Hoàng Hậu Tái Hôn

Chương 9



"Hoàng hậu, Đại công tước đã gửi tới món quà là lụa nước ngoài ạ."

Các thị nữ đã sửa soạn cho ta sớm hơn mọi ngày, vậy nên ta ngồi với họ và uống một chút cà phê cho bữa sáng. Trong lúc đó, Đại công tước đã sai người tới dâng món quà.

Ta rời tầm mắt mình khỏi cốc cà phê và nhìn lên, xem xét món đồ trên bàn tay đương vươn ra của người hầu. Nó là một tấm lụa mà xanh dương tuyệt đẹp, óng ánh như vẩy cá hố.

Ta thở dài và đặt cốc cà phê xuống bàn. Tấm lụa trông tuyệt đẹp và xa xỉ, nhưng chỉ xét trên ý đồ của người gửi thôi cũng đã khó để mà nhận rồi.

Đại công tước Liltiang tuy là chú của Sovieshu nhưng chỉ hơn hắn có hai tuổi. Dù không có tham vọng giành lấy ngôi vị, ông ta vẫn luôn cố mua chuộc ta và đòi hỏi một thứ gì đó trả lại. Nếu ta nhận món quà, chắc chắn sẽ có những yêu sách khó khăn buộc ta phải làm theo.

"Cảm ơn người, nhưng hãy nói với ông ấy rằng ta không thể nhận món quà này được, sẽ kéo theo rất nhiều hiểu lầm."

Điều này đã xảy ra quá nhiều lần, đến mức người hầu mỉm cười ngượng nghịu như thể đã đoán được chuyện này từ trước. Anh ta thì thầm "Vâng" và lui xuống.

"Quý ông đây vẫn chưa thấy mệt mỏi nhỉ."

Sau khi cánh cửa đóng lại, nữ Bá tước Eliza nói lên suy nghĩ của mình, và những người khác bật cười. Bầu không khí trở lại yên bình như trước.

Nằm ngoài dự kiến, một vị khách khác lại tới. Ta luôn đến chính điện sau mỗi bữa sáng, vì vậy rất ít người tới đây vào giờ sớm như thế này. Nhưng hai người tới vào một buổi sáng ư? Ta cho người đó vào, nhưng vẫn rất tò mò.

May mắn thay, vị khách thứ hai không phải là người hầu của một quý tộc nào đó cố gắng đến để hối lộ ta, mà là một vị quan đến để điều phối chương trình nghị sự trong ngày. Đó không phải là một công việc quá khó khăn nên sau khi trao đổi vài lời, anh ta rời đi.

Trước sự ngạc nhiên của ta, vị khách thứ ba xuất hiện.

Lần này là Rashta – người mà ta đã nghĩ rằng rất hiếm khi gặp mặt trực tiếp.

"Rashta? Thật sao?"

Ta nhìn người lính gác cửa một cách ngạc nhiên. Anh ta cúi đầu và trả lời "Vâng, đúng vậy" với một vẻ khinh bỉ. Nữ bá tước Eliza lại tặc lưỡi.

"Sao cô ta dám đến đây chứ?"

Người lính gác cửa chẳng biết – anh ta chỉ đứng ở cửa và thông báo những vị khách lui tới mà thôi. Nhưng có vẻ như anh chàng này cảm thấy mình có trách nhiệm phải trả lời những câu hỏi mà ta đưa ra nên một vẻ ngượng ngùng hiện lên khuôn mặt. Eliza quay sang ta, lo lắng.

"Người sẽ cho cô ta yết kiến sao, Hoàng hậu?"

"Ừm thì.."

Nói thật, ta chẳng muốn gặp cô ta. Tại sao ta lại phải nhìn một người có thể làm ta tổn thương? Một ngày nào đó, ta có thể cười nói với Sovieshu ngay cả khi hắn có những phi tần xinh đẹp vây quanh. Nhưng không phải bây giờ. Và ta vẫn khó xử khi phải đối mặt với tình nhân của hắn.

Tuy nhiên..

"Cho cô ta vào."

Nữ bá tước Eliza kinh ngạc thốt lên.

"Hoàng hậu!"

Ta nâng cốc cà phê chỉ còn một nửa lên. Ta không muốn thấy cô ta, nhưng Rashta chỉ là một phi tử của Bệ hạ, và cũng là mối tình đầu của Sovieshu.. Đó có phải tình yêu không? Người phụ nữ đầu tiên mà hắn yêu. Sovieshu trở nên lạnh nhạt với ta kể từ khi cô ta xuất hiện, mà ta thỉ chẳng muốn tranh chấp với hắn. Kể cả khi ta không thể yêu hắn cuồng nhiệt, ta cũng không muốn bị hắn ghét bỏ. Ta sẽ chỉ chịu đựng một lần yết kiến này thôi.

"Đây là lần thứ hay chúng ta gặp nhau nhỉ, Hoàng hậu. Thần là Rashta."

Ta không biết có phải cô ta đang giả vờ không biết hay không quan tâm đến sự việc của Laura hay không, nhưng Rashta chào ta với một nụ cười rạng rỡ ngay khi mới bước vào.

