Hơi Ấm Của Anh

Chương 20



Người dẫn chương trình đi xuống sân khấu. Tiếng vỗ tay dưới sân khấu cũng dần dần yên lặng.

Một giây sau đó, toàn bộ đèn trong giảng đường đều được tắt hết!

Dưới sân khấu lập tức xôn xao!

Ngay cả đèn tường sân khấu vẫn luôn để sáng cũng được tắt, cả giảng đường trong nháy mắt rơi vào bóng tối. Có học sinh bật điện thoại lên để chiếu sáng, trong bóng tối lóe lên những ánh sáng lốm đốm.

Trong tiếng thì thầm, có thầy giáo là ban giám khảo lớn tiếng hỏi phòng điều khiển ánh sáng: “Bị cúp điện sao?”

“Bình tĩnh đừng vội.”

Trong toàn bộ ghế ban giám khảo chỉ có một người bình tĩnh là Thẩm Phong. Anh ta đơn giản trấn an những người đang kinh ngạc còn lại, sau đó hô lên sân khấu: “Có thể bắt đầu chưa?”

Tang Noãn nghe thấy giọng nói của Thẩm Phong thì trong lòng có chút bình tĩnh, thở dài một hơi sau đó gật đầu với nhân viên công tác hai bên sân khấu.

Tiếp theo, “xoẹt xoẹt” một tiếng, hai bên sân khấu trong nháy mắt xuất hiện đầy sương mù như là đá khô.

“Đùng, đùng đùng.”

“Đùng, đùng đùng.”

….

Trong bóng tối, tiếng trống nhịp nhàng mạnh mẽ mà có uy lực vang lên, Tang Noãn giẫm lên tiếng trống ra lệnh với những cô gái ở sau lưng: “Lên!”

Các cô gái vừa hô hào vừa bước lên sân khấu, đứng vững đội hình. Tang Noãn là người xếp cuối cùng.

Đúng là đã được cố ý sắp xếp xong xuôi.

Người ở dưới sân khấu dần dần hiểu ra, âm thanh xôn xao cũng từ từ lắng xuống. Tất cả mọi người đều mang theo chút kinh ngạc nhìn lên sân khấu.

Bởi vì không có ánh đèn, hơn nữa trên sân khấu toàn là sương mù, nên căn bản không thấy rõ người ở trên sân khấu. Âm thanh của tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên, đúng lúc này, mấy ánh đèn đủ màu sắc bỗng nhiên sáng lên.

Ánh đèn lại không phải đèn từ trên cùng sân khấu chiếu xuống, mà là từ vị trí của khán phòng. Người ở dưới sân khấu quan sát bốn phía, ngạc nhiên phát hiện đúng là có mấy người dùng đèn pin chiếu về phía sân khấu.

Ánh đèn xuyên qua đá khô tạo thành vài cột sương mù đủ màu sắc, mọi người lúc này mới thấy rõ mấy người áo đen ẩn trong sương mù ở trên sân khấu. Ánh đèn và người áo đen thay đổi màu sắc và tạo hình theo tiết tấu tiếng trống, mãi cho đến khi sương mù dần dần tản đi, người áo đen bỗng nhiên vụt qua bên cạnh…

Đồng thời ánh đèn bốn phương tám hướng tập trung lại chính giữa sân khấu, chiếu sáng Tang Noãn cả người vàng óng vừa rồi trốn ở cuối cùng.

“Wow!” Người ở bên dưới đột nhiên giật mình reo hò.

Tang Noãn đứng ở ngay trung tâm sân khấu cùng với người áo đen hai bên cúi chào về phía sân khấu. Lúc này ánh đèn lại tản ra tám phía, mỗi tia sáng chiếu rọi một người.

Tiếng trống thưa dần, bản nhạc tiếp theo cũng từ từ được bắt đầu: “Tập ba môn tập thể dục theo đài của toàn quốc dành cho học sinh trung học…”

“Trời!”

Người ở dưới sân khấu lập tức được mở rộng tầm mắt, lại là một trận xôn xao.

Thế mà lại là tập thể dục theo đài?!

Trên sân khấu mọi người cũng rất bình tĩnh, phần mở màn đã được ổn định nên phần sau của màn biểu diễn cũng dễ hơn. Kèm theo tiếng nhạc vũ đạo không tầm thường chính thức bắt đầu….

