Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 197: PHIÊN NGOẠI 1



Edit: Yue

Beta: Cy + Gió

—–

Chẳng mấy chốc đã tới sinh nhật của Nhậm Diệc. Đây là dịp sinh nhật đầu tiên hai người ở bên nhau, nên Cung Ứng Huyền rất trân trọng, còn Nhậm Diệc lại vô cùng mong chờ. Anh ngóng xem Cung Ứng Huyền sẽ tặng mình món quà như thế nào, cũng như trải qua ngày đó ra sao.

Đúng hôm sinh nhật, Nhậm Diệc vẫn có lớp. Sau buổi học sáng, anh xin nghỉ, đồng thời nhờ bạn bè ghi bài hộ.

Bạn học hỏi anh: “Buổi chiều còn có gì hả? Chuyện tốt gì đó, cả buổi sáng trông anh tràn trề tinh lực thế này.”

Nhậm Diệc nháy mắt với cậu ta: “Hôm nay sinh nhật tôi.”

Bạn học vui vẻ nói: “Người đã hơn ba mươi rồi mà đến sinh nhật vẫn hưng phấn thế à? Mà không, khẳng định là do có người cùng đón sinh nhật cùng mới khiến anh hưng phấn đến vậy. Bạn gái chứ gì?”

Nhậm Diệc càng cười tươi hơn: “À, đang ở nhà chờ tôi đấy, bảo là có chuyện bất ngờ.”

Bạn học khoa trương ồn ào hai tiếng, tiến gần bên tai anh, trêu: “Cũng không phải anh em không tin tưởng anh, chẳng qua nhắc nhở chút. Mai có huấn luyện thực chiến đấy, dự trữ chút thể lực đi.”

Nhậm Diệc đập cậu ta một cái, nhưng lại rất tỉ mỉ thưởng thức những lời này, tâm lý vừa mong đợi vừa bồn chồn kia thực sự vô cùng mâu thuẫn.

Dù gì có giữ được thể lực hay không, vốn dĩ anh đâu phải anh muốn là được đâu.

Sau khi Nhậm Diệc về nhà thì ăn cơm, ngủ trưa một giấc, bảo đảm tràn trề sinh lực. Thức dậy rồi, anh liền đi tắm rửa, cạo râu, đắp mặt nạ, thay quần áo, còn có tâm mà tạo cả kiểu tóc. Anh muốn đến nhà Cung Ứng Huyền trước giờ cơm tối, để xem rốt cuộc là có niềm vui bất ngờ thế nào.

Tâm trạng Nhậm Diệc hết sức vui vẻ, anh vừa tự chỉnh trang, vừa cất giọng ngâm nga, trong lòng ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào.

Sau đó anh lái xe, tới thẳng nhà Cung Ứng Huyền.

Trên đường, Cung Ứng Huyền gọi điện thoại tới. Nhậm Diệc ấn xuống loa ngoài, nhẹ nhàng nói: “Anh sắp đến rồi, còn có mấy…”

“Nhậm Diệc, ngại quá, bây giờ em có chuyện gấp lắm, phải tới phân cục một chuyến.” Tiếng của Cung Ứng Huyền nghe quả thực rất ‘nghiêm trọng’, “Anh ở nhà chờ em được không?”

“Ồ.” Nhậm Diệc giấu sự thất vọng trong giọng mình đi, “Không sao hết, em cứ lo chính sự, anh chờ em.”

“Ừm.”

“À… Ấy, khoảng mấy giờ em về vậy?”

Cung Ứng Huyền im lặng một chút: “Bây giờ em cũng chẳng biết nữa.”

“Thôi không sao, anh chờ em.”

Cúp điện thoại, Nhậm Diệc thở dài một tiếng. Cái nghề này của bọn họ cứ bất chợt cần có mặt là chuyện rất đỗi bình thường, chỉ hy vọng Cung Ứng Huyền có thể về sớm một chút thôi.

Đến chỗ Cung Ứng Huyền thì bên trong không một bóng người. Nhậm Diệc vừa vào nhà đã bị cách trang trí trong phòng khách làm choáng ngợp. Căn phòng khách cao tám mét, rộng gần cả trăm mét được phủ đầy bóng bay, ruy băng rực rỡ, những dải lụa mỏng, rồi cả hoa tươi. Hương hoa thanh nhã thoang thoảng trong không khí, khiến người ta ngửi là say mê. Phòng ăn đã được chuẩn bị đầy đủ từ rượu đến món ngon, tất cả đều được đậy bằng giấy bạc cách nhiệt.

