Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 30: Em lấy đi cũng không sao đâu



Sáng ngày hôm sau, tiếng động và tiếng người om sòm từ bên ngoài truyền đến phá tan không gian yên tĩnh, Tranh Nhi ngồi ở trong phòng, bị những thứ tiếng ấy thu hút.

Bản tính tò trỗi dậy, cô bước đến chỗ cửa sổ, tìm kiếm hướng phát ra tiếng động, ở hoa viên, một đám người đang loay hoay, đập, nhổ, cả vườn hoa xinh đẹp trở thành một đóng hoang tàn, đổ nát.

Những đóa hoa xinh đẹp bị vùi dập không thương tiếc, người người thay nhau sang bằng cả khu vườn, Tranh Nhi chứng kiến không khỏi bàng hoàng.

Hoa viên đẹp như vậy, chẳng làm gì nên tội, tại sao lại bị hủy hoại thế kia ? Cô trộm nghĩ.

Vừa hay, lúc này Tô Ngọc Hồng đi vào, mang thức ăn và thuốc đến cho Tranh Nhi, còn chưa đợi Ngọc Hồng kịp đặt đồ xuống, Tranh Nhi buộc miệng tra hỏi ngay.

" Ngọc Hồng à...những người đó...

Tại sao lại nhổ hết hoa vậy ? " cô chỉ tay về phía hoa viên.

Ngọc Hồng điềm tĩnh, để đồ xuống, rảo bước tới gần, nhìn theo hướng chỉ tay của Tranh Nhi.

" Thưa...

Là ngài Đô đốc sai nhổ bỏ để trồng mỗi hoa ly trắng đó ạ ! " cô nở nụ cười dịu dàng, giải bày với Tranh Nhi.

" Hoa ly trắng... ! " Tranh Nhi lẩm bẩm, chăm chú đôi mắt tròn xòe, đầu cô nghiêng nghiêng, há miệng ngây ngốc.

" Sao hắn lại trồng loại hoa này nhỉ ? " cô tự hỏi trong trí óc, vô tình lại nói thành lời ra miệng.

Câu hỏi to rõ, Ngọc Hồng còn tưởng Tranh Nhi hỏi cô, cúi người, dùng ngữ điệu cung kính đáp lại.

" Thưa...em cũng không rõ...

Nhưng theo em biết thì hoa ly trắng vốn là hoa của tứ phu nhân Thương Liên thích nhất !

Có thể là ngài Đô đốc tưởng nhớ tới tứ phu nhân Thương Liên nên mới trồng đó ạ ! "

Chính cô cũng có thắc mắc giống với Tranh Nhi, nhưng đây là việc của chủ nhân, cô không dám nhiều chuyện, nghĩ gì thì nói đó với Tranh Nhi.

" Tưởng nhớ Thương Liên... " Tranh Nhi ngẫm nghĩ, lời Ngọc Hồng nói cũng có lí, rất có thể Hứa Mộ Nhiên cảm thấy nhớ nhung người vợ cũ, nên mới trồng hoa ly trắng cả một khu vườn.

Vã lại, trước kia hắn vì người vợ đó mà không tiếc trả thù, lấy mạng của Hoắc Tuấn, việc hắn trồng hoa ly trắng để tưởng nhớ không có gì sai.

Thắc mắc trong tâm đã tỏa, Tranh Nhi không thèm quan tâm nữa, xoay người vào trong, ngoan ngoãn dưỡng bệnh, cô không hề biết rằng, việc trồng hoa ly vốn không phải dành cho Thương Liên, nó vốn dành cho cô.

Đêm đó, khi Hứa Mộ Nhiên nghe được những lời tâm sự của cô, biết cô cũng thích hoa ly trắng giống Thương Liên, nên hắn cố ý cho người sang bằng hoa viên, chỉ trồng loại hoa cô thích nhất.



Còn, về việc tưởng nhớ Thương Liên, chỉ là lời từ miệng kẻ khác mà ra, hắn chưa từng thừa nhận những lời nói đó. Trên thực tế, hắn chưa từng có tình cảm với Thương Liên, cũng chẳng có chút ấn tượng nào, làm sao hắn có thể có hành động vĩ đại như vậy.

Tranh Nhi dùng bữa sáng xong, muốn ra ngoài tản bộ, hít thở không khí, Tô Ngọc Hồng cũng kè kè theo sau, giám sát.

Họ đi chưa được bao xa, ánh nhìn của Tranh Nhi va phải những người đang tụ họp qua từng ngóc ngách của hành lang, người nào người nấy đều loay hoay ở trên cao, giống như đang sửa chữa cái gì đó.

