Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 13: 13




Đến sân bãi chiến trường bên ngoài, số thi thể kia vẫn nằm ở đó, Lãnh Thiên Minh thu dọn hành lý rơi lả tả chạy về sơn động, lúc này máu của Tuyết Sơn Hổ đã gần như ngừng chảy, hơi thở cũng ngày càng nhỏ đi.

Lãnh Thiên Minh lấy thuốc cầm máu ra bôi thuốc giúp Tuyết Sơn Hổ đồng thời dùng băng gạc băng bó lại, cuối cùng chính là mũi tên trên chân của Tuyết Sơn Hổ, lực đạo mạnh đến mức xuyên qua toàn bộ chân trước.

Đầu tiên Lãnh Thiên Minh dùng dao cắt đứt mũi tên, sau đó hắn thử rút mũi tên ra, hắn chỉ sợ Tuyết Sơn Hổ đau rồi bổ nhào tới, nhưng sự thật đã chứng minh tất cả, Tuyết Sơn Hổ bất tỉnh trong suốt quá trình.

Sau khi băng bó xong, Lãnh Thiên Minh lại chạy ra ngoài, hắn dùng cành cây xóa máu của Tuyết Sơn Hổ đồng thời ngụy trang ở cửa hang.

Ở đây có nhiều người chết như vậy, cho dù có người đến chắc cũng không đoán ra Tuyết Sơn Hổ hóa ra vẫn còn ở đây, hơn nữa cửa hang cũng khá khuất, tục ngữ nói rất hay, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Sau khi xử lý xong xuôi, Lãnh Thiên Minh cũng đã thấm mệt, hắn nhìn hai chú hổ con đang ngủ say, hắn cũng không thèm quan tâm đến sự đời nữa nằm sang một bên ngủ thiếp đi.

Khi tiếng động bên ngoài vang lên, Lãnh Thiên Minh vội vàng tỉnh giấc, quân đội đang truy lùng những người thương vong bên ngoài.

Mơ hồ còn có thể nghe thấy nhiều tiếng kêu gào khác nhau.


“Còn ai nữa không? Còn ai sống không?”
“Thất hoàng tử! Thất hoàng tử!”
“Ở đây… ở đây phát hiện ra lục hoàng tử, nhưng… nhưng đã chết rồi…”
“Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi, một hoàng tử chết, một hoàng tử mất tích, hoàng thân quốc thích bị thương vô số, đội hộ vệ chúng ta sắp xong đời rồi, hu hu hu…”
Nói mãi nói mãi có người bắt đầu khóc nức lên.

Lãnh Thiên Minh không khỏi suy nghĩ, lục hoàng tử chết rồi? Thật đáng tiếc, hắn không nhớ dáng vẻ của lục ca, nhưng hắn đoán lần này Lão Trình sẽ gặp xui xẻo, dù sao hắn ta cũng là vạn hộ phụ trách bảo vệ bọn họ, cũng không biết sẽ có kết cục gì nữa.

Vừa nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Minh quay đầu nhìn về phía Tuyết Sơn Hổ ở bên cạnh.

“Ôi trời…”
Chỉ thấy Tuyết Sơn Hổ đang bị thương nặng không biết mở mắt từ khi nào đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Lãnh Thiên Minh nhất thời toát mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy nói: “Ha ha, Hổ đại tỷ, ta không có ý xấu, tỷ nhìn vết thương trên người tỷ xem, đều do ta băng bó đó, tỷ đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy nữa, ta chỉ là… chỉ là muốn kết bạn với tỷ thôi”.

Nói xong Lãnh Thiên Mình còn làm động tác băng bó vết thương.

Kể ra cũng lạ, khi Lãnh Thiên Minh nói xong, Tuyết Sơn Hổ liền yên lặng nhắm mắt lại.

Lúc này, trong lòng Lãnh Thiên Minh rối bời, ra ngoài thì sợ bị người ta phát hiện ra mình ở chung với hổ, hắn phải giải thích kiểu gì đây? Nhưng nếu không ra ngoài thì hắn rất sợ, muốn ngủ mà không dám ngủ, không ngủ thực sự rất mệt…
Không biết đã qua bao lâu, Lãnh Thiên Minh cảm thấy ngứa ngáy ở trên mặt, hắn mở mắt ra nhìn thì giật bắn mình, hóa ra Tuyết Sơn Hổ nhỏ đang cọ vào mặt hắn, Lãnh Thiên Minh không nhịn được ôm lấy chú hổ con.

