Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 199: PHIÊN NGOẠI 3



Edit: Yue
Beta: N

—–

Nhậm Diệc xin nghỉ lớp buổi sáng, bởi Cung Ứng Huyền lại thức đêm để điều tra, khi về đến nhà thì trời đã tảng sáng rồi. Hắn mệt đến mức vừa ngả lưng đã ngủ thiếp đi ngay, còn lên cơn sốt nhẹ.

Đợi tới mười giờ rồi mà Cung Ứng Huyền vẫn chưa tỉnh, Nhậm Diệc chỉ có thể đi gọi hắn: “Ứng Huyền, em dậy ăn cơm đi, rồi uống thuốc.”

Cung Ứng Huyền hừ một tiếng, xoay người, vùi mặt vào trong chăn.

Nhậm Diệc xoay vai hắn lại, hôn lên mặt hắn hai cái: “Dậy đi, ngoan nào, cơm nước xong xuôi cả rồi, em ăn xong thì ngủ tiếp cũng được.”

Cung Ứng Huyền lắc đầu, ló đôi mắt nhắm nghiền ra từ trong chăn, dù đã bị mái tóc lòa xòa che chắn thì vẫn có thể thấy rèm mi thật rõ nét và dày rậm.

Nhậm Diệc tiếp tục hôn và dỗ hắn: “Em không uống thuốc thì sao hạ sốt được, anh đếm từ ba tới một nhé, không chịu dậy nữa thì anh sẽ vác cả người em ra ngoài.”

Không đợi Nhậm Diệc kịp cử động, Cung Ứng Huyền đã kéo cánh tay anh, tha lôi lên giường, dùng cả tay lẫn chân để khóa người anh lại.

Nhậm Diệc nói với vẻ bất đắc dĩ: “Em làm gì đó?”

“Không muốn dậy đâu.” Cung Ứng Huyền dụi đầu vào hõm cổ Nhậm Diệc, dùng chóp mũi vừa ngửi vừa cọ, “Thơm quá.”

“Cứ dính chặt vào anh như thế, nhỡ lây cho anh luôn thì sao?”

“Cũng có phải sốt virus đâu, chỉ là cảm lạnh thôi mà.” Cung Ứng Huyền nghĩ ngợi, “Lây cho anh là anh sẽ có thể xin nghỉ, không tốt ư?”

“Không được, đứng dậy mau.”

“Em không muốn dậy, không muốn ăn cơm, cũng chẳng muốn uống thuốc, chỉ muốn ôm anh thế này thôi.” Cung Ứng Huyền ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi môi đỏ thẫm căng mọng của Nhậm Diệc. Lúc bấy giờ, thân thể hắn không được thoải mái, thực chất cũng chẳng có tâm tình yêu đương trăng gió* gì, nhưng vẫn vươn đầu lưỡi liếm theo bản năng, bởi vì chúng nom thực sự vô cùng ngon mắt, dường như chỉ cần cắn một cái thôi đã có thể giảm bớt cơn khó chịu toàn thân.

(*nguyên văn: phong hoa tuyết nguyệt)

Nhậm Diệc mỉm cười nhìn hắn: “Nhìn em có tinh thần thế này, sao lại không dậy ăn cơm nổi chứ?”

“Cứ không muốn đấy.” Cung Ứng Huyền quả nhiên cắn một cái lên môi anh, “Hôm nay môi anh hồng thật, tại sao thế?”

“À, do vừa mới hôn nhau với người ta xong.”

Lòng Cung Ứng Huyền gợn sóng, đôi mắt phủ đầy sương mù mông lung đột ngột trừng lớn, gần như choàng tỉnh chỉ trong nháy mắt.

Nhậm Diệc cười khúc khích.

Cung Ứng Huyền bực mình nói: “Không cho phép đùa kiểu này, không vui đâu.”

Nhậm Diệc trêu: “Tỉnh rồi à?”

Cung Ứng Huyền chậm rãi ngồi dậy, lại bất thình lình xoay người đè ép Nhậm Diệc trở lại giường, chiếm đoạt đôi môi anh, ra sức ngấu nghiến, nụ hôn nóng bỏng nương theo môi răng quấn quýt lại tạo ra một dòng điện tê dại toàn thân.

