Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 196



Edit: Yue

Beta: Lyn

—–

Cung Ứng Huyền đã ngồi thần người ra hồi lâu, trước mặt là một tách cà phê từ đang tỏa khói nghi ngút đã hóa nguội lạnh. Chất lỏng hương thuần tụ trên thành tách trắng như tuyết thành một vòng tròn không một kẽ hở, nó vẫn chưa từng được đụng tới.

Nhậm Diệc ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ hắn tự điều tiết.

Vào lúc này nói gì cũng vô dụng và không đúng lúc cả, bầu bạn là chuyện duy nhất anh có thể làm.

Một lúc rất lâu sau, Cung Ứng Huyền đột nhiên quay mặt lại, dịu dàng hỏi: “Anh có đói bụng không?”

Nhậm Diệc gật đầu: “Em thì sao?”

“Em đưa anh đi ăn nhé.”

“Đừng vội vã làm gì.” Nhậm Diệc lo âu nhìn hắn.

“Em ổn lắm rồi.” Tuy sắc mặt của Cung Ứng Huyền không tốt, ánh mắt lại sáng ngời, “Em đã bảo rồi, em đã có bước tiến dài chuẩn bị tâm lý. Những lời nghe được ngày hôm nay, em đều đã diễn giải thử không biết bao nhiêu lần. Đã 19 năm ròng, thực ra kết quả gì em cũng tiếp thu được, ngay cả khi chẳng có, em cũng đã mường tượng vô số lần.”

Hắn càng nói thế, Nhậm Diệc càng đau lòng, đau lòng vì không biết nên thương hắn thế nào cho phải.

“Nên cũng không cần an ủi em đâu, em biết rất khó mở lời.” Cung Ứng Huyền kéo tay Nhậm Diệc, “Anh chẳng cần nói gì hết, chỉ cần có anh ở bên đã là sự xoa dịu lớn nhất rồi.”

Nhậm Diệc khẽ mỉm cười.

“Chúng ta đi thôi, đến nhà hàng anh thích đi, chỗ nào cũng được, em có mang bộ đồ ăn.”

“Vậy không bằng chúng ta về nhà đi, anh muốn tự mình nấu cơm cho em.”

Cung Ứng Huyền nở nụ cười: “Được.”

Nhậm Diệc sực nghĩ tới gì đó, muốn nói lại thôi.

“Còn lại cứ giao cho chị Ngôn đi, đội trưởng Triệu đã gọi cho em, hy vọng em tránh khỏi hiềm nghi. Ông ấy cân nhắc vì vụ án, cũng là vì suy nghĩ cho em, hôm nay ông ấy không muốn em tự mình gặp… bà ta.” Cung Ứng Huyền trầm tĩnh nói, “Vụ án thì em sẽ tham dự đến cùng, nhưng có thể sẽ không gặp lại bà ta nữa.”

“Vậy là tốt nhất rồi.” Nhậm Diệc đẩy xe lăn của Cung Ứng Huyền ra ngoài.

“Anh cho rằng ai giữa hai người bọn họ đang nói dối? Trực giác của anh?” Cung Ứng Huyền đột nhiên hỏi.

Nhậm Diệc ngập ngừng: “Chắc là cả hai, dù sao hai người cũng là mẹ con mà.” Nghĩ tới khuôn mặt của bọn họ, Nhậm Diệc cảm thấy không rét mà run.

“Ừm, em cũng nghĩ vậy. Cũng may là Phi Lan không giống bà ta.”

Nhậm Diệc không có cách nào hỏi thành lời, rằng sau này Cung Phi Lan sẽ ra sao.

Cho dù con đường có gồ ghề và lầy lội tới đâu, cuối cùng người ta đều phải tự mình đi hết, đây chính là kiếp người.

Nhậm Diệc đưa Cung Ứng Huyền tới siêu thị, chọn mua một loạt nguyên liệu nấu nướng tươi ngon, sau đó lái xe về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ trên đường, Nhậm Diệc tùy ý nhìn sang điện thoại. Khúc Dương Ba gửi cho anh một đường link, anh vừa mở ra nhìn thì hơi kinh ngạc.

