Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 35: 35





Nghĩa trang Tân Sơn Khung cảnh cuối ngày mang một cái vẻ đượm buồn khó tả, ráng chiều từng tầng khỏa lấp cả bầu trời.

Trên rặng núi cánh chim bay lượn không biết mỏi, giữa một ngọn đồi xanh chỉ có nấm mồ từng hàng ngay ngắn thẳng tắp.

Trình Duật Hạo một thân vest đen, kính đen mang một bó hoa cúc trắng chậm rãi lướt qua những ngôi mộ rồi dừng lại trước hai ngôi mộ ở trên lư hương cảm ba nén nhanh và hai bó hoa tươi ở hai ngôi mộ đặt cạnh bên nhau.

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, không gian mênh mông không có lấy một bóng người, Hắn chậm chạp đặt hai bó hoa xuống hai ngôi mộ đó rồi nhắm mắt cúi đầu nói: “Ba! Mẹ! Con đã về rồi đây!”
Thân hình cô độc đứng im không nhúc nhích đến mấy giờ đồng hồ.

Bóng lưng hắn cao lớn in lên nền đất lạnh lẽo, gió thổi vạt áo hắn bay ngược về phía sau, bóng tối dần nuốt chứng lấy vạn vật hắn mới bắt đầu lê thê cái thân quay về.

Một tuần trải qua các ngày học nghi thức, tuần sinh viên và cả các câu lạc bộ nữa, Doãn Đan Tâm cùng hai người bạn mới quen là Trương Tu Kiệt và Trịnh Mỹ Lâm đăng ký tham gia vào câu lạc bộ “luật gia tương lai”, có thể nói câu lạc bộ này hoạt động năng nổ và thu hút các sinh viên cao nhất cho nên tỉ lệ cạnh tranh cũng rất cao và phải trải qua các vòng sơ loại như khả năng lập luận, giọng nói có đủ tốt và chuẩn không hay khả năng đối đáp…
Thì mới có thể vào được câu lạc bộ.

Vòng đầu tiên chỉ cơ bản kiểm tra giọng nói và định hướng của mỗi người trong tươi lai, xem xét các yếu tố bên ngoài nên ba người bọn họ không có gì đáng lo, có thể tự tin đậu đến 90%.

Sáng nay Hàn Lam Vũ phải chuẩn bị thêm tài liệu cho cuộc họp khẩn cấp của công ty hại cô cũng bị đi học muộn theo hẳn.


Doãn Đan Tâm đứng lấp ló ngoài cửa không dám vào, cô nhìn qua cửa sổ đúng lúc Trịnh Mỹ Lâm ngoảnh mặt ra, mặt rạng rỡ vẫy vẫy tay: “Đan Tâm, cậu đến rồi đấy à? Giảng viên đã vào lớp rồi Sao cậu còn chưa vào?”
Doãn Đan Tâm nhăn mặt lắc lắc đầu rồi đưa ngón trỏ lên môi ý muốn cô nhỏ miệng lại nhưng mấy lời Trịnh Mỹ Lâm nói cả lớp đều nghe hết rồi trong đó có giảng viên bộ môn.

“Vào đi!”
Một giọng nói nội lực cùng uy quyền vang lên.

Doãn Đan Tâm xị mặt cúi gằm mặt xuống đi tới cửa chính mở ra bước vào, chính vì giảng viên đã vào cho nên cô mới không dám vào, thế mà cô bạn tốt của cô lại chỉ tận mặt cô như thế.

“Em xin lỗi, hôm nay gia đình em có chút việc bận nên em đi học muộn ạ!”
Doãn Đan Tâm nêu một lí do không thể giả trân hơn được nữa.

Vị giáo sư trên bục giảng nhếch mép để lộ một nụ cười nhẹ nhưng đã bị nữ sinh trong lớp nhìn thấy, ai nấy đều xốn xang như mùa xuân về, chỉ có Doãn Đan Tâm là đau khổ chờ đợi bị chửi.

Nhưng không, người đàn ông kia không đợi cô gãy cổ vì cúi đầu quá lâu mà nhanh chóng lên tiếng: “Doãn Đan Tâm, em về chỗ đi!”
“Vâng…
Á!”

Sao thầy lại biết tên của em? Doãn Đan Tâm ngước mặt lên nhìn, Trình Duật Hạo phong thái nghiêm nghị liếc mắt nhìn cô một cái rồi quay xuống các bạn học.

“Chúng ta làm quen như thế đã đủ rồi, bắt đầu vào bài giảng…”
“Đan Tâm, sao em còn chưa về chỗ? Giáo sư đã bắt đầu giảng bài rồi kìa!”
Trương Tu Kiệt lên tiếng nhắc nhở cô.

Doãn Đan Tâm bây giờ mới thức tỉnh, vui vẻ chạy về chỗ ngồi, cô ngước mặt lên nhìn thầy, đôi mắt cong cong như biết cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Trình Duật Hạo chỉ nhếch khóe môi đáp lại sự nhiệt tình đó của cô rồi tiếp tục giảng bài.

