Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Chương 5



Editor: Yann

Beta: Kim Hằng

Ánh mặt trời hiện giờ rất độc hại, Úc Đường bị phơi tới choáng váng đầu óc, trên người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Chờ sau khi chạy xong ba vòng quanh sân thể dục là có thể hoạt động tự do.

Úc Đường muốn vào lớp để tránh nắng, nên khi giáo viên thể dục đang nói gì đó Úc Đường vì đang thất thần nên không nghe thấy gì cả.

Trong lòng cô đang âm thầm tính toán, bắt đầu suy nghĩ xem nên tránh nắng ở đâu. Cô thích yên tĩnh, không thích nơi có nhiều người, cũng không thể cách sân thể dục quá xa, bởi vì giáo viên có thể thổi còi bất cứ lúc nào.

Ở giữa sân thể dục và phòng y tế có một gốc cây hoa giấy, nghe nói nó đã được trồng nhiều năm, nhìn bên ngoài nó tựa như một cây nấm khổng lồ, những cành cây đan vào nhau.

Úc Đường muốn đi tới nơi đó.

Đột nhiên, giáo viên lại thổi còi, Úc Đường hồi phục tinh thần, lúc này cô thật sự muốn khóc.

Hôm nay trời nắng to, chạy ba vòng thật muốn mạng người.

Úc Đường cắn môi, di chuyển hai chân, đi cùng nhóm bạn học chạy ra ngoài.

Cô chạy ở hàng cuối cùng, cố tình chạy chậm để không cảm thấy khó chịu. Cô vẫn bảo trì tốc độ như vậy, cách người phía trước một khoảng cách nhỏ, không đến mức gây chú ý.

Thế nhưng vẫn có người chú ý tới.

Lúc Úc Đường đang nhìn chằm chằm đám đông, tầm mắt nhìn thấy một người mặc áo thun trắng.

Chiếc áo rất to và rộng, nhìn rất thoải mái sạch sẽ. Úc Đường nhìn hướng lên trên một chút, nhìn thấy những giọt mồ hôi nhỏ trên thái dương. Tóc mái kề sát bên cái trán bị thấm ướt, mồ hôi chảy xuống theo hình vòng cung, chảy xuống cổ sau đó di chuyển vào trong vạt áo.

Có lẽ do ánh mặt trời quá lóa mắt, Úc Đường ở phía sau anh, có thể ánh mặt trời trải qua chiết xạ của tròng mắt dừng lại trong ánh mắt của cô, làm cho cô thất thần.

Cô đã nhận ra người này, chính là Thiệu Ngôn.

Môi Thiệu Ngôn hơi nhấp, tốc độ chạy rất chậm. Anh muốn hỏi cô, có chỗ nào không thoải mái sao? Nhưng là lúc muốn mở miệng, lại chẳng biết nói gì.

Úc Đường chớp mắt, có chút khó hiểu. Rõ ràng lúc nãy anh còn đang chạy hàng đầu, chẳng lẽ chân bị đau sao?

Thế nhưng vừa nhìn xuống dưới thấy những bước chân vững vàng của anh, rõ ràng không có dấu hiệu bị thương.

Úc Đường nhìn thoáng qua khoảng cách của hai người, cảm thấy có chút quá gần.

Úc Đường: "Bạn học, nếu cậu cứ tiếp tục chặn tôi, giáo viên nhất định sẽ mắng đấy."

Lúc dầu, Úc Đường có thể khống chế được khoảng cách của mình với nhóm bạn học phía trước, hiện tại hai bên đã cách nhau một khoảng lớn, mà giờ Thiệu Ngôn cùng Úc Đường chạy ở phía sau, vô cùng gây chú ý.

Giáo viên thể dục chắp tay ở sau lưng, đi theo phía sau nhìn họ.

Thiệu Ngôn đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó tăng tốc độ chạy.

Đúng là không có lương tâm. Anh hừ nhẹ không rõ ý vị, rất nhanh đã cách Úc Đường một khoảng lớn.

Thiệu Ngôn vừa chạy vừa nghĩ, rất nhanh đã đuổi kịp đám người phía trước.

Úc Đường không hiểu sao lại cảm thấy khi anh hừ nhẹ, có vẻ hơi tức giận, nhưng cũng có khả năng là cô nghe nhầm.

Nhưng Úc Đường nào có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, giáo viên thể dục đã chạy gần tới sau cô, mặt đã đen lại rồi.

Cô cũng tăng tốc độ, chạy cho xong ba vòng.

Úc Đường theo kế hoạch ban đầu, xoay người chuẩn bị chạy thì Kỳ Nguyệt thở hổn hển đi tới, giữ chặt tay cô: "Khoan đã, cậu muốn đi đâu vậy? Không ở lại xem thi đấu sao?"

Úc Đường sửng sốt: "Thi đấu gì vậy?"

"Thầy vừa mới nói, cậu không nghe à? Thầy ấy muốn nam sinh của lớp chúng ta đấu một trận hữu nghị với nam sinh lớp học bá."

