Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 42: Lập uy (thượng)



Màu máu đỏ kia nhàn nhạt lan ra, có thể thấy được Tây Lương Mạt dùng sức đến mức nào, đâm thẳng vào thịt đối phương.

“Lớn mật!”, “Làm càn!” Đám nội giám áo đỏ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi hoàn toàn, đồng thanh gầm lên, nâng tay dùng sức của vạn quân lôi đình muốn chém về phía đỉnh đầu Tây Lương Mạt.

Bọn họ đều là cao thủ đại nội, một tay vung ra Tây Lương Mạt nhất định sẽ đầu óc vỡ toang mà chết, nhưng Tây Lương Mạt như không hề phát giác, chỉ cắn chặt mu bàn tay Bách Lý Thanh.

Vẻ mặt Bách Lý Thanh lại chưa hề thay đổi, phẩy tay một cái dễ dàng đánh tan lực đạo của mấy người kia, cũng ngăn cản động tác của bọn họ.

Đám nội giám áo đỏ hai mặt nhìn nhau, thu tay lại cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ dùng ánh mắt thâm độc tàn bạo trừng Tây Lương Mạt.

“Nha đầu, cắn chán chưa?” Bách Lý Thanh chống cằm, ung dung nhìn thiếu nữ nằm trước mặt mình, giống như người bị cắn hoàn toàn không phải hắn.

Lúc này Tây Lương Mạt mới buông ra, cầm khăn tay mềm mại lau môi mình, dịu dàng nói: “Được rồi, vị máu của Thiên Tuế gia cũng không khác người bình thường chúng ta là mấy.”

Mùi tanh ngọt trong miệng khiến nàng cảm thấy không thoải mái, tiện tay cầm chén vân đỉnh ngân lộ bằng gỗ lim bát bảo tơ vàng khắc hoa trên bàn lên uống một ngụm, mùi nước trà thơm mát mang máu của người nào đó cùng xuống bụng.

Chỉ một Quận chúa nho nhỏ, hắn chưa thèm để vào mắt.

Tây Lương Mạt làm như hoàn toàn không thấy ánh mắt âm độc xảo quyệt của hắn, chỉ buộc gọn cổ áo của mình lại, đứng lên mỉm cười nói: “Mạt nhi đã nói, cầu người không còn có thể ức hiếp ta, nhục nhã ta, kiềm chế ta, nếu ngài đã đồng ý giúp ta một tay, quý nhân miệng vàng lời ngọc, một lời nói một gói vàng như ngài Mạt nhi sao có thể để ngài thất tín, vừa rồi ngài sàm sỡ tiểu nữ, tiểu nữ cắn lại ngài một cái chỉ vì không để ngài thất tín với người mà thôi.”

Vì vậy có thể nói, nàng tàn nhẫn cắn hắn một cái còn vì tốt cho hắn?

Bách Lý Thanh bật cười không nói gì, lười biếng bóc một hạt dưa ngậm vào trong miệng: “Tiểu nha đầu, không chỉ to gan lớn mật mà mồm mép còn rất lợi hại, nhưng, không có lần tiếp theo, đi đi.”

Ngữ khí của hắn cực kỳ nhẹ lại khiến người ta không rét mà run.

Tây Lương Mạt cũng mỉm cười: “Đương nhiên, Mạt nhi tin tưởng Thiên Tuế gia cũng không muốn có lần tiếp theo.”

Dứt lời, nàng không nhìn sắc mặt Bách Lý Thanh, chỉ chỉnh đốn trang phục hành lễ, dẫn Bạch Nhụy đang toàn thân cứng nhắc kính cẩn lui ra.

Nhìn Tây Lương Mạt không hề hao tổn gì từ trong phòng bước ra, thậm chí sắc mặt cũng chỉ tái nhợt một chút, Hà ma ma không khỏi lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dẫn Tây Lương Mạt ra khỏi phủ, tới trước cửa phủ đệ, vẫn là chiếc xe dùng sa giao châu hoa mỹ chế thành kia chờ ở đó.

