Hẻm Sâu Có Ánh Sáng

Chương 9



Tần Thanh Trác từ khi ra mắt năm mười chín tuổi, một đường phất lên, bước tới đỉnh cao rồi lui về sau màn, lên xuống nhấp nhô trong giới âm nhạc gần mười năm, số paparazzi mà anh gặp phải nhiều vô kể.

Anh biết rõ trong tình huống bình thường, những kẻ chụp lén về cơ bản đều chỉ vì tiền. Lại nghĩ đến cảnh Giang Ngập đòi tiền với tổ chương trình trước đó, không khó để đoán lần này cậu cũng vì tiền mà tới. Đối với kẻ tống tiền, những tấm ảnh chụp lén là con át chủ bài trong tay họ, họ sẽ không dễ dàng để lộ bức ảnh trong tay mình khi chưa đạt được mục đích.

Nhưng Giang Ngập này, Tần Thanh Trác lại có phần không chắc chắn.

Giang Ngập thành lập ban nhạc, có vẻ cũng là ca sĩ lưu trú ở quán bar, không giống người chuyên làm nghề chụp lén. Đối với một biến số khiến người ta không thể phỏng đoán này, Tần Thanh Trác phải cân nhắc đến hậu quả xấu nhất. Một khi không thỏa mãn yêu cầu của Giang Ngập, bức ảnh thực sự sẽ bị công khai.

Đối với Tần Thanh Trác, bản thân anh đã lùi ra sau màn từ lâu, dù không muốn công khai mối quan hệ riêng tư của mình, nhưng nếu chuyện này thực sự bị lộ, anh có thể gánh được mọi hậu quả sẽ xảy ra.

Nhưng đối với Quý Trì, một khi bức ảnh này bị phơi bày, tin tức mang tính bùng nổ như mối tình đồng tính bí mật bị phanh phui, không biết sẽ tác động như thế nào đến Quý Trì đang trong giai đoạn sự nghiệp nở rộ.

Nếu gặp phải kẻ chụp lén thông thường, Tần Thanh Trác thường tự mình xử lý, nhưng lần này thì khác. Anh cảm thấy cần phải bàn bạc với Quý Trì để tìm cách giải quyết chuyện này.

Tần Thanh Trác gọi cho Quý Trì, bên kia vang lên giọng nữ máy móc – “Thuê bao bạn gọi hiện đang tắt máy.”

Anh cúp máy, lại gọi điện cho Viên Vũ, giọng nữ nhắc nhở y đúc lại vang lên lần nữa.

Cả hai đều tắt máy…

*

Đêm nay, Tần Thanh Trác không ngủ say. Trong giấc mơ, phóng viên và truyền thông ùn ùn kéo đến, đèn flash tách tách liên tục và những bài báo dài dòng lê thê khiến anh không thở nổi.

Hôm sau trời vừa sáng thì Quý Trì chủ động gọi điện tới. Tần Thanh Trác vừa bắt máy, Quý Trì ở đầu kia đã chủ động giải thích: “Thanh Trác à, ngủ ngon không? Tối qua anh quay cảnh đêm muộn quá, không để ý điện thoại hết pin tự sập nguồn, lại nghĩ hôm nay em quay chương trình phải nghỉ ngơi cho tốt nên nửa đêm không gọi điện cho em…”

Lúc này Tần Thanh Trác không có tâm trạng nghe hắn giải thích, anh giơ tay bóp ấn đường, ngắt lời hắn: “Quý Trì à, chúng ta bị chụp lén rồi.”

“Chụp lén?” Quý Trì sửng sốt, “Là paparazzi công ty nào chụp? Chụp được gì rồi?”

“Chụp được ảnh chúng ta hôn nhau trong xe đêm hôm đó. Người chụp lén, không phải paparazzi, mà là…” Tần Thanh Trác dừng một lát, “Một nhạc công trong đội em, người lần trước tốt bụng cho em đi nhờ xe về. Xin lỗi Quý Trì, là em bất cẩn, hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng bị nhạc công chụp lén.”

