Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 44: Lập uy (hạ)



Tĩnh Quốc công lĩnh binh nhiều năm, xưa nay kỷ luật nghiêm minh, trị gia nghiêm cẩn, nào nghĩ đến sẽ để sứ giả của Hoàng Đế thấy một màn hỗn loạn, không ra thể thống gì như vậy.

Trong bầu không khí yên lặng, Hà ma ma thình lình cười lạnh hai tiếng đặc biệt chói tai: “Hừ, không ngờ phủ Tĩnh Quốc công lại đến mức không biết tôn ti như vậy, đường đường Quận chúa nhất phẩm Hoàng gia phong thưởng cũng bị hạ nhân đánh giết, đây là lấy hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo!”

Lời nói như sét đánh giữa trời quang, đánh mọi người đầu óc choáng váng, tròn mắt nhìn nhau.

Lúc này Tĩnh Quốc công mới thấy Tây Lương Mạt té ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi như mưa, nhất thời sắc mặt tái mét, ông ta vừa mới biết nữ nhi này lập công lớn, cứu toàn phủ Tĩnh Quốc công, được sắc phong làm Quận chúa, không ngờ thoáng cái đã đụng phải tình cảnh như vậy.

“Ôi, đây là thế nào vậy, Trinh Mẫn Quận chúa làm sao vậy, là ai dám lớn mật đối xử với Quận chúa nương nương bệ hạ thân phong thế này, chán sống rồi sao!” Thái giám tuyên chỉ kia đầu tiên trợn mắt há mồm, sau đó lập tức liếc những người đang cầm gậy gộc chưa buông nở nụ cười lạnh.

Hắn bò lên vị trí nhất phẩm nội giám, kiếp này đi tuyên chỉ không ít lần, vậy mà lần đầu tiên mới thấy tình cảnh tuyên chỉ “náo nhiệt” thế này.

Quận chúa? Quận chúa gì?

Mọi người ở đây ngoại trừ Tây Lương Đan và Hàn Nhị phu nhân sắc mặt tái mét, những người khác đều ngu ngơ mờ mịt.

Tĩnh Quốc công nhìn thần sắc mọi người liền biết xem ra quý phủ còn chưa biết chuyện Mạt nha đầu được sắc phong Quận chúa, ông ta đành xấu hổ nói: “Khiến công công chê cười.”

Sau đó ông ta nhìn về phía đám tôi tớ còn ngẩn người ở kia, hung dữ gầm lên: “Còn không buông gậy gộc, mau quỳ xuống.”

Tĩnh Quốc công tại phủ đệ xưa nay tồn tại như thần, uy nghiêm không thể xâm phạm, một tiếng quát đã khiếp gậy gộc trong tay tôi tớ rơi xuống,vội vàng quỳ xuống ngay tại chỗ.

Sắc mặt Tĩnh Quốc công mới giãn ra một chút, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Hà ma ma: “Không biết vị này là…?”

Hắn chinh chiến trên lưng ngựa nửa đời, lại xuất thân trâm anh thế gia trăm năm, nhìn người cực chuẩn, thấy Hà ma ma tuy mặc quần áo kiểu dáng chỉ giống ma ma có địa vị trong nhà giàu nhưng chất liệu lại là gấm lưu vân mười lượng vàng một thước, khí thế trên người lại càng không chỉ người hầu có thể có.

Hà ma ma mỉm cười, vén áo thi lễ với Tĩnh Quốc công: “Nô tỳ là Tư Thiện nhị phẩm Hà thị từ cục Thượng Cung ban cho Trinh Mẫn Quận chúa, thỉnh an Tĩnh Quốc công.”

Có thể lên làm nữ quan trong cung là được lĩnh bổng lộc triều đình cả đời.

Tĩnh Quốc công khách khí đỡ Hà ma ma một phen: “Hà Tư Thiện khách khí.”

Những người trong sảnh càng kinh ngạc, ma ma đi theo phía sau Mạt tỷ nhi là một nữ quan nhị phẩm, như vậy lẽ nào Mạt tỷ nhi thật sự là… Trinh Mẫn Quận chúa kia?

Tất cả mọi người không thể tin nhìn về phía thiếu nữ điềm đạm đáng yêu kia, vừa xoay người nàng đã trở thành Quận chúa còn tôn quý hơn cả Hàn Nhị phu nhân!

“Nếu trong cung đã ban ta cho Trinh Mẫn Quận chúa, nô tỳ chính là người của Quận chúa, Quốc Công gia gọi nô tỳ là Hà thị là được.” Hà ma ma không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, lập tức bà lại đứng dậy nhìn về phía Tĩnh Quốc công: “Chỉ là nô tỳ không biết Quốc công gia giải thích thế nào về tình hình trước mắt?”

