Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 22: Bây giờ thì tôi không thấy sợ và ghét căn phòng này nữa



" Tứ phu nhân, đến nơi rồi !!! " Ngọc Hồng dừng bước, chỉ tay thẳng về phía trước.

Một khu vườn, không ! Phải nói là một cánh đồng bạt ngàn, rộng gấp 10 20 lần cánh đồng ngô của Hoắc Tuấn, nằm tách biệt phía sau tòa dinh thự, ở đây có trồng đủ loại rau củ quả, kể cả ngô cũng có.

Hàn Tranh Nhi khi này vẫn còn đang đứng chưng hửng vì kinh ngạc, vốn biết Hứa gia rất giàu, nhưng không nghĩ giàu đến mức kết xù như vậy, cô nhìn mà không biết mình phải bắt đầu công việc từ đâu, và phải làm gì.

Nào là lúa, rau xanh, cà rốt,...cả cây ăn trái cũng có, nơi này chẳng khác nào một nông trường, Tranh Nhi nhìn bỗng chốc nhớ về quá khứ.

Hoắc Tuấn vốn là một nông dân, nhưng anh chỉ có một bãi ngô nhỏ nhỏi, dùng nó để duy trì kinh tế mỗi ngày, anh luôn nổ lực làm việc, tích góp tiền bạc để sau này cưới Tranh Nhi, cùng nhau xây dựng ước mơ, có một nông trại nhỏ.

Đôi mắt Tranh Nhi bị thứ đẹp đẽ phía trước thu hút không rời, thầm ước, nếu có thể ngược về thời gian, thay đổi những chuyện đau thương, có lẽ bây giờ cô và Hoắc Tuấn đã có được một nông trại như mơ, bất giác trên gương mặt nhỏ nhắn kia lại nở nụ cười dịu ngọt.

" Tứ phu nhân...chúng ta vào trong thôi ! " Ngọc Hồng bất ngờ khẽ gọi, kéo cô về thực tại.

" À...được... " Tranh Nhi chớp mắt liên tục, cúi gương mặt xuống, quẹt nhẹ vào khóe mắt nén giọt lệ.

Xong, cô nhanh ngẩn mặt lên, tươi cười, bắt đầu cho ngày đầu làm việc, Ngọc Hồng dắt cô vào bên trong, qua khỏi cổng rào cao lớn, giới thiệu sơ nơi này cho cô nghe.

Nó đúng là một nông trường rộng lớn, nhưng do Hứa Mộ Nhiên không thích cái tên phô trương ấy mà bắt buộc mọi người đều phải gọi là khu vườn, và sở dĩ ở đây chỉ toàn trồng rau, hoa quả là cũng vì hắn chỉ thích ăn rau sạch, không thích ăn rau ở chợ.

Một sở thích không mấy kì lạ nhưng lại ngang ngược hết phần thiên hạ, dùng cả khu đất to lớn để thỏa lấp sở thích ấy !

" Đúng là những người giàu thần trí thường không được bình thường ! " Tranh Nhi phải mắng thầm trong miệng.

Người phụ nữ như cô từ nhỏ tới lớn chưa từng dãi nắng dầm sương mà nay lại bị Hứa Mộ Nhiên hành hạ, bắt ra đây, giữa cái tiết trời nóng nực, những ánh nắng chói chang xiên thẳng qua đôi mắt phượng của cô, có chút không thích ứng.

Tranh Nhi híp nhẹ đôi mắt, cánh tay che hờ hững trên đỉnh đầu, ánh sáng làm đôi mắt cô long lanh tựa như viên ngọc, những cơn gió của buổi sáng dịu êm thoáng nhẹ qua tóc cô.

Ngắm nghía đủ, Tranh Nhi lại buông thả tay xuống, xoay gương mặt mĩ miều về phía Tô Ngọc Hồng, mắt cô vẫn còn long lanh, vẫn còn đang híp, nhan sắc tuyệt trần của cô vô tình hớp hồn Ngọc Hồng.

Dù phận là nữ, Ngọc Hồng cũng không khỏi cảm thán, khâm phục chiếc nhan sắc đỉnh cao của Tranh Nhi, cô nhìn đắm đuối làm Tranh Nhi phải ngượng ngùng.

" Ngọc Hồng à, em làm sao vậy ? " Tranh Nhi mấy máy hỏi.

Tô Ngọc Hồng lập tức bừng tỉnh, điều chỉnh lại trạng thái, lắc đầu, miệng ríu rít giải bày.

" À...không có gì ạ !

Tứ phu nhân mời theo em ! Em sẽ phân công cho người ! " cô vội quay đầu, * suỵt * nhỏ một tiếng, bước trước Tranh Nhi.

