Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 136: 136




Tác giả: Kiều Lam
Nhất thời, những người nhìn thấy hai Weibo này đều:???
Nếu Nguyễn Kiều không chia sẻ, mọi người chỉ nhìn Weibo của Quý Tinh Trạch thôi thì không cảm thấy gì, cảm thấy đơn giản là sắp phát hành ca khúc mới thôi, nhưng giờ hai Weibo này đăng lên, hương vị lập tức không đúng.
Trong đầu mọi người đều thoáng hiện một câu: Quý Tinh Trạch và Đại tiểu thư đang công khai đấy à?
Tuy ngày thường ăn dưa của hai người rất ngọt, nhưng không có nghĩa là mọi người coi trọng cp hai người này.
Dù sao địa vị xã hội kém quá xa.
Không ít người cảm thấy Quý Tinh Trạch vì ôm đùi Nguyễn Kiều mà quá liều mạng, mang cả tiền đồ của mình ra đánh cược.
Nhưng hai đương sự đăng Weibo tương tác lẫn nhau xong thì offline cả, chẳng ai nói gì, để lại quần chúng ăn dưa phát điên, cuồng loạn tràn vào Official weibo của Thiên Ngu hỏi thăm.
Rất nhanh sau đó, hot search # Thiên sứ hạ phàm # và # Quý Tinh Trạch và đại tiểu thư hư hư thực thực công khai tình yêu # điên cuồng bò lên trên, không lâu sau đã nhảy lên vị trí thứ nhất và thứ hai, phía sau đều có một chữ Hot.
Tuy nhiều người thảo luận bát quái của hai người, nhưng lượng download ca khúc chủ đề của Quý Tinh Trạch cũng tăng lên nhanh chóng.
Rất nhanh sau đó, ca khúc "Thiên sứ hạ phàm" cũng ngồi hỏa tiễn tiến thẳng lên trên không khác gì hot search của nó trên Weibo.
Từ sau khi xuất đạo, có rất nhiều tranh luận về Quý Tinh Trạch, lâu lâu lại lên hot search, nhưng dù sao cũng chỉ là một người mới, phần lớn chỉ hắc hồng trong giới thôi.
Giới giải trí mỗi năm đều có vô số người mới hot lên, nhưng rất nhanh sau đó sẽ như phù dung sớm nở tối tàn, không còn tìm thấy đâu nữa.
Không ít người trong vòng đều biết đức hạnh của người đại diện Vương Hào, tuy thấy Quý Tinh Trạch xuất thế ngang trời bằng gương mặt, nhưng thấy hành động sau đó của Vương Hào, họ lập tức chuyển dời lực chú ý từ trên Quý Tinh Trạch lúc trước sang Hạ Thần Nhiên.
Bởi vì so với hòn đá kê chân Quý Tinh Trạch không được Vương Hào sủng ái, Hạ Thần Nhiên rõ ràng mới đáng để đề phòng.
Sự thật chứng minh, ánh mắt họ không sai.
Hạ Thần Nhiên không chỉ điều kiện tốt, lực uy hiếp rất lớn, sau lưng hắn còn có đại lão tư bản nâng đỡ.
Không ít người vì đề phòng, chuẩn bị rất nhiều phương án nhìn chằm chằm Hạ Thần Nhiên.

Nhưng không ai ngờ rằng, cuối cùng người xuất kỳ bất ý lại là Quý Tinh Trạch.
Một đám tiểu thịt tươi, tiểu hoa tươi đều âm thầm cắn răng, không ngờ người này lại thâm trầm như thế, trong tình huống vô cùng xấu với bản thân, lại vô thanh vô tức câu được Vệ thị đại tiểu thư, tiện đà nhảy khỏi tay Vương Hào, tiến vào Thiên Ngu.
Không hiểu Vệ đại tiểu thư sao còn trẻ mà đã mù rồi hay sao mà lại coi trọng một món đồ chơi như vậy.
Nhưng mà dù sau lưng chua ngoa ghen ghét thế nào, mua thủy quân ra sao cũng không có tác dụng.

