Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước

Chương 7



Dường như cả hoàng cung đang xôn xao vì chuyện đêm qua.

Khuya đến, công chúa đau lòng cho hoàng đế mà mang canh nóng cho ngài, lúc nàng trở về Ngọc Mai cung, nàng còn khoác áo bào của hoàng đế.

Hoàng đế và công chúa chưa chính thức thành hôn, Người đã cưng sủng công chúa như vậy, đủ thấy Người coi trọng công chúa đến mức nào.

Hơn nữa, hoàng đế còn chưa có bất kì thê thiếp hay phi tần, sau này công chúa sẽ độc sủng hậu cung.

Tin này chẳng mấy chốc tới tai Thái hoàng thái hậu, bà rất hài lòng. Quả nhiên Nguyễn Vu Quân không phụ sự kì vọng của bà, đứa cháu độc tông nối dõi hương hỏa duy nhất cuối cùng cũng biết để ý đến nữ nhân.

Về phản ứng của Nguyễn Vu Quân khi nghe tin này, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt một lúc lâu.

Trời còn chưa sáng hẳn, Trần Lê Nhật Phong nhận được tin báo từ thuộc hạ, chàng khẽ nhíu mày, thở dài một hơi.

Bây giờ, chàng thực sự muốn gặp chủ nhân của Ngọc Lan kia, hỏi nàng một câu.

"Nàng cần gì phải cưỡng ép bản thân mình như thế?"

Nhưng chàng biết, nếu như càng tỏ ra thương hại nàng, nàng sẽ càng khó chịu.

"Hà nhi..."

Chàng khẽ gọi cái tên cất giấu sâu thẳm trong ngực.

Đây là lần thứ hai, chàng gọi cái tên này.

Còn về lần đầu tiên?

Đó là khi Lý Thanh Hà đăng cơ ngôi hoàng đế.

Có những chuyện càng đi xa, càng không thể vãn hồi.

Lý Y Vân đứng gác trước cửa cung Ngọc Lan, lặng lẽ nhìn mặt trời mọc.

Một ngày mới khởi đầu với đầy sự tươi đẹp và tốt lành.

Mà cớ sao, hắn thấy đáy lòng mình nặng trĩu.



Hôm nay, hoàng đế Lý Thanh Hà đã ra lệnh bắt đầu chuẩn bị lễ thành hôn của bản thân và công chúa.

Thanh Hà còn tự tay viết thiệp mời, sai người gửi đến Tây Quốc. Sứ giả chưa kịp đi, nàng đã nhận được tin dữ.

Vua Tây Quốc do tuổi già sức yếu, lại quá thương xót con gái, ông đã qua đời. Những dòng thư hồi âm của Nguyệt Nga cũng chẳng làm ông dịu đi nỗi đau tê tái.

Theo tục lệ của Tây Quốc, Nguyệt Nga phải về cố hương chịu tang ba năm.

Lý Thanh Hà bỏ cả một buổi thiết triều. Nàng bất chợt đến Ngọc Mai cung khiến các cung nữ và thái giám ở Ngọc Mai cung không kịp chuẩn bị, ai nấy giật mình hành lễ.

"Tham kiến bệ hạ."

"Tham kiến bệ hạ."

Truyện được đăng tải duy nhất tại https://www.wattpad.com/user/aurelia_k3 Tất cả các trang khác đều là reup và bị thiếu sót, để đọc được bản đầy đủ (có beta) và được trải nghiệm tốt nhất, mong bạn hãy đọc tại trang chính chủ cũng như ủng hộ công sức của tác giả. (Sau khi các trang khác reup xong, mình sẽ xóa đoạn nhắc nhở này đi.)

Có tiếng khóc tang thương văng vẳng vang vọng.

"May quá, bệ hạ đến rồi."

Một cung nữ thân cận với Nguyệt Nga cất tiếng, nàng khẩn thiết van xin Thanh Hà.

"Xin bệ hạ hãy khuyên nhủ công chúa giúp thần, hiện giờ công chúa đã đóng cửa phòng, ai nói gì cũng không chịu ra."

