Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

Chương 3





Editor: Song Ngư

Vưu Ly bỗng hiểu được tại sao ghế bên cạnh lại trống.
Phó Thời Dục lên sân khấu đích thật là khiến cả trường quay nháo nhào, chỉ cần nghe tiếng xì xào và biểu cảm không thể che giấu của mấy ngôi sao nữ là biết chuyện này khiế mọi người giật mình thế nào.
Hôm nay Phó Thời Dục mặc bộ vest màu đen được cắt may khéo léo, dáng người anh vốn cao gầy, bộ vest phẳng phiu càng tôn lên tỉ lệ cơ thể của anh.
Cà vạt sọc xanh đen trên cổ không làm mất đi vẻ trang trọng và uy nghiêm, như để lộ ra vài phần ngang bướng trong vẻ trầm lặng ấy.
Trên mặt không còn vẻ nghiêm khắc như lần đầu gặp mặt, so với ngày hôm đấy, Phó Thời Dục hôm nay càng khiến Vưu Ly cảm thấy rất đàn ông.
Vưu Ly hết sức kính cẩn duỗi tay nhận lấy chiếc cúp, còn cực kỳ "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" chào hỏi: "Chào sếp Phó."
Hai hàng lông mi của Phó Thời Dục khẽ chớp, cụp mắt nhìn cái cúp trên tay, hai chữ "Vưu Ly" khắc trên ấy phản chiếu lên hai con ngươi sâu thẳm màu hổ phách của anh.
"Vưu Ly," anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp đầy ý cười, không biểu cảm dư thừa cụp mắt xuống, giọng nói khe khẽ, chỉ có hai chữ: "Chúc mừng."
Chung Diệc Li ngồi xem ở dưới sân khấu liên tục trầm trồ khen ngợi, hết sức vui vẻ cảm thán: "Cần sờ làm gì chứ, cứ trực tiếp quyến rũ đi!"
Tối qua Nghiêm Quả Quả đã chuẩn bị bài phát biểu sau khi nhận giải cho cô rồi, không có gì khác ngoài "Cảm ơn bố mẹ", "Cảm ơn các bạn", "Cảm ơn công ty", Vưu Ly đã thuộc làu làu rồi.
Nhưng mà hôm nay, khoé mắt cô liếc nhìn bóng dáng màu đen đứng bên cạnh, đến lúc kết thúc còn nói ra một câu rất thích hợp: "Cuối cùng, cảm ơn công ty Duệ Tinh luôn giúp đỡ, ủng hộ và cổ vũ tôi! Cảm ơn!"
Cô vốn muốn nói hai chữ "sếp Phó", nhưng dù gì Phó Thời Dục cũng đang có mặt, còn những thành tựu Vưu Ly gặt hái trong quãng thời gian trước đó được đều có sự chứng kiến của sếp Phó lớn, nếu cô cảm ơn Phó Thời Dục thì cho dù ai nghe cũng biết là đang nịnh hót.
Sau đó, Vưu Ly lại nhận được thêm hai giải thưởng "Diễn viên mới xuất sắc nhất" và "Nữ chính xuất sắc nhất", tuy rằng cô đã vào giới giải trí được 2 năm, không còn là người mới nữa nhưng đây là lần đầu tiên cô tham dự buổi lễ quy mô lớn như Tinh Quang, với sự nổi tiếng và tầm ảnh hưởng của cô thì lấy được giải thưởng này là hoàn toàn xứng đáng.
Lúc mới đầu Vưu Ly tiến vào giới giải trí bằng việc tham gia vào một bộ phim nữ chủ, bất kể là đạo diễn hay đội hình diễn viên đều chắc chắn sẽ biến một người mới như cô trở nên hot.