Sáng sớm thường dễ xảy ra cảnh tượng lau súng cướp cò*, Nhậm Diệc vội vàng xin tha trong lúc Cung Ứng Huyền còn có lòng tốt để anh thở lấy hơi: “Được rồi được rồi, anh sai rồi.”

(*nguyên văn: sát thương tẩu hỏa, ý chỉ việc không cẩn thận là gây nên sai lầm lớn)

Lúc này Cung Ứng Huyền mới buông anh ra, nhưng vẫn tỏ vẻ hậm hực: “Dám nói dối cảnh sát à.”

“Nói dối chỗ nào?” Nhậm Diệc bĩu môi, “Đây không phải bị hôn cho đỏ lên sao?”

Dáng vẻ gợi đòn kia khiến lòng Cung Ứng Huyền lại không khỏi ngứa ngáy, hắn làm bộ muốn hôn xuống lần nữa.

Nhậm Diệc nhanh nhẹn lách mình dưới thân Cung Ứng Huyền, mau chóng đứng dậy: “Gọi em rời giường vất vả quá đi mất, nếu em ở trung đội anh thì đã bị đạp một cước xuống lầu rồi, nhanh, dậy đi.”

Cung Ứng Huyền bất đắc dĩ rời giường, ăn cơm và uống thuốc hạ sốt dưới sự giám sát của Nhậm Diệc.

Thấy Nhậm Diệc đang thu thập sách vở, Cung Ứng Huyền nói: “Chiều anh vẫn tới trường à?”

“Tới chứ, anh xin nghỉ cả sáng rồi, chiều phải tới thôi.”

“Em bị ốm mà anh còn không ở lại chăm sóc em.” Cung Ứng Huyền oán hận nói.

“Không phải đã ở bên em cả sáng rồi à? Chiều nay anh còn có tiết, hơn bốn giờ là xong rồi, anh sẽ về sớm một chút. Tối nay em muốn ăn gì nào?”

“Thế cũng được, chiều nay em đến đón anh.”

Nhậm Diệc vươn tới thăm dò trán của Cung Ứng Huyền: “Em đón anh làm gì, chiều nay cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Đã lâu rồi chưa đón anh mà.” Cung Ứng Huyền nắm lấy tay Nhậm Diệc, vùi mặt trong lòng bàn tay khô ráo và đôn hậu của anh, khẽ cọ, “Hay là anh ở nhà với em đi, chúng mình sẽ khỏi phải ra ngoài nữa.”

Nhậm Diệc cúi người, mi lên trán hắn một cái: “Cục cưng à, anh đi đây.”

Cung Ứng Huyền thất vọng buông tay: “Thứ sáu này anh rảnh không, em có kế hoạch này.”

“Hả? Hôm đó anh cũng có lớp.”

“Xin nghỉ đi, việc quan trọng lắm, em cũng xin nghỉ phép rồi.”

“Chuyện gì thế?”

Ánh mắt của Cung Ứng Huyền mang vẻ hơi ảm đạm: “Để chiều nói sau.”

Đến giờ học chiều, Nhậm Diệc toàn hơi mất tập trung. Anh vừa lo lắng cho thân thể của Cung Ứng Huyền, vừa tò mò xem thứ sáu rốt cuộc phải làm gì.

Hết giờ học, Nhậm Diệc lập tức chạy xuống lầu, đi về phía cổng trường. Từ phía xa xa, anh đã thấy chiếc Jeep Wrangler màu đen kia đang đỗ ở ven đường.

Cửa xe vừa mở, một cặp chân dài đã sải bước ra. Cung Ứng Huyền diện áo hoodie cùng quần bò, tóc mái buông lơi lòa xòa trên trán, phong cách ăn mặc lẫn gương mặt uể oải này làm giảm vẻ nghiêm túc và lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày của hắn, thoạt nhìn cứ như sinh viên đại học đang đi lại trong khuôn viên trường.

Sự xuất hiện của hắn liên tiếp thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Trong lòng Nhậm Diệc không khỏi đắc ý, cực phẩm mỹ nam thế này vậy mà là người của ông đây đó.

“Chờ lâu chưa?” Nhậm Diệc đi tới bên cạnh hắn, vươn tay lên sờ trán hắn, “Hình như không sốt nữa.”

“Không sốt, không sao nữa rồi.” Cung Ứng Huyền cảnh giác ngó nghiêng, “Bạn học nữ kia của anh đâu, lần này không đi theo anh nữa à?”