Lý Thanh Hà gật đầu, nàng đứng trước cửa phòng gấp gáp hỏi.

"Nguyệt Nga, có thể mở cửa cho trẫm được không? Trẫm muốn gặp nàng."

Quả nhiên biết người bên ngoài là Thanh Hà, Nguyệt Nga đứng lên mở cửa.

Mắt Nguyệt Nga còn chưa ráo nước. Nguyệt Nga quên cả nghi lễ, nàng định lấy tay áo lau đi nước mắt thì Lý Thanh Hà đã nhanh tay hơn nàng.

Bản thân đang mặc long bào, nhưng Lý Thanh Hà không quan tâm, nàng lấy tay áo dịu dàng lau đi gương mặt đẫm nước của công chúa.

Thanh Hà ôm lấy công chúa, nàng khản giọng nói.

"Trẫm xin lỗi, là lỗi của trẫm, đã khiến nàng chịu tổn thương."

Nguyệt Nga chỉ nức nở khóc.

Từng lời từng lời của đế vương chân thành vang lên trong căn phòng u ám.

"Trước khi nàng đến đây, cha nàng đã nhắn nhủ trẫm đủ điều. Trẫm đã hứa sẽ không để nàng chịu tổn thương, nhưng trẫm lại chẳng hoàn thành được lời hứa ấy..."

"Nàng biết không, giờ đây, đến tư cách xin lỗi nàng, trẫm cũng cảm thấy không xứng."

"Nơi đây không thích hợp với nàng, hãy đến nơi mà nàng thuộc về."

"Nàng có thể trở về Tây Quốc ngay lập tức để chịu tang cha. Trẫm trả tự do cho nàng. Ba năm sau, nàng không cần đến Đại Việt nữa. Nếu gặp được người yêu nàng thật lòng, hãy cưới người ấy đi, trẫm làm chủ cho nàng. Dù thế nào, trẫm sẽ không trách phạt Tây Quốc, trẫm hứa sẽ giữ mối hòa hảo của Tây Quốc và Đại Việt."

"Từ tận đáy lòng, trẫm hi vọng, nàng thực sự tìm thấy hạnh phúc đời mình."

Ba năm sau, năng lực của Thanh Hà đủ lớn, dù Nguyệt Nga có quyết định không trở về Đại Việt, nàng vẫn có thể che chở được Nguyệt Nga.



Lý Thanh Hà nói rất nhiều, vừa nói, vừa vỗ về an ủi nàng công chúa đang khóc trong ngực.

Thời gian dường như ngừng trôi.

Chẳng biết qua bao lâu, Nguyệt Nga thôi khóc.

Khi mới nghe tin cha mất, nàng đau khổ tột cùng.

Nàng muốn ngay lập tức trở về Tây Quốc chịu tang cha, nhưng đáy lòng nàng lại xuất hiện tia luyến tiếc.

Gần một tháng nữa thôi, nàng sẽ thành thân với người nàng thầm mến.

Tại sao chuyện đau thương lại xuất hiện ngay lúc này?

Ban đầu đến Đại Việt, nàng chỉ có nỗi nhớ nhà và nhớ cha da diết. Bây giờ, nàng còn luyến tiếc thêm một người.

Vị đế vương trước mặt luôn đối xử với nàng dịu dàng và ôn nhu.

Lý Thanh Hà quá tốt, tốt đến mức khiến trái tim nàng không ngừng rung động.

Thanh Hà nói sẽ cho nàng tự do, nàng có thể lấy người mình thích, Thanh Hà sẽ làm chủ cho nàng. Tim nàng khẽ nhói. Đau đớn làm sao, Thanh Hà không yêu nàng.

Có lẽ để nàng tìm một nam nhân yêu nàng và nàng yêu nam nhân ấy, cũng thật khó biết bao.

Thời gian bọn họ gặp nhau ngắn ngủi, trớ trêu thay, nàng lại yêu Thanh Hà mất rồi.

