Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 105: Bạo loạn



"Lập tức truy bắt Bắc Giang Quân và Ninh Vương vì tội làm phản." Lời của vua vừa dứt, toàn bộ quân lính ở bên dưới hò hét ở dưới, "Trung thành với Hoàng Đế, quyết thề giết giặc phản loạn."

"Ninh Vương, chúng ta bị bại lộ rồi, quân binh đã vây thành, điện hạ mau trốn đi, chúng thuộc hạ vẫn cố gắng giữ cổng Tây cho điện hạ." Tên tiểu tướng vội chạy đến báo tin.

Ninh Vương sửng sốt, mặt đơ lại, đỏ mặt tức giận, "Là kẻ nào báo tin? Kẻ nào phản bội?"

"Thuộc hạ không rõ."

"Hừ, vậy thì chúng ta quyết tử luôn." Ninh Vương lấy thanh kiếm ở trên giá đỡ lên, cau mày đi đến cổng thành, hô lớn, "Giết chết Đường Vĩnh Long, đòi lại công đạo cho bách tính Nam Đường."

Quân lính ở dưới đồng thanh hô lớn, tiếng trống tùng tùng ầm ĩ, lá cờ phất lên trong gió, tiếng vó ngựa chạy qua các ngôi làng, khiến mặt đất rung chuyển, người mẹ đang ôm đứa con nhỏ nấp vào trong góc nhà, sợ hãi nhìn ra bên ngoài.

Kiến Nguyệt đứng ở trên đỉnh núi, hướng mắt ra thành Giao Chỉ, nàng mím môi nhìn về phía trước, quay đầu lại căn dặn, "Tuyệt đối không được tấn công dân chúng, dẫn họ đến nơi trú ẩn an toàn."

Khúc Huy gật đầu, vâng một tiếng. Sau đó vội thúc ngựa rời đi.

Rất nhanh, trong thành vang lên tiếng nổ lớn, khiến dân chúng náo loạn đổ ra cửa thành, chen lấn đến bít lại cổng, Kiến Nguyệt nhìn dân chúng đang được Lý Dự chỉ đường chạy về một phía, mới xoay người lại nói với Thạch Sanh, "Nhớ kĩ lời ta nói, chỉ đem lương thực và vũ khí về, không được tấn công, làm hại người khác."

Thạch Sanh gật đầu, hoá thành cục đá cùng hàng trăm cục đá khác lăn lục cục xuống núi, khiến mặt đất rung chuyển.

Bắc tướng quân vốn còn đang thủ thành, chợp thấy bên dưới ầm ĩ, lại thấy nhà cửa bốc cháy, khói đen nghi ngút khắp trời, nghi hoặc quát, "Là ai đã mở cửa cho dân chúng chạy ra ngoài?"

"Cấp báo, quân của Hứa tướng quân đã đột phá vòng vây, chỉ còn cách thành chừng mười dặm." Một tên lính vội vàng chạy đến.

"Lập tức xuất chiến." Bắc tướng quân nghiến răng, là ai đã giúp hắn ta dễ dàng phá trận xông vào trong đây, mặc kệ chuyện dân chúng kì lạ kích động, tập trung giải quyết chuyện hắn lo lắng trước đã.

"Cấp báo, kho lương thực và kho vũ khí bị tấn công."

"Cái gì, là kẻ nào?"

"Là, là một đám trẻ con." Tên lính tái mặt nói.

Khi Hứa tướng quân tốc chiến phi đến thành Giao Chỉ, ngược lại không thấy một bóng ma nào, tựa như thành thị phồn hoa trong chớp mắt bị bỏ hoang, khắp nơi đổ nát, ánh lửa tàn đợi ngày bùng lại dưới bãi rơm đã bị cháy thành tro, khiến hắn có chút hoang mang, cho rằng đây là bẫy, "Vì sao lại không có bóng người nào?"

Nào ngờ phía trước rầm rầm tiếng bước chân hoảng loạn hướng về phía hắn, là một đoàn quân lính, khiến Hứa tướng quân vội giơ kích lên, còn chưa kịp quát tiếng nào, đã thấy bọn hắn đồng loạt quỳ rạt xuống cầu xin, "Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng."

