Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 30: Chương 30





Trì Y Y ở quê một tuần, sau khi bà xuất viện, cô ở nhà chăm sóc bà hai ngày.

Bà cụ sợ lỡ dở công việc của cô nên sau khi có thể xuống giường, đi lại được một chút là lập tức giục cô về Ngọc Thành.
Trì Y Y thật sự không yên lòng, nhưng công việc đã ký hợp đồng cũng không thể bỏ mặc, nghỉ một tuần đã là VINE vô cùng khoan dung.

Người phụ trách bộ phận người mẫu gọi điện thoại tới, nói những người mẫu khác đều chụp hình xong rồi, chỉ còn một mình cô.
Trì Y Y tiến thoái lưỡng nan, thậm chí hối hận vì lúc trước chạy tới Ngọc Thành làm việc.

Triệu Hi biết cô khó xử nên cố ý nói một tiếng với người nhà, để bọn họ chăm sóc bà cụ giúp Trì Y Y.
Bà nội Triệu Hi chuyển thẳng vào nhà Trì Y Y.

Bà và bà Bảo Trân vốn là bạn già, có bà ấy ở bên cạnh, còn có bố mẹ Triệu Hi trông nom, Trì Y Y mới miễn cưỡng yên lòng.
Trước khi rời khỏi huyện Tiểu Trì, Trì Y Y dặn dò không biết bao nhiêu lần rằng bà cụ phải chú ý nghỉ ngơi, nhớ uống thuốc, không được làm việc cũng không được lo lắng.

Bà cụ đồng ý tất cả mọi việc, gần như là muốn đuổi Trì Y Y ra khỏi nhà.
Trì Y Y ôm trái tim nặng trĩu về Ngọc Thành.

Cô ngồi chuyến xe buổi sáng, giữa trưa xuống xe sau đó tới thẳng công ty, tìm người phụ trách bộ phận người mẫu để trả phép.
Cô trở lại công ty không bao lâu, trợ lý của Tôn Nhất Mạn đã tới tìm cô.
Trì Y Y đi thang máy lên tầng, gõ cửa vào phòng Tôn Nhất Mạn, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi sau bàn làm việc, hỏi: “Chị Mạn tìm em ạ?”
Tôn Nhất Mạn ra hiệu cho Trì Y Y ngồi xuống, nhìn cô quan tâm hỏi: “Bà nội em khỏe chưa?”
Trì Y Y gật đầu, “Đã xuất viện rồi, cảm ơn chị Mạn quan tâm, với lại… Cảm ơn chị đã duyệt phép của em.”
“Người nhà em bị bệnh, phải về chăm sóc mà.”
“Chị Mạn, em sẽ nhanh chóng bổ sung lượng công việc còn thiếu, chỉ là làm phiền các đồng nghiệp khác phải chạy theo em.”
“Vẫn còn một thời gian nữa mới đến kỳ tuyên truyền cho quý sau, không phải vội, trước tiên em cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Ánh mắt Tôn Nhất Mạn dừng trên mặt Trì Y Y, khóe miệng cô ta treo nụ cười thường trực, “Nhìn em gầy quá rồi, Lục Cạnh thấy chắc sẽ đau lòng.”
Nét mặt Trì Y Y hơi cứng lại, lúc này nghe Tôn Nhất Mạn nhắc tới Lục Cạnh, trong lòng cô cảm thấy thật khó tả.
Cô giơ tay vén tóc, ngượng ngùng nói: “Em và anh ấy… Đã chia tay rồi.”
Tôn Nhất Mạn bỗng sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, như vẫn chưa tin, “Chia tay rồi?”
“Vâng.”
Tôn Nhất Mạn nhìn chằm chằm Trì Y Y, thử hỏi: “Cãi nhau à?”
“Không phải, chính là over, kết thúc.”
Ánh mắt Tôn Nhất Mạn chợt lóe lên, “Là em đề nghị?”
“Đúng vậy.” Trì Y Y cười, “Noi theo truyền thống tốt đẹp của vài vị ‘tiền bối’, anh ấy lại bị đá.”
“Tại sao?”