Bài hát mới của Quý Tinh Trạch giống y như cái tên của nó, đăng tải chưa đến 12h, lượt nghe đã vượt qua hàng chục triệu, là một con hắc mã không thể ngăn cản trong bảng xếp hạng ca khúc mới.
Tuy có niềm tin vào ca khúc mới của Quý Tinh Trạch, nhưng khi thực sự thấy kết quả, người đại diện Lý Kính rất vui vẻ, lập tức gọi điện cho Quý Tinh Trạch, kết quả người nhận lại là Nguyễn Kiều.
Nghe được giọng nói mềm mại kia, sự kích động của Lý Kính như bị một chậu nước lạnh hắt vào.
Anh ta trầm mặc một lát, "Đại tiểu thư, Quý Tinh Trạch đâu?"
"Anh ấy còn chưa dậy." Nguyễn Kiều xem TV, không để tâm lắm trả lời.
Mí mắt Lý Kính giật giật, nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút tức giận, "Đã mấy giờ rồi mà cậu ta còn chưa dậy! Rốt cuộc đêm qua cậu ta......" Lý Kính nói đến đây thì nghẹn lại, vì anh ta đột nhiên nhận ra đây không phải đề tài anh ta có thể thảo luận.
Vì thế, anh ta nhanh chóng cười gượng một tiếng, cứng ngắc kết thúc đề tài, "À, vậy chờ cậu ta tỉnh, cô bảo cậu ta gọi cho tôi một cuộc nhé."
Nhìn tốc độ tắt điện thoại không khác gì bị chó đuổi của Lý Kính, Nguyễn Kiều có chút cạn lời.
Đêm qua Quý Tinh Trạch đúng là không ngủ, nhưng không liên quan gì đến cô, anh bỗng nổi điên, sáng tác cả đêm!
Tuy biết Lý Kính hiểu lầm, nhưng chuyện này thực sự không tiện giải thích, cũng không cần phải giải thích.
Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn 3h chiều, cô đặt điện thoại lên bàn, vào phòng ngủ gọi Quý Tinh Trạch dậy.
Anh ngủ đủ lâu rồi, nếu ngủ tiếp thì tối sẽ không ngủ được.
Rèm cửa che kín ánh sáng bên ngoài, cô mở cửa phòng ngủ ra, cả căn phòng tối đen.
Nguyễn Kiều bật đèn giường lên.

Người trên giường còn đang ngủ, mái tóc lộn xộn, chăn quấn một nửa, cúc áo ngủ bung mấy viên, lộ ra phần nhỏ cơ ngực và cơ bụng, nhìn mà thèm.
Nguyễn Kiều không nhịn được, tiến lên ngồi bên cạnh anh, cúi người hôn lên đôi môi hơi mỏng của anh.
Cô hôn rất nhẹ, như có như không.
Quý Tinh Trạch còn mơ hồ không tỉnh, nhưng vẫn vô thức muốn hôn lại, không ngờ Nguyễn Kiều đã bứt ra.
Anh vô thức liếm láp khóe môi, vì không được thỏa mãn mà hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nghiêng người, vẻ mặt bất mãn tiếp tục ngủ.
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, cúi người hôn trán anh, sau đó một đường hôn xuống, lần này tránh đi môi anh.
Người trên giường càng lúc càng nhíu chặt mày, sau đó, lúc nhận thấy Nguyễn Kiều lại muốn chạy, một bàn tay ôm lấy em cô, cứng rắn kéo cô lên giường, ấn vào lòng, giọng nói khàn khàn, "Mấy giờ rồi?"
"Hơn ba giờ rồi." Vì mặt bị anh ấn vào ngực, lúc Nguyễn Kiều nói chuyện, môi cô không tránh được chạm vào ngực anh.
Qua hồi lâu, anh mới lười biếng "Ừ" một tiếng.
"Anh ừ cái gì mà ừ? Dậy mau lên, tối nay anh còn muốn ngủ không hả?"
Quý Tinh Trạch lẩm bẩm một lát, cúi đầu, lười biếng híp mắt cọ chóp mũi cô, "Ôm thêm một lát nữa."
Nguyễn Kiều cong cong môi, "Hôm nay phát hành ca khúc mới, anh đã ngủ một giấc dậy rồi mà vẫn không quan tâm thành tích thế nào à?"
Quý Tinh Trạch cười một tiếng.
Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy hơi thở của anh dần tới gần, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng ma sát, không mang theo bất kỳ dục vọng nào, "Xem biểu cảm của em là biết rồi."
Hơi thở của hai người đan xen, Nguyễn Kiều có thể nghe được nhịp tim của Quý Tinh Trạch dần dần trùng với mình.

Cô cười tươi, "Chúc mừng anh."

Quý Tinh Trạch nhìn cô, hầu kết giật giật, "Cùng vui."
Hai người lại cọ xát trên giường gần một giờ nữa rồi mới dậy.
Lúc xuống giường, Nguyễn Kiều cảm thấy mặt mình rất nóng.