Nhậm Diệc cười mắng: “Bình giấm nhỏ này, người ta hễ tìm anh là có việc, chứ có hẳn là có hứng thú với anh đâu.”

“Anh ngốc thật hay giả ngốc đấy, chuyện gì cũng hỏi anh bằng được, anh là Baidu chắc?” Cung Ứng Huyền giục anh, “Lên xe mau lên.”

“Chào anh ạ.” Một giọng nói rụt rè vang lên từ phía sau.

Nhậm Diệc vừa quay đầu lại nhìn thì là một cô bé nom còn ở độ tuổi học sinh.

Cung Ứng Huyền nheo mắt lại.

Cô bé vô cùng căng thẳng: “Anh là Nhậm… Nhậm… Nhậm…”

Nhậm Diệc nhếch miệng cười: “Đương nhiên là người* rồi, chẳng lẽ là cún hả?”

(*Nhậm đọc là “rén”, đồng âm với chữ “nhân” – người)

Cô bé cười hì hì, cũng may mà đã đánh tan sự bối rối: “Anh là… Nhậm Diệc, đội trưởng Nhậm phải không?”

“Tôi đây, em tìm tôi có việc gì vậy?”

Cung Ứng Huyền dửng dưng vươn tay lần lên eo Nhậm Diệc, lại bị anh vỗ bỏ.

“Em là… người nhà của nạn nhân vụ cháy khu căn hộ Thanh Niên mùa thu năm ngoái, lúc đó là anh cứu cha em ra, chẳng biết liệu anh còn nhớ không?”

“Nhớ chứ nhớ chứ, cha em có khỏe không?” Nhậm Diệc hỏi câu này có phần gian nan, anh nhớ cha cô bé đã bị bỏng nặng nhiều chỗ, vẫn còn sống đã là phúc đức lắm rồi, không thể mong cầu gì hơn.

Vậy mà cô bé vẫn cười với vẻ thông suốt khi đã sống sót sau tai nạn: “Ông ấy đã được hoàn thành hai lần cấy da, bây giờ đã có thể tự đi vệ sinh rồi.”

“Vậy tốt quá, đây là tiến bộ lớn lắm đó. Còn em thì sao? Em học ở đây à?”

“Vâng, năm nay em mới thi đỗ, còn phải phiền đến anh nhiều.”

“Tôi ư?”

“Em nộp đơn xin tài trợ từ quỹ Nhậm Hướng Vinh, tiền thuốc men của cha lẫn học phí của em đều đã được chi trả rồi.” Vành mắt cô bé ửng đỏ, “Đội trưởng Nhậm, thật sự cảm ơn anh, anh đã cứu cả nhà chúng em.”

Đáy lòng Nhậm Diệc ấm áp: “Tôi cũng quả là mừng thay cho em, nhưng em không cần cảm ơn tôi đâu, thật ra…” Anh nhìn sang Cung Ứng Huyền thì lại thấy hắn lắc đầu, vốn dĩ hắn vẫn không thích có giao lưu lẫn tiếp xúc với người lạ, “Giúp đỡ người khác là việc cha tôi luôn muốn làm suốt cuộc đời mình.”

“Em cảm ơn anh, cũng cảm ơn cả cha anh nữa.” Vẻ mặt cô bé toát lên vẻ cảm kích rõ rệt.

Trên đường về nhà, Nhậm Diệc mân mê một chiếc bùa bình an, đó là thứ ban nãy cô bé kia tặng anh.

Cung Ứng Huyền liếc mắt nhìn: “Anh cũng không định đeo đấy chứ?”

“Sao thế?”

“Không cho đeo những thứ người khác đưa anh.” Cung Ứng Huyền chỉ sang gương xe, “Treo ở đây đi.”

“Em đó.” Nhậm Diệc vươn tay treo lên, “Giống hệt trẻ con.”

“Anh vốn thu hút trẻ con mà.” Cung Ứng Huyền nhỏ giọng thầm thì.

“Gì cơ?”

“Chúng ta tới siêu thị mua đồ tươi đi, hôm nay em muốn ăn thanh đạm một chút, canh nấm chẳng hạn.”

“Nghe em hết.” Nhậm Diệc cười cong môi, “Ứng Huyền, cảm ơn em.”

“Hả?”