Đó là một bài báo chuyên đề về cha anh được đăng tải trên mạng xã hội bởi bên truyền thông chính thức của cục quản lý khẩn cấp, đã được chia sẻ những 16 vạn lần.

Anh vừa mở mục chia sẻ ra xem thì có tên mấy minh tinh quen thuộc, nào là Tống Cư Hàn, Kỳ Kiêu, Chu Tường, Yến Minh Tu, còn có cả các quan chức PCCC từ khắp nơi trên cả nước.

Anh lại chuyển qua xem bình luận, dù ban tuyên giáo đã không đề cập tới quan hệ cha con giữa bọn họ theo yêu cầu của anh, điều này cũng không khó đoán. Trong phần bình luận có rất nhiều người lên tiếng bác bỏ tin đồn về chuyện ban đầu của anh, mặc dù điều tiếng vẫn chưa biến mất, nhưng một khi gây dựng được suy nghĩ lý trí trong dư luận đã là chuyển biến tích cực rồi.

Cung Ứng Huyền thấy Nhậm Diệc đầy vẻ bùi ngùi: “Anh đang xem gì đấy?”

Nhậm Diệc đưa điện thoại cho Cung Ứng Huyền, cười: “Lão Nhậm nhà anh thực ra chẳng thích khoe mẽ đâu, nhưng lại mê người ta khen mình, ắt hẳn bây giờ ông ấy đang rất cao hứng.”

Cung Ứng Huyền cũng nhoẻn miệng cười: “Đây là vinh dự mà lão đội trưởng đáng được nhận mà.”

Nhậm Diệc lại thở dài: “Dư luận đúng là một thanh kiếm hai lưỡi.”

“Ừm, hơn nữa, mỗi người đều cầm kiếm mà không hề hay biết.”

Nhậm Diệc tiện tay ấn xuống tên của Kỳ Kiêu: “Ây dà, bây giờ cậu ấy đã có hơn 6 triệu fan rồi, xem ra đúng là hot.”

Cung Ứng Huyền nhìn sang Nhậm Diệc: “Hai người vẫn liên lạc à?”

“Có chứ, hồi trước cậu ấy còn gửi tin chia buồn với anh.”

Cung Ứng Huyền không mặn không nhạt “Ồ” một tiếng.

“Cậu ấy còn bảo mình sáng nhớ chiều mong anh mãi không quên, lập tức sẽ tới tìm anh ngay.”

Cung Ứng Huyền quay phắt đầu lại trừng mắt với Nhậm Diệc, lại trùng hợp đối diện với ánh mắt đang trêu ngươi của anh.

Nhậm Diệc bắt đầu cười ha hả: “Bình giấm nhỏ này.” Gọi đến mức vô cùng cưng chiều.

Cung Ứng Huyền “Hừ” một tiếng: “Em bực mình rồi.”

“Thế mà đã tức giận ư, đùa thôi mà.”

“Chuyện như thế cũng không được đùa.”

“Vậy anh sai rồi, phải đền tội thế nào đây?” Nhậm Diệc gãi gãi cằm hắn trêu chọc, như đang nựng yêu một con mèo.

“Muốn em tha thứ cho anh thì cũng được thôi.” Cung Ứng Huyền lại nhớ tới hồi sáng nhìn vòng eo của Nhậm Diệc, kiềm chế kích động muốn vươn tay ra sờ soạng, khẽ ho hai tiếng, “Em muốn…”

“Muốn gì cơ?”

Cung Ứng Huyền hiển nhiên là nghĩ tới gì đó, bên tai có chút đỏ lên, hắn sáp lại gần: “Em muốn ở trên xe lăn.”

Nhậm Diệc nín cười, làm bộ mơ hồ: “Hửm? Bây giờ em vốn ở trên xe lăn rồi mà.”

Cung Ứng Huyền nổi giận, biết thừa là Nhậm Diệc cố tình. Hắn cũng ngại giải thích, bản thân thuộc phái thành thật, da mặt lại cực kỳ mỏng, không giống Nhậm Diệc cứ thích ngoài miệng chiếm tiện nghi của hắn, cứ đùa đùa thật thật.

