Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước

Chương 5



Trên đường trở về Ngọc Lan cung, Thanh Hà gặp Nguyễn Vu Quân.

Có lẽ Thái hoàng thái hậu triệu kiến hắn để ban thưởng, bây giờ hắn đang rời khỏi hoàng cung.

Trong mắt bà, hắn đương nhiên có công lớn.

Chỉ có Lý Thanh Hà biết ẩn tình bên trong, nàng giận dữ không thôi.

Nhưng đáng hận thay, nàng lại yêu hắn.

Bởi vì yêu sâu sắc, nàng đã nhân nhượng hắn bao lần. Tuy nhiên chuyện vừa rồi đã khiến nàng phẫn nộ đỉnh điểm, tình yêu của nàng cũng bị giày vò khổ sở.

Nàng ước gì bản thân chưa từng gặp hắn.

Nguyễn Vu Quân vẫn thế, luôn khiêu khích sự kiên nhẫn của nàng.

Hắn gặp nàng, chỉ bình thản cúi đầu.

"Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Làm sao không quỳ? Hay ngay cả khanh phú quý không muốn, lại có tâm tư dám làm phản trẫm rồi?"

Giọng nàng lạnh nhạt. Nếu trước mặt nàng là kẻ khác, kẻ đó chỉ sợ đã bay đầu, làm gì có cơ hội nói chuyện với nàng.

Nguyễn Vu Quân cười nhạt giải thích.

"Vi thần có công lớn, thái hoàng thái hậu ban thưởng cho thẻ bài miễn quỳ của tiên đế."

Bấy giờ nàng mới để ý tấm thẻ miễn quỳ của tiên đế được hắn giắt ở thắt lưng.

Năm xưa, thái hoàng thái hậu mới vào cung chỉ là một cung phi nhỏ bé. Tiên đế sợ người thương ủy khuất nên có ban cho bà tấm thẻ miễn quỳ, để bà gặp phi tần địa vị cao hơn cũng không cần phải cúi đầu quỳ trước bọn họ.

Tấm thẻ quý giá như vậy, thái hoàng thái hậu lại ban cho Nguyễn Vu Quân, đủ thấy bà ưu ái hắn thế nào.



"Công lớn!!?"

Thanh Hà mỉa mai. Nụ cười bậc đế vương luôn xa cách khó đoán, Nguyễn Vu Quân thừa nhận, dù hắn khôn khéo khó lường nhưng vẫn đôi khi vẫn không thể nhìn ra tâm tư của nàng.

"Khanh có biết vì sao, trẫm trọng thưởng cho những ai có công chinh phạt Tây Quốc, còn khanh thì chỉ có mấy lời nói sáo rỗng không?"

Nguyễn Vu Quân không sợ chết mà đáp lại.

"Thần hiểu bệ hạ biết, lòng thần chỉ muốn cùng bệ hạ phân ưu, không màng đến vinh hoa phú quý."

"Hahaha, khanh còn dám mở miệng nói vậy?"

Lý Thanh Hà cảm thấy lồng ngực phập phồng, nơi ngực trái đau muốn chết.

"Khanh bày trò gì, còn muốn qua mắt trẫm? Tây Quốc nhỏ bé, dù ăn gan hùm cũng chẳng dám quẫy nhiễu Đại Việt. Là khanh dùng tiền bạc mua chuộc quan trấn thủ Tây Quốc ở biên cương, bảo hắn đem binh quấy nhiễu Đại Việt để có cớ khởi binh đánh Tây Quốc, mục đích cuối cùng để trẫm cưới công chúa Tây Quốc, trẫm nói phải không?"

Truyện được đăng tải duy nhất tại https://www.wattpad.com/user/aurelia_k3 Tất cả các trang khác đều là reup và bị thiếu sót, để đọc được bản đầy đủ (có beta) và được trải nghiệm tốt nhất, mong bạn hãy đọc tại trang chính chủ cũng như ủng hộ công sức của tác giả. (Sau khi các trang khác reup xong, mình sẽ xóa đoạn nhắc nhở này đi.)