Đôi mắt phượng nheo lại, Tranh Nhi cố nhìn kĩ hơn, hình như họ đang lắp ráp cái gì đó hơn là sửa chữa, cô buộc miệng lần nữa thăm dò Ngọc Hồng bên cạnh.

" Ngọc Hồng à...những người đang làm gì ở trển thế ? " hai mắt cô bỗng chốc mở to, nét mặt ngây thơ, ngờ nghệch.

Đôi mắt kia chớp lia lịa, Ngọc Hồng cắn nhẹ vào vành môi, viện một lí do, lừa Tranh Nhi.

" Dạ..Đô đốc muốn trang trí thêm đèn trong dinh thự đó ạ... " cô nói xong, vội cúi đầu xuống, vì mình nói dối rất tệ, nên không dám nhìn thẳng Tranh Nhi, sự bị tra hỏi tiếp.

Vốn, cái lí do lắp thêm đèn chẳng qua chỉ để lấp liếm chuyện Hứa Mộ Nhiên cho lắp camera ngầm, nhằm tiện quan sát mọi nhất cử nhất động của từng người trong dinh dự, nhất là với Tranh Nhi, trong phòng cô cũng không ngoại lệ.

Hứa Mộ Nhiên là kẻ đa nghi, lại còn có tính chiếm hữu cao, từ sau vụ hắn thấy Hứa Đoản tiếp cận Tranh Nhi, còn dùng lí do biện minh che đậy hành động đầy kẽ hở, hòng qua mắt hắn, thì hắn đã nảy sinh nghi ngờ với chính anh trai.

Hắn không quan tâm việc Hứa Đoản và Âm Tuyết Ánh qua lại với nhau sau lưng hắn, cái hắn dè chừng là việc Hứa Đoản để mắt tới Tranh Nhi.

Vậy nên, hắn phải giám sát, rạch rõ ranh giới giữa người phụ nữ hắn thích với anh trai của mình, bất cứ kẻ nào dòm ngó đến đồ của hắn, đều nhận kết đắng.

Về phần, Tranh Nhi ngốc nghếch, nghe những lời của Ngọc Hồng, tin là thật, bởi cô cũng nhìn thấy trong dinh thự có camera sẵn rồi, không nghĩ đến Hứa Mộ Nhiên vì tăng mật độ giám sát mình mà chỗ nào cũng lắp thêm camera ngầm, một chỗ cũng không bỏ sót.

.....

Hơn một tuần lễ sau sức khỏe của Tranh Nhi cũng bình phục, cô quay lại với hình phạt.

Tuy nhiên, lần này Hứa Mộ Nhiên lại bãi bỏ việc nhổ cỏ của cô, còn ưu ái cho cô làm việc nhẹ nhàng nhất, cô theo những nhân công khác thu hoạch vườn tược.

Ngoài ra, hắn cũng bãi bỏ hình phạt quỳ trước phòng của Thương Liên, đồng thời nớ lỏng cho cô tự do gặp Hàn Tuyên, chưa kể thức ăn của Hàn Tuyên và cô cũng được đặc cách, ăn ngon và đầy đủ.

Tháng 6, ngoài trời nóng nực, thời tiết oi bức hơn hẳn, mới đây mà Tranh Nhi đã lĩnh hình phạt của Hứa Mộ Nhiên được một tháng, tới tận bây giờ cô vẫn chưa có bất kỳ động thái nào khuất phục hắn, cô không chống đối thì cũng tìm cách chọc hắn tức điên.

Tâm hắn bị cô đi ra đi vào tự do, bứt rứt không yên, đôi lúc trong đầu hắn chỉ suy nghĩ về Tranh Nhi, nhất là vào những buổi đêm giữa tháng 6 nóng nực, dòng sống nhiệt huyết khiến hắn ngẩn ngơ, hắn chẳng thể nào rời bỏ suy nghĩ khỏi hình bóng cô.

Hắn muốn làm cô vui, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng những hành động của hắn trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ, càng lúc hắn càng nhớ cô. Hắn không thể chiến đấu lại suy nghĩ đấy, những hơi thở dần trở nên thoi thóp, đầu óc rối như tơ vò.

Công việc, quân ngũ, sổ sách, văn kiện...đều là hình bóng của Tranh Nhi quấn lấy tư tưởng hắn, làm việc gì cũng có cô trong đó, hắn biết mình dần thích cô rất nhiều, một thứ cảm giác mà như bao người bình thường khác, một tình cảm đơn thuần nhưng hắn lại chẳng thể nào thể hiện ra.