Thế là hắn liền thực sự sinh ra hờn dỗi, nghĩ bụng tại sao phải nói chứ, không phải trực tiếp làm luôn là xong rồi à.

Nhậm Diệc thưởng thức đủ bộ dáng cáu bẳn của hắn rồi mới tiến lại gần, liếm lên vành tai hắn, cười tủm tỉm: “Em nói ở đâu thì ở đó, anh nghe lời chú cảnh sát.”

Trái tim của Cung Ứng Huyền run lên, hắn bắt lấy cằm Nhậm Diệc, hôn anh một cái thật mạnh. Để che giấu ý cười, hắn nghiêm mặt quay đầu đi chỗ khác: “Lái xe cho tử tế vào.”

Đến nhà, Nhậm Diệc chuẩn bị đồ nấu ăn, còn Cung Ứng Huyền ngồi ở cửa phòng bếp tán gẫu với anh. Hắn nhìn ngọn lửa bập bùng trong nhà bếp, khói nóng do xào nấu bốc lên từ trong nồi, bóng lưng Nhậm Diệc bận rộn vì mình vừa phóng khoáng lại vừa mê người. Cung Ứng Huyền nghĩ thầm, tại sao trước đây mình lại phải e ngại người đầy khói lửa như vậy chứ, bây giờ hắn lại yêu thích cực kỳ. Hy vọng mỗi ngày trôi qua đều có thể ngắm người yêu mình làm những việc tuy nhỏ nhặt bình thường mà lại rất đỗi ấm áp thế này.

Từng tế bào tràn ngập hạnh phúc ấm áp ấy, đều khiến người ta say mê không muốn tỉnh.

—–

Hầu hết các thành viên của tổ chức tà giáo phóng hỏa đã gây ra một loại tội ác này đã sa lưới, đồng thời lại khơi ra hai bản án cũ của 19 năm trước – vụ nổ nhà máy hóa chất Bảo Thăng và vụ phóng hỏa nhà họ Cung, cuối cùng chúng cũng đã được truy tố ngay trước khi hết hạn chỉ vài tháng, có thể phúc thẩm để xét xử lại. Khi sự thật dần dần hé lộ, những người liên quan tới vụ án năm đó, chỉ cần có chút dính líu đến thì từng người một đều nhận và đền tội, âm mưu chôn giấu nhiều năm lẫn oan khuất cũng được hóa giải.

Chuỗi vụ án này đã mất gần ba năm chỉ để thu thập chứng cứ, nhưng cuối cùng cũng trả lại công đạo cho từng người vô tội, khiến hết thảy những kẻ có tội phải nhận hình phạt.

Cùng lúc đó, thông qua sự hợp tác và phối hợp của cảnh sát quốc tế, nơi tụ tập của mấy tên cuồng phóng hỏa của Seraph khét tiếng xấu xa này, lẫn thành viên cốt cán ở bốn quốc gia đã lần lượt sa lưới, gọn ghẽ dấy lên một vụ án liên hợp xuyên quốc gia, liên quan đến rất nhiều tội phạm để cảnh sát địa phương tiếp tục truy bắt và điều tra.

Song những điều ấy đều là chuyện sau này, chúng vẫn cần sự chấp nhất và trả giá của Cung Ứng Huyền cùng vô số đồng nghiệp của mình mới đạt được.

—–

Sinh hoạt của Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.

Về đại học bổ túc đã hai tháng, điều thú vị nhất chính là được lần nữa trải nghiệm đời sinh viên. Nhậm Diệc là một người đến đâu là có thể kết cả đống bạn tới đó, trải nghiệm đặc biệt không tồi.

Buổi trưa, Nhậm Diệc ở ký túc xá trong trường, đến khuya thì về nhà. Phần lớn thời gian, Cung Ứng Huyền cũng ở lại nhà Nhậm Diệc, đến mức mà số đồ nhu yếu phẩm của hắn đã tăng lên với một tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng tràn ngập khắp ngóc ngách trong gian nhà này, như thể nơi đây vốn dĩ có hai chủ nhân.