Nhiệm vụ của Tranh Nhi bây giờ phải nhổ cỏ trong vườn ngô, một mình cô phải làm hết cánh đồng ngô ấy, không có ai phụ giúp, ngay cả một đôi bao tay cũng không có, may là thời gian không quy định. Ngọc Hồng chỉ nhắc nhở cô những khung giờ phải về dinh thự, phục vụ bữa ăn giống như sáng nay, và khung giờ Ngọc Hồng sẽ đến xem tình hình, thuận tiện còn chỉ cho Tranh Nhi một ngôi nhà nhỏ dành cho người làm vào nghỉ ngơi những lúc mệt mỏi.

Hướng dẫn xong, Tô Ngọc Hồng cũng nhanh chóng chở về dinh thự, làm nhiệm phụ bếp, bỏ lại Tranh Nhi ở đó ngơ ngác.

Nói là trở về làm việc, thực chất Ngọc Hồng lại núp ở một nơi khác theo dõi, vốn được Hứa Mộ Nhiên cử đến, âm thầm giám sát Hàn Tranh Nhi, hể có bất cứ động tĩnh gì cô sẽ phải thu video, báo cáo lại với hắn, nhiệm vụ phụ bếp của cô cũng được hắn phân công cho người khác làm thay, cô chỉ cần để mắt 24/24 tới Hàn Tranh Nhi.



Cánh đồng ngô du dương trong gió, Tranh Nhi chậm rãi tiến vào, mùi của những cây ngô quen thuộc, cứ như cô được quay về hồi ức khi xưa. Cỏ ở đây không nhiều, với sức của 10 đến 20 người thì sẽ nhổ hết trong một ngày. Nhưng hiện tại, chỉ có mình Tranh Nhi, không biết đến khi nào cô mới làm xong, có khi phải kéo dài nó một tuần lễ.

Để không làm chậm trễ tiến độ công việc, hai tay Tranh Nhi nắm lại, đưa lên ngang vai giựt xuống một cái, vừa nói vừa làm hành động cổ vũ bản thân.

" Nào !

Bắt đầu thôi ! "

Cô nàng loay hoay giữa cái tiết trời nắng nóng, nhổ từng ngọn cỏ, gom chúng bỏ vào một cái bao lớn, từ đầu tới chân cô lấm lem đầy bùn đất. Những lúc mệt mỏi, cô sẽ nghỉ tay vài phút, còn tự nói chuyện động viên mình.

Những câu như là " A Tuấn, ra đây công việc mà anh hay làm sao ?

Cực cho anh quá ! "

" Anh xem !

Em cũng đang làm được giống anh đấy ! " cô cười cười, nói nói trông rất yên bình, cứ như đây mới là thứ mà cô muốn nhất sau những chuyện đau thương.

Mỗi một câu, một cử chỉ của cô đều được Tô Ngọc Hồng lén lút quay lại, gửi đến cho Hứa Mộ Nhiên, càng xem hắn càng thấy hậm hực.

Rõ ràng, bản thân hắn đang đày đọa Hàn Tranh Nhi, vậy mà giờ lại vô tình giúp cho cô có động lực chấp nhận chịu khổ sở, đã thế tình cảm của cô dành cho Hoắc Tuấn không hề giảm đi.

Hắn càng cay cú, quyết tâm phải dày vò đến khi nào Tranh Nhi chịu khuất phục, liền bắt Tô Ngọc Hồng tới báo với Tranh Nhi, thay đổi thời gian hoàn thành công việc.

Tranh Nhi bị buộc phải nhổ hết cỏ trong ba ngày, cô làm không dám nghỉ tay, nước cũng không dám uống. Đến giờ ăn cơm thì chạy như ma đuổi quay về, vừa phải phục vụ kẻ thù, vừa phải đưa cơm cho anh trai, còn bị Hứa Mộ Nhiên giở trò trong mỗi bữa ăn, hao hụt đi thời gian cô cố gói ghém.

Cô làm quần quật từ sáng cho cho tới tận xế chiều vẫn không nghỉ, làm thêm nữa đến tận trời tối, bụng đói cũng không dám ăn, chỉ khi đủ chỉ tiêu mà bản thân cô đưa ra mới quay về dinh thự.

Lúc cô đặt chân về đến phòng cũng đã là 7h30 tối, Tô Ngọc Hồng ở trước cửa chờ cô, sửa soạn cơm nước xong còn phải lãnh hình phạt quỳ trong 1h đồng hồ.

Khi kim đồng hồ điểm chỉ đúng 8h tối, thứ chờ đợi Tranh Nhi là một tấm khăn trắng trải giữa cửa, Tô Ngọc Hồng bước lên trước, cúi người cung kính với cô.