“Nhạc công trong đội em?” Giọng Quý Trì có vài phần khó tin, “Cậu ta muốn gì? Tiền ư?”

“Em đoán chắc cũng vì tiền, nhưng tạm thời cậu ta vẫn chưa nhắc đến tiền, chỉ bảo em nhất định phải chọn cậu ta trong trận đấu hôm nay.”

“Nếu vì tiền thì dễ xử lý.” Dừng một lát, Quý Trì lại hỏi, “Em định làm thế nào?”

Vì ngủ không ngon mà Tần Thanh Trác hơi đau đầu: “Lát nữa em sẽ nói chuyện trực tiếp với cậu trai đó.”

“Có thể nói chuyện không? Hay là em đưa phương thức liên lạc của cậu ta cho anh, anh bảo Chu Tụng nói chuyện với cậu ta?”

Chu Tụng là người đại diện của Quý Trì, Tần Thanh Trác đã tiếp xúc với anh ta vài lần, biết rằng người này làm việc mạnh mẽ nhanh chóng, hành xử theo phong cách tuyệt đối không để lại đường lui cho người khác. Suy nghĩ một hồi, Tần Thanh Trác nói: “Tạm thời đừng để Chu Tụng can thiệp vào, em thăm dò ý định của cậu ta rồi nói sau. Cậu nhóc kia còn trẻ, hôm qua em lại có xung đột nhỏ với cậu ấy trong lúc quay, có lẽ chỉ là một trò đùa ác cũng nên.”

“Được rồi,” Giọng Quý Trì ẩn chứa sự lo âu, “Vậy nếu cần Chu Tụng phối hợp ở giữa thì em cứ gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”

Tần Thanh Trác “Ừ” một tiếng.

*

Trường quay trước khi ghi hình vẫn giống như lần trước, mọi người ở hậu trường bận đến mức chân không chạm đất.

Tần Thanh Trác cố ý đến sớm một lúc, muốn gặp Giang Ngập trò chuyện đàng hoàng. Nhưng chờ mãi đến khi các nhóm khác trong đội mình đã tập dượt xong, ban nhạc Mây Tận Thế vẫn không thấy đâu.

Trần Gia chạy qua hỏi nhân viên công tác mấy lần, câu trả lời nhận được đều là “Vẫn chưa đến” và “Không liên lạc được.”

“Vẫn không liên lạc được?” Trần Gia hơi nóng nảy, “Trận này là đấu hai – hai trong đội, họ không đến chẳng phải thừa một ban nhạc ư? Rốt cuộc có đến không…” Cô vừa nghiêng đầu thì thấy Tần Thanh Trác cúi đầu lật xem kịch bản, dáng vẻ mất tập trung. Trần Gia bước đến hỏi, “Anh Thanh Trác ơi, Mây Tận Thế vẫn chưa đến, anh có liên lạc được với họ không?”

Tần Thanh Trác rời mắt khỏi kịch bản, nhìn Trần Gia lắc đầu.

“Còn đến nữa không, lúc đó không nên tìm họ đến thay thế,” Trần Gia thở dài, quay người định đi, “Thôi, em sẽ đổi phương án kịch bản khác.”

Thấy Trần Gia vội đến mức trán toát mồ hôi, Tần Thanh Trác nói trước khi cô cất bước: “Cậu ta sẽ đến, em đừng lo quá.”

Trần Gia dừng bước lại, quay đầu nhìn Tần Thanh Trác: “Ai? Giang Ngập nói vậy à?”

“Ừ.” Tần Thanh Trác hờ hững trả lời.

Trần Gia gật đầu, thở phào nhẹ nhõm trông thấy: “Vậy là tốt rồi.”

Sau khi Trần Gia đi, Tần Thanh Trác tiếp tục lật xem kịch bản, nhưng tâm trí anh không hề nằm trên kịch bản. Trong lòng anh biết rõ lý do Mây Tận Thế dám thong thả đến muộn trước khi thi đấu, chắc hẳn là để tránh đàm phán trực tiếp với mình. Xem chừng không có khả năng nói chuyện với Giang Ngập trước trận đấu rồi.

