Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa

Chương 49: Phần Thưởng Và Hệ Thống Nâng Cấp!



Khải Minh cùng với đám người của mình rời khỏi thành vào sáng sớm hôm sau, ra đến cửa thành hắn nhận thấy, bên trong và ngoài thành đâu lại vào đấy, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, quân lính và thường dân bá tánh lại ổn định lại như mọi ngày.

Do hắn rời khỏi thành một cách bí mật, chứ nếu không dân chúng trong thành hay tin, chào đón bọn họ, thì giờ này có lẽ họ chưa thể rời khỏi thành được.

Trên đường về, Khải Minh luôn cho một tổ đội nhỏ ở lại những thành trấn,... tuyển thêm quân lính, trong chiến tranh, thứ cốt yếu nhất chính là quân lương, vì thế cũng cố, huấn luyện, thêm quân,... luôn luôn là mục tiêu mà Khải Minh nhắm tới.

Một tháng sau, Khải Minh cũng trở về Minh Khê Thành, về đây, hắn gọi tất cả mọi người tập hợp lại và tổ chức quân đội với số lượng lớn, mục đích là san bằng quân xâm lược trên đất Nam Việt quốc và Nguyễn quốc.

Hơn 100 triệu quân trong ngày hôm đó, tiến công về Nam Việt quốc và Nguyễn quốc.

Sau hơn ba tháng chiến đấu, do sĩ khí và tinh thần quân Thần Long Sát rất cao và mạnh, cho nên trận chiến đến hồi kết một cách nhanh chóng, Nam Việt quốc cũng như Trần quốc, tự quyết định trở thành nước chư hầu cho Việt quốc, Nguyễn quốc thì đang được Việt quốc hỗ trợ gây dựng lại đất nước.

Sau khi tình hình bốn nước bất đầu tiến triển ổn định, Khải Minh lại tập hợp liên quân bốn nước, bắt đầu tiến công Tần quốc.

Với thế mạnh như thế, và do Khải Minh ngăn chặn con đường tiếp viện giữa Bắc quốc và Tần quốc, vì thế Tần quốc rơi vào thế cô lập, hơn một nửa lãnh thổ Tần quốc liền bị Việt quốc chiếm.

Thời gian tiếp tục trôi qua một năm, Việt quốc đã mạnh càng thêm mạnh, hoàng đế Tần quốc vì bị vây khốn quá lâu, chịu không nổi nên hắn đã tự tử, "Nhà Tần Đại Bại."

Trong lúc Tần quốc đang rối vì hoàng đế chết, quân đội không còn ý chí chiến đấu nữa, bọn họ lần lượt buông vũ khí xuống hàng, nhiều nơi dân chúng nổi dậy đánh phá những tên quan lại, quí tộc, hoàng thất,..... thì bỗng nhiên Thuỷ quốc cùng Lang quốc dẫn binh đánh Tần quốc, hòng chiếm được dù chỉ là một tất đất.

Javan liền huy động quân đội đánh giết triệt tiêu hai cánh quân này, đồng thời sáp nhập Tần quốc vào Việt quốc,.....

Nhân cơ hội, Javan liền huy động hơn 500 triệu quân tiến đánh Thuỷ quốc, thời gian chưa đến một tháng, "Thuỷ Quốc Đại Bại".

Hiện tại đã có 2 trên 6 nước bị đánh bại, về vấn đề quân lực hiện nay thì nước mạnh nhất chính là Việt quốc.

"Nhiệm vụ của ta đến giờ đã hoàn thành, ta sắp phải đi khỏi đây rồi!"

Lúc này Khải Minh đang ngồi trong một phòng họp, nói chuyện với đám người của mình.

Nhìn đám người một chút, hắn tiếp tục nói.: "Việc tiếp theo ở đây, ta giao mọi chuyện lại cho Javan, ngươi hãy ở đây tiếp tục gây dựng lại thế lực, đánh tan bốn nước còn lại, thống nhất Cửu quốc!"

