Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 38: Sao bây giờ lại trở mặt rồi ?



Rõ ràng, hắn biết cô bị đánh thuốc, rất khó chịu trong người, nếu không được thỏa mãn thì có thể cả đêm nay cô sẽ không yên ổn.

Vậy mà, hắn còn dửng dưng hỏi một câu chẳng có chút lợi ích gì, hắn không có định làm gì cô, chỉ muốn cởi bỏ chiếc áo kia vứt đi, hắn ghét đồ của kẻ khác trên người cô.

Hắn càng nhìn đôi mắt càng rực thêm lửa giận, đầu óc hắn nghĩ đến viễn cảnh, Đường Ân trông thấy cơ thể trần của Tranh Nhi, còn thấy trước cả hắn.

" Đáng ghét !!! " hắn mắng, tức đến đầu tóc muốn dựng đứng, xì cả khói.

Tranh Nhi bên dưới, không làm chủ được hành động, chân đá nhẹ vào người Hứa Mộ Nhiên, cả cơ thể cô cố ngồi dậy, sà vào lòng hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, cọ đầu vào ngay trước ngực hắn.

Biểu hiện của cô hệt như ả hồ ly dụ dỗ đàn ông, khiến từng tế bào trong máu Hứa Mộ Nhiên sôi sục, suýt chút không kiềm chế được, hắn tuyệt tình đẩy Tranh Nhi ra, cô lại lết tới, ôm hắn lần nữa.

Người cô rất nóng, chạm vào da thịt hắn cũng cảm nhận được độ bỏng rát, cô thổi hơi thở nóng hổi vào người hắn, nhè nhẹ cái giọng nỉ non.

" A Tuấn... "

Tức thì, Hứa Mộ Nhiên nổi đóa, đẩy cô lần nữa, đứng bật dậy, nhìn cô cay nghiệt, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

" A Tuấn ! A Tuấn ! A Tuấn ! " hắn nhắc tên Hoắc Tuấn, cọc cằn trong lời nói.

" Hàn Tranh Nhi bộ tôi không đẹp trai, không tài giỏi hay sao ?

Chồng của cô ở đây mà cô dám ngang nhiên gọi tên hắn ! " hắn phát quạo, mắng thầm trong miệng.

Chiếc áo kia còn trên người Tranh Nhi, máu ghen trong lòng hắn đang sôi sục, lại bị lời nói của cô làm dâng cao, hắn kéo cô ngồi dậy, tháo thắt lưng, cởi chiếc áo ấy, vứt xuống nền nhà, còn giẫm đạp lên trút giận.

" May mà không lộ hết... " hắn vừa đay nghiến chiếc áo vừa nhìn sang Tranh Nhi, lẩm bẩm.

Trên người cô, thứ duy nhất bảo hộ những chỗ kín kia vẫn còn, Đường Ân không thấy hết sạch sành sanh, nếu không Hứa Mộ Nhiên chắc chắn sẽ móc mắt anh, thỏa cơn ghen tức trong lòng hắn.

" Nóng quá...A Tuấn... " Tranh Nhi cất tiếng gọi, một tay ôm lấy ngực, một tay với tới nơi Hứa Mộ Nhiên đang đứng.

Hai mắt cô lờ mờ, hình ảnh trong tâm trí cô hiện giờ là Hoắc Tuấn, cô bị thuốc hoành hành quá lâu, không còn phân biệt được đâu là hiện thực.

Trong mắt cô hiện giờ, người Hoắc Tuấn chỉ có độc nhất một chiếc quần tây dài mà anh hay mặc, cơ bụng tuy không có, bù lại cơ tay cuồn cuộn, cứng cáp, làm cô mê mẩn, cười cười tự liếm môi mình, nuốt nước bọt thèm khát.

Cô tự mình kéo quai dây áo xuống, ngón tay khều nhẹ lên vành ngực, liếc mắt đưa tình, còn tự vuốt ve phần đùi trơn mịn của mình, cắn môi, phát ra nhưng tiếng kêu kiều mị.

" A Tuấn, mau qua đây với em... " cô nháy mắt, đá lông nheo, phẩy tay khiêu gợi.

Nụ cười, nụ cười của ả hồ ly, cùng hơi thở phong tình vạn chuẩn, gương mặt mị hoặc câu nhân, thân hình đốt mắt người nhìn, dù có mười tên đàn ông cứng rắn đứng trước cô cũng phải đổ gục.

Cảnh này, trong mắt Hứa Mộ Nhiên, Tranh Nhi đúng là rất đẹp, nhưng cái miệng của cô lại phát ra những lời nói không đẹp, không dụ dỗ được hắn, còn chọc cho máu điên của hắn nổi lên.

" Hàn Tranh Nhi ngậm cái miệng thối của cô lại cho tôi ! " hắn bất ngờ đè lên người cô, gắt gỏng vào tai cô.