Điện thoại rung lên, Tần Thanh Trác lấy ra nhìn, Quý Trì gửi tin nhắn đến: “Sao rồi Thanh Trác, nói chuyện với nhạc công kia chưa?”

“Vẫn chưa,” Tần Thanh Trác trả lời, “Chắc cậu ấy đang tránh em.”

“Lần đầu tiên gặp phải người như này, vậy trận đấu lát nữa phải làm sao?” Có vẻ Quý Trì hơi lo lắng, khi Tần Thanh Trác vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, hắn đã gửi tin nhắn tiếp theo, “Nghe miêu tả của em, anh cảm thấy người này hơi khó khống chế, hay em cứ làm theo lời cậu ta đi? Dù sao cũng chỉ có trận đấu này, sau khi kết thúc, anh lập tức bảo Chu Tụng đàm phán với cậu ta.”

Ngay sau đó, hắn lại nhanh chóng gửi vài tin nhắn nữa…

“Thanh Trác à, em phải nghĩ cho rõ ràng, một khi bức ảnh kia bị công bố ra ngoài, hậu quả là điều có lẽ cả hai ta cũng không thể chống đỡ nổi.”

“Khó khăn lắm em mới tái xuất và có được sự khẳng định của khán giả một lần nữa, anh không muốn em lại chịu công kích từ dư luận.”

“Thanh Trác à, chuyện này em nhất định phải cẩn thận.”

Nhìn những tin nhắn liên tiếp này, Tần Thanh Trác rơi vào im lặng.

Cách đó không xa, Trần Gia lại vội vàng đi tới: “Anh Tranh Trác ơi, cố vấn nên vào vị trí rồi.”

“Được.” Tần Thanh Trác đáp một tiếng, trả lời tin nhắn cho Quý Trì, “Em biết rồi.”

Chờ mãi đến lúc dẫn chương trình lên sân khấu, ban nhạc Mây Tận Thế vẫn rề rà chưa buồn xuất hiện.

Trận đấu này là PK trong đội, tám ban nhạc trong mỗi đội của bốn cố vấn phải tiến hành bốc thăm PK hai – hai, chọn ra bốn ban nhạc được thăng hạng. PK chia làm hai phần là biểu diễn ca khúc gốc và sáng tác ngẫu hứng theo chủ đề ngẫu nhiên, ai được tổng số phiếu cao hơn sẽ thắng.

“Ban nhạc được cố vấn chọn sẽ có lợi thế là 200 phiếu bầu, năm trăm khán giả ở trường quay mỗi người có một phiếu bầu, sẽ chọn ban nhạc mình yêu thích dựa vào màn trình diễn của họ. Cuối cùng sẽ do khán giả và cố vấn cùng quyết định các suất thăng hạng.” Dẫn chương trình trên sân khấu giới thiệu hình thức thi đấu của trận này.

Thứ tự PK trong đội là Dương Kính Văn, Nhậm Duật, Thẩm Xá và Tần Thanh Trác. Khi ban nhạc trong đội của một cố vấn PK thì những cố vấn khác có trách nhiệm nhận xét màn trình diễn của ban nhạc và đưa ra ý kiến thăng hạng.

Đến lượt tám ban nhạc trong đội của Tần Thanh Trác PK, chương trình đã ghi hình liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ.

Mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy, chỉ có Giang Ngập và Mây Tận Thế của cậu là một biến số. Tần Thanh Trác không thể biết được tình hình hiện tại trong phòng chờ là gì, liệu Mây Tận Thế có thể mang đến một màn trình diễn làm thỏa mãn mọi người hay không. Nếu không thể thì mình nên lựa chọn như thế nào.

Ban nhạc Mây Tận Thế là nhóm PK thứ hai trong đội Tần Thanh Trác, ban nhạc đối thủ là Marsara – một ban nhạc mới được thành lập hai năm trước, nhưng tay trống và tay guitar đều có nhiều năm kinh nghiệm trong ban nhạc underground.