"Bắc tướng quân ở đâu?" Hứa tướng quân nghi hoặc, hắn chưa bao giờ trải qua trận chiến chưa đánh đã thắng như thế này.

Ngay lập tức đám quân lính đẩy một đoàn người đang bị trói chặt lên trước, trong đó có Bắc tướng quân đầu tóc bù xù, trợn trừng mắt với đối phương, khiến Hứa tướng quân bật cười, "Ngươi phản bội triều đình, giờ bị quân lính bán đứng sao?"

Cặp mắt Bắc tướng quân vằn máu, hắn không ngờ có kẻ dám đánh lén hắn, đem lương thực cùng vũ khí cướp sạch chỉ trong chớp mắt, khiến quân lính sợ hãi mà nhụt chí, cho rằng trận này chắc chắn là thua, nên trở mặt rủ nhau bán đứng hắn.

"Áp giải về kinh thành, chờ ngày xét xử." Hứa tướng quân nói xong, quân lính liền đi lên, đẩy bọn hắn bị trói chặt vào trong xe giam, để ngựa kéo đi.

"Tướng quân, vậy còn thành Giao Chỉ?" Một tên phó tướng chạy lại nói.

"Để một vài người ở lại trông coi thành, sau này Hoàng thượng sẽ phái người đến trấn giữ." Hứa tướng quân nói xong, xoay người thúc ngựa rời đi.

Vài ngày sau, hắn cùng đoàn quân vui mừng trở về kinh thành, lúc đi đến thung lũng Chi Lăng biên giới Nam Hải, vốn còn nghĩ rằng bình an vô sự, nào ngờ trên trời xuất hiện hai cô nương che mặt chặn đường, khiến hắn bất ngờ, vội kéo ngựa lại, "Ngươi là kẻ nào mà dám cản đường?"

"Mau thả người ra, đừng trách chúng ta vô tình." Cố Nghiên Hi chĩa kiếm vào mặt hắn.

"Hahaha, chỉ dựa vào hai ngươi." Hứa tướng quân bật cười khinh thường.

"Ai nói là có hai chúng ta."

"Hả?" Lời vứt dứt, chợp phía sau có tiếng ồn ào, hắn vội quay đầu lại, dự cảm bất lành.

"Xông lên." Quân lính ở đằng sau hô lớn, hai bên điên cuồng chém giết, biến thung lũng trở thành Tử Vong Cốc, tiếng la hét ở khắp nơi.

Bởi vì tấn công bất ngờ, lại với số lượng đông khiến quân đội của Nam Đường không kịp trở tay, rất nhanh đã bắt đầu tan tác, nhiều kẻ mặc tướng còn ở đó mà bỏ chạy mất.

Hứa tướng quân kinh ngạc, chợp thấy có người lao đến, khiến hắn vội né tránh đến ngã xuống ngựa, lại đưa kích lên đỡ lưỡi kiếm kia, thấy ánh mắt của đối phương loé lên tia sát ý.

Yến Thế Huân đánh lạc hướng hắn, thì Cố Nghiên Hi lại hướng về phía Bắc tướng quân cùng những kẻ trung thành khác đang bị giam giữ, tên phó tướng nhận ra ý muốn của cô, vội lao đến ngăn cản, hai người giằng co một hồi, tên phó tướng nhận ra mình đấu không lại cô, vừa do dự chốc lát đã bị Cố Nghiên Hi không nhân nhượng đâm thẳng vào bụng mà ngã sang một bên, cô nhanh chóng chặt đứt khoá, để cửa xe mở toang ra.

Bắc Giang Quân không hiểu chuyện gì xảy ra, đây là đám người nào vì sao lại cứu hắn, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng giật dây trói ra, cầm dây xích nghiến răng kéo ra bên ngoài, vươn tay cầm lấy thanh đao bị vứt dưới đất đem chặt đứt xích, sau đó cởi trói cho những người còn lại. Hắn nhìn thấy ngựa của Hứa tướng quân, không suy nghĩ liền nhảy lên cướp ngựa, thúc mạnh ngựa, hét với đám lính cũng được thả ra kia, "Mau chạy."

