[Hp] Tù Nhân Ngục Nurmengard

Chương 43: Hiểm trở trước thác nước



Cùng bọn người thám hiểm nói chuyện một hồi, Severus lấy cớ ra sau xem cơm chiều, Gellert cũng vội đi theo. Đi khỏi đám người ngoài kia, Severus không vui nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Anh vì cái gì không bố trí bùa đuổi Muggle?" Tuy rằng là người đi lạc, nhưng để có thể tiến vào nơi này cho thấy bùa Gellert bố trí ngoài kia là bùa rối loạn chứ không phải là bùa đuổi Muggle.

Gellert cũng bất đắc dĩ, "Ta cũng không còn cách nào khác, phần đất này ta vẫn chưa mua lại được từ chính phủ Anh Quốc, chúng ta đối với thế giới Muggle vẫn chưa xâm nhập đủ, nơi rộng lớn như vậy nếu sử dụng bùa chú đuổi Muggle rất có thể khiến chính phù Anh Quốc nghi ngờ. Yên tâm, ta đã phái người nói chuyện với chính phủ, rất nhanh sẽ lấy được quyền sở hữu."

Nghe Gellert nói như vậy, Severus cũng không có lý do tiếp tục trách móc hắn nữa, y tuy rằng đối với việc này có chút không vui, nhưng cũng không thể kiếm cớ gây sự. "Nếu đã như vậy, anh dẫn ta đến đây làm gì?" Nhưng cho cùng thì cũng do lỗi của Gellert, là hắn không cẩn trọng, mới có thể để chuyện này xảy ra.

"Ta rất xin lỗi, làm em thất vọng rồi, nhưng chỗ này còn có cảnh đẹp như vậy, buổi tối chúng ta đi ra lối kia nhìn thế nào?" Gellert đột nhiên ôm Severus từ phía sau, khóe môi mỉm cười làm ai nhìn cũng thấy không có ý tốt. Severus liếc hắn, cũng có chút hứng trí, liền gật đầu đồng ý.

Ăn xong cơm chiều, nghỉ ngơi khoảng nửa giờ, Gellert cùng Severus liền dẫn bốn vị thám hiểm kia xuất phát. Lần này bọn họ đi không phải là đường lúc xuống núi, ngoại trừ lý do Gellert đã nói ra, Gellert cũng không muốn những người này sẽ nhớ đường lên biệt thự trên núi, tất nhiên là dẫn đi đường phức tạp hơn một chút.

Tuy bọn họ là thành viên thám hiểm, nhưng không có nghĩa là trí nhớ tốt, bọn họ đa số đều dựa vào ký hiệu để nhớ đường. Nhưng có Gellert và Severus ở đây, nói vậy bọn họ cũng không nên nhớ đường đi, mà dù bọn họ bắt đầu nhớ lại, liền bị Gellert nhắc nhớ nên cũng khó nhớ được, Gellert cũng có biện pháp làm họ nghe lời.

Trước khi xuất phát, đội thám hiểm đã trang bị đầy đủ dụng cụ nhìn thấy quần áo đơn giản của Gellert và sắc mặt hơi chần chờ của Severus. Nhưng nghĩ lại thì hai người này đều ở đây, so với bọn họ thì phải quen thuộc hơn, nếu bộ dáng đã thoải mái như vậy thì sao vẫn không đi ra.

Nhìn thấy biểu hiện coi như hiểu biết của bọn họ, Gellert cũng không làm khó bọn họ, nhắc nhở: " Đường núi đi không tốt lắm, các người lại không quen địa hình, hơn nữa phải cẩn thận chút ít. Buổi tối hôm nay các người ở tạm nơi này, ngày mai tôi gọi trực thăng đưa các người ra ngoài." Vốn dĩ Gellert không sẵn lòng để người ngoài biết chỗ này, càng không thích để chính bọn họ liên hệ cứu viện.

Nghe Gellert nói đường không tốt lắm, vài thành viên thám hiểm liếc nhau, không khỏi âm thầm nhìn nhìn Severus. Trong Gellert và Severus, Gellert hoàn hảo, hoàn toàn có thân thể cường tráng nước Đức. Nhưng Severus thoạt nhìn có vẻ tinh tế, hoàn toàn không nhận ra là bộ dạng cao thủ vật lộn.

