Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 37: Hàn Tranh Nhi, cô ổn chứ ?



" Buông tứ phu nhân ra lũ khốn nạn ! " Ngọc Hồng lao đến, đập tới tấp vào bốn tên kia.

Chúng người đông thế mạnh, lại còn khỏe, Ngọc Hồng là con gái, sức yếu không địch lại được, mấy cây ngô mềm trong tay cô bị chúng bắt được, bẻ gãy còn đấm cả vào mặt cô, ngã nhào ra đất.

" Ngọc Hồng !!! " Tranh Nhi la lớn, bị ba tên kia giữ lại, bịt miệng, đấm vào bụng cô mấy cái, đau đến quỳ xuống đất.

Ngọc Hồng yếu ớt nằm dưới nền đất lạnh, chưa kịp hoàn hồn, bị một tên khác đá vào bụng, còn ấn đầu cô ở bên dưới, không cho cô nhúc nhích.

" Bọn khốn ! Thả tứ phu nhân ra !

Tụi bây mà làm bậy Đô đốc sẽ băm vằm... "

* Chát *

Ngọc Hồng chưa nói hết câu, nhận ngay một bạt tay của tên côn đồ, hắn dùng chân giẫm lên đầu cô, đay nghiến, chà đạp lên khuôn mặt nhỏ.

" Con chó !

Tứ phu nhân ! " hắn nhổ nước bọt, chỉ tay về phía Tranh Nhi đang bị giữ.

Rồi, cùng những tên còn lại ôm bụng, cười phá lên.

" Tứ phu nhân...

Tụi bây có nghe nó nói gì không ? "

" Nực cười...có tứ phu nhân nào ăn mặc bần tiện như vậy không hả con khốn ? " hắn hắng giọng, nhấn mạnh vào những chữ cuối, lực đạp theo câu nói, làm răng môi của Ngọc Hồng cạ vào nhau, rỉ máu.

Cô cố hết sức vùng vẫy, nhìn Tranh Nhi ở trước mặt, với đôi mắt cầu cứu, bất lực rơi nước mắt, chúng kéo Tranh Nhi đi, ngay cả bản thân cô cũng gặp nguy.

Tên giữ lấy cô, đẩy cô nằm ngửa ra đất, giở trò đồi bại với cô, tiếng la của hai người phụ nữ vang lớn.

" Buông tôi ra, các người không được làm bậy ! " Tranh Nhi phản kháng kịch liệt, mỗi tên đều đấm, tát vào mặt cô liên tục.

Chúng vật cô ra đất, giữ hai tay và hai chân của cô lại, đánh thật mạnh vào bụng cô, bóp lấy miệng cô, bỏ thứ thuốc gì đó vào, tên mặt sẹo đứng trước mặt, hấp tấp cởi quần xuống.

" Xinh thật đấy, lần này được hàng ngon rồi ! " giọng hắn tởm lợm, đè lên người Tranh Nhi, xé áo cô ra.

Phần ngực nở nang lồ lộ trước những cặp mắt dơ bẩn, tên nào tên nấy đều nuốt thèm khát * ừng ực *, Tranh Nhi ứa nước mắt, vùng vẫy không được, bên tai cô còn có tiếng la hét thảm thương của Ngọc Hồng bên kia.

" Để tao quay lại cảnh này ! Con nhỏ này đẹp quá ! " tên giữ tay cô lên tiếng, hắn móc điện thoại trong túi ra, đứng dậy lùi qua một góc, để tên kia giữ cô cho tên mặt sẹo thực hiện hành vi c.ưỡng hiếp.

Chúng cười hả hê, lột từng món đồ trên người cô, khoe mẽ trước ống kính, khi đồ trên người cô sắp bị lột sạch, bất ngờ có tiếng súng vang lớn.

* Phằng * máu bắn tung tóe.

Đoạn, tên mặt sẹo đang chuẩn bị kéo quần lót cô ra, đột ngột dừng lại, đổ kềnh xuống đất, hai tên kia chứng kiến há hốc mồm, chúng chưa kịp phản ứng, từ sau có vô vàng phát súng xuyên qua da thịt chúng.

Ba tên chết tươi ngay tại chỗ, máu văng be bét khắp nơi, tiếng súng lần nữa vang lên, bắn vào tên đang c.ưỡng hiếp Tô Ngọc Hồng, hắn không chết mà chỉ bị thương ở vai, không kịp chạy trốn bị lính từ đâu tới bắt giữ.

" Đường Ân !!! " Ngọc Hồng làu bàu trong miệng.

Hóa ra, người nổ súng cứu họ là Đường Ân, luôn âm thầm theo dõi Tranh Nhi, chỉ vì vài phút anh lơ là, rời mắt khỏi camera, nên mới để những tên côn đồ này có cơ hội làm càn.

