Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

Chương 22






Editor: Song Ngư




Hai con ngươi hẹp dài của Phó Thời Dục khẽ nheo lại, khoé môi giơ lên một độ cong không rõ, tuy không nói chuyện nhưng lại càng giống như đồng ý trong sự im lặng.
"Khi nãy bảo cả hội trường chỉ còn lại mỗi mình tôi, không phải sao?"
Vưu Ly hất cằm lên, cụp mắt ý chỉ túi xách nhỏ trong tay của Giang Miên, "Cô Giang này, không phải còn một cái của cô nữa sao?"
"Cô nói bậy gì đấy, chẳng lẽ Giang Miên tự lấy lắc tay của mình sao?"
Có một cô ả trong đám chị em bước lên, bộ dáng bênh vực kẻ yếu giúp Giang Miên.
"Tôi không nói cô Giang tự lấy lắc tay của mình, nhưng có khả năng là do quà tặng nhiều quá nên tiện tay bỏ nhầm cũng không chừng."
"Đúng đó, danh sách còn có khả năng bị sai thì quà tặng bỏ nhầm cũng không phải không có khả năng."
Bởi vì khi nãy tất cả nữ giới trong hội trường phải mở túi xách ra nên ai nấy đều khó chịu, bây giờ Vưu Ly nhắc tới chuyện này thì âm thanh xì xào càng ngày càng lớn.
"Không thể chỉ bắt mỗi chúng tôi mở được, cô ấy cũng phải mở túi xách ra đi chứ, chỉ còn lại mỗi cô ấy thôi."
Giang Miên cản đám chị em đang định lên tiếng lại, cố gắng giữ nụ cười, gật đầu nói: "Được, nếu cô Vưu Ly không tin, vậy thì tôi sẽ mở ra chứng minh cho mọi người."
Có đủ loại đồ vật được đổ ra trong chiếc túi xách màu trắng, hai chiếc lắc tay cũng bị quấn với chì kẻ mày và rớt ra ngoài.
Pha lê và viên đá quý quấn quanh chì kẻ mày màu đen, đèn treo trong phòng phản chiếu lên ánh sáng rực rỡ.
Cả hội trường đồng thanh "ồ" lên.
Vào giờ phút này, âm thanh giày cao gót càng thêm đặc biệt rõ ràng và kiêu ngạo, Vưu Ly giẫm trên đôi giày cao gót 8cm bước từng bước đến trước mặt Giang Miên. Cô ung dung dùng ngón tay khều chiếc lắc tay hồng ngọc Úc của mình, sau đó giơ ra và quơ trước mặt Giang Miên đang kinh ngạc: "Nè, cô Giang, đây không phải là lắc tay của tôi sao?"
"Lạ thiệt, sao lắc tay của tôi ở trong túi xách của cô vậy nhỉ?"
Chân Thấm Ni đang đứng chung với Thường Lật che miệng, không nhịn được cười, ghé sát bên tai Thường Lật: "Chị Vưu Ly soái quá đi."
Thường Lật vỗ tay, như đã gấp gáp không thể chờ nổi nữa: "Bây giờ đến lượt tôi lên sân khấu rồi."
Cô ấy chen qua đám đông đi vào chính giữa, ngạc nhiên "ồ" một tiếng, chỉ vào đồ trên bàn: "Đây còn không phải là lắc tay cô Giang kiếm cả đêm sao, hoá ra đúng là cô Giang bỏ nhầm rồi, đúng là hiểu lầm xấu hổ mà!"
Âm thanh bất mãn trong hội trường ngày càng lớn, bảo là tiện tay bỏ nhầm cũng chỉ là để che đậy sự xấu hổ dùm cô ta thôi, còn bắt cả đám người trong hội trường phải diễn trò cùng cô ta nữa.
Đám chị em khi nãy còn to mồm vội bước lên, hai mắt trợn tròn: "Sao, sao có thể?"
Rõ ràng cô ả đã đổi lắc tay bỏ vào trong túi xách của Vưu Ly rồi mà, sao có thể vậy được?
"Cái gì mà sao có thể?" Vưu Ly giơ tay trái ra từ từ đeo lắc tay của mình lên, cổ tay nhỏ nhắn trắng ngần dưới sự trợ giúp của ánh sáng hồng ngọc càng thêm xinh đẹp đã mắt.