Nếu bảo Thanh Hà gửi lời cầu hôn đến Tây Quốc, chắc chắn nàng sẽ không đồng ý.

Tuy nhiên nàng không ngờ Nguyễn Vu Quân lại nghĩ ra kế hoạch điên rồ đến thế.

Ánh mắt Lý Thanh Hà dai dẳng sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Vu Quân.

Hắn thản nhiên nghênh đón cái nhìn của nàng, chậm rãi bật cười.

"Thì ra bệ hạ đã biết."

Trước mặt hắn, nàng vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân.

Có trời mới thấu từ sau khi nhận được lá thư của ám vệ hồi âm về lý do vô cớ Tây Quốc quẫy nhiễu Đại Việt, nàng đã tức giận thế nào.

Bao sinh mạng ngã xuống vì cuộc chiến vô cớ này, Nguyễn Vu Quân hắn nhẫn tâm vậy ư?

Nàng công chúa tuổi đời còn quá trẻ, xinh đẹp như hoa lại phải sang xứ người.

"Còn số tiền lớn mua chuộc tên quan khốn khiếp của Tây Quốc, khanh lấy ở đâu?"

"Là của Thái hoàng thái hậu ban thưởng cho thần. Lúc bí mật nhờ thần tìm cách để bệ hạ gần nữ nhân, thái hoàng thái hậu đã thưởng cho thần rất nhiều đồ quý giá."

Nguyễn Vu Quân không ngần ngại nói ra chân tướng.

Một người bình tĩnh thản nhiên như dòng nước lặng, một người lại giận dữ như muốn nghiền nát tất cả.

Lý Thanh Hà giận tới mức siết chặt bàn tay, không để ý vết thương của nàng. Máu rỉ ra nhỏ xuống nền đất.

Nàng cười đến tang thương.

"Trẫm quên mất, biết sự thật thì sao, trẫm làm gì được khanh chứ? Cho dù chân tướng phơi bày, chưa nói đến bản lĩnh của khanh, khanh cũng sẽ được thái hoàng thái hậu ra sức bảo vệ, bởi vì, khanh lập công lớn cơ mà."



Lần này Nguyễn Vu Quân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay bị thương của nàng.

"Một ngày nào đó, đến khi trẫm hoàn toàn nắm được trọng quyền, nếu ngươi còn phạm trọng tội, trẫm nhất định sẽ không nương tay với ngươi."

Trẫm hối hận rồi...hối hận...vì đã từng ưu ái ngươi, nhân nhượng ngươi...

Dứt lời, đế vương lạnh lùng rời đi.

Tuy ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng Nguyễn Vu Quân thầm chấn động.

Tiểu đệ ngây thơ ngày nào của hắn, dường như đã bắt đầu thay đổi...

Hắn từng nghĩ hai người bọn họ là tri kỷ tri âm, chẳng ngờ vật đổi sao dời...Thời gian trôi đi, hai người bọn họ lại là nghiệt duyên tương khắc.

Nhìn theo bóng lưng đau thương của Thanh Hà, hắn tự hỏi bản thân đã sai rồi ư? Hắn bỗng nhớ đến đôi tay rướm máu của nàng, chẳng hiểu sao nơi ngực trái bỗng nhói đau.

Bàn tay ấy rất thanh tú, nếu bị thương, người ngoài nhìn vào còn thấy xót, huống chi là người trong cuộc?

Đã từng có ngày tháng nào đó, mỗi khi Lý Thanh Hà vô ý bị thương, hắn luôn là người lo lắng và băng bó cho nàng.

Bây giờ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tổn thương.

Ngày tháng hắn gặp hoàng đế bệ hạ còn là thái tử cải trang vi hành, đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời hắn.

Hắn đã từng coi nàng là tri kỉ.

"Ước nguyện của ta là tiêu dao khoái hoạt, phiêu bạt bốn phương, ngắm nhìn hết vẻ đẹp của giang sơn xứ sở."

Lúc ấy nàng còn cười trả lời.

"Đại Việt có rừng vàng biển bạc đất phì nhiêu, phong cảnh nên thơ trữ tình. Vì vậy, đệ cũng từng ước được chu du khắp nơi, trổ hết tài thi họa mà phác lại toàn bộ cảnh đẹp của quê hương đất nước."