Trì Y Y mất tự nhiên liếc ra bên ngoài, “Thì là… Không hợp thôi.”
“Sức khỏe bà nội em không tốt, lần này trở về em đã suy nghĩ cẩn thận, tốt nhất nên tìm một đối tượng có thể tính tới chuyện kết hôn.

Nếu Lục Cạnh thật sự là công nhân bê gạch thì thôi, nhưng anh ấy là con nhà giàu, điều kiện quá tốt, không phù hợp với em.” Trì Y Y nói xong thì tự cười trước.
“Lục Cạnh đồng ý sao?”
“Vâng.”
Trì Y Y nghĩ cuộc điện thoại kia tuy là cô tắt máy, nhưng sau đó Lục Cạnh cũng không đi tìm cô, nhất định là đồng ý rồi.
Lúc này Tôn Nhất Mạn mới xem như lấy lại tinh thần, sóng mắt cô ta xoay chuyển, sâu trong mắt có ý cười chân thật.
Trì Y Y ngước mắt nhìn về phía Tôn Nhất Mạn, cô có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ xíu trong cảm xúc của cô ta.

Một lát sau, cô vui đùa hỏi một câu: “Chị Mạn, lúc trước chị vì Lục Cạnh mới ký hợp đồng với em.

Giờ em và anh ấy đã chia tay, chị sẽ không hủy hợp đồng với em chứ?”
Lúc này Tôn Nhất Mạn nhìn Trì Y Y lại thấy cực kỳ thuận mắt, trong lòng cũng thật sự luyến tiếc người tài, cô ta cười nhạt trả lời: “Không đâu, em cứ yên tâm.”
Trì Y Y nở nụ cười, cũng không cảm thấy lời này của cô ta giả dối, nhiều lắm là có chút khách sáo.

Im lặng hai giây cô nói: “Chị Mạn, em có thể hỏi chị một việc riêng không?”
Tôn Nhất Mạn gật đầu, “Em nói đi.”
Trì Y Y hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Lục Cạnh từng tỏ tình với chị chưa?”
Ánh mắt Tôn Nhất Mạn lay động, ra vẻ hờ hững nói: “Em nghe được từ đâu? Đều là chuyện lúc trước rồi.”
Trì Y Y gật đầu, đã hiểu.
“Vậy tại sao lúc ấy chị từ chối?”
Biểu cảm Tôn Nhất Mạn nhoáng một cái, ánh mắt trống rỗng, một lát sau mới thả nhẹ giọng nói: “Sai thời điểm.”
Trì Y Y không biết chuyện tình yêu của nam nữ còn phải phụ thuộc vào thời điểm, nhưng cô biết Tôn Nhất Mạn cũng không phải vì không thích Lục Cạnh mới từ chối anh.
Tâm trạng cô nhất thời trở nên vi diệu, không thể nói là nặng nề hay nhẹ nhõm.

Cô nghĩ, quyết định chia tay với Lục Cạnh là đúng đắn.
Trì Y Y không phải thánh nhân, sẽ không tốt bụng đến mức uất ức bản thân mình để thành toàn cho tình yêu của người khác.

Nếu Lục Cạnh đối xử tệ với cô, cô trái lại có thể yên tâm thoải mái sống chết ỷ lại bên cạnh anh, tra tấn anh, khiến anh vứt cũng không vứt được.

Nhưng anh đối tốt với cô, cô cũng không thể không có chút lương tâm.
Sau lần vội vàng từ biệt ở huyện Tiểu Trì, dù thế nào Trì Y Y cũng không ngờ rằng sau này mình lại dây dưa một chỗ với Lục Cạnh.

Chỉ là lần này không còn vội vàng nữa, nhưng vẫn là khách qua đường.

“Có lẽ bây giờ đã đến lúc rồi.” Trì Y Y phục hồi tinh thần xong lại nói.
Cô đứng dậy rời khỏi văn phòng của Tôn Nhất Mạn.

Sau khi đóng cửa lại thì thở dài nghĩ, nghề bà mối nghiệp dư này không làm được, mệt đến chết mất.

Sáu giờ chiều, người đi làm thậm chí còn chưa tan tầm, bar “Lạc Hướng” còn chưa bắt đầu.