"Xem ra cô Giang đây cũng là tiện tay nhét lắc tay vào nhỉ?"
"Nếu không phải vì tìm chiếc lắc tay của cô Giang đây thì chắc tôi còn chưa phát hiện mình cũng mất lắc tay nữa đấy."
Vẻ mặt của Giang Miên xanh mét, giả vờ bình tĩnh ổn định hô hấp, không cam lòng kiếm lại chút thể diện: "Cho dù tôi vô tình nhét lắc tay của mình vào nhưng sao cô Vưu có thể chứng minh đây là lắc tay của cô?"
"Thứ này đột nhiên xuất hiện trong túi xách của tôi, cô Vưu Ly không thể nói đúng là đúng được, ở đây nhiều người như vậy, vẫn là nên điều tra cho rõ ràng thoả đáng, dù gì cũng chẳng phải là đồ vật mấy trăm mấy ngàn."
Vốn dĩ những món quà đưa tặng đều không phú thì quý, không nói đến lắc tay kim cương được đem đấu giá để quyên tặng, ngay cả chiếc lắc tay của Vưu Ly nhìn sơ cũng biết có giá trị xa xỉ.
Thường Lật: "Tôi có thể chứng minh đây là lắc tay của Vưu Ly."
"Cô là bạn của cô ấy, đương nhiên sẽ nói giúp cô ấy rồi."
Dường như Giang Miên đã định không màng thể diện nữa mà trực tiếp hét to lên.
Cũng đúng, đã ầm ĩ đến mức này rồi thì còn thể diện gì nữa.
"Được," Vưu Ly cúi đầu khẽ cười, sau đó quay đầu lại đối diện ánh mắt với Phó Thời Dục đang lộ dáng vẻ lười biếng, như muốn nói: "Anh thấy đó, là cô ta khiêu khích tôi trước."
Vưu Ly cười mỉa, khẽ nghiêng đầu chỉ đôi bông tai của mình: "Lắc tay đó là cùng một bộ với đôi bông tai này, đều là được khảm ngọc trai đá quý điểm xuyến cho nhau."
"Bộ này có tổng cộng bốn món trang sức, vương miện, bông tay, dây chuyền và lắc tay."
"Bông tai là hôm nay tôi đeo, nhưng không đội vương miện, cô cũng có thể so sánh ngọc trai trên lắc tay và bông tai, còn về dây chuyền," Vưu Ly tạm dừng, giọng điệu chậm rãi, "Chính là quà sinh nhật hôm nay tôi tặng cho cô Giang đây, nếu cô Giang không tin thì có thể mở quà ra cho mọi người nhìn thử xem."
"Đúng rồi, tiện thể tôi nói luôn, hôm nay tôi còn cố ý đổi ngọc trai trên mặt dây chuyền thành mã não đỏ để thể hiện sự đặc biệt nữa."
Giang Miên biết rõ Vưu Ly không phải tặng chiếc dây chuyền gì cả, cô ta vốn rất tự tin nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ "mọi thứ được thực hiện chính xác theo mong muốn" của Vưu Ly, khiến cô ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Đám chị em bước lên, nói nhỏ bên tai cô ta: "Đây không phải rất tốt sao? Cô ta tự dâng đến cửa rồi."
Khi nãy đã để cô chạy thoát một lần, bây giờ nhất định phải được.
Giang Miên lấy lại chút tự tin, giơ tay: "Lấy ra đây đi."
Món quà của Vưu Ly nhanh chóng được đưa lên, chầm chậm mở ra dưới cái nhìn chăm chú của cả hội trường. Độ giống nhau của dây chuyền ngọc trai mã não đỏ và chiếc lắc tay gần như không thể nghi ngờ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra hai món đó thuộc một bộ trang sức.
Chuyện này, sắc mặt của Giang Miên và đám chị em thật sự rất khó coi, hoàn toàn chết sững tại chỗ, vừa kinh ngạc vừa oán giận không cam lòng.
Đến tham dự bữa tiệc này đều có người trong giới kinh doanh và giới giải trí, nhưng vì là bữa tiệc sinh nhật của Giang Miên nên hầu hết là người trẻ tuổi tham dự. Vốn ai nấy đều ôm thái độ hóng hóng, tình huống xấu hổ bây giờ ai nhìn cũng biết, mọi người nhìn nhau, trước mặt không ai dám nói thêm.