Khi vào phòng tắm rửa, cô thấy được khuôn mặt tràn đầy xuân sắc của bản thân trong gương, đôi môi hồng nhuận, gương mặt ửng đỏ.
Đặc biệt là ở cổ cô còn có một chuỗi dâu tây đỏ bừng đáng nghi, kéo dài vào tận cổ áo.
Nguyễn Kiều sửng sốt, vươn tay kéo cổ áo xuống, phát hiện bên trong còn mấy quả dâu nữa.
Nguyễn Kiều:!!!
Nguyễn Kiều: "......"
Anh gặm lúc nào, sao cô không phát hiện? Rõ ràng cô đã bảo hai ngày nữa cô cần mặc lễ phục nên không thể lưu lại dấu vết trên người cơ mà!
Nguyễn Kiều trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi hét về phía phòng ngủ: "Quý, Tinh, Trạch!"
Chỉ một lát sau, Quý Tinh Trạch đã chậm rì rì xuất hiện trước cửa, áo ngủ của anh hỗn độn, ánh mắt cũng vô tội, "Sao vậy?"
Nguyễn Kiều chỉ vào mất dấu vết gây án trên cổ, trừng anh, "Anh nói xem làm sao vậy?"
Thấy những dấu vết đó, ánh mắt Quý Tinh Trạch hơi trốn tránh, không dám đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Nguyễn Kiều, chột dạ sờ sờ chóp mũi, "Vừa rồi anh không nhịn được."
Nguyễn Kiều tức cười, "Không nhịn được? Hửm? Anh lừa ai? Anh không nhịn được mà chỉ để lại ở chỗ này? Anh làm thế, mai em đi tham dự tiệc mừng thọ của chú Hạ kiểu gì?"
Nghe Nguyễn Kiều nói xong, Quý Tinh Trạch rũ mí mắt, "Hay là em chọn đồ cao cổ?"
Nguyễn Kiều mắt lạnh nhìn anh, biết anh có ý gì rồi.
Gia hỏa này từ lúc nghe cô nói phải đến Hạ gia tham gia tiệc sinh nhật của Hạ lão gia tử thì vẫn luôn rầu rĩ không vui, chắc là nghĩ đến việc Hạ Thần Nhiên là người Hạ gia, nên mới giống cún con chiếm địa bàn, đánh dấu cô trước.
"Trời tháng tám, anh bảo em mặc đồ cao cổ, anh muốn em chết nóng đấy hả?" Nhìn Quý Tinh Trạch ủ rũ tỏ vẻ Anh sai rồi, nhưng anh kiên quyết không thay đổi, Nguyễn Kiều "Hừ" một tiếng, mắt lé nhìn anh, "Dù anh không đau lòng em, anh không sợ cha và anh em thấy dấu vết này chạy đến đánh chết anh à? Hay là, anh cảm thấy cha và anh em luôn phản đối anh nên anh muốn để lại dấu vết khiêu khích họ?"
Quý Tinh Trạch: "......"
Quý Tinh Trạch: "............"
Biểu cảm vô tội trên mặt Quý Tinh Trạch biến mất nhanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó thay bằng luống cuống.

Anh nhìn cổ Nguyễn Kiều loang lổ trong gương, mày đẹp nhíu chặt đến mức muốn gãy đôi, hoảng loạn hỏi, "Làm, làm sao giờ? Dùng phấn nền có thể che, che được không?"
Nguyễn Kiều nhếch mi nhìn anh, "Che cái gì? Không phải đâu, anh đã làm, còn không có can đảm cho cha và anh em xem à?"
Quý Tinh Trạch mím môi, đôi mắt to ướt đẫm nhìn cô, "Anh không có.

Kiều Kiều, anh sai rồi."
Nguyễn Kiều: "Ha hả, anh sai cái gì, anh không sai, idol của nhà chúng ta làm gì có ý xấu gì đâu? Chẳng qua trước đó anh nhất thời quên mất thôi."
Quý Tinh Trạch: "......"
Quý Tinh Trạch tiến lên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nguyễn Kiều, cúi người đặt cằm lên hõm cổ của cô, giọng nói ảo não, "Anh thật sự quên mất, em đừng nóng giận, hay em chọn giữa sầu riêng và bàn phím để phạt anh quỳ đi."
Trong gương, cô bị Quý Tinh Trạch ôm vào ngực, hai người dán chặt lại nhau, tình ý lưu luyến.

Nguyễn Kiều dừng mắt trên gương mặt siêu đẹp trai kia, không nhịn được tiến vào cõi thần tiên một lát, dù biết anh giỏi giả vờ ngoan ngoãn, nhưng trước sắc đẹp, cô vẫn không cầm cự được, "Thôi, lần này tha thứ cho anh, lấy kem che khuyết điểm cũng có thể che được."
Nhưng dù sao che cũng rất mất tự nhiên.
Ngày sinh nhật Hạ lão gia tử, Vệ Tùng nhìn chằm chằm cổ cô hồi lâu, sau đó chậm rãi nhăn mày.
Vệ tổng tuy giữ mình trong sạch, nhưng không phải chưa từng có phụ nữ.
Thấy lớp phấn khá dày trên cổ em gái, biểu cảm lập tức đông lạnh.
Ba người nhất thời yên tĩnh lại, lúc này, một người quen đi từ sau tới, chào hỏi với Vệ Tùng xong, dừng mắt trên người Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch.
Là Hạ Thần Nhiên.
Từ lần quay tổng nghệ đến giờ, đã rất lâu Nguyễn Kiều không thấy hắn, không ngờ lần này gặp lại, hắn đã khôi phục sự thong dong và tự phụ của công tử nhà họ Hạ, cảm giác hoàn toàn khác mấy lần trước cô gặp.
Trong mắt Nguyễn Kiều lộ ra vài phần kinh ngạc, không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần.
Quý Tinh Trạch luôn chú ý Nguyễn Kiều, mặt lập tức đen sì..