Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 138: 138




Tác giả: Kiều Lam
Rốt cuộc Quý Tinh Trạch và cha Vệ nói chuyện gì, không ai biết.
Ngay sau ngày đó, Quý Tinh Trạch bắt đầu vội lên.
Sau khi ca khúc chủ đề được phát hành, lưu lượng của Quý Tinh Trạch tăng nhanh, không ít người cũng tìm tới cửa muốn hợp tác.
Đến ngày cả album phát hành, Weibo của Quý Tinh Trạch đã có gần mười triệu lượt theo dõi.
Tuy phần lớn vẫn là hắc tử, nhưng fans bị ca khúc mới của anh hấp dẫn cũng không ít, còn có một số ít là fans cp của Quý Tinh Trạch và Nguyễn Kiều.
Album của Quý Tinh Trạch tên là "Huyễn", ca khúc bên trong từ cuộc sống áp lực đến cuộc sống mới, tựa như vẽ lại cuộc đời của anh.
Album phát hành một tiếng, doanh thu đã đạt 870,000 bản, số lượng còn liên tục tăng lên.

Fans Weibo cũng tăng nhanh.

Album của anh nhanh chóng leo thang trên các bảng xếp hạng âm nhạc giống với ca khúc chủ đề, đi đâu trên đường cũng có thể nghe được bài hát trong album của anh.
Số liệu này tuy không tính là gì, nhưng phải biết anh mới xuất đạo một năm, trước đó tài nguyên không có, còn bị cả mạng mắng, số liệu này đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, xu thế hồng lên của Quý Tinh Trạch là không ai có thể ngăn cản.
Mà trong nguyên tiểu thuyết, Hạ Thần Nhiên vốn nên hồng sau khi ra EP, nhờ vào các tài nguyên lớn mau chóng trở thành đỉnh lưu giờ không những không ra album mà còn giải ước với công ty quản lý, về nhà tiếp nhận công ty.
Vì sau ngày sinh nhật, Hạ lão gia tử đột nhiên trúng gió.
Sau khi Hạ lão gia tử ngã xuống, đầu trâu mặt ngựa trong công ty không ai trấn áp nên nhảy hết ra, Hạ Thần Nhiên trước giờ không có kinh nghiệm và cơ sở nên suýt nữa bị lật xe, có lẽ là do có hào quang nam chính, hắn chịu đựng được qua khoảng thời gian khó khăn nhất, tuy mất một phần lợi ích của công ty, nhưng cuối cùng cũng bình ổn lại được.
Trong mấy năm Hạ Thần Nhiên luống cuống ổn định công ty, Quý Tinh Trạch thành công thực hiện lời thổi phồng của Nguyễn Kiều trước mặt Vệ Tùng lúc trước, trở thành Thiên vương mới của giới ca nhạc.
Giờ anh đã có hơn 80 triệu fans Weibo, album vừa phát hành 10 phút đã có thể bán hơn ba triệu bản, mỗi năm nhận lời mời hợp tác đến mỏi cả tay, một mặt tường trong nhà xếp đầy cúp.
Nguyễn Kiều cũng thành công trở thành một người đại diện tiêu chuẩn, cô không chọn cướp Quý Tinh Trạch từ tay Lý Kính về, mà chọn khai quật một chàng trai chưa tốt nghiệp cao trung nhưng rất có thiên phú.
Là em gái Vệ Tùng, nhưng cô cũng không có đặc quyền gì trong công ty cả.