"Được rồi, xem ra cũng chỉ là hiểu lầm thôi, đã tìm được đồ của cô Giang rồi, vậy thì đừng trì hoãn việc quyên góp nữa."
Vưu Ly hào phóng cười: "Chắc cô Giang cũng bỏ nhầm lắc tay của tôi vào thôi, nhiều người quá, đúng thật là rất hỗn loạn."
Cô nói hai câu đơn giản kết thúc trò cười này, bên ngoài thì cho cô ta mặt mũi, nhưng thật ra còn đau hơn cả tát thẳng mặt.
Đám đông nhanh chóng giải tán, nhưng ai nấy cũng hết sạch hứng thú rồi, có không ít người vội vàng rời đi.
Vưu Ly cũng không có tâm trạng ở lại tiếp nữa. Cô tìm thấy anh trai, còn chưa kịp nói câu gì thì đã bị Vưu Thừa búng trán một cái: "Ứng phó nhanh nhẹn ghê nhỉ, em thường gặp phải mấy chuyện này sao?"
Nói thật thì cô đã quen với việc làm thế nào để giữ vững mảnh đất thuần khiết trong giới giải trí phức tạp này.
"Tìm thời điểm thích hợp rồi công khai thân phận của em đi."
Vưu Thừa thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: "Em phải biết rằng, đằng sau em còn có anh trai, còn cả nhà họ Vưu nữa. Nếu em xảy ra chuyện gì, không cần bố mẹ thì anh trai cũng có thể che chở cho em."
Vưu Ly lén nắm tay anh ấy, cúi đầu nói: "Anh à, em biết rồi."
Sự xuất hiện của Giang Miên đêm nay hiển nhiên là nhằm Vưu Ly, Vưu Thừa không khỏi hỏi: "Sao em với cô ta kết thù lớn đến mức này?"
Còn thể là gì nữa chứ?
Có lẽ là do chuyện lần trước với Thường Lật ở câu lạc bộ chứ gì.
Vưu Ly tóm tắt đơn giản cảnh cô ta bắt nạt Thường Lật, sau đó cô bỗng nhớ tới lúc đó mình đã đóng giả làm bà chủ ở đó, bèn cảm ơn ông anh trai của mình, "Anh à, ông chủ của câu lạc bộ đó là ai thế? Sao anh có thể dàn xếp mối quan hệ xong nhanh vậy?" (Ý chị tưởng là do Vưu Thừa đã bàn bạc trước với chủ ở đó, nên hôm đó quản lý mới gọi Vưu Ly là bà chủ)
Vưu Thừa khó hiểu: "Ông chủ câu lạc bộ? Chuẩn bị mối quan hệ?"
"Đúng vậy, nếu không phải anh đã dàn xếp mối quan hệ bên kia xong xuôi thì sao người quản lý có thể phối hợp với bà chủ giả em đây chứ?"
Vưu Thừa suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: "Ông chủ của câu lạc bộ là Phó Thời Dục, anh cũng mới biết được mấy hôm trước, trước đây không ai biết ông chủ ở đó là ai."
"Lúc đó anh chỉ điều tra tài liệu của câu lạc bộ cho em thôi, chứ anh đâu có dàn xếp mối quan hệ gì."
Lúc đó Vưu Ly chỉ nóng lòng muốn lấy tài liệu nên anh ấy bảo thư ký gửi qua rồi lập tức đi công tác, sao có thời gian làm mấy việc cô nói được.
Đầu óc Vưu Ly trống rỗng: "Anh bảo ông chủ của câu lạc bộ là Phó Thời Dục sao?"
Cô nhớ tới cảnh tượng ngày đó, chớp mắt một cái, chuyện này con mẹ nó......Xấu hổ quá đi mất........
Sau một buổi tối ấm áp, Vưu Ly cũng chuẩn bị đi về, nhưng bên kia bỗng có một người đi đến cản đường cô lại:
"Cô Vưu, ông bà Giang muốn mời cô đến gặp mặt, xin hỏi cô có tiện không?"
Vưu Ly đã thắc mắc từ nãy giờ sao cả đêm nay không thấy hai người chủ tịch Giang, cô lại được bà Giang mời tới, bởi thế cô suy nghĩ một lát liền đồng ý.
Cô nói với Vưu Thừa một tiếng, bảo anh ấy ngồi đợi trong xe vài phút rồi lập tức đi ra ngoài.
