Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 18



Mập mờ chậm rãi lưu động nháy mắt bị bầu không khí yên lặng đóng băng.

Tố Hoà Thanh Dao nhìn biểu tình Cơ Phi Yên biến hoá, muốn đem nàng hoàn toàn đẩy ra, trái lại lực bất tòng tâm. Trà giải rượu làm cho nàng dần có lại ý thức nhưng thân thể vẫn thoát lực vì rượu như cũ. Quá mức mát mẻ, Tố Hoà Thanh Dao phát hiện nàng cùng Cơ Phi Yên thiếu chút nữa sẽ không còn gì trên người, thẳng thắn tiếp xúc nhau. Quả thực hoang đường! Nàng kéo lấy y phục, đáy mắt lạnh như băng: "Tránh ra." Tố Hoà Thanh Dao trầm giọng nói.

"Trà giải rượu thực sự là tốt!" Cơ Phi Yên thức thời tránh qua một bên, nghiêng thân mình quỳ gối bên người Tố Hoà Thanh Dao, một động tác nhỏ cố ý *nhợt nhạt ma xát, thiên kiều bá mị*. Nàng dễ dàng cảm giác được khí tràng, tự nhiên hiểu rõ Tố Hoà Thanh Dao đang tức giận. "Nương nương, nhóm cung nữ không biết sâu cạn, gặp tổng quản ngự thiện phòng đưa rượu, làm cho nương nương đánh bậy đánh bạ uống hết, thực tại không đúng. May mà nương nương tỉnh sớm, mới vừa rồi thần thiếp còn áy náy không thôi!" Cơ Phi Yên cười nói, không hoảng hốt, không sợ nhìn đối phương, coi như vừa rồi là một giấc mộng xuân, tỉnh lại tự nhiên không thấy.

Khá lắm Cơ phi! Tố Hoà Thanh Dao lạnh lùng nhìn nàng, đối với lời nói không biết ngượng của nàng thực buồn bực. Gần nhất, mò không ra động cơ Cơ Phi Yên đến tột cùng là ở đâu, thứ hai, nàng không thể tưởng tượng được Cơ Phi Yên thật sự trước mặt nhiều phi tần mà giở trò, nếu không có trà giải rượu làm cho nàng khôi phục ý thức, sợ rằng thực sự sẽ làm ra cái gì đó hoang đường khiến nàng vạn kiếp bất phục.



May mà, may mà! Tố Hoà Thanh Dao không dám hồi tưởng, sợ thật sự rơi vào tình cảnh đó, không thể quay đầu lại. Nàng cố sức xuống giường, lại phát hiện Cơ Phi Yên đang cười khanh khách nhìn nàng, biểu tình trên mặt đã sớm không còn biến hoá như lúc ban đầu. "Nương nương phải đi về sao?" Cơ Phi Yên dựa vào bên giường, một đôi mắt đa tình không thèm che lấp. "Không ở lại thêm một chốc sao? Thiếp thích nương nương như vậy, nương nương như thế nào không biết tình ý của thiếp đây?"

"Như thế nào, Cơ phi vốn là một người hữu tình sao?" Tố Hoà Thanh Dao thẳng thắn nói ra, không có kinh ngạc, càng không có ngượng ngùng. Nàng thân là người đứng đầu lục cung, như thế nào không biết nhóm phi tần trong Hậu cung có một số bí mật không dám cho người biết? Thái giám cùng cung nữ ngẫu nhiên còn đối thực, phi tần cùng phi tần tồn tại tình cảm còn sâu hơn tình tỷ muội. Nàng đối với mấy tình cảm dạng đó cũng không có mâu thuẫn. Lòng người tịch mịch, đường đi bất đồng, tình cảm bất đồng, người không giống nhau, kết quả đương nhiên cũng bất đồng. Mặc kệ lựa chọn cái gì, chỉ cần không hối hận, đều có thể nói là đúng. Nhưng mà, nếu nói Cơ Phi Yên có loại cảm tình khác với nàng, Tố Hoà Thanh Dao sẽ không tin, cũng không có lý do để tin.

Có tình. Có tình sao? Tươi cười trên mặt Cơ Phi Yên dần dần rạng rỡ hơn, nàng thực khoái trá khi Tố Hoà Thanh Dao có thể hỏi nàng như vậy, chỉ cần thấy trên mặt đối phương có biểu hiện thích hợp dù là không tin tưởng. "Tự nhiên là có tình. Thiếp đối với nương nương, là yêu thích nhất!" Cơ Phi Yên ngồi dậy trên giường, ưỡn ngực, bộ dáng mê người: "Nương nương muốn lưu lại hay không? Tối nay ánh trăng thật đẹp, không bằng để thiếp hầu hạ ngài một đêm, một là giải toả sự tịch mịch, hai là giải tình nghĩa, như thế nào?"

Nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng của Tố Hoà Thanh Dao hiện lên một tia cười mà Cơ Phi Yên đều đọc không hiểu. Nụ cười kia không sâu, khoé môi lộ ra độ cung vừa đúng, không kiều không mị, cũng không khuynh thành. "Cơ phi..." Tố Hoà Thanh Dao nhẹ giọng gọi, đột nhiên cúi người xuống nhìn Cơ Phi Yên, hai tay vừa vặn đem nàng ôm trong ngực, tư thế hai người càng lộ vẻ ám muội.

"Nương... Nương nương..." cực kỳ hiếm có, Cơ Phi Yên thế mà bị hành động của Tố Hoà Thanh Dao làm cho khẩn trương, hô hấp cũng vì vậy mà lúc như ngưng lại lúc lại nhanh, cả người đều như mất khống chế. Một hồi lâu, đợi sắc mặt Cơ Phi Yên dần khôi phục như thường, thân thể của nàng liền không an phận mà dựa vào Tố Hoà Thanh Dao, "Chớ không phải là, nương nương cũng có ý với thiếp?"

"Ngươi đoán xem?" Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi nói bên tai Cơ Phi Yên, thổ khí như lan: "Cơ phi nhìn động tình, khô nóng, có phải cần bản cung hỗ trợ giải quyết hay không?"

"Hoàng hậu nương nương muốn thế nào?" Tố Hoà Thanh Dao đột nhiên thay đổi xưng hô, Cơ Phi Yên khẩn trương lên, trong giọng nói xuất hiện một tia rung động.



"Ha ha." Tố Hoà Thanh Dao nở nụ cười, vừa đúng lúc nhắm đúng thời gian, gọi Hứa ma ma ở bên ngoài tiến vào. "Hứa ma ma." Nàng xem nhẹ ánh mắt phức tạp của người đối diện, đi đến trước mặt Hứa ma ma, đưa lưng về Cơ Phi Yên nói: "Lấy mấy bản kinh Phật lại đây, bản cung muốn tặng Cơ phi, để Cơ phi sao chép kinh giải nhiệt đi. Hứa ma ma thay bản cung nhìn nàng, nếu không chép xong, không cho nghỉ." Nói xong, nàng đem theo mấy cung nữ rời khỏi Chiêu Hoa cung, lưu lại Cơ Phi Yên phong tình vạn chủng ngồi trên giường, tràn đầy u oán nhìn theo phương hướng Tố Hoà Thanh Dao biến mất. Trong đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Miễn cưỡng quay trở lại tẩm cung Hoàng hậu, Tố Hoà Thanh Dao thật hao tổn hết toàn bộ khí lực. Nàng không quên trừng phạt Cơ phi, vừa hồi cung liền sai một cung nữ đem hai bản kinh Phật đến Chiêu Hoa cung. "Các ngươi nghe đây, ngày sau nếu Cơ phi tiến đến, không cho phép nàng vào cửa. Nếu nàng xin gặp thì nói bản cung bận việc... sự vụ, không rảnh tiếp kiến, hoặc nói bản cung ở chỗ Thái hoàng thái hậu, khiến nàng phải trở về." Tố Hoà Thanh Dao đối với chuyện vừa rồi trong lòng còn sợ hãi, nếu nàng không đủ trấn định tự giữ, sợ rằng thật sự phải đỏ mặt, thẹn quá thành giận. Đối với Cơ phi, nhất định phải bảo trì khoảng cách, càng xa càng tốt. Tố Hoà Thanh Dao tự nhắc nhở trong lòng, vừa mới thoáng nhìn qua, không biết khi nào đã có một đoàn lông mao màu trắng cuộn nằm trên giường: "Người tới, đem con tiểu hồ ly này đuổi về Chiêu Hoa cung." Người hay vật bên người Cơ phi, chung quy đều không thể giữ.

Hứa ma ma là lão nhân trong cung, chưa nói tới lòng dạ thâm sâu. Từ trước hầu hạ bên người Thái hoàng thái hậu, sau lại đi theo bên người Hoàng hậu, đối với lời nói của nàng là nói gì nghe nấy, không có hai lòng. Cung nữ đem kinh Phật đưa tới, nàng thật không dám phụ lòng Hoàng hậu, thật trách nhiệm như tiên sinh dạy học thúc giục Cơ phi mau mau sao chép. Nàng không sợ đắc tội vị sủng phi trước mặt này, vì Hoàng hậu làm việc, nàng sẽ không chậm trễ.