Tuy nhiên, thân phận Vệ thị đại tiểu thư vốn đã mang lại cho cô nhiều đặc quyền hơn người khác rồi.
Chàng trai kia đúng thật không khiến Nguyễn Kiều thất vọng, vì vẻ ngoài đẹp trai, tính cách lại trẻ con, nên cậu ta mau chóng hồng lên.
Nguyễn Kiều cũng không muốn vì bận công việc mà không có thời gian ở bên Quý Tinh Trạch, vậy nên, sau khi ký cậu ta, cô không ký thêm người nào khác, dù sao cô cũng không thiếu tiền.
Cứ như vậy, là nghệ sĩ duy nhất trong tay Nguyễn Kiều, chàng trai có vẻ không giống người thường.
Sau đó, cậu ta bay.
Chẳng sợ biết Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch là một đôi, cậu ta vẫn không chết tâm, cảm thấy mình không kém gì Quý Tinh Trạch, còn trẻ tuổi nghe lời hơn anh.
Nhưng Nguyễn Kiều lại chẳng ám chỉ gì với cậu ta khiến cậu ta hơi sốt ruột, vì vậy, một nét bút đi nghiêng, cậu ta trực tiếp tính bò lên giường cô.
Cậu ta dùng thủ đoạn lấy được thẻ phòng của Nguyễn Kiều, tắm rửa xong xuôi, không mặc đồ, bò lên giường lớn khách sạn nằm chờ sẵn.
Trước đó cậu ta đã dò hỏi trợ lý, biết Nguyễn Kiều phải hơn 11h mới về.
Vì gần đây bận rộn, cậu ta ngủ quên mất trong lúc chờ đợi.
Mãi đến khi cửa phòng bị mở ra, cậu ta vẫn chẳng nghe được, còn ngủ rất say xưa.
Đến khi điều hòa bật lên, cậu ta mới mơ màng nhớ ra mục đích của mình tới đây hôm nay là gì, vì thế cậu ta bày ra tư thế mà cậu ta tự nhận là rất hấp dẫn, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mở hai mắt ra, sau đó thấy được ánh mắt lạnh nhạt của Quý Tinh Trạch.
Chàng trai: "......"
Chàng trai: "!!!"
Chàng trai đột nhiên ngồi bật dậy như con thỏ bị chấn kinh.
Không chờ cậu ta lên tiếng, giọng của Nguyễn Kiều đã vang lên trong phòng, "A Trạch, ba bảo ngày mai......"
Quý Tinh Trạch nện chăn trong tay lên người chàng trai, sau đó bình tĩnh quay đầu lại nhìn Nguyễn Kiều đang đi từ sau tới.
Lúc này, Nguyễn Kiều cũng thấy được chàng trai trên giường, cô im lặng, biểu cảm mờ mịt, "Tiểu Lý đưa sai thẻ phòng à?"
Sắc mặt chàng trai kia vừa thẹn vừa quẫn, cậu ta nắm chặt lấy chăn, cảm giác xấu hổ và sỉ nhục đánh úp lại, khiến cậu ta hận không thể hóa thành tro tàn.
Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng vì quẫn bách, vì chưa mặc gì, cậu ta thậm chí còn không thể xuống khỏi giường, môi câu ta giật giật, như đứa trẻ làm sai, cẩn thận gọi, "Chị Vệ......"
Quý Tinh Trạch đột nhiên "Xùy" một tiếng, sắc mặt chàng trai lập tức trắng đi.

Nguyễn Kiều nhớ đến biểu hiện của chàng trai gần đây, lập tức hiểu ra.
Nguyễn Kiều: "......"
Cô thật sự không ngờ lại biến thành thế này.
Nhìn bình dấm chua nhà mình đã lên men nồng nặc, Nguyễn Kiều không rảnh quan tâm đến chuyện khác, nhanh chóng tiến lên kéo Quý Tinh Trạch ra, sau đó gọi điện cho trợ lý tới xử lý.
Dùng chứng minh thư của Quý Tinh Trạch thuê một phòng khác, mãi đến khi vào phòng, anh vẫn chỉ cười không nói một lời, Nguyễn Kiều bị thái độ thấm người này của anh dọa hoảng, ngồi bên cạnh ôm cánh tay anh, "Anh giận đấy à? Em thật sự không biết......"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Quý Tinh Trạch nhìn Nguyễn Kiều chăm chú, tựa như đang nghiêm túc nghe lời cô nói, lại tựa như muốn xuyên qua đôi mắt cô nhìn ra gì đó, mãi đến khi Nguyễn Kiều miệng khô lưỡi khô, Quý Tinh Trạch mới vươn tay sờ tóc cô, "Mười ngày sau, em nhớ dẫn bác trai và Vệ tổng đến buổi biểu diễn của anh, anh giữ vé cho mọi người."
Nguyễn Kiều nghĩ tối nay có chuyện như thế, bình dấm chua trong nhà đã đổ, chắc mình sẽ bị lăn lộn cả đêm, không ngờ, anh lại chỉ bảo cô đưa cha Vệ và Vệ Tùng đi tham gia buổi biểu diễn của anh.
Nguyễn Kiều kinh ngạc nhìn anh một cái.
Quý Tinh Trạch rũ mắt nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi, "Vì sao lại nhìn anh như vậy?"
Nguyễn Kiều thấy anh có vẻ như không để ý chuyện vừa rồi, âm thầm thở ra, bình dấm chua trong nhà mà đã chua lên thì cô thật sự không chịu được, nếu anh đã không đề cập đến, cô đương nhiên cũng sẽ không dẫn đề tài qua đó.