Người phục vụ dẫn cô xuyên qua một hành lang thật dài, đi ngang qua mấy toà nhà màu đỏ riêng biệt mới đến một căn biệt thự khác ở đằng sau.
Cửa được mở rộng, người phục vụ đứng ngay cửa làm động tác "mời".
Bên trong là tiếng chủ tịch Giang đang răn dạy, Vưu Ly đang nghĩ có nên tránh đi hay không thì Lam Dịch đã thấy cô, bèn vội gọi: "Vưu Ly, nhanh, nhanh vào đây."
Bà ấy nói xong thì lại ho khan vài tiếng, lúc này Vưu Ly mới chú ý tới bà ấy đang nằm trên giường, kim trên mu bàn tay còn chưa tháo ra.
Vưu Ly vội đi vào: "Dì bị bệnh sao ạ?"
Khó trách trong bữa tiệc hôm nay bố mẹ Giang Miên cũng không xuất hiện.
"Không sao cả, bệnh nhẹ thôi."
Giang Nghiêu bước tới chầm chậm đỡ bà ấy ngồi dậy dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn Vưu Ly không còn nghiêm túc như khi nãy: "Tôi đã nghe chuyện trong bữa tiệc rồi, là do Giang Miên quá đáng, đúng thật là lỗi của con bé, tôi là bố nhưng lại không dạy dỗ được nó, tôi xin lỗi cô trước."
Vưu Ly gật đầu, thái độ không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn: "Nếu chủ tịch Giang cũng nói là lỗi của Giang Miên, vậy thì chủ tịch Giang không cần phải xin lỗi."
Cô dời mắt nhìn Giang Miên gục đầu cực thấp đứng bên kia, cô ta đang lau nước mắt, trên mặt hằn rõ năm dấu ngón tay.
Không hề nghe được mấy câu đùn đẩy như trẻ con không hiểu chuyện tuỳ ý gây chuyện này đó, Vưu Ly càng thêm kính nể vợ chồng chủ tịch Giang.
Cũng đã là người trưởng thành hơn 20 tuổi rồi, huống chi Giang Miên ở trong nơi thị phi như E.M lâu đến thế, Vưu Ly mới không thèm tin mấy cái cớ tuổi nhỏ không hiểu chuyện đó.
"Tuy nhiên đúng thật là hôm nay Giang Miên hãm hại cháu trước, cháu cũng coi như cảnh cáo cô ấy, nếu sau này cô ấy không đụng chạm cháu thì cháu cũng sẽ không chấp nhất. Nhưng nếu chủ tịch Giang và bà Giang muốn cháu phải tha thứ cho cô ấy thì cháu thật sự không thể nhận lời được, mong hai người hiểu cho."
"Không đâu," Lam Dịch lắc đầu, chắc là vừa mới hạ sốt nên gương mặt tái nhợt: "Là Giang Miên gây sự trước, cô Vưu là do chúng tôi mời đến mà lại để cô trải qua điều như vậy, trong lòng chúng tôi cũng áy náy chứ nói gì đến tha thứ."
Vưu Ly không khỏi cảm thán, vợ chồng Giang Nghiêu và Lam Dịch làm người như thế mà đứa con gái Giang Miên thì lại tệ vậy, đúng là đáng tiếc.
Trong đó sự bao che của ông nội Giang chiếm phần lớn nhất.
Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, cơ thể Lam Dịch vốn đã yếu ớt, ngày hôm qua bỗng lên cơn sốt không hạ, hai ngày nay bác sĩ cứ ra ra vào vào biệt thự nhà họ Giang.
Tất nhiên là bà không thể tham dự bữa tiệc được, nếu không phải ở đằng trước gây ra tiếng động lớn, sau đó hai người tìm người hỏi thử thì cũng không biết Giang Miên có thể làm ra chuyện như thế. Lam Dịch vừa nghe xong thì lập tức ho dữ dội hơn, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Vưu Ly, nên lúc đó mới kêu người dẫn cô tới.
Vưu Ly nhất thời cũng không biết nói gì, mẹ mình bệnh thành vậy rồi mà Giang Miên vẫn còn tâm trạng ở đằng trước mở tiệc chơi vui vẻ đến vậy ?
Vưu Ly nói chuyện rồi hỏi thăm sức khỏe của Lam Dịch vài câu, sau đó cô đứng dậy rời đi.