À, thì ra vừa rồi thầy ấy nói vậy sao.

Úc Đường nhìn thoáng qua sân bóng, nơi đó đã đầy ắp người, vây kín sân bóng lại.

Lúc này, Kỳ Nguyệt mới cười, cánh tay nắm tay cô mới bỏ ra, chạy nhanh đến đó.

Bởi vì các cô tới tương đối trễ nên không chiếm được vị trí tốt, chỉ có thể đứng nhìn ở phía sau.

Kỳ Nguyệt kiễng chân, tò mò nhìn xung quanh bên trong, mà Úc Đường tay chân thon dài, so với Kỳ Nguyệt thì cao hơn, đứng sau đám đông vẫn có thể nhìn thấy.

Kỳ Nguyệt nổi giận nói: "Những người này sao vậy? Rất nhiều người đâu phải lớp của chúng ta, tới xem náo nhiệt gì chứ?"

Đương nhiên là muốn tới xem náo nhiệt.

Lớp học bá cũng náo nhiệt, nhưng tất nhiên là không bằng.

Làm học sinh mẫu mực trong miệng giáo viên, trên cơ bản, mọi người đều cảm thấy đối với lớp này có chút cảm giác vi diệu.

Được các thầy cô sủng ái, ngày thường cũng không có cơ hội tiếp xúc, hiện tại lại muốn thi đánh bóng, những người khác nào sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Úc Đường cũng muốn nhìn xem, người trong lớp này có thật sự giống trong truyền thuyết mười hạng toàn năng, mới có thể khiến cho cô bất chấp trời nắng to như thế này để xem náo nhiệt.

Tiếng còi vang lên.

Úc Đường nhìn thành viên của lớp mình, phát hiện ủy viên thể dục dẫn đầu một đám người ý chí chiến đấu đều rất cao.

Úc Đường thường ngày cùng bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm nên hiểu biết về họ cũng không nhiều.

Tuy nhiên cô biết, ủy viên thể dục lớp mình thân hình cao lớn, thi đấu hẳn là không có vấn đề gì.

Nhìn sang lớp học bá bên kia.... Hả? Thiệu Ngôn cũng chơi bóng?

Úc Đường có chút sửng sốt.

Còn những người khác, trong đầu Úc Đường không phân biệt được người với tên của họ, chỉ có duy nhất Thiệu Ngôn là có ấn tượng.

Nhưng Thiệu Ngôn.... Bình thường đều là bộ dáng lịch sự văn nhã, trên người không có hai lượng thịt, lại là chuyên gia giảm cân, thế nào bây giờ lại đi chơi bóng rổ, nhìn còn rất ra dáng.

Cậu ta cùng ủy viên thể dục đứng cạnh nhau, càng làm tăng thêm vẻ trắng nõn, gầy yếu. Cảm giác như hai người không cùng một đẳng cấp.

Ủy viên thể dục thân hình vạm vỡ, ống tay áo vén lên lộ ra cơ bắp màu đồng cứng cáp, cả người luôn tràn đầy năng lượng.

Mà Thiệu Ngôn, vẫn mặc chiếc áo thun trắng.

Thời điểm có gió thổi qua, trông cậu càng thêm gầy yếu.

Úc Đường nhướng mày, có chút tò mò.

Thế nhưng rất nhanh cô liền bị vả mặt.

Úc Đường không nghĩ tới, lớp học bá này cư nhiên phải dựa vào Thiệu Ngôn mới có thể miễn cưỡng đánh tiếp.

So với ủy viên thể dục thường xuyên chơi bóng trên sân bóng thì lớp học bá ít luyện tập nếu không thắng thì cũng hợp lý.

Trận đấu còn bắt đầu chưa lâu, lớp học bá đã bắt đầu sa sút.

Những suy nghĩ âm u trong đầu Úc Đường còn chưa kịp lên men, cũng chưa kịp đắc ý thì quả bóng vốn được ủy viên thể dục sắp ném vào rổ lại bị Thiệu Ngôn cướp mất.

Tiếp theo.... lớp học bá đã vào một quả.

Úc Đường sửng sốt trong chốc lát, cô không thể tin được cái người nhanh nhẹn vừa rồi lại là Thiệu Ngôn ôn tồn lễ độ kia.

Rất nhanh liền có tiếng hoan hô từ trong đám đông, rất nhiều bạn nữ hô tên của anh để cổ vũ.

Úc Đường nhìn thoáng qua Kỳ Nguyệt bên cạnh đang như được tiêm máu gà, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vì sao lại cổ vũ cho cậu ấy?"

Cậu ấy tự nhiên chính là Thiệu Ngôn.

Kỳ Nguyệt kích động nói: "Cậu ấy đẹp trai quá, đẹp trai quá đi, cậu có thấy cái tư thế ném bóng vừa nãy không, đẹp trai thật sự. Aaaaa! Tớ đã bị mê muội mất rồi, sao có thể đẹp trai như vậy chứ."

Càng đẹp trai hơn là do khí chất mạnh mẽ của anh.

