Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 43: Thoả Mãn Anh



Nhã Hân nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Thương Ngạn Thần, thật muốn giải thích những gì sảy ra ngày hôm nay đều là do xuất phát từ trái tim của cô, cô không hề diễn kịch, cô thật sự nhớ anh nên mới có những hành động như vậy.

Nhưng lời nói đến cửa miệng cô lại không muốn nói nữa, cứ để mặc cho anh hiểu lầm dù gì giữa hai người bây giờ chẳng còn một chút hi vọng nào nữa cả.

“Muốn tôi giúp đỡ cũng được thôi! Tôi là một thương nhân không thể lỗ vốn được phải có cái gì trao đổi hoặc khiến cho tôi hài lòng thì lúc đấy tôi có thể cân nhắc chuyện giúp đỡ Đường gia hay không?”

Giọng điệu của Thương Ngạn Thần lạnh như băng, tàn nhẫn nói ra từng câu từng chữ.

Nhã Hân “Trao đổi-hài lòng?” Trên người cô chẳng có một thứ gì đáng giá, anh muốn cô phải trao đổi gì thì mới chịu giúp đỡ. Còn việc làm cho cái người suốt ngày trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng như anh, đó mà để cô khiến anh hài lòng thì khó hơn cả mò kim đáy biển.

Xem ra rất khó để cho Thương Ngạn Thần có thể dễ dàng đồng ý giúp đỡ. Anh ta ở trong thương trường bao nhiêu năm nên có rất nhiều thủ đoạn mà cô không thể lường trước được đều là máu lạnh vô tình.

“Hầu hạ làm tôi thoả mãn là được!” Giọng điệu anh lạnh như băng nói.

Giọng nói lạnh lẽo và trào phúng như vọng lên từ địa ngục bật ra từ miệng Thương Ngạn Thần.

Cô cắn chặt răng, trái tim vô cùng đau đớn.

Nhã Hân nhẹ giọng nhăn mày nói:

“Ý của anh là gì?”

“Không phải cô rất có năng lực đi quyến rũ đàn ông sao? Chỉ cần cô trên giường hầu hạ tôi khiến tôi hài lòng thì lúc đó tôi sẽ cân nhắc đến việc giúp đỡ Đường gia”



Cô nhận thức được vị trí của bản thân mình, cô cắn chặt răng, sau đó cô lạnh lùng hồi đáp:

“Chỉ cần tôi khiến anh thoả mãn thì anh sẽ ra tay giúp đỡ”

“Đúng!” Thương Ngạn Thần lạnh lùng nói.

Nhã Hân “Mong anh nhớ kĩ những lời mình đã nói”

Trái tim Nhã Hân thắt lại, đôi mắt Thương Ngạn Thần lóe lên những tia sáng lạnh lùng quỷ dị, cô biết đêm nay cô không thể nào chạy thoát!

Dường như giờ phút này Thương Ngạn Thần đã không chịu nổi sự cứng rắn của Nhã Hân. Anh lập tức đứng dậy vác Nhã Hân trên vai đi lên lầu, rồi mạnh mẽ đạp cửa phòng ra…

Anh tao nhã ngồi xuống chiếc giường rộng lớn của mình, sau đó nhàn nhã dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm cô.

“Không phải cô muốn làm tôi hài lòng sao? Cởi đồ!”

Sự lạnh lùng trong mắt Thương Ngạn Thần tản ra khắp khuôn mặt, lửa giận trong nháy mắt được bừng lên khiến khuôn mặt của anh càng trở lên lạnh lùng.

Nhã Hân trợn tròn mắt như không tin vào tai mình, không ngờ Thương Ngạn Thần lại muốn cô làm cách này để thoả mãn anh và cũng như muốn hạ thấp bản thân cô.

Thương Ngạn Thần ghét sự lề mề và kéo dài thời gian của cô anh cau mày giọng nói lạnh như băng phát ra từ cuống họng:

“Không làm được thì cút ra ngoài!”



Nhã Hân trầm mặc không nói gì, chỉ cắn chặt môi.

Cô không còn một chút tôn nghiêm nào của một người con gái nữa cô nhắm chặt mắt từ từ cởi chiếc váy ngủ màu trắng trên người mình xuống.

Khi chiếc váy ngủ tuột xuống dưới, cô co rúm cả người vào.

Thương Ngạn Thần nheo mắt lại, lạnh nhạt liếc nhìn thân thể nhỏ nhắn và làn trắng da trắng như tuyết và vô cùng mịn màng của cô, mái tóc dài gợi cảm rối tung trên đầu vai, đôi chân thon dài trắng trẻo càng khiến tầm mắt của Thương Ngạn Thần trở nên mê mẩn.

Trong người anh bây giờ đã sục sôi ý chí muốn nhanh chóng đè cô dưới thân mà hung hăng chà đạp cô.

Nhưng anh lại muốn nhìn chính cô phải hầu hạ lấy lòng anh. Bây giờ trên người cô chỉ còn nội y màu trắng che đi những nơi nhạy cảm trên cơ thể trắng đến phát sáng trên người cô.

Ánh mắt của Thương Ngạn Thần nhìn chằm chằm lên cơ thể xinh đẹp không một chút khuyết điểm của cô. Anh tức giận dần mất kiên nhẫn với cô…

“Cô còn để tôi nhắc lại một lần nữa thì cút ngay đi và đừng mong tôi cho Đường gia một đồng vốn đầu tư nào?”

Cánh tay cô dừng lại trên không trung rất lâu, cứng nhắc tháo nội y xuống. Trên thân hình mảnh mai của cô không một mảnh vải che đậy lồ loã hiện ra trước mặt Thương Ngạn Thần như là một bức tranh cực kì mê người. Dáng người hoàn hảo lộ rõ trong nháy mắt. Cô đứng dưới ánh đèn ngủ càng làm thân hình cô trở lên quyến rũ muốn người khác phải phạm tội ngay lập tức.

Cởi xong chân tay cô luống cuống không biết phải làm gì tiếp theo. Cô cứ theo bản năng biết cái gì thì làm cái đấy…

Bước chân cô tiến lại gần Thương Ngạn Thần hơi thở cuồng dã và nam tính toát ra khiến cô không biết nên làm gì.. cô chậm rãi đến trước mặt Thương Ngạn Thần. Hơi thở của đàn ông sặc mùi nguy hiểm càng ngày càng gần cô…

Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé đặt lên từng cúc áo ngủ của anh từ từ cởi nó ra. Rất nhanh chóng chiếc áo ngủ màu đen trên người Thương Ngạn Thần đã bị Ngã Hân cởi bỏ.