Giang Miên bị Giang Nghiêu mắng, vẻ mặt không cam lòng, Vưu Ly thấy thế thì lên tiếng trước: "Nếu cô Giang không phải thật lòng xin lỗi, vậy thì không cần xin lỗi, hơn nữa tôi cũng đã nói là sẽ không tha thứ."
Giang Nghiêu lại lên tiếng, "Cô Vưu, hôm nay suýt chút nữa để cô bị vu khống, bây giờ Giang Miên là người của nhà họ Giang, đây cũng là nhà họ Giang tôi có lỗi với cô, đúng là đã để cô thiệt thòi rồi. Sau này nếu cô Vưu có cần đến tôi hay nhà họ Giang thì chúng tôi nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ."
Vưu Ly đành phải gật đầu, đáp: "Chủ tịch Giang khách sáo rồi."
Lúc cô gần đi thì Lam Dịch bỗng gọi cô lại, hỏi về tuổi của cô.
Tuy Vưu Ly có hơi khó hiểu, nhưng cũng trả lời đúng sự thật: "Dạ 25 tuổi ạ."
Lam Dịch nghe xong thì khựng lại, hai vợ chồng kinh ngạc đồng thời liếc nhìn nhau, sau đó lại dịu dàng nói với cô: "Sau này cháu không cần xưng hô xa lạ chủ tịch Giang và bà Giang nữa, cháu cũng bằng tuổi với con dì, nếu có thể thì sau này cứ gọi là chú dì là được."
Bằng tuổi với con gái bà ấy sao?
Không phải Giang Miên nhỏ hơn cô một tuổi hay sao?
Tận cho đến khi ra ngoài thì Vưu Ly mới sực nhớ "con gái" là chỉ ai, hóa ra là chỉ cô con gái ruột.
Ở bên ngoài, xe của Vưu Thừa đậu bên cây thông, anh ấy bấm còi hai tiếng để nhắc nhở Vưu Ly.
Ở chỗ đậu xe bên kia, Phó Thời Dục đang đứng trước xe, chăm chú nhìn vào cái hộp trong tay, vừa thấy cô tới thì hai con người hẹp dài mới mở to ra.
Cô nhớ tới khi nãy anh trai bảo "Ông chủ của câu lạc bộ là Phó Thời Dục", nhớ lại thái độ hoàn toàn ngồi một bên xem kịch của anh ngày hôm đó, Vưu Ly cũng chả cảm thấy xấu hổ gì, dù sao cô cũng từng mất mặt hơn thế rồi.
Cô ung dung đi đến trước xe của Vưu Thừa, gõ cửa sổ: "Anh à, anh về trước đi, em nói chuyện với Phó Thời Dục một lát."
Vưu Thừa khẽ liếc nhìn sang bên kia, hỏi: "Vậy lát nữa em ra sân bay bằng cách nào?"
"Em có bảo Vương Tỉnh đến đón em rồi." Vưu Ly quơ điện thoại trong tay, "Không sao đâu, anh về trước đi, em đến nơi thì sẽ gọi anh báo bình an."
Vưu Thừa chạy xe đi, lúc này cô mới thở dài một tiếng, không để ý mà đi tới chỗ của Phó Thời Dục: "Sếp Phó có chuyện muốn hỏi tôi sao?"
Cô nói xong thì bỏ hai tay vào trong túi áo khoác, lại thở dài một hơi: "Tôi thừa nhận, tôi đã biết trước là Giang Miên lên kế hoạch hãm hại tôi, vì vậy tôi mới tìm người nhét cả hai chiếc lắc tay vào túi xách cô ta, sau đó lại đưa quà tặng tới xem như đổi trắng thay đen, cố tình gài bẫy tượng kế tựu kế, chỉ chờ Giang Miên nhảy vào hố rồi khiến cô ta không kịp trở tay."
Vẻ mặt của Vưu Ly không biểu cảm, cười nhạt: "Sao, có phải nghe xong thì cảm thấy tôi chính là nữ phụ ác độc trong phim truyền hình, chèn ép hãm hại nữ chính lương thiện dịu dàng cao thượng không?"
Phó Thời Dục lười biếng ngước mắt lên, không tiếng động mím môi rồi cười nói: "Tôi nói em ác độc, lại nói cô ta lương thiện hồi nào?"
Vưu Ly chớp mắt: "Không phải anh tìm tôi tới là để hỏi chuyện này sao?"