Không sai, vũ đạo mà Tang Noãn nhảy chính là tập thể dục theo đài. Nhưng rất nhanh người ở phía dưới đã phát hiện điệu nhảy tập thể dục theo đài này đã được thay đổi. Nó không giống với những bài tập trước kia chỉ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mà là không ngừng thay đổi đội hình và động tác theo tiếng nhạc và ánh đèn, nhịp điệu tươi sáng sôi động, các động tác thoải mái động lòng người.

Động tác nhịp hai tám xen kẽ với nhịp một tám, động tác nhịp bốn tám lại xuất hiện ở nhịp ba tám. Tới tới lui lui làm người khác nhìn vào hoa cả mắt.

Mà từ đoạn thứ hai, Tang Noãn bắt đầu cùng với mấy người áo đen thay đổi đội hình rất nhanh. Trên sân khấu, một lúc thì cô lùi về phía sau để mấy người áo đen che ở sau lưng không thấy tăm hơi, một lúc lại đột nhiên chạy lên trước xen kẽ lách mình cùng với mấy người áo đen. Ánh sáng đèn pin không thể chiếu sáng toàn bộ sân khấu, cứ như vậy ngoại trừ Tang Noãn tự có hiệu ứng phản quang toàn thân màu vàng kim, những người khác nhìn qua giống như cái bóng của cô, thiên biến vạn hóa thần kỳ khó lường, cuối cùng khiến cho người ta không kịp nhìn như đang xem ảo thuật.

Ở hàng ghế cuối của giảng đường.

Mạc Tư Nguyên đứng ở một góc bình thường nhất.

Ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu vào khuôn mặt anh chớp tắt không rõ. Anh khẽ mím môi lẳng lặng nhìn Tang Noãn ở trên sân khấu.

Biểu hiện của cô rất tốt, nằm ngoài dự đoán của anh, hoàn toàn không nhìn thấy một chút căng thẳng. Lúc đầu anh nghĩ ra biện pháp chiếu sáng nhân tạo này, chỉ nghĩ nếu ánh sáng chiếu từ dưới lên sân khấu thì cô sẽ không nhìn thấy người ở dưới sân khấu. Cô luôn luôn thích sĩ diện và đặc biệt căng thẳng khi có nhiều người. Làm như vậy cũng sẽ không bởi vì bị nhìn chằm chằm mà căng thẳng đến mức không thể nào cử động được.

Mà loại tập thể dục theo đài có hiệu ứng thay đổi này vốn dĩ anh còn lo lắng cô không làm được. Không ngờ cô chẳng những làm được mà còn biết biến tấu những chi tiết nhỏ xen kẽ với những động tác, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Mặc dù chỉ là chút chi tiết nhỏ, hơn nữa động tác còn non nớt, nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của người khác.

Anh cười khẽ.

Anh quả nhiên đã xem thường cô.

Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Trên sân khấu, tiếng nhạc đã đến hồi cao trào nhất.

Biên độ nhảy của Tang Noãn tăng nhanh. Đèn trên sân khấu ban đầu cũng bắt đầu chiếu xuống, ánh đèn chớp tắt lắc theo tiết tấu. Tang Noãn đứng ở chính giữa, cầm tay những người áo đen đứng thành một hàng nhảy lên. Khi tiết tấu nhanh nhất, Tang Noãn lắc mình một cái rồi cởi mũ ra ném toàn bộ bánh kẹo ở bên trong vào khán phòng!

Phía dưới học sinh trong nháy mắt quyết liệt tranh giành, khiến bầu không khí dưới sân khấu và trên sân khấu dâng lên cao nhất.

Đúng lúc này tiếng nhạc im bặt đi. Tất cả mọi người trên sân khấu đều dừng lại. Toàn bộ đèn trên sân khấu đột nhiên sáng lên, chiếu sáng rõ ràng toàn bộ sân khấu, khắp nơi đều rực rỡ.

Trong giảng đường yên tĩnh mấy giây, ngay sau đó cả giảng đường đều rầm rầm vang lên một tràng vỗ tay như sấm!

Thành công!



“Cạn ly!”

Chín giờ tối là thời điểm náo nhiệt nhất của quán nướng ngoài trời trong chợ đêm.

Tang Noãn giơ lon cocacola trong tay lên cao chạm với những người xung quanh, âm thanh “Bang” vang lên một cái.

Cô đã thành công!