Bọn họ cùng rời giường vào sáng sớm, vận động buổi sáng thì chọn giữa hai loại, hoặc là đi chạy bộ, hoặc là cứ thế hoàn thành trên giường luôn, sau đó lại cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, cùng nhau ăn, rồi cùng nhau ra ngoài.

Có một buổi sáng được nạp đầy năng lượng từ đối phương như thế, cả ngày đều sẽ tinh lực dồi dào, thần thái sáng láng.

Nhậm Diệc cũng thường thường về trung đội, tuy giờ anh đang đi học bổ túc, nhưng nếu có chút công chuyện thì vẫn phải làm, từ viết báo cáo, huấn luyện, rồi sát hạch. Thấy giờ đây Cao Cách đã có thể tự mình gồng gánh liền tiến cử cậu ta lên với lãnh đạo, nếu có vị trí trung đội trưởng nào còn để trống thì biết đâu cậu ấy có thể được thăng chức.

Ngoài ra, Nhậm Diệc vẫn hằng tuần tới bệnh viện Hồng Võ thăm Trần Hiểu Phi. Anh vô cùng áy náy vì mình đã từng nghi ngờ Trần Hiểu Phi, cũng vô cùng thông cảm cho việc ông bị vô tội cuốn vào, thậm chí bị Tử Diễm chọn làm kẻ chết thay. Cũng may là những tên súc sinh kia vu oan giá họa không thành, Trần Hiểu Phi cũng đại nạn không chết.

Trần Hiểu Phi đã rời phòng ICU rồi, đang dưỡng thương ở phòng bệnh bình thường. Trải qua mấy lần phẫu thuật, ông khôi phục cũng không đến nỗi tệ, chỉ là việc hồi phục chức năng sau này lại dài đằng đẵng. Song ông lại xuất thân từ một người lính cứu hỏa, không dễ bị khuất phục. Ông không định từ chức, cũng không tính về hưu sớm, chỉ tích cực phối hợp điều trị, chờ sớm tới ngày trở lại cương vị công tác.

Khúc Dương Ba cũng tình cờ gặp gỡ Nhậm Diệc. Nhậm Diệc đi học tập, lượng công việc của y tăng kịch mức, nhưng dù là vậy, y vẫn phải tranh thủ tới tìm Khưu Ngôn, y chang Nhậm Diệc lúc trước. Hai người thường xuyên chạm mặt trên đường, ở phân cục, ở hiện trường sự cố để nói chuyện yêu đương, mà nhiệt tình lại không giảm chút nào.

Cung Phi Lan thi thoảng sẽ gửi tin nhắn tới. Cô bé nghỉ học một năm, được dì mình đưa đi du lịch vòng quanh thế giới để giải sầu. Cô gái nhỏ chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn rất nhiều, còn kiên cường và hiểu chuyện hơn so với tưởng tượng của bọn họ, khiến Cung Ứng Huyền cùng Nhậm Diệc đều yên tâm không ít.

Bởi đã trải qua gió tanh mưa máu của năm đó nên phải lo lắng đề phòng, giờ đây được sinh sống yên ổn như vậy cũng khiến từng người hết sức quý trọng.

Thực ra Nhậm Diệc rất nhớ cuộc sống ở trung đội, dù gì 10 năm qua anh đều dành ở đó, đã thành thói quen hằn sâu trong xương tủy. Nhưng làm học sinh lại cũng có cái lợi của riêng nó, là học sinh thì sẽ được nghỉ.

Đến kỳ nghỉ cuối tuần, Nhậm Diệc cuối cùng cũng có thể đi hẹn hò với Cung Ứng Huyền như những đôi yêu nhau bình thường, thi thoảng cũng sẽ lái xe đi du lịch tự túc, thậm chí bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch đường dài. Thời gian đã định được rồi, còn địa điểm vẫn đang chờ thảo luận.

Đương nhiên hai người có tính cách đối lập chuyển về sống chung sẽ không thuận buồm xuôi gió, ngẫu nhiên vẫn sẽ có chút xung đột nho nhỏ.

