Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta

Chương 42: Bức thư thứ năm



Cẩn thận đặt bức thư thứ tư sang một bên, trong đầu Ninh Lạc Điềm bỗng loé lên một ý nghĩ, vì cô không biết bản thân có thể xem lại những bức thư này đến lần thứ hai hay không, vậy nên cô muốn lưu giữ lại những điều ý nghĩa này cho riêng mình.

Sau khi đã cân nhấc thật kỹ, cô quyết định sẽ chụp lại những bức thư kia để sau này có thể xem lại. Nhưng trong hộp lúc này chỉ còn lại ba bức, cô có chút khó hiểu, tại sao chứ? Lẽ ra phải còn lại sáu bức mới đúng.

Vậy là năm cậu lên bảy tuổi thì mẹ của cậu đã qua đời rồi sao?

Không phải, Nghiêm Trạch Viễn rõ ràng đã nói năm cậu lên mười mẹ cậu mới qua đời mà. Chẳng lẽ vì một lý do bất khả kháng nào đó, bà ấy mới không thể tiếp tục viết thư cho cậu nữa..

Phải rồi, là vì bệnh, Nghiêm Trạch Viễn đã từng đề cập đến vấn đề này, nhưng để biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, có lẽ phải xem hết nội dung bên trong những bức thư này.

Mở bức thư thứ năm ra, cô thấy bên trong cũng có một bức ảnh và những dòng chữ vô cùng chau chuốt của mẹ cậu:

"Tiểu Viễn à, hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của con, sinh nhật năm nay có chút đặc biệt, ngày hôm nay con trai của mẹ đã vượt qua tất cả các bạn nhỏ khác để giành được huy chương vàng trong cuộc thi chạy ở trường, ba mẹ thực sự rất tự hào về con đó con trai.

Tiểu Viễn của mẹ, bức thư thứ năm này có lẽ sẽ hơi dài một chút, vì mẹ muốn kể cho con nghe một câu chuyện, mẹ sợ khi lớn lên con sẽ không còn nhớ về nó nữa. Con có biết khi quyết định tham gia cuộc thi đó, con đã phải từ bỏ một điều mà con cực kỳ yêu thích, đó là được đi du lịch cùng với ba mẹ.

Khó khăn lắm ba con mới sắp xếp được một ngày nghỉ để đi chơi với mẹ con ta, nhưng ngày hôm ấy cũng chính là ngày cuộc thi diễn ra. Vì vậy con chỉ có thể chọn một trong hai, tối hôm qua con đã nói với ba mẹ rằng con rất ghét việc phải đưa lựa chọn một trong hai, con không thể chấp nhận điều đó. Nhưng hôm nay con không phải đã đưa ra lựa chọn của mình rồi sao?

Tiểu Viễn à, con phải biết cuộc sống này luôn mang đến cho ta vô số lựa chọn, trong thời khắc quyết định đó, con buộc phải suy xét thật kỹ để đưa ra lựa chọn cuối cùng. Hãy đón nhận và giải quyết một cách thật sáng suốt, khó khăn cách mấy cũng không được nản chí hoặc từ bỏ con đường mà con đã chọn, bởi vì ba mẹ luôn đặt niềm tin vào con, con trai à!

Cuối cùng mẹ chỉ muốn nói với con một điều, lựa chọn của con ngày hôm nay quả là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt, vậy nên hãy tiếp tục phát huy nhé con trai của mẹ!"



Đọc xong những dòng tâm thư này, Ninh Lạc Điềm dường như cũng thấm thía được những gì mà mẹ cậu muốn truyền đạt. Cô nghĩ Nghiêm Trạch Viễn cũng không còn ghét việc phải lựa chọn một trong hai nữa, chắc chắn là như vậy!