Hoàn toàn là kết quả mà cô không nghĩ tới. Tại khoảnh khắc cuối cùng nhảy xong vũ đạo, mọi người trong cả giảng đường dường như đều đứng lên vỗ tay cho cô, xung quanh vừa reo hò vừa lớn tiếng khen hay. Mặc dù so với những người khác cô nhảy kém nhất, nhưng tại lúc cuối cùng bình chọn giải thưởng, cô lại lấy được 78% phiếu bầu nhận được giải thưởng sáng tạo nhất!

Nhớ tới lúc ở hậu trường khi cô cầm cúp phất tay về phía Bạch Diên, yêu cầu cô ta phải thực hiện lời hứa xin lỗi của mình, sắc mặt của người vừa nhận được giải quán quân là Bạch Diên thật sự rất khó coi, giống như đạp phải phân vậy. Mặc dù không xin lỗi, nhưng lúc đó cô ta dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô lại có dáng vẻ không thể làm gì, nghĩ lại khiến cho cô cảm thấy mở cờ trong bụng, thoải mái không nói ra được.

Thế là cô đã đề xuất cùng nhau đi chúc mừng giải thưởng không dễ kiếm này!

“A Noãn, cậu hôm nay quá tuyệt vời!”

Nhã Hinh nhẹ nhàng nhấp ngụm Cocacola rồi bỏ xuống, giơ ngón tay cái về phía Tang Noãn: “Lúc đó cậu ở trên sân khấu hoàn toàn không thể nhìn thấy ở dưới đã điên cuồng như thế nào, quả thực là đã làm chấn động toàn trường!”

“Thật sao?” Tang Noãn gãi gãi đầu. Mặc dù từ khi kết thúc đã có rất nhiều người nói rằng biểu hiện của cô rất tuyệt, nhưng cô vẫn có chút không tin.

“Thật!” Đinh Tiểu Dã cũng phụ họa thêm: “Lúc ấy toàn bộ giảng đường tối đen, tớ còn tưởng rằng bị cúp điện, không ngờ lại được sắp xếp như vậy, hơn nữa cậu còn nhảy siêu cấp đẹp!”

“Đúng vậy! Lúc ấy toàn bộ khung cảnh đều bị chấn động! Cậu rất nổi đó Tang Noãn, còn có người hỏi tớ là cậu học lớp nào, nói không chừng sắp rơi vào số đào hoa!” Một nam sinh khác cũng nói theo, là người hỗ trợ chiếu sáng hôm nay.

“Muốn kí tên!”

“Đúng! Muốn kí tên! Muốn kí tên!”

Người kia vừa nói ra, bầu không khí bắt đầu nóng lên. Người ở xung quanh cậu một lời tôi một câu, tất cả đều vây quanh Tang Noãn.

Sắc mặt Tang Noãn hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Ôi chao, chuyện này cũng không phải do một mình tớ làm được. Hôm nay chủ yếu vẫn là đến để cảm ơn mọi người đã hỗ trợ, nếu để tớ một mình chắc chắn sẽ lộn xộn từ sớm.”

“Mời khách!” Đinh Tiểu Dã đúng lúc hô lên một câu.

“Đúng! Mời khách!” Có người hô theo.

“Mời khách!”

“Mời khách! Mời khách! Mời khách!”

Sau đó càng lúc càng nhiều người bắt đầu làm ầm ĩ. Chỉ chốc lát sau đã biến thành một bàn người đều vỗ bàn vỗ nhịp yêu cầu mời khách. Khách hàng bên cạnh không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì, không khỏi nhao nhao thò cổ nhìn về phía bên này.

Tang Noãn nhìn bọn họ, dứt khoát dùng một hơi uống hết Cocacola trong ly, sau đó đặt cái ly xuống, hào phóng vung tay lên: “Được được được, hôm nay tớ rất vui, để tỏ lòng cảm kích của tớ với mọi người, hôm nay tất cả chi phí tớ sẽ mời! Mọi người ăn uống ngon miệng!”

“Được!”

Một bàn người lập tức đập bàn tán thưởng, động đũa tranh giành thức ăn ngon trên bàn ăn.

Đinh Tiểu Dã thậm chí còn một tay cướp hết toàn bộ gà nướng trước mặt mình, vùi đầu gặm, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Cảm ơn bà chủ Tang!”