Ví dụ hôm nay hai người đã cãi vã một trận, nguyên nhân là do Cung Ứng Huyền căn bản quá hay ghen.

Mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua. Tối muộn thứ sáu, một người bạn học đang tham gia chương trình nghiên cứu sinh cùng với Nhậm Diệc là anh em tốt của Nghiêm Giác, Nghiêm Giác vừa khéo lại xin nghỉ ở trung đội Tây Giao chạy qua. Một đám người cùng đi hát hò, uống rượu, ăn khuya, tụ hội một cách không thể bình thường hơn.

Trong chuyện yêu đương thì Nhậm Diệc tỉ mỉ chu đáo, đi đâu cũng nói với Cung Ứng Huyền, muốn tụ tập với Nghiêm Giác cũng thản nhiên báo lại. Lòng Cung Ứng Huyền không tình nguyện, nhưng cũng tự biết bản thân đã qua độ tuổi không thích là có thể quăng đồ ăn vạ, khóc lóc om sòm rồi, chẳng thể làm gì khác ngoài làm bộ chẳng thèm để ý.

Chỉ là buổi tối Nhậm Diệc 3 giờ mới về tới nhà, vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, Cung Ứng Huyền những tưởng đã ngủ say như chết đột nhiên vùng dậy, dằn vặt anh tới tận hừng đông.

Cũng may hôm sau là thứ bảy, bọn họ đánh thẳng một giấc tới trưa.

Cung Ứng Huyền được “ăn no” thì tâm tình chuyển biến tốt, cơm nước xong liền cùng Nhậm Diệc ngọt ngào đi hẹn hò.

Kết quả lúc hẹn hò lại xảy ra chuyện. Bọn họ ăn cơm xong định đi xem phim, cũng không chọn cẩn thận, đến rạp thấy phim nào có thời gian thích hợp liền xem cái đó, ai dè lại chính là bộ phim về cảnh sát hình sự có Kỳ Kiêu tham gia đóng nam thứ.

Nhậm Diệc thấy Kỳ Kiêu bước ra còn kinh ngạc vui mừng: “Ái chà, Kỳ Kiêu à? Mặc cảnh phục cũng ra dáng phết đấy.”

Mặt Cung Ứng Huyền lập tức đen sì, nhưng ở trong rạp chiếu phim nên Nhậm Diệc không nhìn ra mặt hắn âm u đến nhường nào, không thì đã né ra rồi.

Nhậm Diệc cảm thấy bộ phim này cũng rất hay. Xem được một nửa, Kỳ Kiêu đóng vai người cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, tình tiết lấy kha khá nước mắt của người ta. Chẳng qua Nhậm Diệc đã quá quen mặt Kỳ Kiêu, cảm thấy buồn không nổi, còn thảo luận nội dung bộ phim với Cung Ứng Huyền: “Đoạn này đánh nhau không tồi đâu, Kỳ Kiêu nhỏ người như thế mà cũng đánh đấm ra gì phết, chắc phải chịu đựng nhiều lắm.”

Cung Ứng Huyền liếc anh một cái: “Đau lòng chứ gì?”

Nhậm Diệc hơi ngẩn ra: “Hả?”

“Anh tưởng cậu ta bị đánh chết đấy à.” Cung Ứng Huyền hừ lạnh một tiếng, “Ngu mà chết thì có.”

“…”

Thế rồi Cung Ứng Huyền không thèm để ý mặt mũi nữa, bắt đầu nã pháo vào tình tiết bộ phim. Nào là chỗ này không logic, chỗ kia nói vớ vẩn nhạt nhẽo, cảnh sát trong phim đúng là thiểu năng, bắt tội phạm mà chẳng thấy dùng súng. Tiếng của hắn không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ gây phiền hà cho người khác. Nhậm Diệc cảm giác từng ánh nhìn khó chịu quét qua, anh thấp thỏm không yên, không còn cách nào khác đành phải kéo Cung Ứng Huyền đi.

