Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 7: Tứ tiểu thư ác độc



Chờ cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Tây Lương Mạt mới lấy ra vài hòn đá vừa rắn vừa nặng từ bên trong cái giỏ hoa nàng vừa nhặt lại, ước lượng trên tay, cười lạnh một tiếng, ném vào núi giả bên cạnh.

Hôm nay trừng trị được cái ả Chanh Nguyệt thích chó cậy gần nhà kia, chỉ tiếc là không đập thêm được mấy cái nữa.

Bạch Nhụy nhìn động tác của Tây Lương Mạt, không khỏi lo sợ trong lòng, Đại tiểu thư dường như khác hẳn, vậy mà lại có thể không chút do dự ra tay ngoan độc với Chanh Nguyệt, nàng nhìn thấy Chanh Nguyệt đầu đầy máu cũng đã âm thầm kinh hãi rồi.

“Đại tiểu thư, nhỡ đâu lát nữa Tứ tiểu thư nàng…” Bạch Nhụy thấy sắp đến Hương Tuyết Các của Tứ tiểu thư, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng.

Nàng thực sự rất sợ Tứ tiểu thư Tây Lương Đan, Tứ tiểu thư vốn lòng dạ độc ác, hoàn toàn khác với gương mặt quốc sắc thiên hương kia của nàng ta, Chanh Nguyệt dám động thủ với Đại tiểu thư như vậy cũng là vì quen chó cậy thế chủ từ xưa.

Tây Lương Mạt khẽ mỉm cười, trong nụ cười là một mảnh lạnh lẽo: “Nếu ta sợ nàng, việc gì phải trêu chọc nàng, em cứ yên tâm là được.”

Nàng tuyệt đối sẽ không để cho chuyện của Bạch Mai và Liễu ma ma tái diễn.

Dứt lời bước về phía Hương Tuyết Các trổ lan chạm ngọc kia.

Vừa tới trước cửa viện, Tây Lương Mạt đã nhìn thấy Lục Kiều ôm mặt vội vã đi ra, trông dáng vẻ hai mắt rưng rưng kia là đủ biết Tây Lương Đan lại lên cơn với Lục Kiều, nghĩ hẳn tám phần là do chuyện Chanh Nguyệt bị mình hại chết.

Lục Kiều vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Tây Lương Mạt và Bạch Nhụy, nàng ta lập tức chớp mắt xóa sạch lệ quang trong mắt, cầm tay áo che mặt cố cười nói với Tây Lương Mạt: “Mạt tỷ nhi, mời vào, Tứ tiểu thư đang chờ ngươi đó.”

Tây Lương Mạt ừ một tiếng, sau đó quan tâm nhìn về phía Lục Kiều, mặt đầy lo lắng nói: “Lục Kiều tỷ tỷ có nhan sắc như vậy, cũng phải là số một số hai trong viện, tương lai nhất định có tiền đồ, sao lại không cẩn thận bảo dưỡng.”

Sắc mặt Lục Kiều vụt biến đổi, đáy mắt tràn ra vẻ ấm ức, có điều ngoài miệng thì không đáp lời, nàng ta có thẳng tính đến đâu thì cũng không thể tuôn ra dù chỉ một câu oán hận với chủ tử của mình.

Tây Lương Mạt lấy từ trong túi ra một chiếc bình nhỏ đưa qua, nói khẽ: “Lục Kiều tỷ tỷ không ngại thì dùng tạm, đây là Bách Hoa Lãnh Hương hoàn, là do ta tự dùng cánh hoa và thảo dược chế ra, có công dụng tiêu sưng bổ dưỡng, cầm lấy thoa một chút, bảo đảm gương mặt của tỷ tỷ sẽ nhanh chóng càng thêm xinh đẹp.”

Lục Kiều vui mừng trong lòng, nhận lấy ngửi ngửi, mùi hương hoa dễ ngửi kèm theo hương bạc hà, nàng ta cũng chẳng khách khí, lập tức cất chiếc bình vào trong ngực, cảm kích cười cười với Tây Lương Mạt, do dự một chút, nàng ta tiến lên hạ giọng nói: “Tứ tiểu thư đang nổi giận, vừa mới cầm roi ngựa quất chết hai tiểu nha hoàn, mặt của ta…. Tóm lại ngươi cẩn thận một chút.”