“Miệng mồm ngọt xớt!” Tang Noãn cười ha hả vỗ vỗ đầu Đinh Tiểu Dã.

“Nhưng mà, A Noãn.” Nhã Hinh chất đầy đồ nướng trong miệng, lúng búng nói: “Sao mà cậu lại nghĩ ra cách ngày hôm nay vậy, quá lợi hại!”

“Cái này….” Tang Noãn cúi đầu xuống, nụ cười nơi khóe miệng có chút ngượng ngùng.

Cô đổ đầy một ly Cocacola, sau đó đưa tới trước mặt Thẩm Phong vẫn luôn giữ yên lặng: “Đàn anh Thẩm Phong, em phải lấy Cocacola thay rượu kính anh một ly, lần này thật sự rất cảm ơn anh!”

“Wow w…”

Người xung quanh lập tức bày ra vẻ mặt nhiều chuyện, tạo ra âm thanh kì lạ, trêu Tang Noãn đến mức mặt càng ngày càng đỏ.

Đinh Tiểu Dã ở bên cạnh lớn tiếng hô to: “Wow! Tang Noãn, hóa ra là cậu hối lộ ban giám khảo!”

“….Muốn chết hả!”

Tang Noãn quay sang hung hăng lườm cậu ấy một cái, khi quay đầu lại thì lại trở về dáng vẻ của cô gái ngoan ngoãn thuần khiết, cười híp mắt nói: “Đàn anh Thẩm Phong.”

Cocacola trong tay lại đưa về phía trước.

“Không có gì.”

Thẩm Phòng cười cười với cô, nhận lấy cái ly nhưng không uống.

Anh ta để cái ly sang một bên, nói với cô: “Nhưng người mà em nên cảm ơn nhất không phải là anh, anh chỉ cung cấp cho em mấy người bạn múa thôi. Người mà em nên cảm ơn phải là Tư Nguyên.”

Mạc Tư Nguyên?

Tang Noãn sửng sốt.

Trước cuộc thi cô từng gọi điện thoại cho Mạc Tư Nguyên, hỏi anh có muốn tới xem cô thi không, nhưng kết quả anh lại lấy lý do nhàm chán để từ chối.

Sau cuộc thi cô cũng có mời Mạc Tư Nguyên đi liên hoan, nhưng không ngờ anh lại khịt mũi coi thường giải thưởng sáng tạo của cô mà ra về trước. Chọc cô tức giận một hồi.

Cô thừa nhận ý tưởng dùng đèn pin chiếu sáng sân khấu là do anh nghĩ ra không sai, nhưng trước khi thi cô đã cảm ơn anh rồi. Tại sao lần này còn phải cảm ơn anh nữa?

Thẩm Phong cười nhạt: “Đừng nói em cho rằng hiệu ứng sân khấu sau khi em lên đài, và bài tập thể dục theo đài được cải tiến đó cũng là ý tưởng của anh đấy chứ?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Dĩ nhiên không phải.” Thẩm Phong lắc đầu nói: “Là Tư Nguyên.”

Thẩm Phong nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi cảm thấy khâm phục.

Hoàn toàn không ngờ rằng Mạc Tư Nguyên có thể nghĩ ra cách như vậy.

Anh dùng giấy trong suốt màu sắc bọc lên kính đèn pin tạo ra những ánh sáng nhiều màu, chiếu đèn từ dưới khán phòng lên trên sân khấu, thay đổi màu sắc và phương hướng nguồn sáng theo tiết tấu, phân tán lực chú ý của người xem. Anh biết tài nghệ của Tang Noãn không bằng ai, cho nên hoàn toàn không thể đánh liều mà đi so thực lực với người khác. Chỉ có thể áp dụng cách sáng tạo thu hút đi sự chú ý của người khác, đồng thời che lại điểm yếu trên người cô.

Về phần tập thể dục theo đài lại càng mạo hiểm. Cô không giỏi một loại vũ đạo nào cả, trong thời gian ngắn học một loại vũ đạo mới chẳng bằng thông thạo loại này. Cũng may trường học không có quy định các môn thể dục nhịp điệu và các môn thể thao khác giống như vũ đạo không thể dự thi, để bọn họ có thể thuận lợi đánh bóng biên.

Tang Noãn giật mình, trong lòng lập tức cảm thấy hơi lơ lửng, có một loại rung động không tên.

Mạc Tư Nguyên.

Thật sự …là anh?