Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 36: Họa bì (thượng)



Hàn Uyển Ngữ, chính là khuê danh của Hàn Quý phi chủ trì yến hội hôm nay.

Hàn Quý phi đang cùng muội muội Hàn Nhị phu nhân của mình nói chuyện phiếm, bỗng nhiên rùng mình, một luồng khí lạnh không hiểu từ đâu luồn qua sống lưng.

Hàn Nhị phu nhân dường như cũng phát hiện, bà ta bỗng ngẩng đầu, liền thấy một bóng người màu vàng nhạt chầm chậm đi đến, dáng người lả lướt, giống một đóa hoa huệ xinh đẹp hiếm thấy, khiến mọi người thầm ghé mắt.

“Mạt tiểu thư.” Có phu nhân, tiểu thư không phải hào môn thế gia muốn trèo cành cao đi tới bắt chuyện làm quen.

Tây Lương Mạt đặc biệt có lễ chào hỏi mọi người, ánh mắt xuyên qua đám người đối diện với ánh mắt khiếp sợ kinh ngạc của Hàn Nhị phu nhân.

Nàng mỉm cười nhún gối hành lễ với Hàn Nhị phu nhân rồi mới ngồi xuống.

Tất cả mọi người thầm khen vị tiểu thư này quả thật rất dịu dàng, lễ tiết chu đáo.

Hàn Nhị phu nhân cùng Hàn Quý phi liếc nhìn nhau, hai tỷ muội đều nhìn thấy vẻ khó tin trong mắt đối phương, Hàn Nhị phu nhân không thấy Tử Mi, trong lòng càng thêm một phần bất an.

Tây Lương Tiên ngồi bên cạnh mẫu thân, nhìn Tây Lương Mạt ung dung chậm rãi đi đến, trong lòng nàng ta như phát hiện gì đó, không khỏi khe khẽ than một tiếng.

Lúc này, một thái giám vội vã lại đây, nói thầm bên tai Hàn Nhị phu nhân.

Sắc mặt Hàn Nhị phu nhân hoàn toàn thay đổi, ánh mắt như lưỡi câu sắc bén bắn về phía Tây Lương Mạt, lại thấy nàng thản nhiên cười, nâng chén kính chúc mình, người ngoài chỉ thấy nàng cung kính hiếu thuận, duy có bà ta là nhìn ra vẻ kinh miệt cùng khiêu khích trong nụ cười cung kính của Tây Lương Mạt, khiến bà ta tức giận đến mức trong lòng dâng lên một ngọn lửa phẫn nộ bức bách, bà ta nắm chặt chén ngọc trong tay, gần như muốn bóp nát cái chén kia.

Tây Lương Tiên ngồi bên cũng thấy nụ cười gai mắt của Tây Lương mạt, không cần nghe thái giám nói gì nàng ta cũng biết lần ra tay này lại thất bại.

Tây Lương Tiên rót một ly rượu mơ trong vắt đưa cho Hàn Nhị phu nhân, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân, đừng khó chịu, Tử Mi tận trung vì mẫu thân là phúc của nàng ta.”

Hàn Nhị phu nhân nhận lấy ly rượu, ánh mắt lạnh như băng, bà ta uống cạn ly rượu giống như đang uống máu Tây Lương Mạt.

Tử Mi là tâm phúc của bà ta, thông minh nhanh nhạy, cung nhân nói nàng ta không cẩn thận trượt chân ở hành lang, ngã xuống núi đá gãy cổ.

Nếu nói không phải thủ đoạn của Tây Lương Mạt, đánh chết bà ta cũng không tin, nha đầu này rốt cuộc làm thế nào tìm được đường sống.

Chỉ không biết bí mật kia…

Tây Lương Tiên có chút lo lắng nhìn mẫu thân một cái, Tử Mi đã chết thì thôi, nhưng nếu bị người kia hoài nghi chỉ sợ mất cả chì lẫn chài.

Lúc này, chợt nghe có tiếng hoạn quan sắc nhọn vang lên.

“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm, Đại Trưởng Công Chúa giá đáo.”

Loan giá tới, mọi người vội vàng đứng dậy, cúi người quỳ lạy, Tây Lương Mạt cũng quỳ xuống theo.

“Bình thân.” Giọng nói vang vang trầm bổng cất lên lần thứ hai.

Mọi người lạy ba cái mới đứng lên, Tây Lương Mạt thầm đánh giá ba người thân phận tôn quý nhất thiên hạ ở phía trên.

Hoàng Đế toàn thân vàng hoàng kim nhìn không coi là già, là một nam tử trung niên cao gầy quắc thước, tuy không phải đại thúc tuấn tú lạnh lùng như người cha cặn bã từ trên trời rơi xuống kia của nàng nhưng cũng có phong độ trí thức, nhã nhặn tuấn tú, chỉ tiếc lúc này trên mắt có quầng thâm rất sâu khiến ông ta nhìn có vẻ mệt mỏi ảm đạm, đôi mắt nhỏ dài lại như rất có tinh thần.