“Chuyện quỹ ấy, cha anh trên trời có biết thì ắt hẳn cũng sẽ rất cao hứng. Lúc sinh thời, ông ấy đã cứu người, ra đi rồi vẫn có thể làm thế, biết bao người sẽ ghi nhớ tên ông, nhớ rằng ông tốt đẹp thế nào, đây là cách tưởng nhớ ổn thỏa nhất dành cho ông.”

“Đây cũng là chuyện duy nhất em có thể làm cho lão đội trưởng mà.”

Nhậm Diệc nháy mắt: “Ai bảo thế, em còn có thể đối xử tốt với con trai độc nhất của ông ấy nữa.”

Cung Ứng Huyền dừng xe lại, nghiêng người qua hôn anh một cái, dùng nụ hôn này để thay cho câu trả lời.

Cơm nước xong, Cung Ứng Huyền ngồi trước notebook để nghiên cứu vụ án.

Nhậm Diệc rửa chén xong thì lặng lẽ tới sau lưng Cung Ứng Huyền, nhét bàn tay lạnh cóng vào trong cổ áo hắn.

Cung Ứng Huyền giật mình một cái, liếc sang anh: “Ấm không?”

Nhậm Diệc nằm nhoài trên lưng hắn, ám muội liếm lên vành tai: “Không, muốn sờ thứ còn ấm hơn thế nữa cơ.”

“Em còn có việc đấy, anh đừng nghịch.” Giọng nói của Cung Ứng Huyền lập tức trầm hẳn mấy phần.

Nhậm Diệc cười nhạo hai tiếng: “Nghĩ gì thế? Ý anh là bụng cơ.”

Cung Ứng Huyền bắt lấy tay anh, cắn một cái.

Nhậm Diệc được đà ngồi lên đùi Cung Ứng Huyền, chặn notebook lại: “Ít nhìn một lúc đi, bệnh còn chưa khỏi mà không thể nghiêm túc nghỉ ngơi à?”

“Em thấy đỡ hơn rồi.” Cung Ứng Huyền ôm lấy eo Nhậm Diệc, ánh mắt nhìn anh đong đầy thâm tình.

“Phải rồi, rốt cuộc thứ sáu có việc gì quan trọng thế?”

“Em muốn đưa anh tới một nơi, gặp vài người.”

“Ai vậy?”

“Cha mẹ và chị gái em.”

Nhậm Diệc hơi ngây ngẩn, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

“Thứ sáu là ngày giỗ của bọn họ, đáng lẽ ra của chị em là sau đó mấy ngày, chẳng qua… em luôn thờ cúng cùng nhau.”

Nhậm Diệc nâng mặt Cung Ứng Huyền lên, dịu dàng hôn hắn: “Được, anh đi với em.”

“Bây giờ em đã không còn mơ thấy bọn họ nữa rồi.” Cung Ứng Huyền khẽ thở dài, “Có lẽ cuối cùng bọn họ cũng đã nhắm mắt xuôi tay, yên giấc ngàn thu.”

“Bọn họ biết giờ đây em đang sống rất tốt thì sẽ yên tâm thôi.”

“Có anh ở đây, đương nhiên là yên tâm rồi.” Cung Ứng Huyền siết chặt vòng tay, “Muốn ngày ngày đều giấu anh trong túi quá, bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu cũng có thể nhìn thấy anh.”

Nhậm Diệc khẽ cười, xoa lên túi áo trước ngực của hắn một cái: “Túi nào? Là cái này, hay là…” Tay anh lại dịch xuống quần, “Cái này?”

Cung Ứng Huyền giả bộ tức giận nhìn Nhậm Diệc, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, ôm Nhậm Diệc, đè lên bàn làm việc…

Sáng sớm, bầu trời xanh mịt mù mang theo từng giọt mưa nho nhỏ tí tách rơi xuống, khoảng không gian trong nghĩa trang hơi se lạnh. Hai người chầm chậm bước trên con đường lát đá cổ kính, sóng vai đi dưới tán ô đen, để mặc mưa thấm ướt vai mà cũng không mảy may để ý.

Tới trước một khu mộ gia đình, Cung Ứng Huyền dừng bước. Hắn chậm rãi ngồi xuống, cầm bó hoa bách hợp màu trắng đặt trước bia mộ, nhìn những dòng chữ đã phai nhòa trên đó. Đôi mắt hắn ảm đạm và trầm lắng, thật giống như bên trong cũng đang lặng lẽ đổ mưa.

