Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta

Chương 38: Cậu lúc nào cũng như vậy hết



Ý cô đã quyết, bất kể Nghiêm Trạch Viễn có nói gì đi chăng nữa cô cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc bạn của mình.

Nhưng lúc bấy giờ, quyết tâm của Nghiêm Trạch Viễn còn lớn hơn cả cô, cậu không nói bất cứ lời nào mà trực tiếp bế cô lên. Ninh Lạc Điềm đương nhiên là không chịu ngồi yên, cô vùng vẫy hai chân, tay thì không ngừng đánh vào người cậu:

"Nghiêm Trạch Viễn, thả tôi xuống, cậu không được làm như vậy, thả tôi xuống có nghe không!?

Nét mặt của Nghiêm Trạch Viễn vẫn không chút biến sắc, thuận lợi đưa cô rời khỏi toilet, đôi chân thon dài của cậu vững vàng sải bước về phía thang máy.

Trên đường đi, Ninh Lạc Điềm lại sợ làm kinh động đến những người xung quanh nên cắn răng chịu đựng. Đợi đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, cô lập tức giải phóng cơn giận trong lòng:

"Cái tên thần kinh này, cậu nghĩ gì mà hành xử như vậy hả? Bây giờ có chịu thả tôi xuống không?"

Vừa nghe cô gọi mình là tên thần kinh, hàng lông mày của cậu lập tức nhíu chặt lại, trong đôi mắt sâu thẳm chợt ánh lên một tia không vui, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.

"Ninh Lạc Điềm, cậu nói ai là tên thần kinh? Hả?"

Ninh Lạc Điềm cũng đã sớm nhận ra bản thân quả thật có phần mất kiểm soát, chỉ là phản ứng của cậu lúc này khiến cô hơi sợ, vậy nên lời xin lỗi kia còn chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt của cậu đánh bay.

Không dám đối diện với dáng vẻ giận dữ của cậu, cô vội vã dời ánh mắt đến nơi khác, đồng thời run rẩy nói: "Xin lỗi, lúc..lúc nãy tôi thực sự không cố ý nói cậu như vậy, tôi xin lỗi.."

Nghe cô nói xin lỗi mình, Nghiêm Trạch Viễn còn nhìn thấy cô lén đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa tràn ra khỏi khoé mi, lúc ấy, trái tim cậu chợt đau đến thắt lại.

"Không cần xin lỗi, là tôi không nói rõ ràng với cậu trước." Nghiêm Trạch Viễn cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, sau khi đặt cô xuống đất, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi đưa đến bên môi mình, nhẹ giọng nói: "Ngoan, theo tôi về nhà."

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi áo khoác của cô bỗng reo lên, Ninh Lạc Điềm có chút giật mình, cô nâng mắt nhìn cậu một cái sau đó dùng tay còn lại để tìm điện thoại.

Nghiêm Trạch Viễn đã đoán đúng, người gọi đến chính là Phương Nhã. Quan sát thấy Ninh Lạc Điềm chuẩn bị nghe máy, cậu không nói tiếng nào đã đoạt lấy điện thoại từ trong tay cô.

Tín hiệu vừa được kết nối, ở đầu dây bên kia, Phương Nhã sốt sắng hỏi: "Điềm Điềm à, cậu đang ở đâu vậy?"

Nghiêm Trạch Viễn cúi đầu hôn lên khuôn mặt đang cau có vì bị mình giành lấy điện thoại, song song đó, cậu vẫn bình thản trả lời câu hỏi của Phương Nhã: "Tôi là Nghiêm Trạch Viễn đây, lúc nãy Lạc Điềm cảm thấy không khoẻ trong người nên tôi đã đưa cậu ấy về nhà rồi."



"Cậu ấy bị làm sao vậy? Có nghiêm trọng lắm không? Nhưng ở đây là bệnh viện, sao cậu không đưa cậu ấy đến bác sĩ để kiểm tra mà lại đưa cậu ấy về nhà?" Phương Nhã vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng hỏi.