Màn trình diễn lần này của Marsara rất ổn định, chọn ca khúc tốt, là một tác phẩm tiêu biểu theo phong cách Post-rock[1] của ban nhạc, bản thân màn trình diễn cũng không chê vào đâu được. Toàn bộ bài hát tràn đầy cảm xúc không có chút đứt đoạn nào, phần điệp khúc đã trực tiếp đưa cảm xúc của khán giả trong trường quay lên đến đỉnh điểm.

[1]

Sau phần trình diễn của bốn thành viên ban nhạc Marsara, Giang Ngập xách cây guitar cũ của cậu lên sân khấu, theo sau là tay bass Bành Khả Thi và tay trống Chung Dương. Cậu điều chỉnh độ cao của micro, ngón tay đặt lên dây đàn thử âm. Tần Thanh Trác nhìn thấy chỗ chảy máu trên mu bàn tay cậu hôm qua đã kết vảy. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Giang Ngập ngước mắt lên, nhìn thoáng qua về phía Tần Thanh Trác.

Ánh mắt hời hợt như thể vô tình liếc qua, nhưng chỉ có Tần Thanh Trác biết nó có nghĩa là gì, lời nhắc nhở hoặc là cảnh cáo.

Vì có sự kỳ vọng do màn trình diễn trước mang đến, nhiều khán giả đang mong chờ Mây Tận Thế sẽ mang đến một trải nghiệm khác. Nhưng sau khi Giang Ngập cất tiếng, giai điệu bình thường không có gì lạ, giọng hát trống rỗng chẳng có chút cảm xúc nào, lại thêm sự hợp tác không mấy ăn ý giữa các các nhạc công, đều khiến sự kỳ vọng của khán giả giảm xuống liên tục.

Nhạc kết thúc vang lên, khán giả rục rịch di chuyển, trên gương mặt mang theo vẻ thất vọng, bầu không khí trong trường quay phân tán.

Tần Thanh Trác chẳng bất ngờ với kết quả này, một ban nhạc mãi đến ngày hôm qua cũng không tập luyện, thể hiện một tiết mục tệ như vậy là chuyện quá bình thường.

Sau phần trình diễn đầu tiên của hai ban nhạc, bốn thành viên của Marsara và ba thành viên của Mây Tận Thế đứng trên sân khấu, bắt đầu rút thăm chủ đề sáng tác ngẫu hứng cho vòng hai.

Hát chính của Marsara rút được từ chủ đề là “Cà vạt”, còn Giang Ngập rút trúng “Lon nước”.

Tình hình thảo luận của các thành viên ban nhạc ở hậu trường được chiếu theo thời gian thực trên màn hình lớn phía sau sân khấu. Có vẻ cuộc thảo luận của Marsara sôi nổi hơn, mỗi nhạc công dường như đều đang đưa ra ý kiến của mình. Còn Mây Tận Thế có vẻ yên tĩnh lạ thường, hai phút đầu gần như không có ai nói gì, cả nhóm rơi vào trầm tư.

“Bên kia hình như bị làm khó rồi,” Dương Kính Văn quay đầu tương tác với cố vấn khác, “Mọi người nghĩ cái nào đơn giản hơn?”

“Chắc chắn là cà vạt rồi, lon nước…” Nhậm Duật cười lắc đầu, “Ai nghĩ ra chủ đề này thế? Hơi bị gian xảo đấy.”

“Cà vạt của anh rải rác trong hành lý, tựa như ngày xưa vẫn còn ở đó, tất cả chưa từng đổi thay…” Thẩm Xá nhỏ giọng ngân nga một bài hát cũ của Nhậm Duật, cười nói, “Thảo nào anh Nhậm cảm thấy cà vạt đơn giản hơn, từ lâu đã dùng cà vạt viết tình ca rồi.”

“Tác phẩm kém cỏi thời trẻ thôi,” Nhậm Duật cũng cười, “Lý do cà vạt có độ khó thấp hơn là vì nó có thể đại diện cho rất nhiều hình ảnh, tình yêu, sự trưởng thành… Nó là motip phổ biến nhất trong sáng tác. Về phần lon nước…” Tần Thanh Trác mãi không nói gì, Nhậm Duật quay đầu nhìn anh, “Thanh Trác nghĩ thế nào?”