Vốn Vương Tỉnh còn đang lo lắng bởi vì bộ phim này mà Vưu Ly bị đóng khung với hình tượng gai góc mạnh mẽ giỏi giang, nhưng sau đó Vưu Ly lại tham gia vào một bộ phim thanh xuân vườn trường, khiến hình tượng trẻ trung và tươi mới trên màn ảnh của cô ghi được dấu ấn trong lòng mọi người. Tiếp đó là một bộ phim điện ảnh kháng Nhật có doanh thu phòng bán vé phá kỷ lục 3 tỷ trong vòng hai tháng, vì thế Vưu Ly cũng trở thành một ngôi sao nữ hàng đầu trong nước được mọi người biết đến.
Đương nhiên, cô là người mới, cứ trực tiếp nhận được những bộ phim có kinh phí đầu tư lớn như thế thì nhất định phải có gia thế, lúc đầu cư dân mạng còn đắn đo, nhưng dần dần đều bị diễn xuất của Vưu Ly vả mặt.
"Chị Ly, anh Vương bảo chị về nhớ đăng Weibo đấy."
Nghiêm Quả Quả ôm cúp, ngẩng đầu cười hì hì nhìn Vưu Ly, một lần ôm được luôn ba giải, chị Ly đúng là không hổ danh.
Vưu Ly hoàn hồn, hơi cụp mắt: "Chị biết rồi."
Nói thật, cô cũng không ngạc nhiên khi lấy được cả ba giải, mà cô ngạc nhiên chính là......
Có điều cũng may là hai giải sau không phải do Phó Thời Dục lên trao giải, bằng không thì không biết cô phải nói bao nhiêu câu "Cảm ơn công ty" nữa đây.
"May mà tối qua chị đã xem bài phát biểu nhận giải em soạn," Vưu Ly vỗ cô trợ lý nhỏ, đứng ở cổng chờ xe: "Viết không tệ."
Nghiêm Quả Quả cười hì hì, hỏi: "Chị Ly, có phải chị đọc làu làu bài phát biểu của em soạn không?"
"Đúng vậy, có điều câu cuối cùng là chị tự thêm vào."
Buổi lễ đã kết thúc, bởi vì Chung Diệc Li phải ra sân bay ngay nên nhận giải xong thì cô ấy lập tức rời khỏi. Vưu Li nghĩ là kẹt xe nên ra trễ hơn một chút, nhưng bây giờ ra ngoài toà nhà thì lại chẳng có mấy chiếc xe.
Nghiêm Quả Quả nghiêng đầu về phía bên kia, tài xế còn chưa chạy xe tới, nên cô ấy quay đầu lại: "Tự thêm vào ạ?"
Bên ngoài gió thổi lớn, Vưu Ly kéo áo khoác lông lên, đôi mắt tròn xoe chuyển động hai vòng, cười ranh mãnh: "Đúng vậy, chị cố ý nói cho sếp Phó nghe đấy, còn đặc biệt nói nữa, cũng phải để cho sếp mới biết thành ý của chị chứ."
Cách đó không xa, còi xe vang lên "tích tích" vài lần, Vưu Ly còn tưởng tài xế đã chạy xe tới, cô mới vừa xoay mũi chân thì giây tiếp theo đã cứng đờ, âm thanh như tiếng gió thổi, hư ảo mịt mờ: "Chào sếp Phó."
Đầu lưỡi dừng bên hàm răng, cơn gió lạnh lùa vào theo khe hở khiến hàm răng cô run lên cầm cập, lạnh ngắt.
Đệch, tại sao Phó Thời Dục đứng sau cô chứ? Tại sao cô lại không đeo khẩu trang che gương mặt lúng túng của mình vậy?
Xe chạy tới trước mặt họ, Thường Trật ở đằng sau đi về trước, mở cửa sổ sau ra rồi khom lưng chờ.
Phó Thời Dục nheo mắt, đôi mắt hai mí vừa rộng vừa sâu, hai con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm chiếc bật lửa kim loại trong tay, bên miệng là nụ cười nhạt.
Vưu Ly không hiểu được cảm xúc bây giờ của anh cho lắm, nhưng mà lúc này lên tiếng hình như không thích hợp lắm.
May mắn thay, tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Quả Quả đứng sau vang lên, cô ấy lùi xuống vài bước nghe điện thoại.