May mắn, anh đến kịp thời cứu được Tranh Nhi cũng cứu được Ngọc Hồng.

Ngay lập tức, Ngọc Hồng đứng bật dậy, chẳng màng tới quần áo xộc xệch trên người, chạy bạt mạng sang chỗ Tranh Nhi xem tình hình.



Tranh Nhi bị thứ thuốc kia phát huy công dụng, nằm dưới đất quằn quại, khó chịu, đôi mắt không lưu rõ được hình ảnh người cứu mình.

" Tứ phu nhân ! " Ngọc Hồng lây gọi, nhìn Tranh Nhi trơ trọi chỉ còn mỗi bộ đồ lót, căm phẫn bọn cặn bã đến tận xương tủy.

Đồ trên người cô cũng bị xé rách, không che được cho Tranh Nhi, Đường Ân vội đi đến, cởi ngay áo của mình chùm lại, anh cúi xuống bồng Tranh Nhi lên.

" Nóng quá ! " Tranh Nhi đẩy áo ra, hai tay không làm chủ, ôm lấy Đường Ân.

Người cô nóng ran, gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở hổn hển, còn ưỡn ẹo, áp mặt vào ngực Đường Ân.

Ngọc Hồng chứng kiến đứng hình tại chỗ, biểu hiện Tranh Nhi như đang quyến rũ Đường Ân.

" Tứ phu nhân...lẽ nào... " cô lẩm bẩm.

" Gọi ngay cho Đô đốc trở về nhanh ! "

Tiếng quát của Đường Ân làm Ngọc Hồng bừng tỉnh, cắt ngang suy nghĩ, mò mẫm điện thoại của mình, gọi cho Hứa Mộ Nhiên.

Hắn nhận được tin, tức tốc quay về giữa đêm khuya.

Đường Ân bồng Tranh Nhi trong tay, quay sang đám lính, nghiêm trang, lớn tiếng ra lệnh.

" Nhốt tên đó lại ! Không được để hắn chết, đợi Đô đốc về xử trí sau !!! "

Dứt câu, ba chân bốn cẳng anh mang theo Tranh Nhi vào trong, cô ở trong tay anh, cựa quậy không ngừng, bàn tay ngỗ nghịch sờ mó khắp nơi của anh.

Phần áo che thân sắp bị cô đẩy rớt, Đường Ân bắt buộc ngừng lại, tháo thắt lưng của mình, mặc lại áo đàng hoàng cho Tranh Nhi, dùng thắt lưng khóa lại.

Xong, anh tiếp tục bồng cô lên, vừa chạy vừa thì thầm to nhỏ bên tai cô.

" Tứ phu nhân, hãy cố chịu đựng ! Đô đốc sẽ về đến ngay thôi "

Sải chân của Đường Ân rất dài, anh chạy như ma đuổi, Ngọc Hồng theo không kịp anh, phải nghỉ hơi tới tận ba bốn bận, lấy sức theo sau.

" Nóng quá, A Tuấn... " Tranh Nhi lẩm bẩm, đôi mắt khép hờ, nhìn không rõ gương mặt của Đường Ân.

Bàn tay nhỏ lại hư hỏng, mò mẫm ngực anh, còn đưa cả môi mỏng, cười cười hôn vào cổ anh.

" Tứ phu nhân xin hãy bình tĩnh ! " Đường Ân giật thót.

Suy cho cùng, anh cũng là đàn ông, rất khó cưỡng lại cám dỗ, Tranh Nhi lại quá đẹp, còn quyến rũ, làm tâm anh loạn cả lên.

Anh cắm đầu cắm cổ, chạy hết tốc độ, chẳng mấy chốc thành công đưa Tranh Nhi vào tới phòng riêng của Hứa Mộ Nhiên, Ngọc Hồng cũng đuổi kịp, anh vừa đặt lên cô lên giường, lập tức quay sang Ngọc Hồng, sai bảo.

" Ngọc Hồng trông chừng tứ phu nhân, cô ấy bị đánh thuốc rồi !

Tôi ra ngoài chờ Đô đốc ! "

" Đánh thuốc... " Ngọc Hồng chấn động, mắt nhìn Đường Ân vội vàng ra ngoài, cô còn chưa kịp tiếp thu, không rõ đánh thuốc là gì.

Chỉ biết, Tranh Nhi lúc này đang gặp nguy hiểm, cô lật đật tìm tới một chậu nước, dùng khăn lau người cho Tranh Nhi, sơ cứu những vết thương.

Hơn 10 phút sau, xe của Hứa Mộ Nhiên cũng về đến dinh thự, Đường Ân đứng đợi sẵn, thấy hắn về đến, nóng lòng chạy ra đó.

" Đô đốc ! " anh ngân giọng gọi.

* Bốp * tiếng đánh vang lên.