Nhậm Diệc cảm thấy có chút mất mặt: “Em nói xem, em đó, làm gì đấy hả, anh thấy phim cũng có tệ lắm đâu.” Hai người ra ngoài lại đúng lúc thấy một tấm poster quảng cáo cực lớn, “Em nhìn xem, trên Douban cho 7.1 điểm đấy, không tồi mà.”

Cung Ứng Huyền gạt phắt tay anh ra, nhanh chóng rời đi.

Nhậm Diệc ý thức được Cung Ứng Huyền giận thật rồi, cũng không phải ngày đầu anh biết tên này lòng dạ hẹp hòi, nhất thời vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Dọc đường đi anh dỗ dành, về gần đến nhà cũng gần dỗ xong rồi. Ai ngờ lúc về đến nhà lại có một quả bom hẹn giờ chôn sẵn ở đó – anh nhận được một kiện chuyển phát nhanh trong nội thành – do Kỳ Kiêu gửi đến.

Bên trong tổng cộng có hai thứ, một là bảng ký tên từ một nam diễn viên cường tráng mà Nhậm Diệc thích, với hai tấm vé xem phim, mời Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền đi xem phim về cảnh sát hình sự của mình mới được chiếu. Kỳ Kiêu từng nói là mình luôn đóng phim thần tượng, biết Nhậm Diệc không xem được, nên mãi mới có đề tài anh có thể xem. Đương nhiên cậu ta rất mong được chia sẻ với anh, dù gì cậu ta có được ngày hôm nay cũng là nhờ sự giúp đỡ lớn lao của Nhậm Diệc.

Chẳng qua hai thứ này đúng là gia tăng cơn phẫn nộ của Cung Ứng Huyền, từ vụ ăn khuya với Nghiêm Giác tới 3 giờ hôm qua, tới hôm nay lại không biết vô tình hay cố ý mà xem phim điện ảnh Kỳ Kiêu đóng, đã thế còn khen cậu ta mặc cảnh phục đẹp, rồi lại đến kiện chuyển phát nhanh này.

Cung Ứng Huyền thực sự nổi giận.

Nhậm Diệc cũng mất hứng, anh dỗ suốt dọc đường, mà bản thân lại có làm sai gì đâu. Tuy rằng anh vẫn có thể nhịn tính tình đại tiểu thư của Cung Ứng Huyền, nhưng cũng có chừng mực thôi. Anh nỗ lực giảng giải: “Em thấy chưa, Kỳ Kiêu đã tặng hai tấm vé xem phim, còn mời cả em đi cùng, em có thể đừng hẹp hòi thế được không?”

Đổ dầu vào lửa.

Cung Ứng Huyền hung dữ trừng Nhậm Diệc, cầm chìa khóa lên, đẩy cửa bỏ đi.

Nhậm Diệc bị tiếng vang ầm ầm chấn động đến mức run bắn người, sau đó sững sờ nhìn cửa lớn đóng kín mít.

Đây vẫn là lần đầu tiên hai người cãi nhau kể từ khi ở chung, mà lại vì lý do ấu trĩ như thế.

Nhậm Diệc thật sự dở khóc dở cười.

Đuổi theo à? Cũng hơi mất mặt đấy, vả lại đây cũng đâu tính là lỗi của mình… Mà có tính không ấy nhỉ?

Nhậm Diệc rơi vào trầm tư.

Nhưng rất nhanh sau đó, ngay lúc Nhậm Diệc còn đang do dự, cửa phòng lại bị Cung Ứng Huyền đẩy bật mở từ phía ngoài, hắn đã quay lại.

Gương mặt Nhậm Diệc lập tức rẽ mây thấy mặt trời, đây xem như Cung Ứng Huyền chủ động nhận sai rồi, đúng là đáng quý. Anh đi tới, muốn ôm lấy hắn: “Cục cưng ơi chúng ta…”

Vồ hụt.

Cung Ứng Huyền dữ dằn lườm anh một cái, bước như gió cuốn vào phòng ngủ, rồi một cơn gió khác lại cuốn ra, trong lòng ôm một cái — gối.