Qua vài giây, Phó Thời Dục ngước mắt, xoay chiếc bật lửa trong lòng bàn tay phải hai phòng, lúc đi ngang qua người cô thì "Ừ" một tiếng xem như trả lời lại câu "Chào sếp Phó" khi nãy.
Vưu Ly mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm Quả Quả đã sốt ruột chạy tới: "Chị Ly, chú Trương gọi bảo xe bị hư rồi, không chạy đến được."
"Vậy......."
"Câu này cũng là cô Vưu cố tình muốn để tôi nghe thấy sao?"
Câu nói đến bên miệng của Vưu Ly còn chưa kịp nói ra thì đã bị Phó Thời Dục ngắt lời, anh cười đểu: "Cách đi nhờ xe của cô Vưu đúng là độc đáo."
Vưu Ly ngớ người, nhìn về phía người đàn ông đang cười đểu ngồi trong xe, cô biết được mình bị hiểu lầm, còn chưa kịp lên tiếng thì Thường Trật đã đóng cửa lại, trực tiếp chạy xe đi.
"....."
Nghiêm Quả Quả gãi đầu: "Chị Ly, sếp Phó đây là có ý gì thế ạ?"
Vưu Ly nhắm mắt, cô nghiến răng ken két, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: ĐM! Tên đàn ông chó chết này thế mà lại là sếp của cô?
Nghiêm Quả Quả thấy vẻ mặt của Vưu Ly lúc này không tốt lắm nên không dám làm phiền, cô ấy muốn hỏi "Bây giờ tụi mình phải làm đây" nhưng cũng không dám hỏi.
Bên tai lại vang lên tiếng còi xe "tích tích", Vưu Ly xoa huyệt Thái Dương, nhìn thấy biển số xe quen thuộc thì đi sang: "Lên xe trước đã."
"Sao em đứng ở bên đó, không sợ có người nhận ra hả?"
Vưu Thừa lái xe, tăng nhiệt độ trong xe lên cao chút, liếc mắt nhìn người đang nhắm mắt xoa ấn đường, "Sao vậy, tâm trạng không tốt sao?"
Vưu Ly trợn mắt, "Xe em hư rồi, còn gặp phải một thằng khờ nữa, làm em đau hết cả đầu."
Nghiêm Quả Quả ngồi ở ghế sau: "......"
Em không nghe thấy gì hết.
Khuôn mặt đẹp trai của Vưu Thừa lộ ra vẻ cưng chiều, giơ tay ra xoa đầu Vưu Ly: "Vậy nên em đứng đó chờ anh à?"
Vưu thị là công ty hàng đầu trong giới kinh doanh, hơn phân nửa mảng ăn uống, mảng xây dựng và cả bên mảng dịch vụ đều nằm trong tay họ. Mấy năm nay bởi vì Vưu Ly nên Vưu thị cũng tham gia vào mảng giải trí, Vưu Thừa là người đứng đầu, tất nhiên cũng được mời tham gia buổi lễ trao giải này.
Nhưng chỉ lúc đi ngang qua sân khấu thì Vưu Ly mới nhìn thấy anh ấy. Không mấy người trong giới biết quan hệ anh em của hai người, vì vậy nên hai người cũng không gặp nhau ở trường quay.
Lý do Vưu Ly nấn ná ra trễ cũng bởi vì muốn gặp Vưu Thừa, vì vậy lúc Nghiêm Quả Quả bảo xe hư rồi, cái câu "Vậy chờ xe của anh chị" còn chưa kịp nói thành lời thì đã bị Phó Thời Dục chế giễu.
Vưu Ly nhớ tới chuyện này là đau đầu, cái gì mà khí chất bất phàm, phong độ tiêu sái, hoàn toàn chả 'man' tí nào.
Vưu Thừa thấy cô tức giận, bèn đi chậm lại, duỗi tay véo mặt của Vưu Ly, "Có phải xe thường hư lắm không? Vậy em đừng đi chiếc xe đó nữa, anh đổi xe cho em nhé!"
Tuy rằng là đang hỏi ý kiến của Vưu Ly, nhưng anh ấy lại dùng câu trần thuật.