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, "Nhìn anh đẹp còn không được sao?"
Khóe miệng Quý Tinh Trạch giật giật, không nói gì, một tay cởi hai nút trên cổ áo, sắc mặt không lười nhác như bình thường, có phần mệt mỏi.
Nguyễn Kiều biết thời gian này anh vội biểu diễn, làm việc liên tục gần 24h một ngày, thấy bọng mắt anh xanh xanh, cô lập tức đau lòng cho anh, lui ra sau một bước, gật đầu, "Anh đi đi."
Vừa rồi đi vội, đồ của cô còn để ở phòng kia chưa lấy về, vốn nghĩ chờ trợ lý trả phòng xong đưa qua, giờ không bằng cô trực tiếp đi lấy, qua chuyện này, nghệ sĩ cô mang cũng không còn mặt mũi ở lại căn phòng kia.
Vừa lúc này, di động vang lên, là tin nhắn trợ lý gửi tới cho cô.
Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua, trợ lý bảo đã thu dọn đồ của cô xong, hỏi cô đang ở phòng nào, còn tiện hỏi cô xem nên trấn an nghệ sĩ nhỏ ra sao.
Cô vừa cúi đầu trả lời, vừa đi về phía cửa, không chú ý ánh mắt của người đàn ông phía sau đã trầm xuống, hơi thở cũng đã chua chua mùi dấm.
Cô mới đi về phía cửa hai bước, cổ áo phía sau đã bị xách.
Phía sau truyền đến giọng nói bình đạm đè nén của Quý Tinh Trạch, "Em đi làm gì?"

Nguyễn Kiều phân tâm làm hai việc nên không nghe ra anh không vui, thuận miệng trả lời, "Em đi......"
Cô còn chưa nói xong đã bị anh chặn ngang ôm về.
"Không được đi!" Hơi thở phía sau tràn ngập tính chiếm hữu, bá đạo và mãnh liệt.

Người nào đó ôm chặt cô trong lòng, cả người chua như uống cả lu dấm, "Rõ ràng em đã đồng ý với anh, chỉ nhìn anh."
Nguyễn Kiều không ngờ anh lại không nhịn được nhanh như vậy, dở khóc dở cười, cũng mềm lòng, cô nghiêng đầu hôn lên cằm anh, "Đồ ngốc, anh là bạn trai em, cậu ta chỉ là công việc của em thôi, giờ em cũng không phải đi xem cậu ta, chủ yếu là do quần áo đồ đạc của em còn ở bên đó mà?"
Quý Tinh Trạch "Hừ" một tiếng, thuận thế cúi đầu dán lên môi cô, có lẽ lần này anh rất ghen tị, nụ hôn cũng mạnh bạo và sâu hơn ngày thường rất nhiều.
Anh ôm eo Nguyễn Kiều, lui về sau hai bước, dựa lên tường, cứ như vậy cong eo hôn môi cô.
Thời gian này, hai người đều rất bận, đã rất lâu không làm, chỉ một cái hôn đã khiến hô hấp của hai người dồn dập.

Không lâu sau, Nguyễn Kiều lại như bị rút cạn sức lực, tư thế nghiêng đầu hôn thật sự quá mỏi cổ, mới hôn một lát, cô đã cảm thấy cổ mình như muốn gãy đến nơi.
Cô đột nhiên né tránh anh, quay đầu lại, dựa vào lòng anh, thở hổn hển, nhẹ giọng nói, "Anh mau đi tắm rửa đi, em bảo trợ lý mang hành lý qua đây."
Quý Tinh Trạch tuy không tình nguyện "Ừ" một tiếng, nhưng cũng không lập tức buông cô ra, chỉ nhanh tay kéo khóa kéo của cô, sau đó quần yếm trên người cô trực tiếp trượt xuống sàn nhà.
Sau cổ truyền đến cảm giác ấm nóng bị liếm, môi đôi tay không quá thành thật cũng chui từ vạt áo rộng thùng thình vào, giống như một bàn ủi cực nóng dán lên da cô.

Cả người cô nhanh chóng hồng lên.
Nguyễn Kiều: "......"
Anh đang dùng hành động thực tế chứng minh câu: Lời đàn ông đều không thể tin.
"Anh đừng làm loạn." Nguyễn Kiều đè tay anh lại, "Quần áo đều không ở đây, chẳng lẽ định bắt người ta ngày mai mang qua sớm à?"
Giọng Quý Tinh Trạch ám ách, "Anh không nháo, không có không cho em đi."
Nguyễn Kiều: "......" Vậy anh buông tay ra!
Cuối cùng, Nguyễn Kiều cũng không có cơ hội đi lấy hành lý, lúc trợ lý mang hành lý qua, người mở cửa là Quý Tinh Trạch, còn chỉ mặc một cái áo tắm dài.

Nguyễn Kiều nghe ra giọng trợ lý đã thay đổi, đưa hành lý xong thì chạy vội như bị ma đuổi.
Nguyễn Kiều nhìn dấu vết anh lưu lại trên ngực mình, hơi cạn lời, "Không sợ bên ngoài có phóng viên chụp lại à?"