Ánh mắt Tần Thanh Trác từ đầu đến cuối luôn dừng lại trên màn hình video của nhóm Mây Tận Thế, lúc này Giang Ngập đã lên tiếng, đang nói gì đó với tay trống và tay bass, hai người đứng đối diện cậu thi thoảng gật đầu trả lời.

Nghe thấy Nhậm Duật chuyển chủ đề lên người mình, Tần Thanh Trác định thần lại, ánh mắt chuyển sang hai chữ “Lon nước” trên màn hình lớn: “Lon nước à… Số phận bị vứt bỏ chăng? Hoặc là lãng quên, cô độc…”

“Nãy giờ Thanh Trác không nói gì, hóa ra là giấu chúng ta thầm suy nghĩ nha,” Dương Kính Văn cười nói, “Nếu nghĩ như vậy, ý tưởng của lon nước sẽ đặc sắc hơn cà vạt, không biết Mây Tận Thế nghĩ như thế nào.”

Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của mấy cố vấn đều chuyển lên màn hình lớn, bên Marsara vẫn đang thảo luận sôi nổi, trong khi bên Mây Tận Thế ôn hòa hơn nhiều. Thoạt nhìn Giang Ngập là người phụ trách làm chủ cục diện, cậu đánh guitar, vừa thấp giọng ngân nga vừa nói gì đó với Bành Khả Thi và Chung Dương. So sánh với trạng thái căng thẳng của bốn nhạc công Marsara, ba người này trông có vẻ thoải mái, giống như không phải tham gia một trận đấu lớn, mà là chạy một sân khấu đơn giản vậy.

“Đến giờ chuẩn bị rồi,” Mấy phút sau, giọng nói của người dẫn chương trình cắt ngang suy nghĩ của Tần Thanh Trác, “Dựa theo thứ tự rút thăm Marsara sẽ biểu diễn trước, mời ba nhạc công của Mây Tận Thế đứng ở khu vực chờ của sân khấu.”

Lần này Marsara hát một bản tình ca. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi bài hát cũ của Nhậm Duật hay không, tuy sáng tác ngẫu hứng này không cấu thành đạo giai điệu, nhưng quả thực có phần giống bài hát của Nhậm Duật, đến mức anh ta hơi nhíu mày lại khi nghe nó. Mà về phần lời bài hát thì càng không được như ý muốn, lời ca đơn giản được hát đi hát lại nhiều lần.

Sau phần trình diễn của họ, ba nhạc công của Mây Tận Thế lên sân khấu. Giang Ngập ngồi trên ghế chân cao, vẫn ôm cây guitar cũ của cậu. Nhưng khác với lần biểu diễn trước, lần này cậu vừa cất tiếng, giọng hát hơi trầm và rất có cảm xúc lập tức kéo khán giả trở lại bầu không khí trong trận đấu ở vòng đầu tiên…

“Lon nước rỗng nơi góc phố, là đang chờ ai đó đến nhặt, hay đang chìm trong cảm giác cô đơn của đêm nay. Trên con đường người xe qua lại, ánh sáng chập chờn, tất cả đều không liên quan gì với nó, không chút liên quan…”

“Lon nước rỗng nơi góc phố, ở trong góc một ngày tựa một năm. Nó từng thấy gương mặt của rất nhiều người, có người sầu não không vui, có người ngập ngừng không tiến bước, và cả những người vẫn luôn nhớ mong, nhớ mãi…”

“Dần dần, dần dần, nó trở lên hoen rỉ loang lổ, thời gian làm mờ đôi mắt nó, nó đang chờ điểm cuối cùng trong đêm đen đằng đẵng. Cuối đêm mưa có người nghe thấy nó khẽ thở than, than rằng nỗi cô đơn này sao dài quá, niềm nhớ này lại quá đỗi ngắn ngủi…”

Giai điệu của đoạn ngắn này không quá phức tạp, guitar, tiếng trống và bass đều nhẹ, chậm, giọng hát trầm của hát chính được đệm rất nhẹ nhàng. Giang Ngập chơi guitar trông thả lỏng và tự nhiên, hoàn toàn không như đang biểu diễn một ca khúc ngẫu hứng.