Đó là đêm hai người họ cùng nhau uống rượu tri âm.

Còn nhớ lúc đó ánh trăng rải khắp nhân gian, gió mang theo mùi hương cỏ dại.

Đến khi uống đến mức thần trí mơ hồ, Lý Thanh Hà bèn nói.

"Lúc trước, huynh có khen một vũ cơ múa Vũ Phượng Ca rất đẹp, nay đệ múa cho y xem. Nói cho huynh biết, đệ múa đẹp hơn nàng ta gấp vạn lần."

Nguyễn Vu Quân khẽ kinh ngạc. Hắn trêu hoa cợt nguyệt khắp nơi, hoa đào rải vô số kể, làm gì nhớ bản thân đã từng khen ai múa Vũ Phượng Ca, nhưng Lý Thanh Hà lại nhớ rõ đến thế.

Hắn chỉ cười nhạt, dịu dàng nói.

"Đệ say rồi."

Vũ Phượng Ca là điệu múa chỉ dành cho nữ nhân, tiểu đệ ngây thơ của hắn là nam nhân, làm sao múa được?



Lý Thanh Hà hồi tưởng lúc đó nàng ghen tị đỏ mắt với vũ cơ kia, nàng cố chấp nói.

"Đệ chưa say...đệ...đệ nhất định phải múa Vũ Phượng Ca cho huynh."

Ánh mắt Nguyễn Vu Quân tràn đầy sủng ái cưng chiều mà hắn không biết.

"Được rồi được rồi, theo ý đệ. Vậy đệ cứ múa đi, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta."

Lý Thanh Hà nở nụ cười xinh đẹp đến kinh tâm động phách, nàng nói với hắn một câu khiến hắn suốt đời không quên.

"Ngoại trừ phụ mẫu, ta chỉ múa khúc này chỉ dành cho huynh."

Vũ Phượng Ca dường như là trời sinh dành cho nữ nhân, là vũ khúc mà tiên hoàng hậu sáng tác lưu truyền trong dân gian nhưng khó múa vô cùng, tương truyền chỉ có tiên hoàng hậu mới lột tả hết vẻ đẹp của Vũ Phượng Ca.

Nay tiên hoàng hậu mất, chỉ còn giai thoại để lại. Dù bao người thử múa Vũ Phượng Ca, nhưng đều không lột tả được vẻ đẹp tuyệt diệu của nó.

Đêm ấy, Lý Thanh Hà đã làm Nguyễn Vu Quân chấn động.

Hắn nhìn Lý Thanh Hà múa Vũ Phượng Ca, cảm thấy câu nói Vũ Phượng Ca trời sinh dành cho nữ nhân là sai rồi.

Dưới ánh trăng, Lý Thanh Hà múa Vũ Phượng Ca uyển chuyển phong tình yêu dị, tản mạn quyến rũ làm say lòng người. Dường như đất trời chao đảo, cảnh vật mờ dần, chỉ còn lại cô nương nữ cải nam trang múa đến kinh tâm động phách.

Nguyễn Vu Quân bị nàng làm cho ngơ ngẩn, hắn như bị thôi miên. Đến khi nàng múa xong, hắn vẫn còn chìm đắm vào điệu múa của nàng.

Hắn từng khát vọng, cả đời được phiêu lưu thiên hạ cùng nàng, thưởng thức Vũ Phượng Ca nàng múa, vậy là đủ rồi.

Cuối cùng, tất cả chỉ dừng lại trong hồi ức.

Nàng và hắn, vĩnh viễn không thể trở về như trước kia.

Điều làm nên vẻ đẹp tuyệt vời của Vũ Phượng Ca là đôi tay điêu luyện. Nếu đôi tay bị phế, Vũ Phượng Ca không thể múa được nữa.

Hồi ức tái hiện chợt biến tan, bây giờ không biết cảm xúc của hắn là đau lòng cho nàng, hay lo lắng một ngày nào đó, Vũ Phượng Ca không thể tuyệt thế vô song như kí ức lạc trong sương mù kia?