Người phụ nữ ấy, đang trong cơn, mất lí trí, không nghe rõ, toàn những thứ tiếng lanh lảnh chói tai, Tranh Nhi đột ngột đưa tay lên bịt miệng Hứa Mộ Nhiên lại, kéo hắn xuống gần mặt cô, cười cười ngờ nghệch, chỉ trỏ vào mặt hắn.



" Im nào, em ghét ồn ào...anh hư quá đấy ! " cô mè nheo, bĩu môi, làm bộ dạng giận dỗi.

Hứa Mộ Nhiên đang tức giận, bị hành động lẫn biểu cảm đó đập tan đi cơn giận tức thì, Tranh Nhi choàng hai tay lên cổ hắn, chủ động hôn hắn.

Chiếc lưỡi ẩm ướt của cô, đi qua khẽ răng bên kia, lưỡi của hắn lập tức bắt lấy, cô rất ngoan, không cắn hắn, nụ hôn của cô rất thuần thục, hắn được cảm nhận mùi vị mật ngọt, lan tỏa trong khoang miệng, đê mê đắm chìm.

Hắn rời môi cô, trượt đôi môi ẩm ướt xuống cổ nhỏ, một tay của hắn bóp lấy phần mông căng mẩy, một tay cố cởi cài áo ngực của cô, có chút khó khăn.

Chung quy, hắn chưa từng ngủ với bất cứ người phụ nữ nào, vẫn là tên trai tân, không sành sỏi, hắn cởi hoài không được, đôi mắt nhỏ nheo lại, cau có.

" Mẹ kiếp, sao khó mở thế này ! " hắn mắng thầm trong miệng.

" A Tuấn...sao anh lâu thế ! " Tranh Nhi khẽ thều thào.

Lại nghe cô gọi tên Hoắc Tuấn lần nữa, Hứa Mộ Nhiên đang hưng phấn, nổi đóa tiếp, rời khỏi người cô, giáng xuống cô ánh nhìn cay cú, nghiến răng nghiến lợi.

" Lại A Tuấn, A Tuấn... " hắn cằn nhằn, hai mắt đỏ ngầu vì ghen.

Tranh Nhi không nghe được, đưa tay với tới chỗ hắn, lí nhí trong miệng hai từ " nóng quá ! " liên tục, hắn hậm hực, kéo ngay cô đứng dậy, hai chân cô mềm nhũn, không trụ vững, tựa vào hắn, ngã nghiêng ngã ngửa.

Hắn càng điên tiết hơn, cộc cằn vào tai cô.

" Nóng phải không...

Được...

Tôi giúp cô giải nhiệt ! " hắn bồng cô lên ngay, sải chân vào trong phòng tắm, quăng cô vào bồn, xả nước tới tấp, xịt vào người và mặt cô.

Cả cơ thể nhỏ ướt sũng, không chút phản kháng, vật vã trong bồn tắm, ưỡng người, ngửa mặt hứng chịu từng đợt nước lạnh, cô thở ra những tiếng thở khò khè, kèm theo những tiếng kêu kiều mị, dụ hoặc.

Hứa Mộ Nhiên khom người thấp hơn, cầm vòi xịt lia lịa vào mặt cô, đôi mắt nhỏ của hắn ánh lên cơn ghen tột độ.

" Hàn Tranh Nhi, chẳng phải cô nóng sao ?

Đấy !

Tận hưởng đi ! " hắn quăng luôn vòi xịt vào trong bồn, mở cả vòi nước bên trên, cho nước đổ ngập cơ thể nóng bỏng kia.

Hắn xoay lưng Tranh Nhi lại, nhắm mắt mở khóa chiếc áo ngực, bất chợt lại mở mắt ra.

" Cô là vợ tôi, trên người cô có gì mà tôi không thể nhìn chứ ! " hắn mở to đôi mắt, thấy rõ cài áo của cô, dễ dàng tháo nó ra, cả quần lót của cô hắn cũng cởi bỏ.

Chẳng mấy chốc, cơ thể nóng bỏng, lồ lộ thu gọn trong tầm mắt hắn, làn nước bồng bềnh tô điểm thêm cho làn da trắng nõn, bóng bẩy bắt mắt, cực kỳ thu hút.

Lần đầu Hứa Mộ Nhiên được diện kiến hết thảy cơ thể Tranh Nhi, dục vọng trỗi dậy tức thì, chỗ tối tăm bao lâu đang ngủ yên, thức tỉnh, rục rịch, thèm khát người phụ nữ trước mặt.



Hắn trút bỏ bộ quân phục của mình, cùng ngồi vào bồn tắm với cô, dùng đôi tay ngỗ nghịch mò mẫn khắp cơ thể cô, không thiếu chỗ nào.