Nhìn Giang Ngập trên sân khấu cụp mắt chơi guitar, Tần Thanh Trác không thể liên tưởng cậu với cái người chụp lén đe dọa mình kia được.

Phần outro cuối cùng nhỏ dần từng chút một, ban nhạc Mây Tận Thế trên sân khấu cũng đã hoàn thành bài hát này. Sau một khoảng lặng ngắn, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay bùng nổ như sấm dậy, đối lập hoàn toàn với âm điệu nhẹ nhàng buồn bã này.

Tiếng vỗ tay kéo dài một lúc lâu, không đợi người dẫn chương trình mời các cố vấn nhận xét theo quy trình, Thẩm Xá đã chủ động lên tiếng, giọng nói tràn đầy kinh ngạc: “Bài hát này do các cậu sáng tác ngẫu hứng thật sao?”

Giang Ngập “Vâng” một tiếng.

Hiếm khi được nhiều người thích như vậy, Chung Dương cũng chủ động nói: “Chắc chắn trăm phần trăm, khi không ai lại rảnh rỗi mà viết bài hát cho lon nước chứ…”

Thẩm Xá cười: “Cũng đúng… Cơ mà, có thể đạt được mức độ hoàn chỉnh này trong mười phút, giai điệu mới mẻ và êm tai, lời bài hát cũng rất xúc động, sự hợp tác trong ban nhạc cũng rất ăn ý, quả thực khiến hai mắt tôi tỏa sáng. Hơn nữa do bài hát này làm nổi bật giọng hát, tôi không thể không nói, Giang Ngập à, giọng hát của cậu là tài phú ông trời ban cho, hãy bảo vệ nó thật tốt nhé?”

“Vậy nên, chị Thẩm à, ” Dẫn chương trình hỏi đúng lúc, “Nếu chị là cố vấn của họ, chị sẽ chọn ban nhạc nào?”

“Tôi sẽ chọn ban nhạc nào à…” Thẩm Xá chống cằm, nhìn hai ban nhạc trên sân khấu, “Màn trình diễn của hai phần thực sự hơi đảo ngược, nếu tôi là cố vấn chắc lúc này sẽ rất bối rối, nhưng hiện giờ tôi không phải cố vấn, ” Cô cười tủm tỉm, “Cho nên tôi chọn Mây Tận Thế.”

“Câu trả lời này chân thật quá,” Dẫn chương trình cười hỏi, “Còn anh Nhậm Duật thì sao?”

Ca khúc trong phần sáng tác ngẫu hứng của Marsara hơi giống bài hát cũ của Nhậm Duật, nhưng anh không có ý định đề cập đến chuyện này: “Nhìn từ màn trình diễn ở phần đầu Mây Tận Thế đã mắc rất nhiều lỗi cơ bản, mà phần thể hiện của Marsara có thể nói là hoàn hảo, sự phối hợp giữa các thành viên rất ăn ý. Về phần ngẫu hứng, tôi phải nói rằng màn thể hiện của Mây Tận Thế vô cùng xuất sắc. Giai điệu bài hát này nhẹ nhàng, tạo được bầu không khí, sử dụng hợp âm[2] cũng rất tài tình. Hơn nữa âm thanh của các nhạc cụ đều thể viện vừa vặn, không át lời hát lại có thể làm nổi bật giọng ca chính, tôi rất thích. Cân nhắc hai trận, nếu tôi là cố vấn của họ, tôi sẽ chọn Mây Tận Thế.”

[2]

Sau Nhậm Duật, người dẫn chương trình lại hỏi sự lựa chọn của Dương Kính Văn. Dương Kính Văn chọn Marsara, lý do là “Nếu một ban nhạc mắc nhiều lỗi cơ bản, tôi không nghĩ rằng họ nghiêm túc với cuộc thi này.”