Hà ma ma vẫn nở nụ cười hòa ái dễ gần như trước: “Quận chúa, mời lên xe, Thiên Tuế gia có lệnh, hôm nay nếu Quận chúa có thể bình an ra khỏi cánh cửa này, ngài có thể chọn một phần lễ vật, một là chiếc xe sa giao châu giá trị vạn kim này, một là nô tỳ già vô dụng là lão thân đây.”

Tây Lương Mạt dừng lại, ánh mắt liếc qua chiếc xe xa hoa này, thân xe làm từ gỗ lim tơ vàng sang quý, hoa văn điêu khắc tinh tế, rèm làm từ sa giao châu, bên trong càng trang trí xa xỉ phi phàm, thì ra trong năm cuộn sa giao châu tiến cung thì ít nhất có hai cuộn ở đây, toàn bộ Thiên triều cũng chỉ có một chiếc xe thế này.

Nàng lẳng lặng đánh giá chiếc xe sang quý này, ánh mắt Hà ma ma chợt lóe lên, bà cười nói: “Nói vậy Quận chúa đã chọn rồi, chiếc xe này quả xứng với thân phận cao quý của Quận chúa.”

Ai sẽ muốn để một người giám sát bên mình mà tình nguyện bỏ qua chiếc xe hoa mỹ mà tất cả phụ nữ đều ao ước chứ?

Nói vậy vị Quận chúa này cũng không phải ngoại lệ.

Tây Lương Mạt quay sang cười với Hà ma ma: “Ma ma, sau này chuyện của Mạt nhi còn phải làm phiền ngài lo lắng, ngài hãy thay ta tạ ơn tấm lòng rộng lượng của Thiên Tuế gia.”

Dứt lời, nàng như lúc đầu tránh đi tiểu thái giám làm ghế người kia, không thèm quan tâm đến hình tượng, tình nguyện dùng cả tay cả chân bò lên xe, còn kéo cả Bạch Nhụy chưa khôi phục tinh thần lên.

“…” Hà ma ma ngẩng đầu nhìn thiếu nữ kia, rèm sa mờ mịt khiến bà không nhìn rõ gương mặt thiếu nữ, chỉ cảm thấy có chút tia sáng nhàn nhạt tỏa ra, khóe môi bà hiện lên một nụ cười sâu xa nhanh nhạy.

Đáy mắt Hà ma ma hiện lên tia tán thưởng, quỳ gối xuống trước mặt Tây Lương Mạt, dập đầu nói: “Hà thị tại đây bái kiến Quận chúa.”

Tây Lương Mạt không ngăn cản, đây là lễ nhận chủ của Hà ma ma, nàng nhìn Bạch Nhụy một cái, Bạch Nhụy vội vàng từ thắt lưng lấy xuống một chiếc hà bao chứa đĩnh vàng nhỏ đưa cho Hà ma ma, Hà ma ma dùng hai tay nhận lấy, cất cẩn thận.

Sau đó bà mới đứng dậy nói với Tây Lương Mạt: “Quận chúa xin yên tâm, nô tỳ là Tư Thiện nhị phẩm từ trong cung, đã vào danh sách phủ nội vụ, là người trong cung ban cho ngài.”

Ngay cả lai lịch đã nghĩ xong rồi sao?

Tây Lương Mạt cười gật đầu, Hà ma ma sai người nhanh chóng đánh xe rời đi.

Đi một lúc lâu, Bạch Nhụy mới thở phào một hơi, có chút do dự nhìn Tây Lương Mạt, thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, vừa rồi người cũng quá to gan, nghe nói Cửu Thiên Tuế giết người không chớp mắt, người bên cạnh hầu hạ không chu đáo còn bị rơi đầu lột da, sao người dám cắn Thiên Tuế?”

Tây Lương Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi đã nghẹn hồi lâu, tức giận chọc cái trán Bạch Nhụy: “Nha đầu ngu ngốc, em không nghe Hà ma ma nói sao, nếu tiểu thư nhà em có thể bình an ra khỏi gian thư phòng kia mới được chọn lễ vật, vậy nếu không bình an thì sao? Em cho là danh tiếng tàn nhẫn của Cửu Thiên Tuế là giả hay sao?”