Là gối mà Cung Ứng Huyền chỉ còn sót lại 31 cái trên thế giới, quãng đời còn lại cũng chỉ còn 31 cái, chiếc gối quý giá có lẽ là vật bất ly thân của Cung Ứng Huyền.

“…”

Cung Ứng Huyền ôm gối nổi giận đùng đùng bỏ đi, cũng đóng sập cửa lại với sức lực còn lớn hơn cả ban nãy.

“…”

Nhậm Diệc thở dài, ôm cả gối đi luôn, sự việc có chút nghiêm trọng rồi đấy. Anh ngoẹo cổ, triển triển gân cốt, quyết định đuổi theo. Anh không biết người khác cãi nhau xong làm hòa thế nào, nhưng tự biết mình thể nào cũng phải trả giá “thể lực”.

Đuổi tới bãi đậu xe, Nhậm Diệc phát hiện Cung Ứng Huyền ở ngay cạnh xe hắn.

Một người đàn ông cao gần 1m9, đôi tay có thể bẻ gãy xương người ta kia lại ôm một cái gối mềm mại trong lòng, trân trân tại chỗ như một kẻ đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà, trên mặt lộ rõ vẻ tủi thân và ấm ức.

Nhậm Diệc đi tới, nín cười nhìn hắn.

Cung Ứng Huyền liếc xéo anh: “Bây giờ mới đến, bốn phút rồi.”

“Chờ thang máy á.”

Cung Ứng Huyền mím môi.

Nhậm Diệc kéo gối của hắn: “Cái gối này anh cũng thích, đừng mang đi mà.”

“Vậy anh đến tìm em hay là tìm gối?”

“Đương nhiên là tìm em.” Nhậm Diệc lò dò đến gần làm nũng, “Em ôm gối, làm sao ôm anh?”

Một tay Cung Ứng Huyền ôm gối, tay còn lại ôm Nhậm Diệc: “Sao lại không thể ôm chứ.”

Nhậm Diệc cũng quấn lấy eo hắn: “Về nhà đi, bên ngoài nhiều muỗi như vậy.” Anh ghé sát bên tai Cung Ứng Huyền, “Em thích anh cắn em, hay là muỗi cắn em?”

Ánh mắt Cung Ứng Huyền biến đổi, song vẫn ỡm ờ. Hai người tình tứ về nhà, bước đi trong tư thế cả hai dính vào nhau như vậy, thậm chí còn lấp được cả cửa thang máy, nếu bị nhìn thấy thì đúng là ngại thật.

Cũng may dọc đường đi không một bóng người.

Về tới nhà, Cung Ứng Huyền vẫn khó chịu, oán trách: “Sao anh lại khen người ta mặc cảnh phục đẹp chứ, vậy lời anh khen em không có giá trị à?”

“Anh chỉ thuận miệng bảo cậu ấy ra dáng cảnh sát thôi, chứ vẫn kém xa em. Em là người mặc cảnh phục ưa nhìn nhất thế giới này rồi.”

“… Thật sao?”

“Thật đấy.”

“Ừm, với lại, em không thích anh đi ăn khuya với Nghiêm Giác tới 3 giờ mới về đâu.”

“Vậy sau này anh về sớm hơn chút, trước 2 giờ nhất định sẽ tới nhà.”

“… 1 rưỡi.”

“1 rưỡi thì hơi… Được được được, 1 rưỡi thì 1 rưỡi.”

Lúc này, Cung Ứng Huyền mới buông gối xuống, ôm trọn Nhậm Diệc vào lòng, để anh ngồi trên đùi mình, đột nhiên nói với vẻ hơi bất an: “Em không thể cùng bạn bè anh em của anh ăn cơm, lại còn thích ăn giấm, anh có cảm thấy em… em…”

“Anh thấy em đáng yêu chết đi được.” Nhậm Diệc nâng mặt Cung Ứng Huyền lên, thơm lên đó mấy cái, đầy ý cười dịu dàng.

“Có thật không?”