Ngay lập tức, đám tàn quân của hắn vội vàng tẩu thoát về phía trước, để đoàn người của Yến Thế Huân ở lại đối đầu với Hứa tướng quân. Một người tiểu tướng trong đội các nàng vội chạy lại hướng Cố Nghiên Hi, "Nữ lang, con tin chạy thoát rồi."

Cố Nghiên Hi nở nụ cười, nhìn về phía Yến Thế Huân, nàng lập tức hiểu ý, ra đòn dứt khoát với Hứa tướng quân, khiến hắn ngã sang bên cạnh, Cố Nghiên Hi hô lớn, "Rút lui."

Lệnh vừa đưa ra, mọi người không ai do dự cũng rút lui, ngay trong chớp mắt cả thung lũng lại rơi vào cảnh hoang vu, chỉ lại tiếng rên rỉ của những thương binh đang đau đớn, phó tướng ôm bụng bị thủng một lỗ đến hướng Hứa tướng quân nằm ở dưới đất, thấy hắn đã bị điểm huyệt mà bất động, đối phương ra tay rất dứt khoát, không để lại manh mối gì.

Trong lúc bọn hắn rời đi, chính là lúc Kiến Nguyệt ra quân chiếm lại thành Giao Chỉ, bởi vì chỉ còn rải rác vài tên lính, nên rất nhanh đã trói toàn bộ chúng lại, Khúc Huy vui vẻ chạy đến báo tin, "Nữ lang, toàn bộ đã bị bắt lại."

"Đưa dân chúng trở lại đây, để họ tự quyết ai là kẻ được sống."

Khúc Huy hiểu ý, bắn pháo sáng báo hiệu cho Lý Dự, sau đó cho người đem những quan chức của thành treo ở trước thành.

Dân chúng ngơ ngác xuống mấy ngày nay, nhưng thấy Lý Dự là người quen, lại chu cấp lương thực, nơi ở cẩn thận, nên cũng nghe lời hắn. Bỗng hôm nay thấy Lý Dự kêu gọi tất cả cùng trở về thành, lại lũ lượt trở về, liền nhìn thấy khung cảnh tan hoang, còn có những tên quan chức đều đang quỳ ở dưới.

Kiến Nguyệt đi đến, nói lớn, "Những kẻ nào từng khiến các ngươi phải cảm thấy bất công, người nào là anh tài công tâm, ta tin các ngươi đã có đáp án."

Rất nhanh, dân chúng nổi lên cơn giận dữ, lao đến những kẻ đang quỳ kia, có người bình an vô sự, có người bị dẫm đạp đến chết, thậm chí còn bị đánh thành bã, Kiến Nguyệt đủ hiểu đâu là kẻ bị căm hận đến tận xương tủy, liền đi đến gã đang cúi thấp đầu kia, "Ngươi xem như là người được lòng dân chúng, chúng ta nợ máu trả máu, nên ta sẽ tha cho ngươi một con đường trở về quê cùng gia đình."

Tên quan kia vành mắt đỏ bừng, quỳ xuống khóc lớn, "Đa tạ tiên nhân hiển thế thương xót."

"Thứ cứu ngươi là bản thân ngươi đã không bán rẻ lương tâm." Kiến Nguyệt quay sang nhìn Khúc Huy, để hắn cởi trói cho đối phương, gã vội vàng dắt theo vợ con, cao chạy xa bay khỏi nơi đây.

"Nữ lang, liệu hắn có trở lại trả thù?" Khúc Huy lo lắng hỏi.

"Nếu hắn trở lại, thì lúc đó không có cơ hội như lúc này nữa đâu." Kiến Nguyệt lắc đầu.