Tuy biết rằng bọn họ không thể tránh khỏi hiểu lầm, nhưng cảm giác bị người khác khinh thường làm Severus rất không thoải mái, y hừ lạnh một tiếng cũng không giải thích. Dù sao y hiện tại có nói gì cũng vô dụng, chờ chút nữa bọn họ tự mình nhìn thấy sẽ tự hiểu bản thân ngu ngốc đến mức nào, Khả năng của y cũng không thể so kém hơn đám người gọi là chuyên gia thám hiểm này được.

Rời khỏi lầu các hướng rừng hoa anh đào, rời khỏi cánh rùng, hiện ra trước mắt bọn họ chính là một lối đi khúc khủyu, uốn lượn. Sau đó đi dọc theo lối nhỏ một đoạn liền thấy trước mắt hoàn toàn không có đường đường đi, muốn đi qua thì phải trèo lên. Nhìn trước mắt là bụi cỏ rậm rạp, George có chút lo lắng sẽ gặp rắn độc, liền bẻ một nhánh cây bên đường xuống dò đường.

Gellert và Gellert cũng không lên tiếng ngăn cản, dù hai người biết thừa sẽ không có khả năng rắn độc xuất hiện, nhưng cũng là do bọn họ mà ra. Lại đi được một đoạn, nhìn ra trước mắt xuất hiện sườn vách đá, vài người mới nhận ra đoạn đường lúc trước tốt hơn nhiều. Nhưng những người này cũng xem như khá giỏi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không từ bỏ, quan sát xung quanh chút xíu, bọn họ bàn cách để quyết định leo lên tốt nhất.

Đang lúc bọn họ chuẩn bị nói cho Severus và Gellert về đường đi, liền nhìn thấy Severus và Gellert di chuyển nhẹ nhàng lên phía trên. Vài người phải trợn mắt há miệng nhìn nhau, với Severus thì bình thường, có thật khá nhẹ nhàng, nhưng với dáng người Gellert cũng có thể hành động nhẹ nhàng vậy sao?

Nhưng mà bọn họ không biết là, Severus và Gellert thật ra là dùng bùa chú lông chim, cứ thế mà dễ dàng di chuyển lên trên. Không để tâm đám người kia nghĩ gì, hiên tại quan trọng nhất là nhanh chóng lên trên và vài người có chút bất ngờ cũng bắt đầu trèo lên.

Bỏ qua viết Severus có chút bất mãn với những người quấy rầy mình nên không thích nói chuyện. Hiện tại y thấy sức lực của mấy người kia cũng có chút khâm phục. So với phù thủy có sức lực thì không có là gì, nhưng này là Muggle đủ khiến người khác khâm phục. Nhưng mà đối với những người này lên đỉnh núi vẫn cần chút ít thời gian, sắc trời đã hơi tối sầm, may mà Gellert nói đoạn đường tiếp theo không hiểm trở như vậy.

Đi tiếp một đoạn đường bằng phẳng, mấy người đột nhiên cảm thấy không khí ẩm ướt rất nhiều. Severus nhìn nhìn Gellert, trng mắt tràn đầy câu hỏi, nhưng Gellert lại thần bí mỉm cười, cũng không nói ra nguyên do. Đi đại khái được hai ba phút, đột nhiên bọn họ thấy được trước mắt là một cái thác nước lớn, cao khoảng hơn ba mươi mét.

Thác nước cách đường đi của họ khoảng hai ba mét, nước văng từ thác đổ xuống làm cho dưới chân bọn họ trơn trượt hơn nhiều, cũng làm tốc độ đi giảm chậm đi rất nhiều. Đi được một đoạn, trước mặt lại hiện ra một hiểm địa khác, đó là một cái vắt ngang vực sâu, khoảng cách vực sâu chỉ khoảng một thước, nhưng độ sâu lại rất khiêu khích lòng người.