Bề ngoài tuy không có vẻ ngu ngốc lẩm cẩm nhưng đại khái hằng năm ăn quá nhiều thạch tán luyện đan gì đó nên mới nuông chiều loại người yêu nghiệt như Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt âm thầm bình luận.

Hoàng Hậu là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, mặc bộ cung trang màu đỏ thêu đoàn phượng cửu vĩ, đỉnh đầu là mũ ngọc đan dương hướng phượng, hình thức phiền phức hoa mỹ, trang nhã khí độ thì có nhưng hợp với thần sắc hơi tái nhợt đờ đẫn của bà ta khiến mũ ngọc có vẻ nặng nề trói buộc.

Nghe nói Hoàng Đế đã lâu chưa tới cung điện của bà ta, dù theo quy củ tổ tông, mùng một mười lăm cũng tới thăm nhưng không ở lại qua đêm.

Còn Đại Trưởng Công Chúa không nói một lời ngồi bên còn lại của Hoàng Hậu, nàng ta mang một chiếc khăn che mặt tơ vàng điểm hạt châu, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp như hàm chứa băng tuyết, trên đầu kết búi tóc phi thiên cao cao, chỉ cắm một cây trâm phượng hoàng phỉ thúy bát vĩ, trên người mặc bộ cẩm bào trắng thuần khiết thêu hoa mẫu đơn xanh khiến toàn thân nàng ta có vẻ cao quý giá lạnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Sau khi gọi mọi người đứng dậy, Hoàng Đế ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hậu, xa xa nhìn lại coi như xứng đôi, có điều vị Quý phi tươi đẹp rực rỡ bên tay trái lại rõ ràng hợp ý Hoàng Đế hơn, thường xuyên vươn người qua nói nói cười cười, Hoàng Đế cũng nhàn nhạt đáp lời, thỉnh thoảng cười.

Hoàng Hậu chỉ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Quý phi lại hiện lên chút sắc nhọn lạnh giá.

Xem ra, tranh đấu giữa Hoàng Hậu và Quý phi quả nhiên kịch liệt tới tận ngoài mặt như đồn thổi.

Tây Lương Mạt khẽ nhếch khóe môi, thản nhiên lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ.

Tiếp theo đơn giản là các loại trò chơi thi đấu mà Hoàng Hậu sắp xếp, mệnh các công tử, tiểu thư thể hiện thi, từ, ca, phú, vũ.

Mẹ con Hàn Nhị phu nhân không làm khó dễ như nàng tưởng tượng, ví dụ như bảo nàng ngâm thơ, đối nghịch, hiến vũ gì đấy.

Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, Hàn Nhị phu nhân biết chắc nàng không biết bất cứ cái gì, khiến nàng đứng ra bêu xấu chẳng phải càng tỏ vẻ mẹ cả là bà ta không có cách dạy dỗ hay sao.

Trước khi tuyển tú, người thông minh như Hàn thị sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn hại người hại mình như vậy.

Nữ tử tỷ thí hừng hực khí thế, tiểu thư các nhà đều dùng hết sức chiếm được tiếng khen cùng sự chú ý của đám quý tộc, có phu nhân muốn đưa con gái vào cuộc tuyển tú ba năm một lần trong lòng vội vã, đều lén phá đám hoặc cố gắng giúp nữ nhi lọt vào mắt Hoàng Đế.

Cuộc so đấu năm nay kịch liệt dị thường.

Tỷ muội Tây Lương Tiên đã chuẩn bị từ sớm, Hàn thị dùng số tiền lớn mời danh sư, đương nhiên muốn hết sức giật giải đầu.

Tây Lương Đan thay một bộ cung trang nhuộm song sắc tím nhạt và hồng nhạt, mặt mày xinh đẹp cực kỳ diễm lệ, lả lướt bước ra, giống như hoa sơn trà sang quý tuyệt sắc đang nở rộ — yêu kiều, diễm lệ không gì sánh bằng.

Cầm nghệ theo danh sư từ nhỏ đàn một khúc Thanh Ca, khiến người ta như nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của hoa tỷ muội nhị Kiều trong khói lửa tam quốc, vẻ đẹp song xu (*xu=người đẹp) nay tụ vào một thân, làm ánh mắt nam tử toàn trường gần như đóng chặt trên người nàng ta.

Ngay cả Hoàng Đế cũng mỉm cười gật đầu, khen nàng xu sắc vô song.

Hoàng Hậu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu tán thành, nàng ta vừa xuất hiện đã chèn ép tất cả tiểu thư phía trước.

Tây Lương Đan vui sướng trong lòng, thần sắc ngạo nghễ tự nhiên toát ra, nàng ta dung mạo diễm lệ, vẻ kiêu ngạo như vậy chỉ phụ trợ nàng ta càng thêm xinh đẹp.