Chỉ chưa đầy một tháng, thành Giao Chỉ lớn nhất Nam Hải đã bị lật đổ, khiến các nơi khác cũng nhanh chóng rơi vào hoang mang, nhiều tên quan vội vàng thu gom của cải, lo sợ ngày ấy sẽ sớm đến lượt mình, nào ngờ còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa nhà, đã bị dân chúng bu lại cản đường.

Tin tức lập tức truyền đến tai Đường Vĩnh Long, hắn sửng sốt, quát ầm lên, "Nam Hải xảy ra bạo động?"

"Tâu bệ hạ, khắp nơi đều gửi thư xin binh viện cứu." Đổng tướng quân ở bên dưới nói.

"Lập tức viết thư tới Đại Tượng, Diễm Quốc, nước Vân cầu viện trợ." Đường Vĩnh Long gân xanh đều hằn lên trán, quả nhiên là thế, Lê Đề đốc sớm đã phản bội hắn, hắn đã lơ là với người này rồi.

Kiến Nguyệt quay trở lại huyện Nam Hải, thấy tên viên quan huyện kia đã bị dân chúng đem treo cổ, nàng cũng không kinh ngạc nữa, đi vào trong thư phòng cùng những người còn lại bàn bạc.

"Chúng ta lần này thuận lợi là bởi vì mượn gió bẻ măng, nhưng Đường Vĩnh Long sớm muộn sẽ đưa người đến phản công, nên phải phân nửa lực lượng chuyển đến các vùng biên giới để chặn địch." Kiến Nguyệt vừa nhìn bản đồ vừa nói.

"Nữ lang, nếu trải dài ra e là quân không đủ." Ngô Quốc Nam ở bên cạnh nói.

"Phải, vì thế nhân lúc ý dân còn đang hừng hực ý chiến, lập tức chiêu binh." Kiến Nguyệt gật đầu.

"Nữ lang, vì sao lại thả Bắc Giang Quân?" Lý Dự ở bên cạnh tò mò.

"Bắc tướng quân là thuộc hạ của Ninh Vương, vừa có tài vừa cầm nhiều quân, thì nghĩa là điểm kỵ của Đường Hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ nóng ruột phái người đi tìm Bắc tướng quân. Việc hiện tại mà Đường Vĩnh Long quan tâm nhất là giữ vững ngai vị mình, rồi mới có thể dồn toàn bộ chú ý đến Nam Hải chúng ta, trong suy nghĩ hắn, với đội quân hùng mạnh kia, chỉ cần hắn vẫn là thiên tử thì vẫn còn cơ hội lấy lại. Hơn nữa, theo ta biết, Bắc tướng quân nhất định sẽ tụ họp quân đội của mình để đến giúp Ninh Vương." Kiến Nguyệt mỉm cười, những người còn lại thất kinh, lập tức hiểu ý.

Nàng muốn nhuộm đỏ cả Nam Đường.

Kiến Nguyệt trở về phòng của mình, trong lòng vẫn còn cảm xúc bồi hồi do thắng trận, nhưng cũng khiến nàng lo lắng vô cùng, "Liệu những trận sau chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió thế này?"

"Một trận chiến không đại diện cho một cuộc chiến, đã đánh thì phải có thắng có thua, em đừng quá lo lắng nhưng cũng đừng vội đắc chí, điều đáng nói là thua nhiều trận, nhưng lại có thể thắng cuộc chiến hay không, chứ thắng trận mà lại thua cuộc, thì không đáng kể."

"Làm sao có thể thua nhiều trận mà lại thắng cuộc chiến?" Kiến Nguyệt nghi hoặc.

Bạch Tinh cười nhạt, "Tướng nào mà chưa từng đánh trận thua, chỉ cần không phải là bại trận là được. Mỗi một lần thua trận sẽ dạy em bước đi cẩn thận và từ đó tìm ra cách thắng cuộc chiến. Em đừng lo, chỉ cần cẩn trọng và khéo léo, chúng ta vẫn có cơ hội thắng."

Ngày lâm bồn của Quý phi ngày càng gần, khiến quan triều đứng ngồi không yên. Cuối cùng ngày ấy cũng đến, Đường Vĩnh Long lao đến cung của cô ta, nghe tin là nhi tử liền mừng rỡ.