Phải làm thế nào, nàng mới có thể quên được Thanh Hà đây?

Nàng nghẹn ngào hỏi.

"Bệ hạ, chiều nay, thần nữ có thể trở về Tây Quốc không?"

"Được, tất cả đều theo ý của nàng."

Thanh Hà đưa cho nàng một thánh chỉ.

"Đây là bút tích cũng như được ấn dấu ngọc tỷ của Đại Việt, minh chứng cho lời nói của trẫm. Trẫm đã viết thứ này từ đêm hôm trước, hôm nay trẫm đưa cho nàng để làm tin."

"Bệ hạ không sợ thần nữ sẽ lợi dụng thánh chỉ này làm khó bệ hạ ư?"

Thanh Hà dịu dàng nói.

"Trẫm tin tưởng nàng. Một công chúa tình nguyện đến Đại Việt thành hôn đổi lấy bình yên cho quê hương, công chúa ấy chắc chắn có một trái tim lương thiện."

Nguyệt Nga run rẩy cầm lấy thánh chỉ của Thanh Hà, nước mắt tưởng cạn lại trào ra như mưa.

"Từ tận đáy lòng, thần nữ vô cùng biết ơn bệ hạ."

Chiều nay, Đinh Nguyệt Nga khởi hành về Tây Quốc.

Lý Thanh Hà đã ra lệnh để Lý Y Vân đi theo bảo vệ Nguyệt Nga.

Nàng đưa cho Y Vân một lọ máu cùng một số giải dược.



"Y Vân, hi vọng ngươi hãy bảo vệ Nguyệt Nga thật tốt. Giao nhiệm vụ bảo vệ Nguyệt Nga cho ai, trẫm cũng không an tâm, chỉ còn biết nhờ cậy ở ngươi."

Lý Y Vân nhìn Lý Thanh Hà một lúc lâu, như muốn ghi nhớ kĩ gương mặt của nàng trước khi đi xa.

"Bệ hạ yên tâm, thần sẽ dốc toàn lực bảo vệ công chúa."

Buổi chiều Nguyệt Nga trở về Tây Quốc là một buổi chiều ảm đạm.

Thanh Hà đến tiễn nàng, còn gửi theo rất nhiều đồ quý giá. Ngoài Lý Y Vân, Thanh Hà còn cử theo một đoàn quân tinh nhuệ hộ tống nàng.

Từng hành động của Thanh Hà cho thấy nàng cực kì coi trọng Nguyệt Nga.

Cuộc chia tay diễn ra trong lưu luyến, Lý Thanh Hà dịu dàng an ủi, dặn dò Nguyệt Nga rất nhiều. Nàng công chúa nhu thuận gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cảm xúc đau thương phức tạp.

Đến khi xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, Nguyệt Nga do dự đấu tranh, nàng thầm hạ quyết tâm, đột ngột nhảy xuống, dọa người phu xe một phen sợ hãi.

"Công chúa cẩn thận."

Mái tóc dài đỏ rực của Nguyệt Nga tung bay trong gió. Tà váy của nàng khẽ lay động.

Trong một khoảnh khắc, nàng tựa như tiên nữ giáng trần.

Nguyệt Nga mặc kệ ánh mắt của bao người, nàng chạy tới ôm lấy Thanh Hà, khiến Thanh Hà bất ngờ và bối rối.

Nàng dịu dàng thì thầm.

"Bệ hạ, cầu xin ngài đừng quên ta. Ta nhất định còn quay trở lại."

Dứt lời, Nguyệt Nga xoay người, leo lên xe ngựa. Nàng không có can đảm nhìn biểu cảm của Thanh Hà.

Thanh Hà nhìn theo xe ngựa của Nguyệt Nga cho đến khi khuất bóng.

Nguyệt Nga, bảo trọng. Hãy sống cuộc đời thật hạnh phúc.

Trẫm có thể che chở nàng, nhưng bên cạnh trẫm chỉ có lồng giam, ngột ngạt và đau thương...

Vì vậy, đừng quay trở lại.