Nhậm Diệc nhẹ nhàng nắm lấy tay Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền mở lời: “Cha, mẹ, chị, con đến thăm mọi người đây. Hôm nay con dẫn một người theo, anh ấy tên Nhậm Diệc, là bạn trai, là người yêu của con, là người quan trọng nhất với con trên đời này.”

Nhậm Diệc cảm giác được sức mạnh từ cái nắm tay đáp lại từ Cung Ứng Huyền, nắm chặt tới mức tay anh có chút đau, nhưng cũng lại khiến anh an tâm vô cùng.

“Anh ấy là một người cực kỳ tốt, là người tốt nhất trên thế giới, sau này sẽ có anh ấy chăm sóc con, mọi người không cần lo lắng nữa.”

Nhậm Diệc nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, tưởng tượng nếu tất cả bi kịch đều chưa từng phát sinh, Cung Ứng Huyền được trưởng thành một cách rất đỗi bình thường dưới tình yêu thương và sự che chở từ người nhà, có lẽ hắn sẽ trở thành một người đầy tươi sáng và vui vẻ. Lồng ngực anh có chút trĩu nặng, thấp giọng nói: “Chú, dì, chị, mọi người có thể giao Ứng Huyền cho con, con sẽ đối xử tốt với em ấy cả đời.”

Cung Ứng Huyền cứ chốc chốc lại tâm sự rất nhiều chuyện liên quan tới đời sống, công việc, rồi tới bạn bè và người thân, cứ như đang tán gẫu với người nhà, chỉ tiếc rằng hắn vĩnh viễn sẽ không nhận được hồi âm.

Cuối cùng, Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, ôn nhu nói: “Em có thứ này muốn tặng anh.”

“Là gì vậy?”

Hắn rút một chiếc hộp gấm đen nho nhỏ từ trong túi ra.

Nhịp tim Nhậm Diệc đột ngột tăng nhanh.

Cung Ứng Huyền mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim, ánh mắt của hắn lấp lánh, khẽ nói: “Em, em nghĩ, em vẫn chưa nghỉ phép vào kì nghỉ đông, chờ anh học tập xong xuôi, chúng ta có thể sang Mỹ, nơi đó người đồng tính có thể… kết hôn. Tuy có lẽ sẽ không có hiệu lực pháp lý trong nước, nhưng mà, sẽ, sẽ có giấy chứng nhận, sau đó…”

Nhậm Diệc nhịn sống mũi đang cay cay, bật cười nói: “Đây là em cầu hôn đó à? Làm gì có ai cầu hôn ở nghĩa trang chứ.”

Mặt Cung Ứng Huyền đỏ lên: “Cũng không tính là chính thức, chỉ là em… muốn cho người nhà mình chứng giám.”

Nhậm Diệc quơ quơ những ngón tay thon dài mảnh khảnh của mình: “Vậy đeo cho anh nhanh nào.”

Khóe miệng Cung Ứng Huyền không khỏi cong lên, hắn lấy nhẫn ra, đeo một cái vào ngón áp út của Nhậm Diệc. Nhậm Diệc cũng cầm cái khác lên, đeo vào cho Cung Ứng Huyền.

Nhậm Diệc nhìn chiếc nhẫn nho nhỏ đã bao bọc cả một đời mình, trịnh trọng đàng hoàng nói: “Ừm, vẫn sáng tạo như ‘Một lòng một dạ’ vậy.”

Cung Ứng Huyền xấu hổ nói: “Đừng tưởng em không biết anh đang chê cười em.”

“Anh không chê cười em, anh thích ‘Một lòng một dạ’ ấy, cũng thích cả cái này.” Nhậm Diệc đỡ lấy ót của Cung Ứng Huyền, đặt một nụ hôn trang trọng lên đó, “Anh nhận lời cầu hôn của em, chờ anh học xong, em tới kì nghỉ đông, chúng ta sang Mỹ kết hôn nhé.”

Cung Ứng Huyền nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn kia của Nhậm Diệc, mười ngón đan xen với anh, hắn cảm giác trên hàng mi còn đọng lại từng luồng hơi nước.

Cha, mẹ, chị, mọi người có nhìn thấy không? Bây giờ con đang rất hạnh phúc, hạnh phúc của con chính là người này.