"Hoàng thượng, lúc này không thể phế hậu." Quan thần ở bên dưới cãi nhau ở dưới.

"Hiện giờ Quý phi đã sinh Thái tử, vì lý do gì không thể phế?" Đám quan khác phản đối.

"Thời điểm hiện tại, phế hậu chỉ làm mọi chuyện tệ hơn mà thôi."

"Hoàng thượng, nếu không phế hậu, Trịnh phủ sẽ nhân cơ hội này lập công, công lao hiển hách, càng trở nên vững mạnh, càng khó lật đổ." Một tên quan bẩm lên hắn.

"Không được, nếu phế hậu thì Trịnh phủ sẽ bất mãn mà làm phản."

Đường Vĩnh Long tuy nghe toàn bộ cuộc tranh cãi, ngược lại thấy ý kiến phế hậu hợp lòng hắn hơn, cân nhắc một lúc, hắn nghĩ nhỡ như bây giờ lập công, đất cũng đã tặng quá nhiều rồi, giờ tặng thêm quân lính, còn phải phong Trịnh tướng quân làm Đại tướng quân, chẳng khác nào tự sát.

Lương tể tướng ôn tồn cười nói, "Không bằng thế này, bệ hạ, hạ thần có kế sách này, không biết bệ hạ có chịu dùng?"

"Nói đi."

"Bệ hạ, người đông nhiều miệng, Trịnh phủ tuy không có mặt ở đây, nhưng ai biết được có mấy con vẹt lắm chuyện hay không?" Lương tể tướng khom lưng nói, mắt lạnh lùng liếc về sau, đám quan thần nghe ông ta nói, bất mãn chau mày.

Đường Vĩnh Long thấy lời đối phương có lý, vì thế triệu Lương tể tướng vào điện để nói riêng.

Nghe Lương tể tướng bày kế xong, hắn nhanh chóng đưa ra một quyết định, lại không biết đây là đang khiến giọt nước tràn ly. Mùa đông năm đó, Thánh chỉ đưa ra, phái Trịnh phủ đến trấn áp Nam Hải.

Yêu Thế Huệ cau mày, vội khuyên giải Trịnh Tú, "Hắn nhất định là nhân cơ hội này một mũi tên hai đích, lợi dụng Trịnh phủ dẹp loạn, sau đó sau này tìm cách phong Quý phi làm Hoàng Hậu, rồi tiêu diệt mầm mống sau."

Trịnh Tú cắn môi, "Chúng ta nên làm thế nào?"

"Trước cứ làm theo lệnh của hắn, Nam Hải có Cửu muội, chúng ta sẽ có cách."

Trịnh Tú đến tìm hắn, quỳ xuống van xin, "Thần thiếp cầu xin bệ hạ, cho thần thiếp cùng hiền đệ đi đến Nam Hải."

Đường Vĩnh Long đảo mắt suy nghĩ một hồi, lập tức gật đầu đáp ứng, điều này khiến Yêu Thế Huệ nghi ngờ không thôi.

Vài ngày sau, quân của Trịnh phủ vừa đến cắm trại, Kiến Nguyệt đã đích thân đến gặp các nàng, "Tỷ tỷ, nương nương."

Trịnh Lâm Điền ngơ ngác nhìn tỷ tỷ mình cùng địch nhân thân thiết, hắn chỉ đành đè nén cảm xúc xuống, cùng các nàng vào trong doanh trại bàn bạc.

Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói, "Giờ có thắng trận trở lại kinh thành cũng sẽ bị tiêu diệt, thua trận thì lại càng thảm, chi bằng chúng ta giúp đỡ Trịnh phủ lấy lại giang sơn."

Trịnh Lâm Điền mở to mắt, quay đầu nhìn Trịnh Tú, lại nhìn nàng, "Như này có thể sao?"

"Đúng thế, nhưng tất cả chúng ta ở đây phải làm một lời thề."