Vừa rồi khi tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến từ ngoài thư phòng, nàng âm thầm liếc nhìn ra ngoài một cái, nữ tử bị bảy tám thái giám xé rách y phục toàn thân, ấn trên mặt đất chơi đùa phát ra tiếng kêu thê thảm, toàn thân là máu rõ ràng là bạn tốt của Tây Lương Đan — chính nữ nhà Ninh Hầu Lưu Uyển Nhi.

Mấy thái giám này không thể làm chuyện kia, không thể thực sự nhúng chàm phụ nữ, tâm tính vặn vẹo cực độ, đương nhiên có vô số phương pháp tàn nhẫn chơi đùa nữ tử, khiến nàng ta sống không bằng chết.

Nàng cũng không cho rằng Cửu Thiên Tuế vì xả giận cho nàng mới bắt Lưu Uyển Nhi.

Ngược lại ngay từ khi ở trên thuyền, lúc Cửu Thiên Tuế sai người ném Tây Lương Đan xuống nước, Lưu Uyển Nhi từng khinh miệt chửi nhỏ một tiếng: “Chó thiến chết tiệt.”

Sau đó vú em của Lưu Uyển Nhi lập tức bịt kín miệng nàng ta, người khác cũng không chú ý đến, nhưng nàng rõ ràng thấy Cửu Thiên Tuế đang chuẩn bị bước lên thuyền của mình hơi dừng lại một chút, tuy không quay đầu nhưng toàn thân hắn toát ra một loại quỷ khí khiến người ta cảm thấy trong lòng cực lạnh.

Chỉ một câu chửi nhỏ, Bách Lý Thanh dám hoàn toàn không để ý đến Ninh Hầu gần đây được Hoàng Đế coi trọng, tay cầm binh quyền trong kinh thành và vùng lân cận, bắt chính nữ của Ninh Hầu tới nhục nhã đùa bỡn, có thể thấy hắn quyền thế ngập trời, tùy ý làm bậy tới mức nào.

Hôm nay, Tây Lương Mạt nàng không chỉ lợi dụng vị Cửu Thiên Tuế có thù tất báo này mà còn dám diễn trò “cứu giá” trước mặt hắn, nếu không phải đánh liều chiếm được vài phần kính trọng của hắn, mục tiêu tiếp theo trở thành món đồ chơi tư dục của hắn chính là nàng.

Dù sao Cửu Thiên Tuế kia thiện dùng quyền mưu, cao cao tại thượng đã quen, nàng không chỉ không chút sợ hãi mà còn “cả gan làm loạn” đùa bỡn thủ đoạn trước mặt hắn mới khiến hắn cảm thấy hứng thú như vậy, nếu lúc đó chỉ cần lộ ra một thoáng khiếp sợ trước mặt Cửu Thiên Tuế, người đàn ông như yêu ma kia sẽ không chút lưu tình bắt nàng làm đồ chơi, thỏa thích làm nhục, điều khiển trong tay.

Đây là một vụ cá cược!

Vừa rồi sau lưng nàng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng nàng thắng, bình an qua cửa, từ hôm nay nàng đã có một đồng minh cực kỳ lớn mạnh cũng cực kỳ nguy hiểm.

Tây Lương Mạt nhìn ánh nắng tắt dần ngoài cửa sổ, than nhẹ, hiện giờ sức nàng chưa đủ để chống lại phủ Quốc công, chỉ có thể bảo hổ lột da, nhưng tuyệt đối có một ngày nàng sẽ khiến ngay cả Bách Lý Thanh cũng tuyệt đối không dám bừa bãi mạo phạm nàng.

Cảm giác lạnh giá của ngón tay Bách Lý Thanh còn ở trên ngực, trên mặt nàng nổi lên chút ửng hồng.

Bạch Nhụy nghe vậy sắc mặt không khỏi lại trắng bệch, thì ra vừa rồi họ đã lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan, Bạch Nhụy không nhịn được lại hỏi: “Vì sao người muốn giữ người của Cửu Thiên Tuế lại bên cạnh, vậy chẳng phải nhất cử nhất động của chúng ta đều ở trong mắt Cửu Thiên Tuế sao?”