Cảnh tượng long trọng như vậy càng tôn lên bóng dáng cô đơn của Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc ôm chút mong mỏi trong lòng, biết đâu đây lại chính là “niềm vui bất ngờ” thì sao? Một giây sau, chắc sẽ có cả một nhóm lớn người nhảy ra từ nơi ẩn nấp, nồng nhiệt náo loạn chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Ấy vậy mà đợi cả nửa ngày mà cảnh tượng kịch tính ấy vẫn chưa xuất hiện, trong phòng vẫn là khoảng im lặng như tờ.

Nhậm Diệc đi một vòng quanh phòng khách, xác định thực sự không có ai thì thất vọng ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, chỉ hy vọng có thể chờ dù chỉ đôi câu vài lời từ Cung Ứng Huyền.

Song anh cũng biết lúc làm việc thì Cung Ứng Huyền luôn tập trung cao độ, không tài nào phân tâm để nói chuyện yêu đương với anh.

Nhậm Diệc sợ kiểu tóc mới chuẩn bị này bị xẹp nên mới đầu còn ngồi rất ngay ngắn, sau đó vì mệt mỏi mà ngã lên ghế sô pha, nghịch điện thoại chán chê thì ngủ thiếp đi.

Trong giấc mộng, Nhậm Diệc cảm giác trên mặt ngưa ngứa, giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, khiêu khích mơn trớn anh. Mí mắt anh run lên, chậm rãi mở ra.

Như thể ống kính đang từ từ lấy nét, một gương mặt khôi ngô tuyệt đẹp dần xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt. Mặc dù đã ở bên nhau lâu như vậy, Nhậm Diệc vẫn thi thoảng bị khuôn mặt của Cung Ứng Huyền dọa sợ. Tại sao lại có người đẹp đến thế nhỉ, đã vậy còn may thay hợp khẩu vị mình nữa?

Cung Ứng Huyền đang ngồi ở một bên sô pha. Hắn cười thật dịu dàng, ngón tay cũng nhẹ nhàng xoa lên hai gò má của Nhậm Diệc như lệ thường: “Sao anh lại ngủ trên ghế sô pha, nhỡ cảm lạnh thì sao?”

Nhậm Diệc ngồi dậy: “Em, em về rồi.” Anh ngó ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối mịt.

Đã dự trước câu hỏi từ Nhậm Diệc, Cung Ứng Huyền đáp: “Gần mười giờ rồi. Thật ngại quá, em cũng không ngờ sẽ thành ra muộn như vậy. Tự dưng lại có hội thảo về vụ án, bắt buộc phải tham gia, vốn hôm nay đã định chúc anh sinh nhật cho tử tế rồi mà.”

Nhậm Diệc mỉm cười: “Không sao đâu, trở về là tốt rồi, em…” Đột nhiên anh chú ý, hôm nay vậy mà Cung Ứng Huyền lại mặc cảnh phục, “Sao hôm nay em lại mặc chế phục vậy?”

“Có lãnh đạo tới, nên em phải mặc.” Cung Ứng Huyền đứng lên, nói, “Em đi thay quần áo đây.”

“Đừng thay!” Nhậm Diệc níu lấy vạt áo của hắn, “Đừng thay, mặc bộ này đi.” Cung Ứng Huyền cúi đầu nhìn chế phục của mình, nhíu mày: “Anh thích sao?”

Nhậm Diệc nở nụ cười: “Thích lắm luôn.” Cung Ứng Huyền vai rộng, vòng eo tinh tế, chân dài, cơ bắp cường tráng săn chắc nhưng không hề khoa trương, có thể nói là tỷ lệ vàng. Bộ cảnh phục này được hắn diện vừa đoan chính, vừa nghiêm túc, lại có nét duyên ngầm lẫn vẻ trầm ổn và cấm dục. Sự đối lập giữa khí chất không thể xâm phạm và vẻ khiêu gợi làm người ta suy nghĩ vẩn vơ kia khiến anh yêu thích vô cùng.

“Vậy thì mặc bộ này.” Cung Ứng Huyền ghé sát lại một chút, “Anh mặc quần áo mới.”