"Lời thề gì?" Hắn vội vàng hỏi.

"Chúng ta giúp Trịnh phủ lật đổ Nam Đường triều, thì các ngươi cũng phải công nhận Nam quốc, rút lui khỏi lãnh thổ Nam Hải, từ nay nước sông không phạm nước giếng, hai nước hoà bình chung sống." Kiến Nguyệt cười nói.

Trịnh Lâm Điền kinh ngạc, lập tức kiên định gật đầu.

"Quân tử nhất ngôn, hy vọng Trịnh tướng quân và nương nương sẽ không quên lời này." Kiến Nguyệt bật cười, rót rượu ra cho hai người.

"Ta, Trịnh Lâm Điền công nhận Nam Hải là một quốc gia thuộc lãnh thổ riêng, từ nay chúng ta không xâm phạm lẫn nhau, hoà bình chung sống." Hắn nói xong, liền mời rượu Lê Đề đốc, Lý Dự, Khúc Huy, Ngô Quốc Nam, Khánh Vy và Khương Húc Nguyệt, sau đó nốc cạn.

Những người còn lại gật đầu hài lòng, "Chúng ta hoà bình chung sống, ai cũng không xâm phạm ai." Sau đó cũng nâng chén rượu uống cạn.

Kiến Nguyệt cùng Yêu Thế Huệ và Bạch Tinh coi như là người làm chứng, nàng quay đầu sang hỏi Bạch Tinh, "Liệu chúng ta đã an toàn chưa?"

"Hắn đang cầu viện trợ từ các quốc gia đồng minh lân cận, sớm muộn sẽ dẹp loạn được các vị hoàng tử kia." Bạch Tinh cười nói.

"Vậy phải làm thế nào?" Kiến Nguyệt xoa cằm.

"Đây chẳng phải khiến mọi chuyện dễ dàng hơn sao, chỉ còn lại hai thế lực cho dân chúng Nam Đường lựa chọn." Bạch Tinh xoa đầu nàng.

Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, sau đó lập tức hiểu ra ý tứ này, vội vàng gật đầu, "Em hiểu rồi." Sau đó xoay người rời đi.

Vài ngày sau, Yến Thế Huân đi đến doanh trại của nàng, "Nữ lang có gì căn dặn?"

"Ngươi phân một nửa lương thực cho phía quân Trịnh, để bọn họ phân phát lương thực cho bách tính." Kiến Nguyệt không vòng vo nhiều lời, nói.

"Nữ lang, đã hiểu." Yến Thế Huân cũng không thắc mắc, gật đầu xoay người đi làm ngay.

Kiến Nguyệt vuốt ve bút trên tay, nàng nhưng thế mà đã mà trải qua thêm nửa năm thuận lợi, khẽ thở dài một tiếng.

Trận chiến mới chỉ bắt đầu mà thôi.

...

Nửa đêm, Yêu Thế Huệ đang say ngủ, đột nhiên nàng giật mình bừng tỉnh, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an đến ngủ không yên, động tĩnh lớn đến vô tình đánh động cả Trịnh Tú bên cạnh, "Thế Huệ?"

"Đánh thức ngươi rồi?" Yêu Thế Huệ quay sang nhìn mái tóc rủ xuống như suối của mỹ nhân bên cạnh, xoa nhẹ đầu nàng.

"Có chuyện gì sao?" Trịnh Tú lo lắng hỏi.

"Không, không sao." Yêu Thế Huệ cắn môi, cố trấn tĩnh bản thân, ép bản thân phải ngủ tiếp đi.

Vì sao nàng cứ có dự cảm bất an.

Ngay đúng lúc nàng sắp ngủ chìm đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ bên ngoài, còn có tia sáng loé qua mắt, khiến nàng giật nảy mình, vội bật dậy đỡ lấy mũi tên đang hướng đến kia.

Trịnh Tú bị động tĩnh của nàng lần nữa làm bừng tỉnh, kết quả nhìn thấy đối phương đang cúi thấp người run rẩy, có một mũi tên xuyên qua vai, máu lập tức ứa ra, khiến nàng vội hét lớn.