" Tứ phu nhân, đến giờ rồi ạ !

Mời người chấp hành hình phạt ! "

" Tôi biết rồi...làm phiền em phải dám sát... " Tranh Nhi không than vãn, quỳ lên tấm khăn trắng.

Cô thẳng lưng, ngẩn cao mặt, nhìn thẳng vào trong căn phòng, quỳ đến mức hai chân tê dại cũng không nhúc nhích.

Hứa Mộ Nhiên ở đằng xa quan sát, thấy cô kiên cường, lòng hắn càng dậy sóng.

....

1h đồng hồ chịu phạt cũng kết thúc, Tô Ngọc Hồng cúi người, dùng ngữ điệu cung kính thông báo với Tranh Nhi.



" Tứ phu nhân, đã hết giờ rồi ạ

Người có thể đứng lên rồi ! "

" Ừm... " Tranh Nhi khẽ gật đầu, vừa nhướng người, hai chân cô liền truyền đến cảm giác tê liệt, không trụ được mà ngã khụy.

May mắn, có Ngọc Hồng đỡ kịp, giúp cô vào trong, còn có lòng bóp chân, thông mạch máu cho Tranh Nhi.

Được sự giúp đỡ tận tình của Ngọc Hồng, Tranh Nhi cũng dần hình thành hảo cảm, không dè dặt nữa. Cô đảo mắt một vòng, quan sát căn phòng nhỏ của tứ phu nhân Thương Liên, có chút thắc mắc, cũng là vợ của Hứa Mộ Nhiên sao lại phải ở một nơi chật chội như vậy ?

" Ngọc Hồng à...

Tứ phu nhân Thương Liên là người như thế nào vậy ? " cô không nhịn được tò mò, dò hỏi Tô Ngọc Hồng.

Nghe câu hỏi ấy, Ngọc Hồng có chút gượng gạo, nhăn nhó, cả nét mặt lộ ra biểu cảm xót thương.

" Người thật sự muốn biết sao ? " giọng Ngọc Hồng nho nhỏ, hàng chân mày mỏng nhíu nhẹ.

Khi thấy Tranh Nhi gật đầu, cô liền đứng dậy, xích lại gần hơn, bắt đầu kể cho Tranh Nhi về Thương Liên.

Cô ấy là người xinh nhất trong tất cả bốn người vợ, và cũng là người dịu dàng, ngoan hiền, yên phận nhất, cũng vì vậy mà bị cô lập trong chính dinh thự này.

Ngoài ra, cô ấy còn là một người chỉ thích một lối sống bình dị, không xa hoa, không náo nhiệt, cũng là người duy nhất được Hứa Mộ Nhiên cưới về nhưng chưa từng có lần nào hắn đến căn phòng này ngủ chung.

Đa phần, những kẻ hầu người hạ ở đây chỉ thấy Thương Liên tìm gặp Hứa Mộ Nhiên mỗi khi cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ, còn lại hầu như Thương Liên chỉ chui rúc trong chính căn phòng này. Thứ duy nhất làm bạn với cô ấy không phải là hai người chị Thương Lan và Thương Hà, mà là những đóa hoa ly trắng, trồng trong hoa viên.

Thật trùng hợp làm sao vì chính bản thân Tranh Nhi cũng thích loài hoa ấy, cô tiếp tục chăm chú nghe Ngọc Hồng kể tiếp, đến đoạn Hoắc Tuấn tông chết Thương Liên, lòng cô bỗng bứt rứt.

Xem ra, tứ phu nhân Thương Liên này là một người hiền lành, là một người tốt, lại không may bị chồng cô hại chết, tuổi xuân còn đang mơn mởn mà phải chôn vùi trong ba tất đất.

Tô Ngọc Hồng thấy sắc mặt Tranh Nhi ảm đạm, suy tư, biết mình nhắc đến nỗi đau của cô, vội vàng lên tiếng an ủi.

" Tứ phu nhân, người ổn chứ ?

Em xin lỗi... " cô cắn nhẹ vào môi mình, biểu thị sự hối lỗi ra gương mặt.

Tranh Nhi lắc đầu, bỗng nắm lấy tay Ngọc Hồng, thỏ thẻ.

" Không, không phải tại em...nếu không nghe em kể rõ...

Tôi sẽ không biết Thương Liên có cuộc sống đáng thương như vậy... "

Nói đến đây, cô ngừng lại, nhìn lên những vì sao bên cửa sổ, thủ thỉ tiếp.

" Bây giờ thì tôi không thấy sợ và ghét căn phòng này nữa... "