Nữ bá tước không che giấu sự khó chịu của mình và ngồi ra sau với vẻ lặng yên như đá, trong khi ta cố đeo lên mình một gương mặt vô cảm nhất có thể. May mắn thay, ta đã thực hành việc che giấu cảm xúc của mình trong những tình huống khó chịu như này rất nhiều lần.

".. Không giống như lần trước. Ta đã được tin ngươi trở thành phi tử của Hoàng đế, xin chúc mừng."

"Cảm ơn người!"

Ta đã chào hỏi một cách máy móc.. Giờ ta phải nói gì đây? Ta suy nghĩ một lúc và quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"Điều gì mang ngươi đến đây?"

"Điều gì đã mang thần đến đây ư?"

"?"

"Bây giờ người và thần cũng như chị em vậy, Hoàng hậu, chúng ta như gia đình vậy đó."

Nữ bá tước Eliza bị bất ngờ, sặc cả cà phê. Cô lấy tay che miệng trong khi ho sù sụ và liếc Rashta. Ta cũng hoang mang chẳng kém gì cô ấy. Ta vừa nghe thấy cái gì cơ? Chị em á? Gia đình?

"Gia đình?"

"Bởi vì chúng ta chung chồng mà."

Vẻ mặt vô cảm của ta như thể suýt nứt ra vậy. Ta cố gắng hết sức để bản thân không nổi điên. Khế ước làm phi thì cũng chỉ là khế ước, và đương nhiên họ không được công nhận như người của Hoàng tộc. Trong thời gian khế ước, họ có thể nhận được một số lượng tiền đáng kể, nhưng nếu khế ước đó không được tiếp tục gia hạn, họ sẽ phải rời khỏi Cung điện Hoàng gia. Những đứa trẻ được sinh ra bởi các thê thiếp cũng không được công nhận là Hoàng tử hay Hoàng nữ, cho dù cha của chúng có là Hoàng đế đi chăng nữa.

Vậy mà bây giờ, cô gái kia lại coi chúng ta là gia đình bởi vì có chung chồng? Có quá nhiều lỗi sai chỉ trong một luận điểm khiến ta chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Trong khi ta đang sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, Rashta chắp hai tay vào nhau.

"Thần gọi người là chị được không?"

Bầu không khí xung quanh ta bỗng lạnh lẽo. Ta mím chặt môi. Đến đây là giới hạn của sự rộng lượng rồi.

"Không."

Biểu cảm của Rashta chùng hẳn xuống. Cô ta chớp mắt, nhìn thẳng vào ta như thể kinh hãi. Như thể cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được một câu trả lời như thế. Điều đó còn khiến ta ngạc nhiên hơn. Cô ta gần như đã nói toạc ra: "Phải rồi, hãy làm chị em nhé. Em đã cướp đi chồng chị, nhưng chúng ta có thể hòa hợp được mà, đúng không?"

"Vì người không thích Rashta sao?"

Đôi mắt to tròn ngây thơ của cô ta bắt đầu rơm rớm nước mắt.

"Không liên quan đến việc ghét ngươi hay không."

Đương nhiên ta ghét cô ả rồi.

"Ngươi có thể trở thành tình nhân của Hoàng đế, nhưng không thể là chị em với ta."

Ta cố gắng giải thích sự thật khó khăn này với một nụ cười, nhưng cô ta có vẻ như càng khóc nhiều hơn. Cô ả hẳn nghĩ ta đang giễu cợt. Nụ cười chẳng có tác dụng, nên ta quyết định mặc kệ nó và quyết định sẽ kết thúc cuộc gặp của chúng ta tại đây.

"Ra ngoài."

Sau khi Rashta rời đi, tất cả mọi người trong phòng nhìn nhau với vẻ hoang mang không tưởng.

"Thật là.. Thần chẳng biết nên nói gì về cô ta nữa."

Nữ bá tước Eliza như chết lặng, và cả các thị nữ khác cũng vậy. Hầu như họ chưa bao giờ gặp một thê thiếp của Bệ hạ, huống chi còn là một người dám gọi Hoàng hậu là chị. Với một cái chau mày, ta quay sang thị nữ lớn tuổi nhất.

"Thê thiếp nào cũng thế sao?"

Mặc dù ta có ra vào Hoàng cung từ khi còn bé, nhưng ta chưa bao giờ gặp bất kì một phi tần nào của cố Hoàng đế khi được dạy học trong cung. Ta chưa đủ tuổi để ra mắt xã hội nên cũng chẳng dính dáng gì tới thê thiếp của ngài.

"Các phi tần hiếm khi nhìn thấy Hoàng hậu. Điều đó sẽ chỉ làm tổn thương cảm xúc của cả hai bên, hơn nữa thì các phi tần không muốn bị Hoàng hậu ghét bỏ."

"..."

Có lẽ Sovieshu thích kiểu người như Rashta. Nữ bá tước Eliza thở dài.

"Sớm muộn gì cô ả cũng sẽ cần đến thị nữ. Hoàng đế nói rằng cô ả là thường dân, nhưng thần e rằng đến thường dân còn chẳng giống. Không biết liệu có thiếu nữ nào muốn làm thị nữ của một phi tần như thế không.."