Tĩnh Quốc công nghe lời chất vấn sắc bén của Hà ma ma, nay lại thấy tình trạng này không khỏi lửa giận trong lòng càng bốc lên, phủ Quốc Công của ông ta sao có thể gánh vách tội danh đại nghịch bất đạo này.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Tĩnh Quốc công nhìn những gương mặt trên nội đường, lạnh giọng thét hỏi.

Hàn thị còn đang cảm thấy trước mắt tối đen vì cơn đau nhức, chưa tỉnh hồn lại, còn Tây Lương Đan thấy tình hình không ổn đã lặng lẽ chuồn mất, những người đang đứng trong nội đường lúc này chỉ có Tam thái thái Lê thị là bình tĩnh lại nhanh nhất, đứng dậy nói: “Quốc công gia, là thế này…”

Bà nói lại mọi chuyện trước sau một lần, trên cơ bản không bất công, nhưng Tây Lương Mạt tự nhiên biến thành cô gái nhỏ bé yếu ớt không chỗ dựa bị mẹ cả chỉ trích, suýt chút nữa bị gia pháp đánh đập, còn bị nhốt vào am ni cô.

Mà Hàn thị biến thành mẹ cả không phân biệt tốt xấu, hỏi tội con gái lại không có chứng cứ, nhất định muốn đánh chết con gái.

Đương nhiên sự thật thế nào cũng chỉ là một vở kịch mà kẻ có tâm diễn cho người có lòng xem.

Lại sau đó, Bạch Nhụy căm giận kể lại những chuyện từ khi xuất phủ một lần, từ gặp nạn trên phố đến từng bước sát khí trong cung, cuối cùng ngay cả sau khi sắc phong Tây Lương Mạt bị Cửu Thiên Tuế gọi đi đe dọa một trận cũng nói ra.

Chỉ là vụ mém chết khi Tây Lương Mạt đi thay váy áo, nàng chưa kịp kể cho Bạch Nhụy vì vậy Bạch Nhụy không nói đến.

Nói xong câu cuối cùng, chính Bạch Nhụy cũng nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng, nàng chỉ là một nha đầu nho nhỏ, hôm nay đột nhiên gặp phải rất nhiều sát khí, kinh tâm động phách, cực kỳ khó chịu, lúc này sợ hãi, lo lắng cùng cảm giác sống sót trong gang tấc đều hóa thành nước mắt chảy ra.

Vì vậy không hề giả tạo, huống hồ việc này rất nhiều người nhìn thấy, Bạch Nhụy cũng không khoác lác, Tĩnh Quốc công vừa nghe đã tin bảy phần, sắc mặt nửa xanh nửa trắng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị sắc như dao đảo qua Hàn thị nằm trên sập gỗ lim vừa mới tỉnh lại một chút.

Mọi người nghe chuyện thổn thức không thôi, lại âm thầm kinh hãi, chỉ than Tây Lương Mạt hôm nay may mắn, lại thương nàng suýt chút nữa chết oan uổng, cố gắng cứu cả nhà còn bị mẹ cả vu oan.

Ánh mắt nhìn Hàn thị đều nghiêm khắc, Thận Nhị phu nhân thậm chí ôm ngực, chua ngoa cười giận Hàn thị: “Hàn Nhị phu nhân đúng là nuôi được cô con gái tốt suýt chút nữa hại cả nhà chúng ta mất mạng! Nay còn có tâm tư đi trừng trị Quận chúa, muốn kéo tất cả chúng ta xuống chôn cùng ngài mới vui phải không!”

Hàn thị suy yếu đến mức trước mắt tối om, âm thanh run rẩy uất hận: “Ngươi… Các ngươi đừng tin nó, tất cả đều do nó thiết kế.”

“Câm miệng, ngươi bị bệnh đến hồ đồ sao!” Tĩnh Quốc công không còn kiên nhẫn, gầm lên một tiếng với Hàn thị, sau đó tiến lên nâng Tây Lương Mạt dậy, vẻ mặt thương tiếc nói: “Mạt nhi, con cực khổ, mẫu thân con có lẽ bị chuyện của tỷ tỷ con làm cho sợ đến hồ đồ, mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, trước nay con luôn lương thiện, đừng so đo với mẫu thân.”

Nói vậy rõ ràng muốn Tây Lương Mạt chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, để khổ chủ là nàng chấp nhận chuyện này chỉ là gia sự, miễn truy cứu trách nhiệm của Nhị phu nhân.

Trong lòng Tây Lương Mạt không khỏi dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, đến nước này ông còn muốn trợn mắt nói dối, che chở ả đàn bà kia sao?

Bà ta là vợ ông, Tây Lương Tiên là con gái ông, tôi chỉ là một đày tớ để bọn họ tùy ý giẫm đạp cũng không thể so đo sao?