Sau phần nhận xét của ba cố vấn, đến lượt Tần Thanh Trác đưa ra lựa chọn.

Ánh mắt của bảy nhạc công trên sân khấu đều rơi trên người Tần Thanh Trác, trước khi lên tiếng anh lại nhìn Giang Ngập một cái. Đối phương đứng trên sân khấu, cũng đang nhìn anh. Đôi mắt đen láy phóng ra cảm giác áp bách trong im lặng.

Tần Thanh Trác nhìn Giang Ngập, nói đúng hơn là anh đang đánh giá Giang Ngập.

Nói một cách công bằng, anh cũng rất thích “Lon nước rỗng nơi góc phố” vừa rồi Mây Tận Thế biểu diễn, bài hát này thậm chí còn xuất sắc hơn “Trạm xe lửa” của họ ở vòng trước. Hoặc nói, nó xuất sắc hơn hầu hết các ca khúc được chuẩn bị tỉ mỉ trong trận này, vì nó nghe qua thì hờ hững chẳng màng nhưng lại đủ để rung động lòng người.

Xong, càng như vậy càng cho thấy lý do màn trình diễn của Mây Tận Thế trong trận trước tệ như vậy, hoàn toàn là kết quả Giang Ngập cố tình tạo ra. Cậu đang cố ý khiến Tần Thanh Trác khó xử, muốn khiến anh chịu sự sắp đặt và bắt chẹt của mình.

Đối với Tần Thanh Trác, đây là một sự lựa chọn cần phải cực kỳ thận trọng, mà lựa chọn Mây Tận Thế rõ ràng là cách làm ổn thỏa nhất lúc này. Tần Thanh Trác có thể chắc chắn, nếu Giang Ngập thật sự công bố bức ảnh kia, những thứ bị ảnh hưởng không chỉ có anh và sự nghiệp của Quý Trì, có lẽ còn có tình cảm của anh và Quý Trì, thậm chí là cuộc sống.

Hiệu ứng bươm bướm do sự lên men của dư luận mang lại khẳng định sẽ khiến hậu quả của chuyện này trở nên mất khống chế.

Trong tình huống phần sáng tác ngẫu hứng có sự đảo ngược lớn như vậy, chọn Mây Tận Thế dường như cũng không đột ngột. Huống chi Thẩm Xá và Nhậm Duật cũng vừa đưa ra lựa chọn như vậy. Nhưng mà… phải dung túng cho cách làm của Giang Ngập thật sao?

“Thanh Trác,” Người dẫn chương trình hỏi lại lần nữa, “Quyết định này khó đưa ra đến vậy à?”

Trong thời gian ngắn, Tần Thanh Trác đã có quyết định.

Anh nghiêng nửa người trên, duỗi tay điều chỉnh micro kề sát ở cằm mình, đầu tiên là nhìn Marsara: “Marsara, nói về mặt kỹ thuật, màn trình diễn đầu tiên có thể nói là không hề có khuyết điểm, sự cộng hưởng giữa các nhạc công vô cùng hiếm gặp. Đây là một màn trình diễn rất ăn ý và hoàn hảo mà ban nhạc đã tập luyện và trau chuốt mới có được.”

“Về phần Mây Tận Thế,” Tần Thanh Trác nhìn Giang Ngập, “Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của tôi ở trận đầu, hát chính là một người sáng tác, một ca sĩ có năng khiếu âm nhạc, điều này đã được nghiệm chứng từ phần ngẫu hứng sáng tác vừa rồi. Nhưng tại sao màn trình diễn đầu tiên của các cậu lại tệ như vậy? Các cậu có thực sự nghiêm túc chọn bài không? Bài Riff kia muốn khen cũng chẳng có gì để khen, điệp khúc lặp lại rất nhiều lần, thậm chí thua kém rất nhiều bài hát rác thịnh hành trên mạng, càng không thể so sánh với bài hát các cậu sáng tác ngay tại đây. Tôi nghĩ chỉ cần các cậu chú tâm hơn một chút, cũng sẽ không xuất hiện kết quả như bây giờ.”