Sàn nhảy trống không, chỉ có vài người ngồi uống trước quầy bar và trên hàng ghế dài.
Tôn Lập Dịch nhìn Lục Cạnh đang cắm đầu uống rượu ở đối diện, thở dài nói: “Cậu bị làm sao thế, trước kia gọi cậu tới cũng không tới, mấy ngày nay lại ngày nào cũng tới.

Hôm nay còn tới sớm, cậu không phải làm việc à.”
“Nghỉ.”
“Lúc trước được nghỉ cũng không thấy cậu chạy tới quán bar.” Tôn Lập Dịch nhìn Lục Cạnh lại buồn bực nốc một chén rượu, nhíu mày, “Rượu nhà mình nên cậu uống sảng khoái quá nhỉ… Này, cậu cứ uống như vậy thì của cải có nhiều nữa cũng không gánh nổi cho cậu đâu.”
Lục Cạnh lại rót một chén rượu, giơ chén lên đung đưa qua lại, giương mắt nói: “Cùng lắm thì cuối năm chia cho cậu thêm một phần hoa hồng.”
“Thôi, cứ để dành để sau này cậu tự mở phòng làm việc đi, kiến trúc sư lớn ạ.”
Tôn Lập Dịch và Lục Cạnh đã quen biết từ nhỏ, ngoài lần mẹ Lục Cạnh qua đời, anh ta chưa từng thấy anh suy sụp tinh thần giống như bây giờ, liên tiếp mấy buổi tối đều vùi mình trong quán bar uống rượu.

Vốn anh ta còn tưởng anh đã nghĩ thông, muốn lấy lại thân phận thiếu gia ăn chơi một lần nữa, nhưng anh chỉ uống rượu, phụ nữ tới gần anh đều hờ hững.

Có thiếu gia chơi bời nhà ai chỉ say rượu mà không tán gái chứ?
“Tôi nói này, cậu cũng không phải lần đầu bị phụ nữ đá.

Mấy lần trước đều tốt đẹp, sao lần này lại đòi sống đòi chết, còn chơi kiểu mượn rượu giải sầu này nữa.” Tôn Lập Dịch nói.
Ánh mắt Lục Cạnh bắn xuyên qua.
Tôn Lập Dịch buông tay, “Tối qua cậu uống say, trong miệng cứ không ngừng gọi ‘ Y Y, Y Y ’ nên tôi đoán cậu lại bị đá.”
Lục Cạnh không phủ nhận, chỉ cúi đầu uống rượu.
Tôn Lập Dịch biết Lục Cạnh mất tinh thần như vậy là bởi vì bị tình cảm làm tổn thương, càng kinh ngạc, “Vì một người phụ nữ mà đến mức này sao?”
Lục Cạnh im miệng không nói tiếng nào, ánh mắt tối tăm.
Tôn Lập Dịch thấy dáng vẻ chán chường thê thảm của anh, lập tức cảm thán “ hỏi thế gian tình là gì”, anh ta chẳng thể ngờ rằng Lục Cạnh sẽ thua trên người Trì Y Y.

Rõ ràng cô không phải gu theo thẩm mỹ của anh, chuyện tình yêu này thật là huyền diệu khó giải thích.
“Lần trước không phải hai người vẫn tốt sao? Cậu còn đưa cô ấy về Bắc Sơn, theo lý thuyết đáng lẽ cô ấy biết gia thế nhà cậu thì phải yêu cậu hơn mới đúng chứ, sao tự nhiên lại đá cậu thế?” Tôn Lập Dịch quả thật không hiểu.

Lục Cạnh lắc chất lỏng trong chén, cười tự giễu rồi nói: “Cô ấy thích tự do hơn.”
“Hả?”
Khoảnh khắc Trì Y Y nói qua điện thoại rằng cô thích tự do hơn, Lục Cạnh đã biết cô nghe được cuộc nói chuyện của anh và bà nội cô, nếu không cô sẽ không vội vàng muốn thoát khỏi anh như vậy.
Cô chính là một người phụ nữ nhẫn tâm tuyệt tình như vậy, một giây trước còn luôn miệng nói ở bên anh rất vui vẻ, ngay sau đó lại có thể bóp nát trái tim anh mà không do dự một chút nào.