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Javan chấp tay, đứng lên nói với Khải Minh, tâm trạng mười phần vui vẻ, hắn đã từng nhận thấy qua cách đánh trận của Khải Minh.

Qua đó hắn nhận xét Khải Minh là một người rất biết lấy lòng quân dân, hắn thường xuyên quan tâm động viên quân lính, người dân,... ngoài ra Khải Minh còn có những cách đánh rất đặc biệt, luôn luôn lấy sự an toàn đặt lên hàng đầu.

Với những việc đó, trong mắt Javan Khải Minh là người rất xứng để Javan gọi một tiếng chủ nhân.

"Thiếu Chủ, sau này ở bên ngoài có việc gì cần cứ gọi bọn ta!" Xinzhao khuôn mặt mang đầy vẻ kiên định, hướng phía Khải Minh nói.

Javan độ trung thành 100 ( Max 100)

Xinzhao độ trung thành 100 ( Max 100)

Quan Vũ độ trung thành 100 ( Max 100)

Xem qua độ trung thành, Khải Minh ngay cả hắn cũng không thể ngờ được, bọn họ thế nhưng tất cả đều Max chỉ số.

"Được, sao này chúng ta còn gặp lại!"

Khải Minh âm thanh hoà nhã nói ra.

Sau một hồi chào hỏi tiễn biệt nhau, Khải Minh liền tiến vào không gian Hệ Thống. "Phó Bản Kết Thúc".

Tạm biệt đám người, Khải Minh liền tiến vào không gian Hệ Thống.

< Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành Phó Bản.>

< Hệ Thống tiến hành kiểm tra tình trạng Phó Bản và phần thưởng Phó Bản.>

< Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được các phần thưởng Phó Bản "Đại Loạn Cửu Quốc".

Ba lần triệu hoán ngẫu nhiên.

Một lần quay thưởng huyết mạch ngẫu nhiên.

Một lần quay thưởng vũ khí cấp Thần.

Một lần triệu hoán anh hùng ngẫu nhiên.

Một lần triệu hoán Thần Thú ngẫu nhiên.

Vô Cực Kiếm, Tiên Vương Kiếm, Thần Phong Kiếm.

1 triệu linh thạch cực phẩm.

1 trăm ngàn điểm tích lũy.>

Nghe xong phần thưởng từ Hệ Thống, khiến Khải Minh bĩu môi, hắn đây là đang chê ít. "Ta lăn lộn gần ba năm chứ bộ, sao chỉ có nhiêu đây, Hệ Thống ngươi có ăn bớt không chứ hả?"

Nguyên một tràng dài được Khải Minh nói ra, thấy Hệ Thống không thèm trả lời, hắn cũng mặc kệ.

Trong lúc hắn vừa chuẩn bị xem mấy thanh kiếm, thì chợt nhớ ra một điều gì đó, thắc mắc hắn hướng về Hệ Thống hỏi.

"Ê Hệ Thống, ta nhớ là đã gần ba năm rồi mà, sao ta vẫn vậy vậy, không lớn thêm chút nào hay sao?"

Vừa nói hắn còn nhìn quanh kiểm tra cơ thể.

< Do dòng đời của ký chủ vẫn được tính theo vị diện Thiên Tinh cầu, vì thế ký chủ chỉ mới trải qua bảy ngày thôi à.>

Hệ Thống thanh âm có phần nhẹ nhàng không cứng ngắc hơn.

Khải Minh trong lúc chuẩn bị xem những thanh kiếm kia, thì tiếng Hệ Thống lại vang lên.

< Đinh, tích lũy đầy năng lượng, tiến hành nâng cấp, thời gian nâng cấp là 23 giờ 59 phút 59 giây.>

< Đinh, tiến hành nâng cấp.>

"Ôi cái.....vừa định xem phần thưởng à!"

Khải Minh trầm mặt, một lát sau liền mặc kệ, Hệ Thống nâng cấp, chắc chắn sẽ có đồ tốt.

Hắn rời khỏi không gian Hệ Thống, trở lại Thiên Hải, lúc này Thiên Hải cũng đã đến rất gần Thăng Long Thành, Khải Minh rời khỏi phòng, tỉ mỉ quan sát tình hình xung quanh.