Thì ra lòng người còn có thể bất công đến nhường này.

Trái tim Tây Lương Mạt hoàn toàn rét lạnh, nhìn vẻ cảnh cáo và áp bức trong mắt Tĩnh Quốc công, nàng nhàn nhạt nở nụ cười: “Vâng, phụ thân nói đúng, mẫu thân bị thương, lại bị kinh sợ, còn phải chăm sóc Nhị muội muội, việc vặt trong nhà chi bằng giao cho Tam thẩm để ý được không?”

“Tây Lương Mạt, ngươi…!” Thế này là muốn đoạt quyền quản lý gia vụ của bà ta sao? Hàn thị tức giận, lập tức lại muốn kêu la đã bị một ánh mắt sắc như dao của Tĩnh Quốc công găm lại tại chỗ, đành oán hận cắn môi.

Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn Hà ma ma một cái, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Tĩnh Quốc công suy nghĩ chốc lát, ông ta biết mình đã thiên vị Hàn thị, nếu làm quá mức Tây Lương Mạt nhất định sẽ oán, hôm nay Tây Lương Mạt đã là Quận chúa, vì vậy ông ta phải dẹp yên lửa giận trong lòng cô con gái này.

Ông ta nhìn về phía Lê thị, trong lòng Lê thị vui mừng vô cùng, lập tức đứng ra cười nói: “Quốc công gia yên tâm, đệ tức (*em dâu) nhất định sẽ cố gắng hết sức, để tẩu tử dưỡng tốt thân thể và chăm sóc Huyện chúa.”

Tĩnh Quốc công thoáng hài lòng gật đầu, đang định đuổi Tây Lương Mạt đi trang điểm lần nữa rồi ra tiếp chỉ, Hà ma ma bỗng nhẹ nhàng nói: “Quận chúa tuy là cốt nhục của Quốc công gia, nhưng Quận chúa có công lớn cứu giá, được bệ hạ thân phong, nay Quận chúa hàm oan chịu nhục, những nô tỳ thô sử này cũng có thể nhục nhã Quận chúa, nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành người người có thể giẫm một chân lên thể diện hoàng gia hay sao.”

Mũ này chụp xuống ngay cả Tĩnh Quốc công cũng phải nhíu mày, lập tức nói: “À, vậy theo Tư Thiện đại nhân thì sao?”

“Hôm nay phàm là những kẻ ra tay với Quận chúa phải xử tử theo luật lấy hạ phạm thượng, như vậy nô tỳ cũng dễ khai báo với trong cung.” Hà ma ma nhàn nhạt nói, giống như đang nói một chuyện hết sức tầm thường.

Mọi người hoảng sợ nhìn nhau, đám tôi tớ quỳ trên mặt đất run rẩy toàn thân, nhưng vẫn không tin một người ngoài có thể xử lý mình.

Nhưng rất nhanh, bọn họ hoảng sợ phát hiện mình chỉ là một con kiến hôi có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Tĩnh Quốc công cứng đờ, cắn răn nói: “Tư Thiện đại nhân nói đúng, vậy làm theo ngài phân phó đi.”

Tây Lương Mạt bỗng áy náy nhìn Hàn Nhị phu nhân: “Mẫu thân xin yên tâm, Tam thẩm nhất định sẽ chọn cho ngài những người hầu thông minh hơn.”

Lời vừa nói ra, Lý ma ma cùng đám thân tín Tử Liên, Tử Đại của Hàn thị đột nhiên kinh hãi, không dám tin nhìn về phía Tây Lương Mạt, rồi lập tức gào khóc xin tha với Hàn thị: “Phu nhân, chúng ta đều trung thành tận tâm với ngài nhiều năm, ngài phải cứu chúng ta.”

Hàn thị tâm như đao cắt, không để ý tới thân thể ốm đau, đứng lên rưng rưng cả giận nói với Tĩnh Quốc công: “Ta xem ai dám đụng đến người của ta! Quốc công gia, ngài có thể nhìn người ngoài đè đầu cưỡi cổ thê tử kết tóc của ngài vậy sao!”

Lý ma ma lập tức bò về phía Tĩnh Quốc công, nước mắt lưng tròng: “Quốc công gia, chúng ta hầu hạ phu nhân và ngài nhiều năm, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, xin ngài tha cho chúng ta đi, vừa rồi cũng vì Mạt tỷ nhi va chạm phu nhân, chúng ta mới đi kéo Mạt tỷ nhi!”