"Chụp thì chụp." Quý Tinh Trạch đan tay với Nguyễn Kiều, sau đó lên giường, "Chúng ta ở bên nhau vốn không phải bí mật gì."
Nguyễn Kiều tức giận duỗi tay chọc chọc, "Anh làm đi, cha và anh em vốn không muốn cho chúng ta ở bên nhau, mỗi ngày anh đều kích thích họ, nếu ngày nào đó anh bị đánh gãy chân, em chắc chắn sẽ không cứu anh."
Quý Tinh Trạch rũ mi nhìn Nguyễn Kiều, sau đó nhẹ mổ lên chóp mũi cô, "Anh gãy chân, em sẽ ghét bỏ anh sao?"
Nguyễn Kiều vừa trốn vừa cười, "Ghét, ghét chết luôn! Nếu anh gãy chân, em lập tức bao dưỡng tiểu thịt tươi!"
Ánh mắt Quý Tinh Trạch trầm xuống, xoay người đè lên, "Tiểu thịt tươi gì, đứa bò lên giường em hôm nay? Dáng người như gà luộc thế có gì đẹp, xem ra anh vẫn chưa đủ nỗ lực, em còn có tinh lực nhớ người khác."
Nguyễn Kiều: "......!Đừng làm loạn, anh có ngủ không? Anh đừng quên sáng mai anh còn phải lên máy bay."
Quý Tinh Trạch cong môi, cười khẽ một tiếng, vùi mặt vào tóc cô, hít sâu một hơi, "Vậy đại tiểu thư thương anh nhiều hơn đi."
Hành trình của Nguyễn Kiều bên này còn vài ngày, mà thời gian của Quý Tinh Trạch lại vội vàng, sáng hôm sau vừa dậy anh đã phải đi rồi, lúc mặc quần áo, sợ đánh thức Nguyễn Kiều, anh rất cẩn thận, nhưng Nguyễn Kiều ngủ không sâu nên vẫn tỉnh.
Cô ngáp một cái, phát hiện anh lần mò thay quần áo, thuận tay bật đèn lên, lấy di động nhìn thoáng qua, còn chưa đến 5h.
Anh ngủ không được bao lâu, màu xanh ở hốc mắt càng đậm, "Gần đây anh quá bận, trước buổi biểu diễn thì dành ra hai ngày nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại trạng thái đi."
Quý Tinh Trạch quay đầu lại, mái tóc còn chưa xử lý nên hơi lộn xộn, râu trên cằm cũng lún phún.
Nguyễn Kiều vốn dĩ rất đau lòng, nhưng thấy anh như thế, cô không nhịn được, bật cười, "Anh bây giờ nhìn rất giống thư sinh nghèo bị yêu tinh hút tinh huyết trong Liêu Trai."
Quý Tinh Trạch cũng cười, đùa cô, "Vậy không biết Đại tiểu thư là yêu tinh gì vậy? Cũng tới báo ân tiểu sinh sao?"
"Anh tưởng bở!" Nguyễn Kiều trừng anh một cái, phủ thêm áo ngủ xuống đất tìm kem che khuyết điểm, "Anh chuẩn bị xong, em dùng kem che khuyết điểm che bớt cho anh, nếu không anh ra ngoài với bộ dáng công tử thận hư này, chắc chắn sẽ lên đầu đề."
Quý Tinh Trạch: "......"
Tiễn Quý Tinh Trạch đi xong, cô còn cần an bài hành trình kế tiếp, chàng trai vừa thấy Nguyễn Kiều lập tức trắng mặt, có lẽ vì cả đêm qua không ngủ ngon, mắt cậu ta xanh đen, cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Chị Vệ, thật xin lỗi, em không định phá hoại tình cảm của hai người, nhưng em thật sự thích chị."
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều thở dài một tiếng, "Câu chắc là thích tôi chứ không phải thích thân phận của tôi? Cậu là một chàng trai rất có tiềm lực, tôi sẽ về công ty tìm cho cậu một người đại diện tốt.

Chỉ cần làm đến nơi đến chốn, sớm muộn cậu cũng sẽ nổi." Sắc mặt chàng trai đại biến, đồng tử co rụt lại, "Chị Vệ, em sai rồi, em không muốn đổi người đại diện, chị đừng giận, sau này em sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ làm vậy nữa, em nhất định sẽ nghe lời chị mà, được không?"
Nguyễn Kiều lắc đầu, cha Vệ sắp giao công ty cho Vệ Tùng, Vệ Tùng định giao Thiên Ngu vào tay cô, cô đã không còn thời gian dẫn dắt ai, "Dù không có việc này, vốn tôi cũng định một thời gian nữa sẽ chuyển cậu cho người khác dẫn."
Sắc mặt chàng trai thay đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm cô, "Chị Vệ, em tự nhận mình nghe lời, bề ngoài cũng không kém, còn trẻ tuổi hơn anh ta, rốt cuộc em kém anh ta chỗ nào?"
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, giọng nói tùy tiện, "Đại khái là vì cậu không tên Quý Tinh Trạch.".