Đoạn, Đường Ân vừa chạy tới chỗ Hứa Mộ Nhiên, lời chưa nói ra hết liền ăn ngay một cái tát bất ngờ từ hắn, ánh mắt đằng đằng sát khí, sắc mặt xám xịt, gân nổi đầy trên vầng trán rộng.

" Tại sao đường đường là dinh thự của Đô đốc lại có nhưng tên côn đồ ra vào tự do như vậy hả ? " hắn quát tháo, nghiến răng ken két.

Đôi mắt nhỏ kia đỏ ngầu, như muốn giết người, Đường Ân bị tát, cúi đầu im lặng, chính anh cũng không rõ vì sao an ninh ở đây lại lỏng lẻo như vậy, dễ dàng cho bọn côn đồ vào dinh thự.

" Thuộc hạ biết lỗi, xin Đô đốc trách phạt ! " anh hạ giọng, tự mình nhận lỗi.

Hứa Mộ Nhiên điên tiết, quay sang những thuộc hạ có mặt trong dinh thự, chỉ vào từng người, kể cả Đường Ân, phát tiết trong lời nói.

" Điều tra chuyện này cho ra ngọ ngành cho tôi !

Không ra được kết quả thì mấy người tự chặt tay chịu phạt đi !!! "

Quân lệnh như núi, tất cả nghe đều đồng thanh hô to từ " Vâng " trước mặt Hứa Mộ Nhiên, không một ai dám có ý kiến.

Đường Ân lại đến trước mặt hắn, cúi người, cung kính với hắn.

" Thưa Đô đốc, tứ phu nhân bị chúng đánh thuốc kích d.ục rồi ạ ! "

" Thuốc kích d.ục ! " hắn lập lại ba từ ấy, chau mày nhìn sang Đường Ân, không đợi anh nói tiếp, hắn bước tới, bắt lấy vai anh, tra hỏi.

" Cô ta ở đâu ? Cô ta sao rồi ? " hắn lay người hấp tấp, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Đường Ân lần đầu nhìn thấy biểu cảm ấy, anh mất tập trung vài giây.

" Trong...phòng riêng...của ngài ạ ! " anh ấp úng, ngờ nghệch, chỉ tay ra sau.

Hứa Mộ Nhiên có được câu trả lời, không thèm quan tâm những người ở đó, bước thật nhanh về phòng mình.

* Cạch * cánh cửa bật ra tức thì.

" Đô đốc ! " Ngọc Hồng trông thấy hắn, mừng rỡ không thôi.

Ánh mắt Hứa Mộ Nhiên chăm chăm về phía Ngọc Hồng, hai tay đang ôm chặt lấy Tranh Nhi.

Còn, Tranh Nhi, gương mặt đỏ ao, đôi mắt long lanh, miệng còn đang lải nhải " nóng quá " liên tục, trên người cô bận chiếc áo quân phục, lộ rõ cặp chân trắng nõn, nuột nà.

Hứa Mộ Nhiên gai mắt với chiếc áo ấy, sắc mặt hắn bỗng chốc tối sầm, khiễng chân đến gần, không đợi Ngọc Hồng kịp mở miệng, hắn chặn họng cô ngay.

" Ra ngoài ! " giọng hắn lạnh như băng, ánh mắt sắc như lưỡi dao cạo.

Ngọc Hồng ngơ ngác, mắt cô trượt từ chỗ hắn sang chỗ Tranh Nhi, do dự, biểu lộ lo lắng cho sự an nguy của Tranh Nhi.

" Tôi bảo cô ra ngoài !

Cô ta bị bỏ thuốc kích d.ục, cô ở đây giúp ích được gì chứ ! " hắn nói huỵch toẹt, sắp mất kiên nhẫn, chỉ cần Ngọc Hồng ngồi thêm chút nữa hắn sẽ đánh cô ngay.

Nghe đến ba chữ " thuốc kích d.ục " Ngọc Hồng hiểu ý hắn, buông tay ra khỏi người Tranh Nhi, chân bước mà ánh mắt luyến tiếc không nỡ bỏ lại người phụ nữ đáng thương kia.

Khi cánh cửa vừa đóng, Hứa Mộ Nhiên tức khắc đến chốt cửa lại, vội vàng quay vào trong, Tranh Nhi trên giường quằn quại đến mức, tấm nệm bị cô cào cấu nhăn nhúm, rát nát, te tua.

" Nóng quá ! " giọng cô bứt rứt, hai tay bấu lấy cổ áo giựt giựt không ngừng, hai chân mảnh khảnh liên tục cạ vào nhau.

Hơi thở của cô, hơi thở ngắt quãng, khó khăn, Hứa Mộ Nhiên ngồi xuống cạnh cô, đảo mắt dò xét khắp người cô.

" Hàn Tranh Nhi, cô ổn chứ ? " hắn lạnh giọng hỏi, một câu hỏi hết sức dư thừa.