Hiện tại tỉ số là 2 – 1, chỉ cần thêm một quả thì tỉ số sẽ được sang bằng.

Úc Đường nhìn sự nhiệt tình điên cuồng của những người xung quanh, trong lòng cảm thấy không phục, cô cũng hô lớn: "Lớp tám cố lên."

Lớp tám là lớp của Úc Đường.

Đúng lúc này cũng là Thiệu Ngôn đang cầm bóng, mọi người đều đang hô tên của Thiệu Ngôn, một tiếng hô này của Úc Đường vừa lớn lại đặc biệt đột ngột.

Sau tiếng hô của Úc Đường, Thiệu Ngôn liền ghi bàn.

Thiệu Ngôn nhìn về phía cô cười một cái, có chút đắc ý.

Kỳ Nguyệt hét lên: "Đường Đường, cậu thấy không, cậu ấy về nhìn về hướng này cười đó, tớ thật sự kích động muốn chết rồi!"

Úc Đường hận rèn sắt không thành thép: "Cậu kích động cái rắm ấy, lớp chúng ta sắp thua rồi, hơn nữa, cậu ta còn khoe mẽ, là khoe mẽ đó cậu có hiểu không?"

Kỳ Nguyệt cũng mặc kệ, hiện giờ cô ấy đã làm phản đồ rồi.

Úc Đường không đành lòng nhìn sắc mặt xanh mét của ủy viên thể dục, cũng không nghĩ các bạn nữ trong lớp lại phản nhanh như vậy, đành phải rời đi.

Còn không bằng đi ra chỗ gốc cây hoa giấy ngủ, hừ.

Hiện giờ, chẳng có ai cướp chỗ của cô cả.

Úc Đường một mình thảnh thơi liếc nhìn xung quanh, liền cảm thấy thanh thản không ít. Bởi vì không còn náo nhiệt như vừa rồi, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Bên tai có thể nghe thấy những tiếng hô từ xa, cô cũng có thể nắm được đại khái tình hình lúc này. . đam mỹ hài

Đột nhiên, lúc Úc Đường sắp chợp mắt thì âm thanh của đám đông ngừng lại, trở nên kinh hoàng thất thố.

Úc Đường cau mày, ngồi thẳng người.

Xảy ra chuyện gì sao?

Cô đang muốn ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, vừa bước ra khỏi cây hoa giấy, cô đã thấy Thiệu Ngôn ôm Ngô Thấm đi về hướng này, vừa đi còn vừa an ủi: "Đừng sợ, sắp tới phòng y tế rồi."

Úc Đường sững người, nhìn theo bóng dáng của họ biến mất sau cánh cửa của phòng y tế.

Thì ra là Ngô Thấm bị thương.

Chỉ là đang xem trận bóng, có thể bị thương sao?

Úc Đường không rõ, nhưng trong lòng lại có cảm giác khó chịu, cô cũng chẳng biết vì sao.

Nhưng Úc Đường cũng rất nhanh suy nghĩ cẩn thận.

Bởi vì Thiệu Ngôn vốn dĩ là sứ giả bảo hộ của Ngô Thấm, cô ta bị thương, Thiệu Ngôn theo lẽ thường khẩn trương như vậy cũng là đương nhiên.

Cô ghen tị gì chứ? Chả lẽ bởi vì trong một ngày ngắn ngủi, lại cùng Thiệu Ngôn giáp mặt ba lần, cho nên cảm thấy mị lực của mình không ai có thể kháng cự được?

Đây là hoa đã có chủ.

Úc Đường suy nghĩ cẩn thận liền thông suốt.

Cô đứng ở cửa khu nhà dạy học đợi Kỳ Nguyệt.

Từ sân bóng đã có tốp bốn, tốp năm người đi ra, chắc Kỳ Nguyệt cũng sắp tới.

Quả nhiên trong chốc lát, Kỳ Nguyệt trong đám đông nhìn thấy Úc Đường, nhanh chóng chạy tới.

Cô ấy chạy có chút vội vàng nên thở gấp, nhưng vẫn liều mạng muốn nói: "Tớ nói với cậu, vừa rồi cậu không ở đấy thật quá đáng tiếc. Ngô Thấm kia, chính là cái người lần trước gây chuyện với cậu trong nhà vệ sinh, cô ta thật là...." Kỳ Nguyệt ngừng lại một chút, không biết nên nói thế nào, "Lúc Thiệu Ngôn ném bóng vào rổ, quả bóng bị trượt, bay ra ngoài. Lúc ném bóng cậu ấy đứng hơi xa rổ, lực tất nhiên rất lớn. Trong khi mọi người đều tránh quả bóng, cô ta lại cố lao về trước muốn nhặt quả bóng, haha, liền bị nó đập trúng."

"Ồ." Úc Đường không cảm thấy hứng thú, cô nói: "Mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà thôi."

Thấy cô không có hứng thú, Kỳ Nguyệt cũng không nói nữa.

Đang thu dọn đồ đạc thì Kỳ Nguyệt thấy Úc Đường ném hai chiếc bánh mì vào thùng rác.