Thanh nhi sau đó cũng bị đưa tới. Ngay lúc Cơ Phi Yên miễn cưỡng ngồi chép hai trang kinh Phật, Thanh nhi đột nhiên nhảy lên bàn, lười biếng ghé vào cuốn kinh Phật, một bên ngáp, một bên dùng chân gãi gãi cái lỗ tai. Một đạo bạch quang phất qua, Hứa ma ma đứng sau lưng Cơ Phi Yên đột nhiên như bị đứng hình, ý thức mông lung, như một người gỗ đứng tại chỗ.

Lại một đạo bạch quang hiện lên, Thanh nhi một lần nữa hoá thân thành người, một tiểu oa nhi trắng trẻo mủm mĩm. Nàng ngồi trên bàn tròn, một đôi con ngươi nhỏ chớp chớp nhìn Cơ Phi Yên, sau đó hai tay múp múp chống cằm, thiên chân khả ái nghiêng đầu, biết rõ còn cố hỏi: "Nương nương bị phạt hở? Sao chép kinh Phật, thật ra là biện pháp tốt để tu thân dưỡng tính." Suýt tí nữa bị đánh, Thanh nhi mập mạp chạy nhanh nhảy từ trên bàn xuống, làm mặt quỷ với Cơ Phi Yên, lại đặt mông ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, nói: "Nương nương đừng sinh khí với Thanh nhi, bên kia Hoàng hậu ngay cả Thanh nhi cũng đuổi về đây, còn phân phó về sau đóng cửa không tiếp khách nếu là ngài đến đấy!"

Thanh nhi thuật lại lời Tố Hoà Thanh Dao dặn dò cung nữ, một chữ cũng không bỏ sót báo cáo với Cơ Phi Yên. Nghe xong, Cơ Phi Yên không có biểu tình gì. Thật là, nàng cũng không phải thú dữ, sao còn muốn trốn nàng như vậy? Cơ Phi Yên đâu biết rằng, chuyện nàng làm so với thú dữ còn đáng sợ hơn, quả thực trong lòng Tố Hoà Thanh Dao đã ghi lại cảnh giác, không thể xoá nhoà. "Dùng tình cảm trả thù thật sự là phiền toái." Cơ Phi Yên bắt chéo chân, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang đáng sợ: "Không bằng bắt nàng lại, làm cho nàng nửa sống nửa chết?"



"Nương nương cũng không phải là hồ ly dễ dàng bỏ dở nửa chừng!" Lúc Cơ Phi Yên nói ra lời kia, thoạt nhìn tương đối phản nghịch, Thanh nhi từ trên mặt đất đứng lên, nàng quấn đến Cơ Phi Yên, trên mặt lộ vẻ non nớt đáng yêu: "Người ta là Hoàng hậu, là Quốc mẫu, nương nương cũng không thể xem như trò đùa như thế."

"Ngươi thế nhưng lại hướng về nàng. Như thế nào, có biện pháp?" Cơ Phi Yên hỏi.

"Tiêu trừ hiềm nghi trước." Thanh nhi một câu vạch trần, rõ ràng là gương mặt trẻ con vài tuổi, nói ra ý nghĩ ngược lại như người trưởng thành. Nàng nhanh như chớp chạy ra ngoài, đợi nàng trở về, bên miệng vẫn còn vương lại bột phấn trên điểm tâm ngọt. "Nương nương cũng biết, Hoàng hậu cùng đại đa số mọi người bất đồng, nếu muốn nàng động tình, cần phải có thời gian. Không thể chậm cũng không thể quá nhanh, phải vừa đủ mới tốt. Hoàng hậu là hàn băng, hàn băng thường cất giấu một trái tim ấm áp, nếu có thể tan chảy hàn băng, nương nương sẽ đạt được mục đích. Cho nên, nương nương tạm thời làm từng bước, ngài như vậy..." Nói xong, nàng tiến đến bên tai Cơ Phi Yên nói thầm một tràn, sau đó rất có phong phạm tiểu quân sư, chấp tay sau mông lui về sau vài bước, nói: "Thanh nhi nên làm đã có thể làm, còn lại, ngài nên tự mình suy nghĩ."

"Nhìn không ra, ngươi vẫn là có cái đầu linh hoạt." Cơ Phi Yên câu môi cười vui vẻ, nhìn ra được biện pháp Thanh nhi vừa nói rất vừa lòng nàng. Tố Hoà Thanh Dao, nàng khẽ gọi cái tên khiến cho người ta nhớ kỹ, thì thào tự nói: "Đã cần thời gian, vậy chúng ta... chậm rãi nhìn đi."