“Thật mà.” Nhậm Diệc tràn đầy nhiệt tình và yêu thương, ngọt ngào đến mức anh không khỏi mỉm cười, “Ứng Huyền, anh hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi tốt đẹp như lúc này.”

“Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn tốt đẹp như vậy.”

Nhậm Diệc ngọt ngào hôn lên gò má của Cung Ứng Huyền, dường như tràn đầy hạnh phúc.

Cung Ứng Huyền đột nhiên bế ngang người Nhậm Diệc lên.

“Ớ?” Nhậm Diệc kinh ngạc nói, “Thời khắc ôn nhu như thế của chúng ta, liệu có thể…”

“Được thôi.”

“Được cái gì?”

“Làm chuyện còn ôn nhu hơn.”

Nhậm Diệc la lên: “Chuyện đó ôn nhu chỗ nào?” Bây giờ eo anh vẫn còn mỏi nha.

“Không ôn nhu cũng mặc kệ, em chỉ muốn làm chuyện này thôi.”

Nhậm Diệc ngớ người trong chốc lát, gào to: “Cung Ứng Huyền! Anh thích em e thẹn của trước đây cơ!”

“Thế thì em khá chung tình, anh thế nào em cũng đều thích.”

Nhậm Diệc không nhịn được, phì cười.

Cửa phòng bị một cước đá văng, đóng lại tiếng cười nói ngọt ngào đầy ắp căn phòng, nhưng lại không ngăn được tình yêu thương, niềm hạnh phúc và sự ấm áp thuộc về nhau chảy tràn trong đó.

Rời khỏi nơi này, bọn họ là lính cứu hỏa và cảnh sát trừng trị cái ác trên tiền tuyến. Về tới đây, hai người là một cặp tình nhân rất đỗi bình thường. Sứ mệnh của họ tương đồng, tín ngưỡng của họ tương liên, họ là ngọn lửa của nhau, đẩy lùi hết thảy tăm tối trên đời; họ là quân phục của nhau, bảo vệ tinh thần và thể xác mình đem lòng yêu thương, thâm tình ấy từ lâu đã khắc vào cốt nhục của đối phương.

Sống chết không đổi dời.

Edit hoàn 22/11/2020.

LỜI CẢM ƠN

Xin chào, nếu đã đọc đến đây, team Hỏa Diễm Nhung Trang xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến mọi người.

Thực sự mà nói thì đây là một bộ truyện đã đi qua rất nhiều thăng trầm sau hơn năm qua, cũng để lại cho chúng mình rất nhiều cảm xúc, từ khi mới đọc, rồi bắt tay vào edit, beta, đăng tải, rồi theo phản hồi từ các độc giả.

Mọi người cũng biết từ trước truyện được đăng ở Wattpad chủ nhà, nhưng lại bất chợt bị xóa chỉ một ngày trước khi hoàn chính văn. Tiếc nuối công sức là một phần, nhưng đồng thời cũng là những lượt theo dõi, vote, comment, góp ý đều đặn từ mọi người, mà đã trở thành lời động viên rất lớn cho chúng mình. Cá nhân mình rất thích và hay đọc comment, đến mức có ai quen mặt là mình nhớ cả, ai nói gì ở chương nào nữa cơ =)) Đi được đến cuối chặng đường này, không biết nên đáp lại mọi người thế nào cho đủ ;_;

Đồng thời, cá nhân mình cũng muốn gửi lời cảm ơn đến các thành viên trong team đã làm việc chăm chỉ và cả các supporter đã nhiệt tình giúp đỡ trong suốt thời gian qua. Có rất nhiều điều mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu được, mình rất biết ơn vì đã được đồng hành cùng mọi người.

Hỏa Diễm Nhung Trang là một bộ truyện rất hay và đáng đọc, vì thế cũng được dồn rất nhiều công sức và tình cảm. Mong rằng qua tâm huyết dành cho bản edit, chúng mình có thể chia sẻ được phần nào niềm yêu thích đó cùng các bạn.

Truyện còn có 3 part phiên ngoại nữa, sẽ dần dần được đăng tải trong tuần sau thông báo này. Hy vọng mọi người có thể đọc thật vui vẻ~