“Tiểu tử thối, dám quấy rầy ta nghỉ ngơi…”
Đột nhiên hắn lại ý thức được điều gì đó, hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy lúc này Tuyết Sơn Hổ lớn vẫn đang nằm đó nhìn hắn, nhưng hình như vết thương đã cải thiện được chút và đầu đã cử động được.

Lãnh Thiên Minh mỉm cười đặt chú hổ nhỏ sang bên cạnh Tuyết Sơn Hổ.


“Đại tỷ, chỉ chơi đùa chút thôi, chơi đùa chút thôi, đừng hiểu lầm nhé, ha ha…”
Bây giờ đã là trưa ngày hôm sau, Lãnh Thiên Minh lấy thức ăn trong túi ra chia cho ba chú hổ còn hắn cũng bắt đầu nhàn nhã ăn.

Lúc này, nhị hoàng tử bị thương nặng vẫn đang hôn mê, Lãnh Liệt Vương nổi trận lôi đình thậm chí còn ra lệnh bắt toàn bộ đội hộ vệ đã đi cùng ngày hôm qua.

Đại doanh chủ soái, trong lều chính.

Lãnh Liệt Vương nhìn người đang quỳ phía dưới, hỏi: “Sao rồi?”
Người phía dưới cúi đầu thật sâu, căn bản không dám ngẩng lên, run rẩy nói: “Đã… lục soát suốt đêm, lục..

lục hoàng tử chết rồi, thất… thất hoàng tử không rõ tung tích”.

“Bang…”
Tiếng vỗ bàn nặng nề vang lên.

“Vô tích sự, nhiều người như vậy mà không trông coi được mấy vị hoàng tử, hại lão lục mất mạng, còn có…”
Lãnh Liệt Vương định nói rằng còn có lão thất, nhưng ông ta chợt nhận ra rằng mình không thể nhớ ra lão thất là ai?
Lãnh Liệt Vương nhìn về phía Trần công công ở bên cạnh, Trần công công không hổ danh là tâm phúc của Lãnh Liệt Vương, chỉ bằng một ánh mắt liền biết đại vương muốn hỏi gì.


“Thất hoàng tử Lãnh Thiên Minh do tỳ nữ Nguyệt Như sinh ra, năm nay 16 tuổi”.

Lãnh Liệt Vương trầm ngâm hồi lâu, như thể ông ta đã nhớ ra điều gì đó, nhưng sau đó lại khôi phục thần sắc nghiêm túc vốn có.

“Truyền ý chỉ của ta, phái một đạo quân lớn vào núi tiếp tục truy lùng tung tích của thất hoàng tử, đồng thời tìm con Tuyết Sơn Hổ đó cho ta”.

Lúc này, Lãnh Thiên Minh đang ở trong động đã dần thích nghi.

Trong khoảng thời gian này có mấy lần hắn muốn trốn xuống núi, nhưng chưa đi được bao xa thì hắn lại gặp đội quân người ngựa đang truy lùng, nếu bị phát hiện ở gần đây, hắn phải giải thích thế nào?
Cho nên hắn dứt khoát không ra ngoài nữa, dù sao ở đây cũng đã từng bị lục soát nên rất an toàn, đánh chết bọn họ cũng không ngờ rằng bổn thiếu gia lại ở chung một chỗ với Tuyết Sơn Hổ, dù sao thì hành lý hắn mang theo vào cũng có rất nhiều thịt khô, nước uống và đồ ăn vặt, đủ dùng trong vài ngày.

Trong vài ngày tiếp theo, Lãnh Thiên Minh bắt đầu chơi đùa với hai chú hổ con, hơn nữa hắn còn đặt cho hai chú những cái tên rất thời thượng: Gấu đại và gấu nhị..,
Kết quả là hai con mãnh thú Tuyết Sơn trăm năm khó gặp này khá là hài lòng trước cái tên của mình, mỗi khi Lãnh Thiên Minh gọi gấu đại gấu nhị, hai chú liền lẫm chẫm chạy tới, cũng may Tuyết Sơn Hổ bị thương nặng đã quen với sự quấy nhiều ồn ào của ba người bọn họ, chỉ an tâm dưỡng thương…