Anh cứ tưởng những lời cô nói ở nhà ga, cùng với ánh mắt đượm tình lúc tiễn anh là bởi vì cô động lòng với anh, nhưng hóa ra cô chỉ đang từ biệt.
Là anh tự mình đa tình, cho rằng làm rung động được trái tim cô.
Đôi mắt Lục Cạnh u ám, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
Tôn Lập Dịch không khuyên được Lục Cạnh, chỉ có thể lo lắng suông khi nhìn anh uống rượu vô độ như vậy.

Anh ta nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào, khi thấy Tôn Nhất Mạn đến thì như nhìn thấy cứu tinh.
Anh ta vẫy tay, hô: “Người nhà ơi, ở đây này.”
Lục Cạnh nhìn thấy Tôn Nhất Mạn thì hơi nhíu mày khó mà phát hiện, hỏi Tôn Lập Dịch: “Sao lại gọi cô ấy tới?”
“Nhất Mạn gọi điện cho cậu mà cậu không nghe, cô ấy lập tức gọi cho tôi.”
Lục Cạnh để quên điện thoại trong xe, nghe Tôn Lập Dịch giải thích như vậy cũng không nói gì nữa.
Tôn Nhất Mạn đi đến chỗ ghế dài, Tôn Lập Dịch nhường chỗ cho cô ta.

Anh ta đưa mắt ra hiệu, thấp giọng nói: “Khuyên đi, đừng để cậu ấy uống đến hỏng người.”
“Tôi đi tiếp khách.”
Tôn Lập Dịch gọi một tiếng, Lục Cạnh không để ý, chỉ phất tay, lại cầm chai rượu rót cho mình một chén.
“Lục Cạnh, đừng uống nữa, uống nhiều sẽ có hại đến sức khỏe.” Tôn Nhất Mạn dịu dàng khuyên nhủ.
Lục Cạnh ngoảnh mặt làm ngơ.
Chân mày Tôn Nhất Mạn nhíu lại, nhìn thấy bộ dạng chán nản, suy sụp tinh thần của Lục Cạnh, lại nghĩ đến nguyên nhân khiến anh trở nên như vậy thì trong lòng rất hụt hẫng.
“Y Y nói hai người chia tay rồi.” Cô ta tùy tiện nói.
Lục Cạnh bỗng ngẩng đầu, “Cô ấy về Ngọc Thành rồi?”
Tôn Nhất Mạn mím môi dưới, gật đầu, “Em thấy trạng thái Y Y khá tốt.”
Lục Cạnh cúi đầu cười tự giễu, lại uống một chén nữa.
“Lục Cạnh, trước đây anh không như thế.”
“Như thế nào?”
“Sẽ vì thất tình mà tự chà đạp bản thân mình.”
“À.”
Tôn Nhất Mạn hơi nghiêng người về phía trước, như là khuyên nhủ: “Anh đừng tự tra tấn bản thân như vậy, không đáng đâu.”
Lục Cạnh nghe vậy thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tôn Nhất Mạn.
Ngực Tôn Nhất Mạn co rúm lại, ánh mắt cô ta hơi lóe lên, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: “Sau khi chia tay với anh cũng không thấy Y Y đau lòng hay khổ sở.

Thứ duy nhất cô ấy lo lắng chính là sau khi chia tay với anh, em có thể hủy hợp đồng với cô ấy hay không.”
Quai hàm Lục Cạnh banh chặt, một lát sau mới rũ mắt xuống, cười tự giễu.

Nghe xong lời Tôn Nhất Mạn nói, anh thậm chí không hề phẫn nộ như trong tưởng tượng, ngược lại cảm thấy Trì Y Y nên như thế.
Tôn Nhất Mạn liếc mắt nhìn Lục Cạnh, thở dài, như đang thương tiếc, “Trong lòng cô ấy không có anh.”

“Anh biết.”
“Vậy anh cần gì phải ——”
“Trong lòng anh có cô ấy.” Lục Cạnh nhanh chóng đáp lại, giọng đắng chát.
Tôn Nhất Mạn không ngờ rằng Lục Cạnh sẽ thừa nhận một cách thoải mái như vậy.

