Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 86: C86



Kính Vương đại hôn, trên trời rơi xuống tuyết lớn.

Trận tuyết này hết sức đột ngột, chỉ trong khoảnh khắc đã trút xuống ồ ạt, vùi lấp mọi thứ dơ bẩn xấu xí trên đời.

"Bảo!" Đường Cảnh Hạo đi ra ngoài tìm, trông thấy bé ngốc nhà mình đứng lặng ở sân sau hứng tuyết, "Ngươi làm gì vậy? Sao nãy giờ không về phòng, đừng để mình bị lạnh chứ."

"Hạo...... Hạo ca ca!"

Lúc này Tống Bảo mới hoàn hồn, y vừa đột ngột trở về, tên càn rỡ y gặp trước đó đã tan biến như hoa tuyết, chỉ còn văng vẳng những lời chửi bới tức tối. Trong lòng y cực kỳ hỗn loạn, chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện kỳ quái kia nữa mà chỉ muốn gặp tướng công nhà mình.

Giờ y đã thật sự gặp được, việc đầu tiên là nhào tới ôm Đường Cảnh Hạo không chịu buông tay, khóc không thành tiếng, "Sao ngươi lại ngốc thế chứ, Hạo ca ca."

Hắn làm đủ chuyện vì mình nhưng một câu không nói, một chữ cũng không nói, nếu không sống lại chẳng lẽ cứ để y hiểu lầm cả đời hay sao?

"Khóc cái gì."

Đường Cảnh Hạo lại cười, cùng với nước mắt của Tống Bảo, những ký ức bị chôn vùi kia như cũng được gột rửa. Hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi, tựa như cảm khái vô tận, lại giống như khổ tận cam lai.

Hắn mở miệng, tuy có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thì thầm một câu.


"Hạo ca ca của ngươi ở đây."

Vẫn luôn kề bên, chưa từng rời xa.

——————

"Đại ca, đại tẩu."

Tống Bảo vừa trìu mến nắm tay tướng công trở lại thì Kính Vương điện hạ mặc áo cưới đỏ rực cuối cùng cũng có thời gian rảnh đến chào.

Tống Bảo bùi ngùi mãi thôi, Kính Vương kiếp trước phòng không chiếc bóng giờ cũng làm tân lang rồi.

"Sao còn xụ mặt thế hả Tiểu Văn tử." Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ ngồi cùng bàn bị làm ngơ nên ghen tị mở miệng trước, "Ca ca tẩu tẩu có ta chăm sóc rồi, ngươi cứ đi làm việc chính của mình đi, ha ha ha ha."

Ngay cả ánh mắt Đường Cảnh Văn cũng không thèm cho hắn nhưng vẻ mặt đã hơi dịu đi.

"Dù thế nào thành thân cũng là duyên phận hiếm có." Tống Bảo mỉm cười giảng hòa, "Văn đệ, chúc đệ tân hôn thuận lợi."


Y nhìn Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ cầm điểm tâm trêu chọc Khoai Môn nhỏ đứng sau rồi bảo đứa bé ăn lót dạ.

Sau đó lại nhìn Hoa Hiểu Tư và Dư Dục dỗ Tiểu Cửu công tử Hoa phủ ăn cánh gà, chỉ thấy ấm áp tràn đầy.

Tống Bảo uống cạn chén rượu nhạt, không để ý lễ tiết mà nép vào ngực phu quân, y không tin kiếp trước kiếp này gì cả.

Y chỉ tin hiện tại, giờ phút này chính là vĩnh hằng.

"Vui thế cơ à?"

Nghe Đường Cảnh Hạo hỏi, Tống Bảo khẽ gật đầu, quả thực y đang rất vui vẻ.

"Hạo ca ca còn nhớ nguyện vọng của ta không? Ta muốn bày tỏ nguyện vọng thứ ba."

"Tất nhiên là nhớ rồi."

Đường Cảnh Hạo ôm trọn cả người y, xoa xoa ngón tay rồi tựa đầu vào trán y, trong mắt tràn ngập yêu thương.

"Nguyện vọng thứ ba là —— Ta muốn cùng ngươi sớm sớm chiều chiều, làm quyến lữ đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp."

Mọi người thường nói tình yêu khó dài lâu mà không nghĩ đến hiện tại.

Kiếp trước kiếp này, chưa từng thay lòng.

[HOÀN]