Nói cho cùng vẫn là bắt người tay ngắn, huống chi Lục Kiều cũng chẳng phải lần đầu tiên cầm đồ của Tây Lương Mạt, chỉ nhắc nhở một câu chẳng ảnh hưởng đến toàn cục.

Tây Lương Mạt tỏ vẻ cảm kích: “Đa tạ Lục Kiều tỷ tỷ đã nhắc nhở.”

Sau đó liền đi theo Lục Kiều vào trong viện.

Tây Lương Mạt còn ở ngoài nhà đã nghe thấy tiếng mắng chửi lanh lảnh giận dữ của Tây Lương Đan: “Ngươi mang con điếm kia tới đây làm gì, chẳng lẽ ngứa da hay sao, quất cho ả một trận, rạch mặt ả, giải đi gặp mẫu thân là được!”

Tiếp đó là tiếng chén vỡ cùng với tiếng cầu xin khuyên giải liên tiếp của Lục Kiều.

Tây Lương Mạt cung kính cúi đầu đứng ngoài cửa, chịu đựng ánh nhìn hoặc thương hại hoặc châm chọc của đám nha hoàn cạnh cửa, chỉ cúi xuống nở một nụ cười châm chọc bên khóe miệng, Tây Lương Đan quả nhiên vẫn cay nghiệt ác độc như thế, không biết là Vương phủ, Hầu phủ nhà ai sẽ rước phải cái ngữ chua ngoa như vậy.

Nàng đứng khoảng gần một canh giờ, Lục Kiều mới chật vật ra ngoài mở cửa cho nàng, ngậm nước mắt nói: “Mạt tỷ nhi, mau vào đi.”

Lục Kiều nhận ân huệ của nàng, nghĩ chắc cũng đã nói đỡ cho nàng mấy câu trước, chỉ tiếc lại đắc tội với Tây Lương Đan, Tây Lương Mạt mặt mang vẻ lo lắng nhìn nàng ta, tỏ ra cực kỳ cảm kích gật đầu một cái mới bước vào cửa.

Có điều vừa mới bước vào, Tây Lương Mạt còn chưa đứng vững đã thấy một ấm trà còn đầy nước trà nóng bỏng đang bay tới nhắm thẳng vào đầu nàng, mắt thấy sắp đập vào mặt, nàng lập tức nghiêng đầu nhanh nhẹn tránh thoát, lại còn “Á” một tiếng, giống như bị kinh hãi mà ngã ngồi ra đất.

Nàng nước mắt lưng tròng nhìn về phía mỹ nhân đang ngồi bên chiếc bàn tròn khắc hoa làm từ gỗ tử đàn.

Tây Lương Đan mặc một chiếc váy lụa hoa mỏng trắng tuyết như khói, áo ngắn tương hoàng dệt kim sa khoác bên trên, choàng một chiếc khăn bằng lụa mỏng dệt lưới, gương mặt thon gọn xinh xắn được nạm một cặp mắt to tựa như ngọc lưu ly đen nhánh, lông mi dài mảnh, mũi dọc dừa, miệng anh đào, vừa nhìn đã thấy là một mỹ nhân mảnh mai điềm đạm đáng yêu, mặc dù không được da trắng như tuyết giống Tây Lương Tiên nhưng ngũ quan lại tinh xảo khéo léo hơn Tây Lương Tiên, càng giống với bà mẹ Hàn Nhị phu nhân xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ năm đó của nàng ta hơn.

Chỉ duy có cặp lông mày lá liễu xếch ngược là để lộ ra vẻ ngang ngược khác hẳn với dung mạo dịu dàng của nàng ta, nhất là trong tay còn đang cầm một chiếc roi ngựa dính máu, khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.

Dĩ nhiên, giờ phút này gương mặt kiều diễm kia đang nổi đầy mụn đỏ, chính là kiệt tác của Tây Lương Mạt nàng.

“Đồ điếm, ngươi hại chết Chanh Nguyệt, lại còn dám tránh!” Mày liễu của Tây Lương Đan dựng đứng, vỗ bàn đứng dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt, vừa nãy nàng ta muốn dùng nước trà nóng hủy hoại gương mặt của nha đầu thối tha này, ả điếm này lại tránh thoát được, giờ đúng là càng thêm khó chịu.