Vưu Ly đã bớt giận rồi, đã quen với vẻ chí khí của anh ấy, cô xoay tròn đôi mắt: "Vậy anh chọn cho em đi."
"Ừm," Vưu Thừa nghĩ đến điều gì, lại nói thêm: "Tiện thể em cũng đổi chỗ ở luôn đi, anh đã mua cho em một căn hộ mới ở Vũ Cảnh, em ở chỗ đó thì bố mẹ cũng yên tâm hơn."
Nghiêm Quả Quả: "......."
Cô ấy thật sự không hiểu thế giới của kẻ có tiền.
Vũ Cảnh trái ngược hoàn toàn với Nhã Uyển, đó là khu sang trọng trong sang trọng, có tận ba cổng ra vào cho từng địa vị khác nhau, chỉ có 6 hộ gia đình trong một toà nhà, tuy không phải là biệt thự nhưng lại hơn hẳn biệt thự.
"Được rồi, vậy anh chuyển nhà giúp em đi."
Vưu Ly lười biếng trả lời, dù sao gần đây cô cũng có cảm giác "Căn phòng kia của mình có hơi nhỏ", đổi chỗ khác cũng tốt.
"Phải rồi, khi nào bố mẹ về vậy ạ? Mỗi ngày không phải hai người họ trên máy bay thì là em đi đóng phim, ngay cả gọi video cũng khó nữa."
Bố mẹ Vưu đang đi du lịch khắp thế giới, công ty giao cho con trai quản lý, còn con gái thì là ngôi sao nhà nhà người người đều biết, hai người họ cũng không có gì phải lo lắng, nên cũng rất tự do tự tại.
Vưu Thừa cười, góc nghiêng nhìn có vẻ điềm đạm: "Em không biết hai người họ phê bình anh sao?"
Vưu Ly chống tay lên đầu gối, hết sức đồng ý mà gật đầu: "Anh, anh vất vả rồi."
Từ nhỏ đến lớn, Vưu Ly được cưng chiều lấn át cả anh trai cô.
.........
Mấy ngày sau, Vưu Ly còn một buổi chụp hình trang phục cho tạp chí, lúc Vưu Thừa nhắn tin nhắc nhở thì cô mới sực nhớ tới chuyện chuyển nhà.
"Chờ em xong việc này đã."
Chỉ khi nào nghỉ ngơi cô mới có thời gian xem điện thoại.
Chắc Vưu Thừa cũng đang bận, một lúc sau mới trả lời cô: "Anh họp trước đã, buổi tối dẫn em đi ăn."
Vương Tỉnh ở bên kia hối cô qua, Vưu Ly nhanh chóng trả lời "Vâng" rồi ném điện thoại lại cho Nghiêm Quả Quả.
Đây là bộ ảnh cuối cùng, là trang phục phong cách sườn xám dân quốc.
Búi tóc ở giữa trán, dùng một cây trâm mộc lan màu trắng kẹp đỡ, tóc đằng sau được buộc hết lên và tết thành nửa bông hoa, được cố định bằng kẹp gọn gàng trên đầu, nhìn từ đằng trước thì lúc ẩn lúc hiện, đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ quý phái.
Vưu Ly cầm một chiếc quạt hoa lan nhỏ, cánh tay nhỏ nhắn đặt trên eo nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp đan chéo nhau, chiếc sườn xám màu xanh nhạt tôn lên dáng người lả lướt yểu điệu và gợi cảm của cô.
Đôi môi màu đỏ mận nở nụ cười nhạt, cô tự nhiên biểu hiện trước ống kính.
Vương Tỉnh và Nghiêm Quả Quả đứng một bên đợi cô, vẻ mặt hài lòng.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Vưu Ly vẫn chưa chụp xong, Vương Tỉnh ra ngoài nghe máy, lúc quay lại thì vẻ mặt rõ ràng thay đổi.
Nghiêm Quả Quả rõ ràng cũng vừa nhận được tin, nóng lòng đi qua: "Anh Vương, xảy ra chuyện rồi."