Vừa ra khỏi phòng, hắn liền gặp Talon cùng Zed đang đứng ở bên ngoài chờ hắn, cứ như là bọn họ biết được rằng hắn sẽ bước ra vậy.

"Thiếu chủ, mừng ngươi trở lại!" Thanh âm khàn khàn cứ như ở cõi tu la của Zed vang lên.

Khải Minh không nói gì, chỉ gật gật đầu với hai người, rồi hướng phía phòng họp trên Thiên Hải bước đi.

Đến đây hắn cho gọi tất cả mọi người tập hợp lại đây, khi bọn họ đã có mặt đầy đủ, hắn nói:

"Ta sắp đến Thăng Long Thành, và ta cũng tình nghi việc yêu thú từ phía bắc tràn xuống tấn công Thăng Long Thành, không phải là việc tự nhiên, chắc chắn có một sự nhúng tay từ một cá nhân thế lực nào đó!"

Khải Minh dừng một chút, rồi lại tiếp tục.

"Zed và Talon tạm thời đến sâm lâm ở phía bắc điều tra một chút, còn ta sẽ tiến về Thăng Long Thành!"

Nói xong, thấy đám người gật đầu không nói gì, Khải Minh mới ra hiệu cho bọn họ trở về, còn mình hiện tại ngồi đối diện nhìn Ngọc Bích.

"Ngươi thật hay nha, trốn liền ở trong phòng gần 8 ngày mới chịu ra!" Ngọc Bích chu cái môi nhỏ, tỏ vẻ giận.

"Ta là đang khẩn trương tu luyện mà!" Khải Minh chỉ biết cười khẩy trả lời.

"Tu vi của ngươi đã khủng bố như vậy rồi mà còn tu luyện?" Ngọc Bích tỏ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt nàng vẫn mười phần làm người khác say mê.

Hai người ngồi đàm tiếu nói chuyện suốt nguyên một buổi trời, sáng hôm sau, Thiên Hải dừng lại tại một thôn nhỏ cách Thăng Long Thành khoảng 5 dặm.

Lí do Thiên Hải dừng lại là vì, Khải Minh nhìn thôn làng phía dưới là một mảnh tang thương, ở phía dưới nhà cửa tan tành, xác chết khắp nơi, hiện ra một bức tranh tang thương xen lẫn huyết sắc.

"Tiểu Hắc, thiêu hủy tất cả đi!" Khải Minh tuy hắn đã từng giết qua rất nhiều người, nhưng hắn cũng từng là một con người có trái tim lương thiện, hắn không đành lòng thấy cảnh này, mặc kệ thì không được, chôn cất họ thì lại không có thời gian, chi bằng hoả thiêu toàn bộ, xem như là giúp cho bọn họ một việc nhỏ.

Tiểu Hắc nghe Khải Minh ra lệnh, liền hóa kích cỡ thành một con ngựa trưởng thành, há miệng phun ra một luồng hoả diễm.

Luồng hoả diễm kia mang uy áp kinh người, quét sạch toàn bộ những thứ bên dưới, không chừa lại bất cứ thứ gì, dù chỉ là một tảng đá.

Thời gian chưa đến một khắc, thôn trang phía dưới đã bị san phẳng, bức tranh tang thương lúc trước không còn, nhưng thay vào đó là khung cảnh hoang vắng, Khải Minh nhận đinh, tuy hoang vắng nhưng nơi đây chi ít sẽ phục hồi lại.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngọc Bích cùng Như Ý, từ bên trong bếp đi ra, ngó dáo dác xung quanh tò mò hỏi.

"Không có gì xảy ra đâu, hai nàng trở vào trong đi!" Khải Minh nhìn nhị nữ nói, cũng may hai nàng lúc nãy không thấy cảnh này.

Xong việc, Khải Minh lại cho Thiên Hải tiến về Thăng Long Thành, nhưng đi chưa được một lúc, thì phía dưới lại phát sinh chuyện.