"Ai có mắt cũng có thể nhìn ra là chuyện gì, tại sao còn phải hỏi nữa?"
"Hơn nữa," đôi mắt đen láy của anh nhìn Vưu Ly đăm đăm, "Tại sao tôi phải hỏi chuyện của Giang Miên?"
"......"
Được rồi, cô cũng chỉ thuận miệng nên hỏi thôi.
Hình như Phó Thời Dục lười nói đến vấn đề này với cô, anh đưa cái hộp nãy giờ đổi tới đổi lui trong tay cho Vưu Ly: "Em cầm về đi."
"Hả?"
Vưu Ly cúi đầu mở hộp ra thì thấy đó là chiếc dây chuyền.
"Anh lấy từ chỗ Giang Miên sao?"
Không ngờ Phó Thời Dục lấy lại chiếc dây chuyền của cô.
Phó Thời Dục nhìn sang, giọng nói trầm thấp: "Em giữ cho kỹ vào, đừng có tặng người ta lần nữa."
Đồ anh đã tặng thì sao có thể đưa lại cho người khác được chứ.
Thật ra, vốn dĩ vì phối hợp hoàn thành vở kịch này mà Vưu Ly để Giang Miên chiếm hời, nhưng bây giờ Phó Thời Dục lại lấy dây chuyền về.........
Vưu Ly nhất thời không nói lên được cảm giác gì, nhưng tiếng kèn chói tai bỗng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô.
Vương Tỉnh chỉ ở quanh đây thôi, sau khi nhận được tin nhắn của Vưu Ly thì nhanh chóng chạy đến, hai người còn phải ra sân bay về thành phố Z nữa.
Phó Thời Dục lướt qua cô, nhìn bóng dáng của Vương Tỉnh và Nghiêm Quả Quả ở cửa xe, anh rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng: "Em phải đi rồi sao?"
Anh vừa lấy bật lửa ra định châm điếu thuốc, bỗng nhớ tới điều gì đó rồi bỏ điếu thuốc xuống.
"Không sao, anh cứ hút đi."
Vưu Ly nhận lấy dây chuyền, "Tôi phải đi rồi, hai người họ đang đợi tôi, nếu trì hoãn nữa thì sẽ không kịp."
"Không kịp thì tôi đưa em đi," Phó Thời Dục cũng không định hút thuốc nữa, anh ném điếu thuốc đi, "Em gấp cái gì?"
Vưu Ly chỉ vào xe của anh, "Tôi không kịp là không kịp chuyến bay, xe bốn bánh này của anh đưa thế nào hả?"
Người đàn ông khẽ cười, nụ cười có hơi lưu manh: "Chẳng lẽ cô không biết Duệ Tinh cũng có hai cánh hả?"
"???"
Xin lỗi, đã làm phiền rồi.
Tuy là nói thế nhưng Vưu Ly cũng không đợi chờ gì mà nắm chặt chiếc váy rồi nhấc chân rời khỏi.
Trên cổ tay bỗng xuất hiện sự ấm áp khiến làn da cô bỗng ngứa ngáy, cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: "Sếp Phó này, không phải anh thật sự muốn đưa tôi đi bằng phi cơ riêng đấy chứ?"
"Cũng không phải là không thể."
Vưu Ly vội lắc đầu, "Không cần, không cần đâu."
Nhưng người nọ vẫn không chịu buông tay cô ra, cũng may người tham dự bữa tiệc đã về từ lâu rồi, xung quanh không có ai cả, cô dành hất cằm ra hiệu: "Sếp Phó, sếp còn chuyện gì sao?"
Nụ cười trên môi của cô quá giả dối, vẻ quyến rũ và xinh đẹp che giấu sự qua loa đằng sau đó. Phó Thời Dục cất tay về, sau khi cảm giác được đầu ngón tay xinh xắn kia biến mất thì mới nhìn cô và nói: "Trên đường nhớ cẩn thận."
Rõ ràng Phó Thời Dục có chuyện muốn nói, nhưng nếu anh đã không lên tiếng thì Vưu Ly cũng không để bụng.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau bố mẹ nuôi của nữ chính xuất hiện. Lời tỏ tình mà mọi người mong đợi cũng có liên quan rất nhiều tới bố mẹ nuôi. Sếp Phó cũng bắt đầu bước trên con đường cưa cẩm vợ.