Sát thủ nhận ra mình nhìn lầm người, thì ra có tận hai người ngủ chung, lại bị tiếng hét của nàng làm cho kích động, vội rút kiếm lao về phía Trịnh Tú.

Mọi người đều nghe thấy tiếng hét, Trịnh Lâm Điền chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng la hét, hắn nhận ra âm thanh này, vì thế giày cũng không đi lại rút kiếm chạy như điên lao đến trại của các nàng, nhìn thấy cảnh tượng hai người đấu đá, Yêu Thế Huệ dùng tay nắm chặt lưỡi đao của thích khách để đỡ cho Trịnh Tú đằng sau, đau đến mặt nàng đến tái nhợt lại, mồ hôi không ngừng tuôn ra, máu rỉ ra.

"To gan." Trịnh Lâm Điền đỏ bừng mặt, cơn giận bốc lên tận đầu, gầm lên lao về phía tên thích khách, hai người tranh đấu một hồi, Yêu Thế Huệ vội la lên, "Đừng để hắn ngậm miệng lại —"

Lời còn chưa hết, đối phương đã cắn độc tự vẫn.

"Khỉ thật." Trịnh Lâm Điền cúi xuống tra khám người hắn, ngoài dao găm, phi tiêu các loại ra, còn lại chẳng còn thứ gì hữu ích.

Kiến Nguyệt đang say ngủ ở doanh trại bên kia, chợp nàng giật mình tỉnh dậy, mơ màng mở mắt, "Thái nhi..."

"Ừm?"

Nàng theo bản năng ôm chặt đối phương lại, "Hình như có chuyện gì vừa xảy ra, em nghe thấy tiếng ồn."

Bạch Tinh nhìn nàng, không lên tiếng, trong lòng lại thầm phát hiện ra nàng ngày càng nhạy cảm với môi trường xung quanh, không giống trước đây ngủ thẳng đến sáng nữa, sờ nhẹ đầu nàng, "Ta đi ra xem, em tiếp tục ngủ đi."

"Không, chúng ta cùng đi." Kiến Nguyệt ngồi thẳng dậy, dụi đôi mắt ngái ngủ, mặc áo khoác mới đi ra bên ngoài, lại thấy xung quanh yên tĩnh, vốn còn cho rằng mình nghĩ nhiều, nào ngờ ngẩng đầu thấy đằng xa có một đốm sáng, "Đó là doanh trại của tỷ tỷ."

Khi nàng đi đến quân doanh bên kia, thấy mọi người ra ra vào vào, dự cảm bất lành, liền xông thẳng vào quân doanh, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Quân lính nhận ra nàng, vội thành thật bẩm báo, "Cô nương, vừa có thích khách xông đến lều trại của Hoàng Hậu, nhưng ám sát bất thành."

"Hiền phi thì sao?" Nàng khẽ nhíu mày, gấp gáp hỏi.

"Hiền phi... người bị thích khách làm trọng thương, hiện đang ở bên trong." Hắn nói xong, tiếp tục đứng canh gác.

"Thích khách?"

Kiến Nguyệt vội vàng lao đến lều trại của các nàng, thấy Yêu Thế Huệ gương mặt tái nhợt nằm trên giường, để Trịnh Tú ở bên cạnh chăm sóc, nàng khẽ gọi, "Tỷ tỷ."

Yêu Thế Huệ mệt mỏi quay đầu sang, kinh ngạc nhìn đối phương, "Sao muội lại ở đây?"

"Muội dự cảm bất lành, lại thấy bên này đèn đuốc sáng trưng, vì thế liền chạy sang. Tỷ tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tỷ không sao chứ, để muội gọi phò mã chữa trị cho tỷ." Nàng đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh.

Yêu Thế Huệ lắc đầu, liếc về phía Trịnh Tú, "Có lẽ hắn định ám sát nàng, nhưng lại nhầm lẫn sang ta. Trong mũi tên đúng là có độc, chúng rõ ràng là muốn giết người không chừa đường sống, nhưng mà độc này không có tác dụng với Cửu Vĩ ta."