Nàng ta ưu nhã hành lễ, không nhịn được mà len lén nhìn về phía Đức tiểu Vương gia cách đó không xa, muốn nhìn thấy sự si mê trong mắt hắn như các nam tử khác, ai ngờ vừa vặn thấy ánh mắt Tư Lưu Phong dời từ chỗ nàng ta, dừng trên người Tây Lương Mạt.

Trong lòng nàng ta gần như dâng lên cuồng nộ, đủ loại nhục nhã lúc trước làm hại nàng ta bị các tiểu thư lén cười nhạo. Nàng ta thật vất vả mới mượn được dịp này để xoay người, thu hút sự chú ý của Tư Lưu Phong, ả tiện nhân Tây Lương Mạt kia lại dám rõ ràng quyến rũ, thật sự khiến nàng ta giận muốn chết!

Thật ra Tây Lương Đan đã quá đề cao Tây Lương Mạt, Tư Lưu Phong cùng từng bị tiếng đàn và sắc đẹp của nàng ta hấp dẫn, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn đi nhìn Tây Lương Mạt thanh đạm như lan, chỉ cảm thấy Tây Lương thế gia quả nhiên nhiều đời xuất hiện anh tài, có thể dưỡng ra nữ như có tài có sắc.

Tây Lương Đan bỗng lên tiếng: “Bệ hạ, thần nữ chỉ là có chút tài mọn, ngược lại Đại tỷ tỷ có tài nghệ kinh diễm, chuẩn bị đã lâu, muốn hiến cho bệ hạ kìa.”

Nàng ta ngây thơ nũng nịu cao giọng nói mà không có ai truy cứu nàng ta dám tự ý nói trước Hoàng Đế.

Hoàng Đế ở phía trên ánh mắt bình thản mệt mỏi, tựa như đã quá quen với loại xiếc tranh sủng này: “À, vậy trẫm quả muốn xem, vị nào là Đại tiểu thư phủ Tĩnh Quốc công?”

Hàn thị cùng Tây Lương Tiên đều không nhịn được đỡ trán, Hàn thị xanh cả mặt, gần như tức muốn chết, Tứ nha đầu này thật không biết chừng mực, người như Tây Lương Mạt thì biết cái gì? Không nói đến Hoàng Đế có trách tội hay không, Tây Lương Mạt có tiếng xấu cũng sẽ liên lụy đến danh tiếng của bọn họ!

Hàn thị vừa định lên tiếng ngăn cản đã thấy Tây Lương mạt chầm chậm đi ra, thong dong cúi đầu quỳ gối trước Hoàng Đế, nhẹ giọng nói: “Thần nữ từ nhỏ ngu dốt, dưỡng tại khuê phòng, chỉ biết một chút tài nghệ điều chế son phấn thô thiển, nếu Thánh Thượng không chê dơ mắt thần nữ nguyện bêu xấu cầu Thánh Thượng cười.”

Tư thế nàng khiêm tốn lại ưu mỹ, lời nói thú vị, tuy không thấy rõ mặt mày lại khiến ngay cả Hoàng Hậu cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn một lần.

“Không biết Mạt tiểu thư muốn trổ tài gì, dâng lên son phấn trang điểm sao, ha ha!” Một giọng nói tựa như hiếu kỳ lại đầy vẻ đùa cợt đột nhiên vang lên, chính là Lưu Uyển Nhi không có ý tốt.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người khe khẽ nói nhỏ nở nụ cười, đùa nghịch son phấn trước mặt Hoàng Đế và một đám đàn ông cũng gọi là tài nghệ sao?

Tây Lương Mạt không để ý tới những lời nói thầm, chỉ sai Bạch Nhụy mời đám cung nhân đem son phấn cùng mười mấy cái khay bày ra, Tây Lương Mạt tiến lên đổ toàn bộ son phấn lên mười mấy cái khay, dùng nước hòa tan.

Lập tức có hai cung nhân kéo một tấm lụa trắng mềm mại nửa trong suốt, cao bằng người ra.

Son phấn kia vừa gặp nước liền tỏa hương bốn phía, cực kỳ dễ chịu, như lan như xạ mà không nồng nặc, khiến ánh mắt các tiểu thư, phu nhân sáng lên, không còn lòng dạ nào cười nhạo bàn luận, chỉ nhìn chằm chằm bàn son phấn kia.

Sau đó, Tây Lương Mạt nhận từ tay Bạch Nhụy hơn mười cây bút kích thước không đồng nhất, tựa bút lông mà không phải bút lông, có mảnh như thẻ trúc, có to như bút viết chữ lớn.

Đây là định vẽ tranh sao? Mọi người nghi hoặc, đây cũng không coi là tài nghệ kinh diễm gì.
— QUẢNG CÁO —