Nhưng dáng vẻ kinh sợ quá mức đáng thương kia của Tây Lương Mạt cũng vẫn thỏa mãn được ham muốn hành hạ của nàng ta, mới kiềm chế không lập tức dùng roi quất cho Tây Lương Mạt lăn lộn trên đất.

“Tứ tiểu thư, sao ngươi lại nói vậy, ta sao dám chứ?” Tây Lương Mạt run lẩy bẩy, Bạch Nhụy đỡ nàng mấy lần, nàng mới miễn cưỡng bò dậy được.

Tây Lương Mạt nước mắt lưng tròng nói: “Ta mới thấy được trong sách cổ có một phương thuốc, nói rằng có thể làm da thịt sáng bóng, tẩy hủ sinh cơ, khiến cho dung mạo của nữ tử ngày càng xinh đẹp, cho nên mới muốn ra vườn hoa hái cánh hoa để làm nhiều một chút, lại gặp phải Chanh Nguyệt cô nương, nói rằng Tứ tiểu thư muốn gặp ta, ta vốn định về cất giỏ rồi sẽ tới, nhưng Chanh Nguyệt cô nương gấp gáp quá liền kéo ta đi, vốn cũng chẳng có chuyện gì lớn, ai ngờ vị Ngự sử phu nhân kia lại đi ngang qua, nói Chanh Nguyệt không giữ quy củ….”

Lời còn chưa nói hết, Tây Lương Đan đã lập tức sáng mắt lên, ngắt lời nàng: “Ngươi nói phương thuốc gì, đã làm ra chưa?” Hoàn toàn quên mất chuyện phải truy cứu Đại nha hoàn mình mới bị đánh.

Ở đây, trong mắt những người này, mạng của nha hoàn cũng chẳng khác nào chó mèo, Tây Lương Đan muốn hỏi về chuyện của Chanh Nguyệt, chẳng qua là vì Tây Lương Mạt đã động đến người bên cạnh nàng ta, tương đương với làm nàng ta mất mặt nên mới mượn cớ phát tác một phen, giờ nàng ta đã nghe được chuyện hứng thú khác, lập tức ném ngay cái chết của Chanh Nguyệt ra ngoài chín tầng mây.

Tây Lương Mạt đã đoán trước được cái tính này của nàng ta, cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ nhu thuận không hơn nói: “Là thứ này, đã làm được một bình nhỏ, Tứ tiểu thư có nhan sắc khuynh quốc như vậy dùng là hợp nhất.”

Tây Lương Đan đầu tiên là mừng thầm trong lòng, ngay sau đó lại nghĩ đến những nốt mụn đỏ trên mặt mình, lập tức cả giận nói: “Đồ điếm, ngươi còn dám nói, mấy ngày nay mẫu thân bận rộn không có thời gian chỉnh đốn ngươi, nếu không đã đánh gãy cái chân chó của ngươi rồi, còn dám ở đây luyên thuyên, gì chứ, bản lĩnh của ngươi chẳng lẽ còn hơn cả Thái y? Ngày mai mặt của ta mà không khỏi, ta sẽ rạch nát mặt ngươi, cho ngươi cả đời không gặp người khác được!”

Với tính tình độc ác của Tây Lương Đan, thật sự nói được làm được, không hề nói giỡn.

Tây Lương Mạt dịu dàng nói: “Mặt của Tứ tiểu thư vốn là do dùng nhầm đồ nên mới thành ra như vậy, ta có thể bảo đảm, ngày mai, mặt của Tứ tiểu thư sẽ trở lại như trước.”

Ngay từ đầu nàng đã có chủ ý này, đoán chắc Tây Lương Đan sẽ đến chỗ Tây Lương Tiên, với cái tính bướng bỉnh ngang ngược kia của nàng ta thì tuyệt đối sẽ đòi mấy thứ đồ chơi mới mẻ từ chỗ Tây Lương Tiên về, Tây Lương Đan từ nhỏ đã dị ứng với hoa thủy tiên, trong mấy thứ kia nàng đã trộn lẫn phấn hoa thủy tiên vào, chỉ chờ đến ngày Tây Lương Đan phát tác, cần là cần Tây Lương Đan từ nay trở đi sẽ coi trọng tay nghề của nàng.

Mà một khi nàng ta dùng đồ của nàng…

Trong đôi mắt rũ xuống của Tây Lương Mạt xẹt qua một tia lạnh lẽo âm u.
— QUẢNG CÁO —