Kiến Nguyệt quay sang, thấy Trịnh Tú đang cúi thấp đầu buồn bã, đành an ủi nàng, "Không sao, không phải do nương nương."

Trịnh Tú cắn môi, lắc nhẹ đầu, "Là do ta."

Yêu Thế Huệ nắm chặt tay nàng, ngữ khí ôn nhu dần chuyển sang nghiêm túc, "Không, nàng vô tội."

"Mà là Đường Vĩnh Long đã sớm muốn giết nàng, vì thế mới đồng ý cho nàng đến đây, trong chúng ta có nội gián."

...

Bạch Tinh ở bên ngoài đợi, chợp cả người khẽ run, khiến nàng vội vàng ngẩng đầu lên trời, hôm nay trời âm u, một chút ánh sáng cũng không có, nhưng vẫn như thế bình yên. Nàng cau nhẹ mày, đôi mắt như xuyên thủng qua tầng lớp mây, nhìn xa xăm đi đâu đó, vượt qua cả mặt trăng đang lặng lẽ xoay quanh kia.

"Thái nhi."

Bạch Tinh giật mình, hốt hoảng nhìn nàng, khiến Kiến Nguyệt cũng kinh ngạc theo, đây là lần đầu tiên nàng thấy đối phương thất thần, trong lòng lập tức căng thẳng, gấp gáp hỏi, "Có chuyện gì thế?"

Bạch Tinh lắc đầu, thấy đối phương vẫn lo lắng nhìn mình, mỉm cười xoa đầu nàng, "Nàng ấy sao rồi?"

"Bị thương có chút nặng, nhưng do được cấp cứu kịp thời, nên không mất quá nhiều máu." Kiến Nguyệt liếc vào bên trong.

"Chúng ta trở về thôi, em nghỉ ngơi chút đi, tranh thủ trời còn chưa sáng." Bạch Tinh dắt nàng trở về, đợi đến khi sắp trở lại doanh trại, Kiến Nguyệt chợp dừng cước bộ lại.

"Thái nhi."

"Ừm."

Nàng đi lên trước mặt Bạch Tinh, trực diện với đối phương, khiến Bạch Tinh có chút hốt hoảng, "Thái nhi, người đang giấu em chuyện gì?"

"Không cơ chuyện gì."

"Người nói dối, người đã hứa sẽ không lừa gạt em." Kiến Nguyệt nắm chặt lấy tay nàng, ép đối phương phải nhìn vào mắt mình, "Người chưa từng thất thần như thế này."

Kiến Nguyệt sở dĩ đã rất nhạy cảm về chuyện của Bạch Tinh, nàng không lúc nào là không ngừng quan sát từng biểu cảm của đối phương dù là nhỏ nhất, cho dù Bạch Tinh vô cảm, ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng nàng dùng cả trái tim mà cảm nhận, nên ngày càng hiểu rõ đối phương.

Bạch Tinh thấy nàng nghiêm túc nhìn mình, thở dài một tiếng, "Ta chỉ lo lắng nhỡ chúng ta bị tấn công như hôm nay, Nguyệt nhi sẽ bị thương thôi."

Kiến Nguyệt mỉm cười, nhéo má nàng, "Thái nhi lợi hại đến thế chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra, nếu Thái nhi vẫn không yên tâm, em tăng cường thêm người canh gác, có được không?"

"Ừm." Bạch Tinh cười nhạt đáp ứng.

Các nàng lại tiếp tục trở về, Kiến Nguyệt bò lên giường đã thấy buồn ngủ, "Ru em ngủ đi." Đối phương liền ôm chặt lấy nàng, vỗ nhẹ lưng, "Ngủ đi, có ta ở đây."

Thấy người trong lòng đã ngủ say, Bạch Tinh mới thả lỏng tâm tình xuống.

Nàng thực không nói dối đối phương. Nàng thực lo sợ có điều gì đó ở ngoài kia, thứ khiến nàng không thể trở tay kịp.