Ngày qua ngày, tâm trí hắn lúc nào cũng rối bời, làm việc đôi chút sẽ có cẩu thả, còn Tranh Nhi những ngày tháng chịu phạt đối với cô không khác gì địa ngục, mỗi lần gặp hắn, kí ức luôn mách bảo cô thù hận hắn, những lúc bị hắn hành hạ trong mỗi bữa ăn cô càng thêm ghét hắn.

Hy vọng duy nhất để cô có tinh thần vượt qua khó khăn chính là câu nói của Hàn Tuyên, " một ngày nào đó anh sẽ đưa em đi ! ".



Tranh Nhi mỗi ngày đều làm việc nổ lực, hòa nhập với từng người hạ nhân, dần dần cũng thân với họ hơn, họ cũng có hảo cảm với cô, kính trọng và không ghét cô như lúc ban đầu.

Cô yêu công việc của một nông dân, cảm nhận từng khoảnh khắc Hoắc Tuấn vất vả trên cánh đồng, tưởng tượng anh luôn ở bên cạnh, dìu dắt cô qua những khổ sở, tình cảm cô dành cho anh luôn mãi mãi trọn vẹn như ngày đầu.

Thời gian này, mùa vụ thu hoạch dưa hấu và ngô đến cùng một lúc, Tranh Nhi tất bật với nông trường, hết bẻ ngô lại đến thu hoạch dưa hấu. Hứa Mộ Nhiên trồng nhiều đến mức cả dinh dự ăn mấy tháng vẫn không hết, những phần ngô mà Tranh Nhi thu hoạch, cô đều lén lút lấy đi phần râu và lá, tự mình biến tấu tạo thành những con hình nhân vừa hài hước, vừa đáng yêu.

Những trái dưa hấu nhỏ, không đủ tiêu chí của Hứa Mộ Nhiên sẽ bị vứt bỏ, Tranh Nhi thấy tiếc, lén ăn cắp đem đến cho anh trai.

Cô sợ Hứa Mộ Nhiên phát hiện, mỗi lần vừa hái trái nào liền giấu vào bụng, lập tức co giò chạy đến chỗ Hàn Tuyên, xử lí thật nhanh, tính đến bây giờ cô thực hiện phi vụ ấy trót lọt 5 lần.

Lần này cũng vậy, Tranh Nhi lại ăn cắp một quả, giấu vào trong bụng chạy đến chỗ Hàn Tuyên, đến nơi cô liền đem ra khoe mẽ với anh trai.

" Anh à...anh xem, em đem đến cái gì nè ! " cô lén lút lấy trái dưa hấu to đùng ra trước mặt Hàn Tuyên, còn cười ngây ngô.

" Tranh Nhi, em lại ăn cắp dưa hấu nữa sao ? " Hàn Tuyên hoảng hốt, nhìn giáo giác, đôi mày rậm nhíu lại, sợ kẻ khác trông thấy.

Rồi, anh đưa mặt đến gần khung cửa, lí nhí với Tranh Nhi.

" Sao em gan vậy ? Lần thứ 6 rồi đấy !

Hắn mà biết thì không xong đâu... "

" Anh yên tâm đi...

Người làm rất thương em, họ không nói...

Hứa Mộ Nhiên không biết được đâu ! " giọng cô nho nhỏ, đúng chất một ăn trộm, vừa nói vừa khua khua tay trước mặt mình.

Cô dùng cơ thể nhỏ bé của mình, che trái dưa hấu, Hàn Tuyên ở bên trong lòng nháo nhào, nơm nớp không yên, sắc mặt anh mỗi lần chứng kiến Tranh Nhi ăn cắp là trắng bệch như người chết, mặt cắt không còn một giọt máu.

Tranh Nhi biết anh trai nghĩ nhiều, lo cho sự an nguy, cô gạt bỏ ngoài tai lời cảnh báo, phấn khởi biện minh.

" Anh đừng có lo !

Đây là hàng không đạt tiêu chuẩn, em lấy đi cũng không sao đâu ! " cô cười tươi roi rói, định bổ quả dưa ra ăn.

Nào ngờ, giống với những lần trước cô lại quên đem theo dao, sợ dây dưa lâu sẽ bị phát giác, cô liều mình dùng đầu đập vào quả dưa hấu.

* Cốp * tiếng va đập vang lên.

Quả dưa tròn trịa, bóng nhoáng không một vết nức, nó còn cứng hơn cả đầu Tranh Nhi, cứng hơn hẳn so với những trái lần trước, kết quả bổ dưa không thành mà đầu cô còn đỏ và đau vô cùng.