Chỉ là khi nhìn đến bức ảnh kia, sắc mặt của cô liền có chút biến đổi, bức ảnh ghi lại khoảnh khắc cậu đang đứng trên bục để nhận huy chương vàng, người phụ nữ đứng bên trái bức ảnh chắc chắn là mẹ của cậu, khuôn mặt của bà ấy thật xinh đẹp, nụ cười trên môi của bà ấy cũng vô cùng thánh thiện. Nhưng người đàn ông đang đứng ở bên phải, cô chỉ thấy được bộ âu phụ ông ấy đang khoác trên người, còn khuôn mặt thì đã bị tô đen hoàn toàn.

Người đàn ông này rất có thể là ba của cậu, nhưng tại sao mặt của ông ấy lại..

Việc này chẳng lẽ là do cậu làm!? Nghiêm Trạch Viễn ghét ba mình đến thế sao?

Nếu đúng thật là như vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là ông ấy đã qua lại với người phụ nữ khác trong khi mẹ cậu đang chống chọi với căn bệnh quái ác kia.

Cho đến tận bây giờ, có lẽ cậu vẫn còn rất hận ông ấy, đổi lại là cô, cô cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra được! Tuy không trực tiếp trải qua, nhưng cô có thể hiểu được cảm giác của cậu..

Lại nhìn đến khuôn mặt phúc hậu của người phụ nữ trong ảnh, những cảm xúc mãnh liệt trong lòng cô phút chốc đều chuyển hoá thành nước mắt.

Sự ra đi của bà đã để lại quá nhiều mất mát đối với Nghiêm Trạch Viễn, bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng thương tâm trước sự ra đi quá sớm của bà..

Đúng lúc ấy, điện thoại cô đang đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông, Ninh Lạc Điềm vội vã đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt mình, sau đó mới cầm điện thoại lên kiểm tra.

Cái tên đang hiển thị trên màn hình lúc này khiến cô không khỏi khẩn trương.

"Nhã Nhã, cậu vẫn ổn chứ?"



Ở đầu dây bên kia, Phương Nhã đáp lại cô với giọng ỉu xìu: "Điềm Điềm à, mình nhớ cậu quá, nhưng bây giờ mình đang ở một nơi cách cậu rất xa, Điềm Điềm ơi, mình phải làm sao bây giờ?"

Nghe bạn mình nói như vậy, Ninh Lạc Điềm lại càng thêm lo lắng: "Này, cậu vẫn ổn chứ?"

Phương Nhã đáp: "Mình không sao, có điều cả ông nội và mẹ của mình đều đã ra ngoài hết rồi, bây giờ chỉ còn lại mình và vài chú vệ sĩ ở nhà, mình thật sự rất cô đơn."

Ninh Lạc Điềm hơi kích động: "Vậy cậu mau nói địa chỉ ra đi, xa cách mấy mình cũng không ngại đâu."

Phương Nhã lập tức ngăn cô lại: "Không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ cần nghe được giọng nói của cậu là mình đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi, huống hồ ngày mai mình cũng sẽ quay lại thành phố. Mà nè, cậu đừng chỉ biết lo cho người khác như vậy, hãy lo cho bản thân cậu đi, người gì mà yếu ớt quá trời, thời tiết vừa thay đổi một chút là cậu liền đổ bệnh. Có phải ngày thường cậu ăn uống không đủ dinh dưỡng cho nên sức đề kháng mới yếu như vậy?"

"Trước khi nói người khác cậu tốt nhất nên nhìn lại bản thân mình đi, sức đề kháng của chúng ta đều yếu như nhau mà!"

"Ờ, đúng là không gì có thể qua mắt được cậu."

"Nói được như vậy thì phải uống thuốc đúng giờ đó!"

"Cậu cũng vậy."

Trong suốt cuộc nói chuyện, tuy Phương Nhã không hề nhắc đến người cha quá cố của mình, nhưng cô biết nỗi đau mất mát người thân vẫn luôn ở đó, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của cậu ấy.

"Nhã Nhã à, mau trở về với mình nha.."