Nhìn kỹ, hắn phát hiện phía dưới có mùi máu tanh, và có tiếng đánh nhau, nhận thấy còn có người còn sống, hắn lập tức lao xuống dưới.

Bên dưới cũng là một tràn cảnh máu tanh không kém, hiện đang có vài thanh niên cùng với một nam tử trung niên đứng chắn một đám người phía sau, trước mặt họ là một đàn sói hai đầu, và một con sói ba đầu là thủ lĩnh.

Nhị Lang Đầu

yêu thú Tam giai.

Tam Lang Đầu

yêu thú Tứ giai hậu kỳ.

"Mọi người mau chạy đi, ta sẽ cố gắng giữ chân bọn chúng!" Vị trung niên nam tử đứng chắn trước đám người, trên cánh tay có một vết thương dài, cầm một cây giáo dài, khẩn trương nói với đám người phía sau.

"Phụ thân, người,...... " Một thiếu nữ tầm 14 tuổi bên trong đám người nói, khuôn mặt nàng là hai hàng nước mắt lăng lệ.

"Muội và mọi người mau rời đi đi!" Một thanh niên tầm 18 tuổi, đứng kế bên vị nam tử trung niên kia nói.

Đám người phía sau, căn bản đều là phụ nữ và trẻ em, tuy nghe vậy, nhưng bọn họ giờ phút này không hề muốn chạy nữa, họ căn bản không hề chạy thoát được đàn sói này, và trong số họ hiện đang có rất nhiều người bị thương, nếu muốn chạy thoát, chẳng nhẽ bỏ bọn họ lại sao.

Đàn sói yêu thú kia, có tất cả 9 con, mỗi con cao khoảng 1 mét, con cầm đầu đến tận 2 mét, con nào con nấy ánh mắt cũng đầy hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm đám người.

Ngay lúc bọn sói lao tới tấn công bọn họ, bọn họ biết rằng sẽ không làm được gì, nhưng vẫn cố gắng đưa vũ khí lên đánh trả, sau một hồi quần chiến, à không, thật ra chỉ là bọn sói đánh đám người kia thôi.

Đám người kia, người thì bị thương nặng, người lại chết, bọn họ cho dù biết mình không thể làm được gì, nhưng trong ánh mắt của họ luôn mang vẻ kiên định, bất khuất không thể nào diễn tả được.

Đám người ở phía sau, nhìn lấy những trung niên thanh niên ở phía trước, chiến đấu bảo vệ an toàn cho bọn họ, khiến cho bọn họ có một cảm giác xót xa, bọn họ luôn muốn lao ra giúp, nhưng lại không biết giúp bằng cách nào, chỉ đành đứng trơ nhìn bọn họ.

Trong đám người đó, có một cô gái khoảng 20 tuổi, mặc trang phục của một tông môn nào đó, một tay bị thương, một tay cầm kiếm, đứng trong đám người nhìn bọn sói.

Bỗng nhiên một con sói lao ra khỏi trận chiến phía trước, xông thẳng đến đám người đứng ở phía xa, hướng phía cô gái cầm kiếm tấn công, nàng giật mình, nhưng theo bản năng đưa kiếm lên đỡ, tuy vậy, nàng thừa biết lần này không xong rồi, nàng tu vi quả thật có thể đánh bại bọn chúng, nhưng hiện tại đang bị thương, linh khí cạn kiệt, vì thế nàng biết mình ắt hẳn không thể qua được lần này.

Nàng buông kiếm, nhắm mắt lại chờ cái chết, nàng biết giờ có cố gắng chống cự cũng vô ích, chi bằng cứ buông xuôi tất cả mà ra đi, như vậy cũng tốt, bất quá trong lúc nàng nhắm mắt liền nghe một tiếng gió vút qua, sau đó là tiếng xoẹt dài,...

Thấy lạ, nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một thân ảnh mặc một bộ sáo trang ánh bạc, trên tay cầm một thanh kiếm hình thù kỳ lạ, cùng với đó là xác con sói bị chém làm hai.