Trịnh Mỹ Lâm viết một tờ giấy đẩy qua cho Đan Tâm với nội dung: “Này, thây ấy sao lại biết tên cậu? Đứng nói người đàn ông xuất chúng trên kia cậu cũng quen nhé? Doãn Đan Tâm, cậu số hưởng à? Hết hai người đàn ông hôm trước giờ lại đến giáo sư Trình đều có quen biết, tớ bắt đầu sợ cậu rồi đấy!”
Doãn Đan Tâm đọc xong bật cười, cô muốn nói với Trịnh Mỹ Lâm, cậu tuyệt đối đừng để bị vẻ bề ngoài đánh lừa, hai người đàn ông hôm trước chẳng ra làm sao đâu! Còn đang tự cười với ý nghĩ của bản thân thì bên tai đã vang lên giọng nói của Trình Duật Hạo: “Đan Tâm, em trả lời câu hỏi của tôi đi!”
Khu! Trả lời cái gì? Câu hỏi nào? Thây đang đề cập đến vấn đề gì cô còn không biết thì phải chém gió kiểu gì đây? “Dạ…
Doãn Đan Tâm ngập ngừng đứng dậy, cô hơi nhìn sang Tu Kiệt cầu cứu thì giáo sư Trình đã lên tiếng: “Vấn đề rất đơn giản, lẽ nào em cần đến sự trợ giúp của người khác mới trả lời được?”
“Nhưng…”
Doãn Đan Tâm mím môi muốn bịa đại một lý do để được ngồi xuống, hiện tại một trăm sinh viên đều đang tập trung vào cô nhưng Trình Duật Hạo dường như nhìn sắc mặt có thể phán đoán suy nghĩ của cô, hắn lại nói: “Sau này em sẽ đứng giữa phiên tòa với tư cách là một luật sư bào chữa cho thân chủ mình, đừng nói em sẽ hỏi thẩm phán cách trả lời câu hỏi của luật sư phía bên kia như thế nào hoặc nói rằng em không nghe rõ câu hỏi? Doãn Đan Tâm, trong mọi trường hợp em không thể để đối phương biết em đang lơ đãng, dù chính em đang thực sự lơ đãng.


Lúc đó họ sẽ tấn công em đồn dập và em không có cách nào trở tay!”
Doãn Đan Tâm cúi đầu nhận lỗi: “Em xin lỗi!”
Trình Duật Hạo rất nghiêm túc nói: “Ngôi ở đó có lẽ chưa đủ để em tập trung? Đan Tâm, đứng ở bên bụng giảng!”
“Sao ạ?”
Doãn Đan Tâm có chút hốt hoảng nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của hẳn, cô vội bước ra khỏi chỗ đi đến bên máy chiếu đứng lại.

“Thưa giáo sư, em là người…
Trịnh Mỹ Lâm không muốn liên lụy bạn liên đứng dậy muốn thay cô xin xỏ liên bị vẻ kiên quyết của hẳn đáp trả: “Một luật sư cũng giống như một bác sĩ phẫu thuật, sai một li đi một dặm, có thể hại đến tính mạng kẻ khác hoặc buộc họ bị án oan.

Không ai có thể thay ai chịu trách nhiệm của bản thân mình.

Bạn học, bây giờ em có thể tập trung vào bài giảng của tôi chưa?”
Trịnh Mỹ Lâm bất lực ngồi xuống, Tu Kiệt cũng muốn nói đỡ giúp cô nhưng Mỹ Lâm đã níu tay hắn lại, thái độ của thầy đã rõ.

Màn giao lưu của thây hết sức ôn hòa, thân thiện, vẻ ngoài điển trai lại trí thức phong độ khiến mọi người thiện cảm, thật không ngờ khi đi vào chuyên môn lại nghiêm khắc khó tính như vậy.

Doãn Đan Tâm chính là một tấm gương cho cả lớp.

Đan Tâm đứng ba tiết học muốn rụng rời cặp dò, chỉ có đám con trai trong lớp là được lợi ngắm nhìn cô cả mấy tiết học nhưng vẫn ghi chép đầy đủ không dám lơ là chểnh mảng trong tiết của thầy.


Mới vào học một tuần nhưng tiếng tăm của Đan Tâm đã nổi khắp trường, cứ mỗi độ tựu trường lại có màn tìm ra người đẹp nhất, hơn nữa Đan Tâm còn là thủ khoa đầu vào nên tiếng tăm càng vang xa.

Việc cô bị đứng phạt nghe giảng giống như bồ công anh trước gió, lan truyền đi rất xa.

Trình Duật Hạo thế mà có thể giảng liên tiếp ba tiết không nghỉ, có điều bài giảng của hắn rất hay, có thể thu hút được mọi người nghe hết, đến Đan Tâm đang bị phạt còn bị cuốn theo bài giảng của hắn.

Nhờ cách nói chuyện logic cùng cách diễn đạt hợp lý đã làm bộ môn này không còn khô khan khó hiểu nữa.

Cuối cùng cũng kết thúc ba tiết học, Đan Tâm lê thân về bàn học lấy cặp sách để tiếp tục đi học môn khác, đứng lâu làm chân cô đau nhức không chịu nổi.

Trình Duật Hạo thu dọn giáo án và máy tính bước ra, đúng lúc Doãn Đan Tâm suýt ngã hắn liên đưa tay nâng cô đứng dậy: “Không sao chứ?”
Ai hại cô ra nông nỗi này chứ? Doãn Đan Tâm không dám trách nhưng cũng không vui vẻ nổi mà đẩy tay hẳn ra: “Em không sao, em tự đi được!”
Nói rồi cô đưa tay bóp chân rồi nhăn mặt cà nhắc bước lên, Mỹ Lâm và Tu Kiệt đi tới đỡ cô tới phòng học môn khác, bọn họ học tầng năm cũng may có thang máy nếu không cô gãy chân mất.

Trình Duật Hạo nhìn gương mặt giận dỗi của cô liền mỉm cười quan sát bóng dáng cô một chút rồi quay người đi về văn phòng chính của trường.