Bộ ngực căng tròn bị hắn vần vò đủ hình thù, nhất là hai viên hồng ngọc của cô, hắn dây dưa mãi không dứt, rồi lại di chuyển bàn tay xấu xa xuống chỗ sâu nhất của cô, học theo những gì mà hắn xem được, cho ngón tay vào bên trong.

Cảm giác âm ấm, ẩm ướt trong đó kích thích từng tế bào của hắn, hơi thở của hắn dồn dập, cô nằm trong lòng hắn r.ên rỉ không ngừng, những tiếng kêu dụ hoặc của cô, âm bên tai làm hắn rạo rực.

" Hồ ly nhỏ...là em mời tôi đấy ! " hắn thì thào, thay đổi xưng hô, gọi cô một cách yêu chiều, hắn hôn lên bả vai tròn mịn, miết chặt lên đó vài cái.

Thân thể của cô nhạy cảm, phản ứng kịch liệt, run nhẹ từng cơn, hắn thích thú cảm giác này, hôn lên cổ cô, cắn nhẹ, mút chặt làm thành dấu chủ quyền.

" A...ưm " cô vừa mở miệng, muốn cất lời, hắn lập tức dùng tay bịt lại, không muốn nghe những lời nói mà hắn cho là dơ bẩn.

Hắn không đủ kiên nhẫn chịu đựng, muốn đêm nay cô sẽ là của hắn, chỉ cho phép cô gọi tên hắn, nhớ tới một mình hắn.

" Hồ ly nhỏ...gọi tôi là A Nhiên ! " hắn thỏ thẻ, liếm nhẹ phần trái tay, di chuyển đầu lưỡi lên vành tai, cắn nhẹ lên đó.

" Ah~ " Tranh Nhi kêu lên một tiếng mèo yêu.

Vành tai cô bị hắn ngậm chặt, miết đến đỏ ửng, đôi tay không yên phận kia, mò mẫn khắp cơ thể cô, hắn trượt môi xuống ngực cô, ngoạm lấy viên hồng ngọc, dây dưa đủ kiểu.

Chán chê hắn tiếp tục di chuyển xuống bụng, không chỗ nào hắn bỏ xót, kể cả tư mật của cô, hắn cũng hôn lên, mùi vị da thịt của cô hòa quyện với dòng nước lạnh, kích thích cảm giác lạ trong hắn.

" Hồ ly nhỏ, gọi tôi là A Nhiên ! " hắn lập lại câu nói, thủ thỉ bên tai cô, từng câu từng chữ thật chậm rãi, như muốn cô nghe rõ, in sâu vào trong trí não.

Ngay lúc này, khi Tranh Nhi nghe được câu nói ấy, đột ngột bừng tỉnh, có lại ý thức, khống chế những ảo tưởng, nhìn thật rõ những gì mình đang thấy.

Cơ thể cô không một mảnh vải, nằm trong bồn tắm, còn nằm chung với Hứa Mộ Nhiên, đang tự tiện giở trò trên cơ thể cô.

" Hứa Mộ Nhiên ! " cô la lên một tiếng yếu ớt, muốn đứng dậy, nhưng cơ thể không tài nào làm chủ được hành động, người cô rệu rã, không nhúc nhích nổi.

" Đồ hèn hạ ! " cô mắng hắn, bằng chút hơi tàn, hai hàng nước mắt uất ức lăn dài trên má, tiếng khóc nấc âm vang.

Tranh Nhi cố dùng sức, đưa hai tay che đi phần nhạy cảm của cơ thể, nhích sang chỗ khác, cô không nhớ rõ mọi chuyện, thấy Hứa Mộ Nhiên ở bên cạnh, không mặc quần áo, quấn lấy cô, tinh thần cô bấn loạn.

Người cô trần như nhộng, nằm gọn trong tầm mắt hắn, cho dù cô có che lại, cũng không thể nào lọt ra khỏi ánh mắt thèm khát kia.

Mà, Hứa Mộ Nhiên thấy cô có lại nhận thức, sắc mặt lập tức đen kịt, ánh mắt đăm chiêu về phía cô.

" Tỉnh rồi à ? " hắn hỏi, chất giọng lạnh như băng của ngày nào.

" Đồ hèn hạ ! Sao anh dám... " Tranh Nhi mắng không thành câu trọn vẹn, uất nghẹn vô cùng, ôm lấy cơ thể cố né tránh ánh mắt háu đói.

Sắc mặt của hắn không thay đổi, lãnh khốc, đáng sợ, khóe miệng khẽ cong nhẹ, kéo lấy Tranh Nhi vào lòng, giữ chặt cô.

" Là cô mời tôi mà !

Sao bây giờ lại trở mặt rồi ? " hắn thì thầm câu nói trơ trẽn.