Cô ta nhất thời sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần thì trong lòng vừa chua xót vừa oán hận, cũng rất hoảng loạn.
“Trước kia anh… Rõ ràng không thích kiểu người như cô ấy.”
Lục Cạnh cười khổ, “Đúng vậy.”
Tôn Nhất Mạn kiềm chế sự bất mãn trong lòng, lấy bình tĩnh nói: “Chỉ là trước đây anh chưa từng qua lại với kiểu phụ nữ như Y Y nên nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi, chờ một thời gian nữa anh sẽ quên cô ấy.”
“Lúc mới bắt đầu anh cũng nghĩ như vậy.”
Ánh mắt Lục Cạnh xa xăm, nhớ lại lúc ban đầu mình đồng ý qua lại với Trì Y Y.
Sau đêm gặp Trì Y Y lần đầu tiên, Lục Cạnh thường nhớ tới cô, sau đó anh lại tới trung tâm thương mại một vài lần nhưng không hề gặp lại cô.

Rồi lại nghe công nhân ở công trường trong lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới, bọn họ nói rằng sau này sẽ không có màn múa thoát y miễn phí để xem nữa, cô người mẫu ở trung tâm thương mại kia đã không còn đi làm, anh thế mới biết cô đã nghỉ việc.
Trong lòng anh cũng có tiếc nuối, nhưng không phải sự tiếc nuối vì không thể nhìn đã mắt như những công nhân kia.

Chính bản thân cũng không nói rõ được, tóm lại là thứ cảm giác xưa nay chưa từng có.
Lần gặp lại ở Ngọc Thành là điều không ngờ đến, một đêm tình nồng kia lại càng bất ngờ hơn, việc Trì Y Y chủ động đưa ra đề nghị qua lại là một bất ngờ trong bất ngờ.
Trì Y Y không phải hình mẫu lý tưởng của Lục Cạnh, nhưng anh không cần do dự đã đồng ý lời đề nghị của cô.

Thói hư tật xấu của đàn ông khiến anh luôn cho rằng mình bị hấp dẫn bởi cơ thể của Trì Y Y, anh nghĩ có lẽ ở bên nhau một thời gian anh sẽ thấy không còn mới mẻ, cũng sẽ không nhớ cô mỗi phút mỗi giây nữa.

Nhưng thời gian bọn họ qua lại càng lâu, anh lại càng không bỏ được cô.
Anh đã từng cho rằng mình tự do ở bên ngoài mối quan hệ, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã hãm sâu vào đó.
Tới bây giờ, Lục Cạnh phải thừa nhận, anh yêu Trì Y Y.
Trên sân khấu của quán bar có ca sĩ đang hát một ca khúc trữ tình, tiếng hát uyển chuyển du dương, nhịp nhàng ăn khớp.
Lục Cạnh lấy lại tinh thần, nói: “Anh đối với cô ấy không phải là cảm giác mới mẻ.”
Tôn Nhất Mạn nhìn dáng vẻ tự chui mình vào rọ của Lục Cạnh, bỗng cảm thấy phẫn nộ.

Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, giọng điệu không hòa nhã nữa, trái lại mang theo chút tức giận, cau mày nói: “Cô ấy không thích hợp với anh.”
Lục Cạnh ngẩng đầu, nhìn biểu cảm lạnh buốt hiếm thấy của Tôn Nhất Mạn thì không khỏi kỳ lạ.
Anh vô thức cảm thấy không thoải mái với những gì cô ta nói, vì thế lập tức nói: “Thích hợp hay không không phải người khác nói là được.”
Trái tim Tôn Nhất Mạn chợt co lại, cô ta cắn môi hỏi: “Anh đã quên dì Cẩn rồi sao?”
Nét mặt Lục Cạnh hơi cứng lại.
“Cưỡng ép sẽ không có kết quả tốt.”
Cái chết của mẹ vẫn luôn là một cái gai trong lòng Lục Cạnh.

Những lời này của Tôn Nhất Mạn có thể nói là giết lòng, không biết có phải do cồn hay không mà anh chợt cảm thấy hoảng hốt.
Tôn Nhất Mạn nghiêng người về trước, giọng lại mềm mại, hướng dẫn anh từng bước: “Lục Cạnh, đừng yêu người không yêu anh, anh xứng đáng với những gì tốt hơn… Xứng đáng với người yêu anh.”