Lúc này Tây Lương Mạt mới lộ ra một ý cười nhàn nhạt: “Vật là thứ chết, người mới là sống, người Cửu Thiên Tuế đưa tới nhất định là diệu nhân!”

Người kia, thứ gì cũng theo đuổi phải tốt nhất, vì vậy lễ vật hắn tặng cũng nhất định sẽ có trọng dụng, chiếc xe bảo mã kia chỉ là một vật chết, nhìn thì đáng giá nhưng tuyệt đối không có tác dụng lớn như Hà ma ma.

***

Xe ngựa chạy thẳng hướng phủ Quốc công, đi tới ngoài cổng chính, mới xuống xe ngựa đã thấy một gã sai vặt chạy vào trong phủ nhanh như chớp, một người khác mang thần sắc quái dị chạy tới dắt xe ngựa, nói một tiếng: “Đại tiểu thư đã trở về.”

Hà ma ma lạnh lùng nhìn gã sai vặt kia một cái, đang định nói thì Tây Lương Mạt bỗng xuống xe, vỗ nhẹ bà, Hà ma ma lập tức không nhắc tới nữa.

Tây Lương Mạt vừa vào trung viện đã thấy nha đầu Tử Liên bên cạnh phu nhân dẫn mấy bà tử thô sử ngoài cười nhưng trong không cười nói với nàng: “Mạt tỷ nhi, phu nhân chờ ngươi đã lâu, mời đi.”

Dứt lời, ba năm bà tử thô sử liền vây quanh nàng cùng Bạch Nhụy như sợ nàng chạy, nhưng Tây Lương Mạt lại biết tám chín phần là sợ nàng đi tìm cứu binh.

Những hạ nhân khác trải qua nơi này đều nhìn như có chút hả hê.

Chỉ là, hôm nay nàng còn cần cứu binh sao?

Nhưng dường như quý phủ còn chưa nhận được tin nàng được sắc phong Quận chúa.

Hàn thị đây định làm gì?

Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng trong lòng, không nói lời nào liền đi theo bọn họ.

Mới vào chính sảnh nội viện đã nghe Hàn Nhị phu nhân lạnh giọng quát: “Quỳ xuống!”

Tây Lương Mạt nhìn quanh một vòng, thấy ngồi trên ghế là mấy di nương trong nhà, thậm chí vợ cả của nhị đệ và tam đệ của Tĩnh Quốc công cũng ở đây, cũng chính là các bà thím của nàng, còn có ba năm bà tử tay cầm gia pháp, khí thế có thể so với cuộc công thẩm hồi tháng Giêng.

Chỉ là lúc này…

Tây Lương Mạt giương mắt nhìn về phía Nhị phu nhân, mỉm cười: “Nhị phu nhân làm sao vậy, Mạt nhi đã làm sai gì sao?”

Nàng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hàn Nhị phu nhân, đang nằm nghiêng trên ghế mềm tại chính đường, ngày thường dù không gặp nàng và đám con gái thứ xuất cũng ra vẻ đương gia chủ mẫu ung dung khiêm tốn lễ độ, nay thật sự hiếm thấy dáng vẻ này.

Hơn nữa xem ra bà ta không có chuyện gì, nhưng chắc hẳn Tây Lương Tiên bị thương cực kỳ nghiêm trọng mới khiến bà ta chó cùng rứt giậu, mất đi chừng mực.

“Ngươi còn dám hỏi? Bịt miệng tiểu tiện nhân này cho ta, đánh cho ta!” Hàn Nhị phu nhân giận dữ, không chờ phân trần đã sai người lên trói Tây Lương Mạt và bịt miệng nàng.

Bà ta quyết định tạm thời chặn thánh chỉ xuống, sau đó bịt miệng Tây Lương Mạt, hung hăng đánh một trận báo thù cho Tây Lương Tiên, đến lúc đó thánh chỉ dù công bố, chỉ cần bà ta nói Tây Lương Mạt ngỗ nghịch, cố tình làm mẹ cả bị thương thì dù Quận chúa cũng thế nào?

Một chữ hiếu vẫn có thể chặn đứng nha đầu ti tiện này!