Tần Thanh Trác nhìn Giang Ngập, đôi mắt của đối phương vẫn đen kịt, cái cằm hơi nâng lên khiến khóe miệng cậu thoạt nhìn hướng xuống dưới, là dáng vẻ thờ ơ với lời nhận xét của Tần Thanh Trác.

Giọng nói Tần Thanh Trác nghiêm túc hơn, giọng điệu chầm chậm: “Theo tôi thấy, nhóm Mây Tận Thể trình bày một tiết mục đầy lỗ hổng như vậy vừa không tôn trọng sân khấu và khán giả, cũng là sự khinh nhờn nghiêm trọng với âm nhạc.”

Sau khi Tần Thanh Trác nói xong câu này, khán giả ở trường quay đều im lặng, mấy người cố vấn bên cạnh cũng hơi bất ngờ nhìn về phía anh. Trước đó, bầu không khí trong trường quay vẫn luôn hài hòa, ít có lúc nghiêm túc như vậy. Tần Thanh Trác lại là người luôn luôn ôn hòa, gần như chưa bao giờ nói nặng lời.

Không khí ở hiện trường lập tức rơi xuống điểm đóng băng, người dẫn chương trình vừa định lên tiếng làm dịu xuống, lại nghe Giang Ngập đột nhiên “hừ” một tiếng rất thấp, như là tiếng cười nhạo mang theo ý chế giễu.

“Thầy Tần nói chúng tôi không tôn trọng khán giả, khinh nhờn âm nhạc,” Giang Ngập nhìn Tần Thanh Trác, giọng nói qua sự khuếch tán của micro hơi trầm, “Nhưng tôi cảm thấy, so với hiện trường tai nạn xe trong buổi hòa nhạc của một số người nào đó thì màn trình diễn của chúng tôi dường như không đến mức tệ như vậy thì phải?”

Trong lời nói của cậu chỉ hướng rõ ràng, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Cho dù đang đưa lưng về phía khán giả, Tần Thanh Trác cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt vèo cái tụ tập lên người mình, mấy trăm đường nhìn khiến anh cảm giác như có gai sau lưng.

Khán giả trước nay xem náo nhiệt không chê chuyện lớn bắt đầu phấn khích, chờ Tần Thanh Trác đưa ra câu trả lời.

Họ không nhìn thấy khuôn mặt của Tần Thanh Trác, nhưng Giang Ngập lại thấy rất rõ. Trong một thoáng nào đó, biểu cảm của Tần Thanh Trác thoạt nhìn như bị tổn thương, hàng lông mi chớp nhanh mấy lần khiến Giang Ngập dường như cảm thấy anh khá đáng thương.

Nhưng Tần Thanh Trác đã nhanh chóng nhắm mắt lại, thu hồi dáng vẻ đáng thương thoáng hiện lên trong nháy mắt kia. Khi mở mắt ra, anh hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Giang Ngập, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy Giang Ngập, nếu cậu cho rằng một vài người đã làm sai, tại sao cậu không thể chấp nhận lời dạy bảo của những người đó chứ?”

Một nửa khán giả chờ Giang Ngập tiếp tục mỉa mai Tần Thanh Trác, họ vẫn chưa đủ nghiền, muốn xem tiếp vở kịch qua lại đầy hay ho này. Hy vọng cuộc tranh luận này kịch liệt hơn, mâu thuẫn giữa hai người sẽ gay gắt hơn.

Giang Ngập vốn muốn thỏa mãn suy nghĩ xấu xa của khán giả, nhưng không rõ tại sao, cậu rời mắt khỏi gương mặt Tần Thanh Trác, cuối cùng lại không nói gì.

Thấy hai người không nói thêm gì nữa, người dẫn chương trình đưa ra câu hỏi: “Vậy Thanh Trác, cuối cùng anh chọn nhóm nào?”

Nhìn hai ban nhạc trên sân khấu, sau một thoáng im lặng, khi Tần Thanh Trác lên tiếng một lần nữa, trong giọng nói không hề có sự do dự…

“Tôi chọn Marsara.”