Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 107: Viên Mãn (End)



Hai tháng sau…

Nhã Hân gần đây có chút không khoẻ, cô ăn uống không được ngon miệng. Ăn miếng nào là lại nôn ra miếng đấy. Khẩu vị của cô không được tốt, cứ ngửi thấy đồ ăn mặn là buồn nôn

Mọi người trong nhà cũng cảm thấy tinh thần và sức khỏe của Nhã Hân rất uể oải, như thể lúc nào cũng có thể ngủ ngay lập tức.

Thương Ngạn Thần rất lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của cô

“Hân Hân chúng ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé!” Chưa đợi Nhã Hân đồng ý. Anh nhanh chóng chuẩn bị xe rồi đưa cô đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Nhã Hân được Thương Ngạn Thần nhanh chóng đưa đến phòng khám riêng.

Thương Ngạn Thần còn muốn đi vào cùng nhưng y tá nhất định bắt anh đứng ở ngoài đợi, nên anh đành phải chờ ở bên ngoài. Thương Ngạn Thần sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Hai mươi phút sau…

Rốt cuộc, một cô y tá đi ra, Thương Ngạn Thần lập tức đứng lên: “Có… kết quả… rồi phải không?”

Y tá gật đầu: “Đúng vậy! Thưa Thương tổng.”

Thương Ngạn Thần sốt ruột “Vợ tôi thế nào rồi, cô ấy bị làm sao vậy?”

“Phu nhân rất khoẻ không có bệnh!”

“Không có bệnh?” Thương Ngạn Thần cau mày hỏi

Y tá sợ hãi trả lời “Vâng ạ! Chỉ là phu nhân đang mang thai nên mới bị ốm nghén thôi, không phải bệnh ạ!”

Thương Ngạn Thần sững sờ “Thai…Mang thai ư…!”

Lúc này Nhã Hân mở cửa đi ra thì thấy sắc mặt anh có phần kinh ngạc đờ đẫn. Cô đi đến trước mặt Thương Ngạn Thần nhắm mắt lại, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh.

“Chúc mừng anh đã được làm ba!” Nhã Hân nhìn anh mỉm cười nói.



Thương Ngạn Thần dường như không tin vào mắt mình anh kéo Nhã Hân ôm cô vào trong lồng ngực mình, ấm áp nói “Hân Hân! Cảm ơn em đã mang đến cho anh một sinh linh bé bỏng”

Bác sĩ ra nhìn hai vợ chồng đang ân ái bà khẽ ho nhẹ “Khụ Khụ! Chúc mừng Thương tổng vợ ngài đã mang thai được bốn tuần rồi! Lưu ý trong ba tháng đầu hai người lên chú ý tránh vận động mạnh chớ ảnh thưởng đến em bé trong bụng.”

Đúng là không uổng công anh cày cấy mầm mống của mình lên người cô mấy tuần nay. Xem ra cũng không tốn công vô ích rồi…Thương Ngạn Thần xem ra cũng rất tự hào về thành quả của chính bản thân mình đã tạo ra.

“Còn nữa tôi có một chút lưu ý nhỏ. Sức khoẻ của phu nhân đang mang thai không được tốt lắm, vì trước kia phu nhân đã phụ thuộc vào thuốc tránh thai quá nhiều nên cần chú ý và bồi bổ sức khoẻ không để thai phụ rơi vào trạng thái trầm cảm hay gặp chuyện gì đó không vui điều đó sẽ làm ảnh hưởng rất xấu đến thai nhi, có thể rất dễ sẽ bị sảy thai”

Thương Ngạn Thần nghe bác sĩ căn dặn thì trong lòng anh có chút áy náy, anh thật hận bản thân mình trước kia. Nhã Hân nhìn khuôn mặt tự trách của anh cô vội vàng nắm chặt tay anh, mỉm cười nói “Anh đừng tự trách bản thân mình nữa, không phải bây giờ em đã mang thai rồi sao? Chỉ cần chú ý một chút là sẽ không sao thôi”

Thương Ngạn Thần vẫn day dứt không thôi anh thề với bản thân mình phải đối xử bảo vệ cô thật tốt đến hết cuộc đời này.

Anh đưa cô về…mọi người trong nhà ai cũng rất vui mừng khi biết cô mang thai. Nhất là mẹ của anh, anh vừa gọi điện báo cho bà biết tin Nhã Hân mang thai mà bà đã lập tức chạy đến biệt thự riêng của anh tự tay chăm sóc cho Nhã Hân.

Trong ba tháng này Thương Ngạn Thần rất quan tâm đến nhất cử nhất động của Nhã Hân, không để cho cô động tay động chân vào bất kì một thứ gì. Đến công việc ở công ty anh cũng nhờ Thẩm Huy mang về biệt thự cho mình, như vậy anh có thể vừa làm việc vừa chăm sóc cho Nhã Hân.

Ba tháng đầu mang thai Nhã Hân được mẹ anh và mọi người trong nhà đặc biệt quan tâm đến vấn đề ăn uống, nên cô cũng ăn được nhiều hơn không còn cảm thấy ốm nghén như lúc đầu mang thai nữa. Tâm trạng cũng rất thoả mái vui vẻ, nên không hề có tình trạng trầm cảm.

Vì ba tháng đầu là thời gian mang thai đặc biệt quan trọng nên việc tổ chức hôn lễ bị tạm hoãn lại.