Tĩnh Quốc công lại nhìn về phía Tây Lương Mạt, nhíu mày nói: “Mạt nhi…”

“Ôi da, đám tiện tỳ này cũng dám gọi thẳng tên chủ tử, chỉ bằng tội này ở trong cung đã bị lập tức chém, người biết sẽ hiểu Quốc công gia ngài nhân từ, người không biết còn tưởng phủ Quốc công không đẻ ý chỉ của bệ hạ vào mắt, hừ!” Thái giám tuyên chỉ kia đã sớm nhận được ánh mắt của Hà ma ma, huống hồ Quốc công gia thiên vị đến mức chính hắn cũng không thuận mắt, lập tức chua ngoa lại âm trầm nở nụ cười.

Lời Tĩnh Quốc công định nói nghẹn lại ở cổ, gần đây ông ta bị Cửu Thiên Tuế cô lập, nếu lúc này còn khiến Hoàng Đế ngờ vực tất thành đại họa.

Nếu không phải Hàn thị ngu xuẩn này dẫn Tiên nhi gây ra đại họa, ông ta cũng không bị đám hoạn quan này trèo lên đầu, để lộ việc xấu trong nhà! Nghĩ một lát, lửa giận của Tĩnh Quốc công đối với Hàn thị không đè nén được, đá một cái thật mạnh vào ngực Lý ma ma, cả giận nói: “Lôi đám tiện tỳ dám cả gan mạo phạm Quận chúa xuống xử lý.”

Lý ma ma bị đá đến phun máu kêu thảm thiết ngã xuống, khiến những người hầu xung quanh sợ hãi câm như hến, khóc thút thít.

Rồi ông ta lại nhìn về phía công công truyền chỉ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phúc công công cứ ở đây tuyên chỉ, phía trước còn có quân báo khẩn cáp, bản Công đi trước.”

Phúc công công gật đầu, tuyệt đối không phật ý: “Quốc công gia cứ đi trước, chúng ta hiểu.”

Sau khi Tĩnh Quốc công vội vã dẫn người rời đi, Bạch Nhụy lập tức hầu hạ Tây Lương Mạt rửa mặt, chải đầu, thay y phục.

Chờ Tây Lương Mạt thay trang phục ra lĩnh chỉ, tạ ơn xong, Lê thị lập tức tiến lên cười lấy lòng: “Quận chúa, ngài xem những người kia xử lý thế nào?”

Quốc công chỉ nói xử lý, lại chưa nói xử lý thế nào.

Thấy Hàn thị trợn mắt nhìn mình, khóe môi Tây Lương Mạt nở một tia cười lạnh: “Vậy theo Hà ma ma nói đi, tất cả những kẻ có lời vô lễ với Quận chúa đều phải bị phạt, có điều tôi tớ hạ đẳng chỉ vâng mệnh người trên, đánh năm mươi gậy lớn, bán cả nhà, về phần đám Lý ma ma là người thân tín bên cạnh mẫu thân lại không biết khuyên can, là tội lớn, dẫn tới trước đình viện dùng roi quất chết, ném xác ra bãi tha ma làm răn đe.”

Một lần đánh chết mười mấy người, bán hơn mười người, đầu đảng trừng phạt nghiêm khắc, tòng phạm tha nhẹ, khiến những hạ nhân khác không phạm tội tuy câm như hến nhưng vui lòng phục tùng Tây Lương Mạt, đồng thời cũng hiểu gió trong phủ đã đổi chiều.

Quận chúa Tây Lương Mạt này mới là nữ chủ tử nắm quyền sinh quyền sát.

Cuối cùng đám Lý ma ma đã hiểu mình đứng nhầm đội, khóc thảm, kêu trời kêu đất bị bọn gia đinh ngoại viện kéo xuống.

Tiếng gào khóc thê lương nháy mắt vang vọng khắp phòng khách.

“Tây Lương Mạt, ngươi thật độc ác!” Hàn thị đau lòng vô cùng, khàn giọng gào lên, oán độc nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, nôn ra một ngụm máu.

Rốt cuộc bà ta đã hiểu vì sao khi đó Tây Lương Mạt thừa nhận lời buộc tội, chính vì từng bước đặt bẫy, muốn một lần gạt bỏ toàn bộ thân tín của bà ta, khiến từ nay về sau bà ta thành một kẻ điếc, kẻ mù.

“Mẫu thân, ngài bị bệnh, cần cẩn thận điều dưỡng, nếu lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Tiên tỷ phải làm sao bây giờ.” Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Tây Lương Mạt nhìn chằm chằm Hàn thị, nàng bỗng cười, khí thế như binh đao trùng trùng, khiến Hàn thị như rơi xuống hầm băng, toàn thân vừa cứng vưa lạnh, nói không nên lời.

Người ngoài nghe chỉ thấy nàng hiếu thuận đơn thuần, chỉ Hàn thị nghe hiểu Tây Lương Mạt đang dùng tính mạng của Tây Lương Tiên để uy hiếp bà ta!