìn lên cái giường, một bên thì trống trơn. Hermione mấp máy miệng, mở tủ quần áo, lấy một tấm chăn mỏng ra.

Nàng cố gắng lên giường một cách nhẹ nhàng, khe khẽ nhất. Nhưng mắt vừa nhắm lại, Hermione đã nghe thấy tiếng thở dài từ Ann, tiếp sau đó, nửa tấm chăn đã phủ lên người nàng.

" Ngẩng đầu."

Thấy nửa cái gối nằm được đẩy qua, Hermione nhanh chóng ôm lấy Ann. Cô cũng không kháng cự, chỉ là chẳng nói năng gì, mắt nhắm lại.