Ba tháng sau hôn lễ độc nhất vô nhị do nhà họ Thương tổ chức rất hoành tráng, khách mời đều là những người có máu mặt trong giới thượng lưu. Còn có rất nhiều nhà báo phóng viên tới viết lên câu chuyện tình yêu riêng của hai người!

Trong phòng nghỉ của cô dâu, Nhã Hân được trang điểm tinh tế nhẹ nhàng như một cô công chúa bước ra từ đời thực

Bộ váy cô dâu được cắt may từ lụa cao cấp tao nhã mà thướt tha, dải lụa mỏng trên tà váy được thắt tinh tế. Phần ngực được chẽn lại vừa tô lên được dáng người nhỏ nhắn của Nhã Hân, lại chính bởi cách trang trí đơn giản, đẹp mắt này mà mọi người không thể nhìn ra cô đang có thai. Váy có hai lớp, lớp trên được xếp ly tinh tế bằng những đường khâu nhỏ, khiến Nhã Hân trông rất tao nhã mà những đường nét tuyệt đẹp trên cơ thể cũng vẫn được tôn lên. Quả thực, trong bộ váy này, hình ảnh một công chúa cao quý, sang trọng hiện ra mà nét đẹp vẫn khiến người ta phải động lòng.

Ngoài cửa phòng nghỉ cô dâu truyền đến vài tiếng gõ. Ngay sau đó, người đàn ông bước vào ánh mắt anh đã dán chặt lên người cô

Bộ âu phục được cắt may hoàn hảo tôn lên dáng người cao lớn của anh, mỗi một đường nét đều làm toát lên vẻ tao nhã, quý phái cùng khí chất vương giả.

Vừa vào đến cửa, ánh mắt anh liền nhìn ngay đến Nhã Hân đang đứng trước gương, sau đó thì ánh mắt không đổi được vị trí nhìn! Mà cứ đứng chân tại chỗ ngắm nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước gương kia.

“Hân Hân, em thật đẹp.” Giọng nói tình cảm mà đầy cảm thán truyền đến, lại thêm ánh mắt nóng bỏng không chút che giấu. Anh đi lại gần cô muốn hôn lên môi cô, nhưng cô lập tức trừng anh né tránh.

“Anh không thể kiềm chế lại một chút à? Tý nữa là bắt đầu hôn lễ rồi mà anh lại tự ý xông vào đây như vậy thì còn gì bất ngờ nữa!” Nhã Hân đẩy anh ra hậm hực nói.



Thương Ngạn Thần thâm trầm uỷ khuất, ánh mắt tội nghiệp nhìn cô “Em ghét bỏ anh!”

Lúc này mẹ anh mới chạy đến kéo anh ra ngoài “Có chú rể nào lại nóng vội như con không? Chỉ có mấy tiếng không gặp thôi mà con không thể kiềm chế lại một chút sao”

Thương Ngạn Thần bị đuổi ra trong vẻ đầy mặt cam chịu và nhẫn nhục. Chẳng mấy chốc đã đến giờ lành. Thương Ngạn Thần vô cùng điển trai đứng trên lễ đường ánh mắt dịu dàng trìu mến nhìn Nhã Hân đang dần dần bước lên lễ đường.

Nhã Hân chậm rãi bước đến trước mặt anh.

Giám mục mặc áo lễ, trên gương mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười chúc phúc cho đôi tân hôn. Ca đoàn vẫn đang xướng lên những khúc thánh ca tựa như tiếng hát sứ thần quanh quẩn trong mỗi một góc của giáo đường.

Giáo mục trịnh trọng lên tiếng “Thương Ngạn Thần con có đồng ý lấy cô ấy làm vợ cho dù có ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó con vẫn ở bên và yêu thương cô ấy đến suốt cuộc đời này hay không?”

Thương Ngạn Thần nhìn Nhã Hân bằng ánh mắt yêu thương. Anh rung động nói “Con đồng ý!”

Nhã Hân quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thương Ngạn Thần, trong lòng bỗng nhiên cũng thấy ngọt ngào.

Giáo mục lại nhìn sang Nhã Hân nói: “Nhã Hân con có đồng ý lấy Thương Ngạn Thần làm chồng cho dù có ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó con vẫn ở bên và yêu thương anh ấy đến suốt cuộc đời này hay không?”

Nhã Hân nhìn về phía anh mỉm cười gật đầu nói “Con đồng ý!”

Giám mục chân thành nói “Từ giờ phút này ta chính thức tuyên bố hai con trở thành vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận”

Mọi người bên dưới vỗ tay rào rào chúc mừng cho đôi vợ chồng trẻ

“Nên hôn cô dâu thôi!” Bên dưới nồng nhiệt hô vang

Thương Ngạn Thần cũng không chờ được nữa anh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô thật sâu. Bên dưới ai nấy cũng đỏ mặt vì nụ hôn vô cùng bá đạo của anh.

Tình yêu của họ cuối cùng cũng khép lại bằng một đám cưới vô cùng ý nghĩa và hạnh phúc. Tình yêu là một cảm giác rất chân thật, rất thuần khiết và thiêng liêng đến nổi không ai thật sự có thể định nghĩa nó một cách chính xác.

Thương Ngạn Thần và Nhã Hân cuối cùng cũng có một gia đình nhỏ dành cho riêng mình, dù họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng cuối cùng họ vẫn đến với nhau chỉ vì hai chữ mang tên “tình yêu”. Họ cũng có cho mình một sinh linh bé bỏng đang chuẩn bị chào đời với thế giới của mình.

/Hoàn chính văn/