Nghiêm Trạch Viễn khẽ nhíu mày: "Tôi thích như vậy, cậu có ý kiến gì!?"

Nói xong, cậu trực tiếp ngắt máy, tiếp đó đem điện thoại cất vào túi áo khoác của cô.

"Bây giờ tôi cũng về chung với cậu rồi, đừng mặt mày cau có nữa!"

Ninh Lạc Điềm đẩy nhẹ cậu ra rồi ngoảnh mặt đi nơi khác, cô không giận dỗi, chỉ cảm thấy tên này không chỉ vô lý mà còn rất phiền phức: "Làm như tôi ép cậu không bằng."

"Không phải, từ đầu tới cuối đều do tôi tự nguyện."

Liếc cậu bằng nửa con mắt, Ninh Lạc Điềm nâng giọng cảnh cáo: "Đừng quên lời hứa của cậu!"

"Nhất định rồi."

Cậu trả lời một cách rất chắn chắn, nhưng sau đó..

"Lạc Điềm à, tôi đã hứa gì với cậu vậy?"

Trước khi nói ra câu này, Nghiêm Trạch Viễn đã sớm nhìn thấy kết cục của mình. Ninh Lạc Điềm lại lườm cậu: "Nếu cậu không nhớ thì tôi sẽ không về."

Nói đến đây, Nghiêm Trạch Viễn mới nhớ ra lời hứa của mình, thật sự thì cậu cũng không xem đó là một lời hứa, mà xem đó như là trách nhiệm của mình.

"Yên tâm đi, lát nữa lên xe tôi sẽ giải thích thật chi tiết."

...

Thang máy dừng lại ở tầng hầm của bệnh viện, Nghiêm Trạch Viễn nắm tay cô đi đến vị trí đỗ xe, trước lúc ngồi vào trong, Ninh Lạc Điềm lại nhận được một cuộc điện thoại, lần này là của chị gái cô.

Nhanh chóng ngồi vào chỗ, Nghiêm Trạch Viễn chu đáo đeo dây an toàn vào cho cô, còn cô thì tập trung trả lời điện thoại:



"Em nghe đây chị."

Ở Nghiêm gia, Ninh Quân Kiều tìm mãi nhưng không thấy em gái của mình đâu, hỏi người hầu thì bọn họ nói rằng cô đã rời đi từ lâu, còn đi đâu thì bọn họ không biết. Vì vậy cô mới gọi cho em gái để hỏi xem sao.

"Điềm Điềm, em lại chạy đi đâu rồi hả?"

Câu hỏi của chị gái khiến cô phải nhớ lại rất nhiều thứ, rất đau thương.

"Chị à, ba của Nhã Nhã, đã mất rồi."

Phản ứng của Ninh Quân Kiều hiện tại hệt như phản ứng của cô khi vừa nghe tin này, cực kỳ sốc: "Sao chứ? Em nói ba của Nhã Nhã...mất rồi sao?"

Ninh Lạc Điềm nghẹn ngào đáp: "Dạ."

"Bây giờ con bé thế nào rồi?"

"Em cũng không rõ nữa."

"Em chạy tới đó với con bé mà nói không biết là sao chứ?"

Trong lòng của Ninh Lạc Điềm đã vô cùng ray rứt vì đã bỏ về giữa chừng, thế nên khi nghe chị gái hỏi như vậy, nỗi ray rứt ấy lại ngày một lớn hơn.

"Chị à, em..."

Giữa lúc cô không biết phải trả lời như thế nào, Nghiêm Trạch Viễn lại một lần nữa đoạt lấy điện thoại từ trong tay cô, nhưng không giống với lần trước, cậu không nói lời nào đã ngắt máy.

Ninh Lạc Điềm cũng không tức giận như lần trước, vì cô cảm thấy bất lực nhiều hơn: "Lần nào cậu cũng như vậy hết."

Nghiêm Trạch Viễn cười khẽ một tiếng rồi cúi đầu bấm điện thoại, cậu gửi cho Ninh Quân Kiều một nhắn với nội dung:

"Đừng lo lắng, Phương Nhã vẫn ổn."