“À, có lòng mua đó.” Nhậm Diệc kéo cổ áo của mình, do quanh năm đều mặc đồ huấn luyện nên quần áo bình thường rất ít, cũng không có khái niệm về thời trang. Bộ này cũng do anh nhờ bạn chọn cho.

“Còn xức cả nước hoa nữa.” Giọng nói của Cung Ứng Huyền trở nên hơi ấm ách, hắn lại sáp lại gần thêm một chút, khẽ ngửi một cái. Hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng kia hòa vào hương vị trong sạch mát mẻ từ Nhậm Diệc, hắn rất thích mùi hương tự nhiên của anh, nhưng thi thoảng thơm hơn một chút sẽ càng khiến lòng hắn thêm nhộn nhạo.

“Đúng vậy, bạn anh tặng đấy. Anh vẫn chưa xịt bao giờ, chẳng biết đã quá hạn chưa.” Nhậm Diệc hỏi nhỏ, “Em thấy thơm không?”

“Thơm lắm.” Cung Ứng Huyền dán mặt vào gò má Nhậm Diệc, dụi dụi, sau đó tự kiềm chế kịp thời, kéo anh từ ghế sô pha lên: “Để em đi hâm lại thức ăn, chúng ta đón sinh nhật thật vui vẻ nhé.”

Nhậm Diệc được đà nhào vào lòng Cung Ứng Huyền, “Cảnh sát Cung, em chuẩn bị quà gì cho anh thế?”

Cung Ứng Huyền ôm lấy Nhậm Diệc, nhẹ nhàng vuốt lưng anh: “Em nghĩ anh sẽ thích thôi.”

“Là gì vậy?” Đôi môi Nhậm Diệc như có như không cạ lên cổ hắn, sau đó tới gò má, cuối cùng hôn phớt lên bờ môi, “Muốn được biết ngay quá.”

Ánh mắt Cung Ứng Huyền trở nên trầm lắng “… Anh không muốn ăn cơm nữa đấy à?”

“Muốn chứ.” Nhậm Diệc miệng nói “Muốn”, nhưng vẫn ôm chặt lấy Cung Ứng Huyền không chịu buông.

“Anh mà không thả em ra, mình sẽ không ăn nữa.” Nhịp thở của Cung Ứng Huyền trở nên nặng nề.

“Thế ăn gì nào?” Nhậm Diệc thích trêu Cung Ứng Huyền nhất, chỉ cần nhìn vẻ quẫn bách và ngượng nghịu của hắn là anh đã có lộc ăn no nê rồi.

Cung Ứng Huyền lại không nói ra được lời hạ lưu kiểu “Ăn anh” này, hắn ra vẻ muốn đè Nhậm Diệc về ghế sô pha, toan dùng hành động thay cho câu trả lời.

Nhưng rồi Nhậm Diệc lại lùi về phía sau một bước, giữ vững thân thể, cười đùa: “Đi nào, ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Cung Ứng Huyền hờn dỗi: “Anh!”

“Hôm nay sinh nhật anh thì phải nghe theo anh.” Nhậm Diệc kéo Cung Ứng Huyền đi về phía phòng ăn.

Cung Ứng Huyền cười lạnh sau lưng anh, nghĩ đêm nay sẽ trả thù thế nào, để xem đến lúc đấy là ai phải nghe lời ai.

Hai người cùng nhau hâm nóng lại đồ ăn. Cung Ứng Huyền chỉnh nhạc, rót rượu vang, ngồi đối mặt với Nhậm Diệc, mỉm cười nâng chén nhìn anh: “Nhậm Diệc, sinh nhật vui vẻ.”

Nhậm Diệc cũng lặng lẽ dùng đôi mắt tràn đây tình yêu nhìn hắn: “Cảm ơn em.” Anh nhìn quanh phòng khách, “Đây là lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho anh linh đình thế này. Nói thật thì cũng chẳng cần đâu, hai ta bên nhau đã tốt lắm rồi.”

“Cũng có bất đồng đâu nhỉ.” Cung Ứng Huyền kéo tay Nhậm Diệc qua, “Đây cũng là lần đầu tiên em tổ chức sinh nhật cho người khác. Thực ra, em cũng cảm thấy những thứ này có chút hơi bình thường quá, cơ mà hình như hầu hết mọi người đều làm như thế. Anh có… thích không?”

“Thích chứ.” Nhậm Diệc đan tay lại với Cung Ứng Huyền, “Em bỏ nhiều tâm tư như vậy, sao anh lại không thích được. Anh sẽ ghi nhớ dịp sinh nhật này suốt đời.”

Gò má Cung Ứng Huyền phiếm hồng, hiển nhiên là vô cùng hài lòng. Hắn lấy một tập hồ sơ từ trong túi công văn ra, “Quà sinh nhật dành cho anh này.”

“Wow, đây là gì vậy?” Nhậm Diệc nói nửa đùa nửa thật, “Nếu em muốn sang cho anh giấy tờ cả một căn nhà hay gì đó, anh cũng chẳng dám nhận đâu.” Anh quả rất sợ Cung Ứng Huyền cậy mình giàu nứt đố đổ vách mà tặng loạn lên.

“Anh mở ra nhìn xem.” Nhậm Diệc mở văn kiện ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng tang, anh vừa lấy ra nhìn thì lập tức sửng sốt: “Cái này…” “Đây là quỹ được thành lập trên danh nghĩa của lão đội trưởng, chuyên môn dùng để cứu trợ những gia đình và cá nhân gặp nạn do hỏa hoạn.”

Nhậm Diệc hơi lúng túng nhìn Cung Ứng Huyền, nhất thời nói không nên lời, số vốn ban đầu trị giá 50 triệu NDT (~176 tỷ VND) khiến anh khiếp sợ. Anh chỉ biết là Cung Ứng Huyền có tiền, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu thì không chút khái niệm. Người có tiền như vậy vốn dĩ có thể ngồi yên hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thế mà lại muốn cống hiến đời mình cho sự nghiệp trừng trị cái ác đầy nguy hiểm, quả không hổ là người anh yêu.

Đôi mắt Cung Ứng Huyền đầy vẻ dịu dàng: “Em cứ nghĩ mãi, một người chẳng mảy may theo đuổi đời sống vật chất như anh, phải tặng gì mới có thể thực sự khiến anh cảm động đây? Em hy vọng món quà đầu tiên anh nhận từ em có thể khiến anh vui từ tận đáy lòng.”

“Anh, anh đương nhiên là vui rồi, thật ra, thật ra cái gì em tặng anh cũng…” Nhậm Diệc hơi sốt sắng, “Nhưng mà cái này cũng long trọng và khoa trương quá rồi, Cung Ứng Huyền, quá mức khoa trương!”

“Không chỉ là tặng anh, nó cũng dành cho lão đội trưởng, để dẫu ông ấy có không còn trên thế gian này nữa thì vẫn có thể giúp đỡ những nạn nhân bị hỏa hoạn giày vò.” Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc chăm chú, “Anh yên tâm đi, quỹ này ngoài dùng tên lão đội trưởng ra thì không hề liên quan đến anh. Anh chỉ cần biết em làm điều này vì anh là được rồi.”

“Anh không phải không yên tâm…” Nhậm Diệc cắn cắn môi, trong lòng là sự cảm động không nói thành lời. Tính cách của Cung Ứng Huyền kiêu căng ngạo mạn, cực kỳ ít nói lời hay ý đẹp, nhưng lại lần nữa dùng hành động để chứng minh rằng ở trong lòng hắn, anh có sức nặng biết bao nhiêu.

Anh ngập ngừng hồi lâu, trịnh trọng nói: “Cảm ơn em, anh cũng thay mặt cha để gửi lời cảm ơn em.” Cung Ứng Huyền sáp lại gần Nhậm Diệc, áp bên tai anh mà nói:

“Không cần phải cảm ơn em đâu, em phải cảm ơn lão đội trưởng mới đúng, bởi ông ấy đã đưa anh đến bên em.” Nhậm Diệc vừa định nói gì đó đã bị Cung Ứng Huyền nồng nàn và tinh tế mà hôn, giữa răng môi là hương thuần từ rượu vang lan tỏa, khiến lòng người ta cũng say theo.

Nhậm Diệc chỉ cảm thấy trái tim mình căng đầy, bị lấp bởi đủ loại cảm xúc đẹp đẽ, hạnh phúc, ngọt ngào, biết ơn, và cảm động. Thời khắc này, anh đã không thể mãn nguyện hơn thế.

Hai người chưa ăn được mấy miếng cơm đã chẳng còn tâm hồn ăn uống gì nữa.

Trong khoảng thời gian chỉ thuộc về nhau này, đương nhiên sẽ phải dành từng phút từng giây một cách đầy sống động và sâu sắc cho đối phương.