Điều này cũng không phải làm cho đội thám hiểm lo lắng, bọn họ đã đi qua nhiều nơi, những nơi khó khăn như vậy cũng đã quen thuộc. Nhưng điều làm họ lo lắng thực sự là hai bên mặt đất đều rất thấp, đi qua cũng không dễ dàng, rất có thể sẽ rơi xuống vực thẳm ngàn mét. Nghĩ đến dùng dây thừng hỗ trợ thì hai bên đều là nham thạch, phía trên ngoại trừ rêu xanh thì là các cây tùng nhỏ, căn bản là không thể dùng nó là sức mượn được, cả đội lập tức rơi vào tình cảnh khó khăn.

Nhưng có vẻ Gellert và Severus không nhận ra sự lo lắng của họ, trước khi nhảy qua, ở bên kia bờ chờ đám người kia quyết định. Như để cho họ có không gian riêng, hai người còn cố ý đi đến đằng sau một khối đá. Gellert đặt tay lên vai Severus nhìn thác nước trước mặt, nói: "Đây chính là bất ngờ ta chuẩn bị cho em, thích chứ?"

"Ân." Severus nhẹ giọng lên tiếng, tựa đầu lên vai Gellert. Tuy rằng bọt nước thác nước vẩy ra trên người của bọn họ, hai người lại có vẻ như không có cảm giác gì, ngược lại khá thích cái cảm giác như nhưng giọt mưa nhỏ rơi xuống này. Nếu như nói mưa còn có chút khó chịu thì cảm giác những giọt nước này lại tạo nên tinh thaanf, đủ để rửa trôi đi linh hồn mệt mỏi."

Bên này hai người yên tĩnh mà dựa vào ngắm những dòng nước đổ xuống, bên kia bốn người sau một hồi thương lượng, ngẫm lại Severus và Gellert đều không hề sợ hãi mà nhảy qua, bọn họ là dân thám hiểm còn không dám sao? Hơn nữa nếu không đi đường này, buổi tối này bọn họ nhất định phải ngủ trong núi rừng, nói không chừng còn gặp thêm nhiều nguy hiểm nữa.

Con người chính là, một khi đã hạ quyết tâm, có một số chuyện thoạt nhìn cũng khô quá đáng sợ như vậy. Nhưng chỉ là một cái khe dài một thước thôi, hết một vòng, bọn họ cũng thuận lợi mà nhảy qua. Chỉ có cậu người Nhật có thân hình hơi thấp trật chân xém chút trượt chân, nhưng cũng có hai đồng đội kịp lúc kéo lại.

Đi qua bên kia khối đá, nhóm thám hiểm thấy được Severus đang rúc vào người Gellert lẳng lặng mà nhìn thác nước, nhất thời thấy hình tượng này so với bọn họ dù như thế nào thì cảnh đẹp cũng phải động lòng người, xinh đẹp, trong lúc này chính bọn họ tự thấy tiếng quấy rầy của mình thật đáng khinh. Có lẽ lần này bọn họ không nên đến đây, bởi vì bọn họ đã đến quấy rầy một đôi bạn lữ trong mắt chỉ có nhau.

Tuy trời đã tối khuya, nếu hiên tại không đi ra, bọn họ có thể ở lại núi đêm nay, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy dù như vậy cũng đáng. Không làm phiền Gellert và Severus, mấy người họ lặng lẽ lui trở về, vừa lúc thành viên người Nhật bị trật chân, cũng cần chút thời gian xử lý vết thương một chút.

Sau một khoảng chờ đợi, bầu trời bắt đầu đen, may mắn cho họ là trước khi trời hoàn toàn tối đi cũng qua được đoạn đường nguy hiểm, con đường kế tiếp cũng không có gì nguy hiểm. Tuy rằng chỉ dựa vào cái ánh sáng mong manh của đèn pin chiếu sáng. Ấn tượng của Severus đối với những người này có thêm thiện cảm rất nhiều, dù sao bọn họ cũng coi như biết điều kịp lúc.

Đến tới biệt thự, vài thành viên đội thám hiểm đều than mệt, nhìn thấy bộ dạng vẫn nhàn nhã như cũ của Gellert và Severus, liền giơ ngon tay cái lên hướng về phía bọn họ, bọn họ thực sự không thể không khâm phục thể lực của cặp đôi này được. Nự cười trên mặt Severus cũng chân thực đi rất nhiều, vội vàng để người chuẩn bị phòng cho khách, còn chuẩn bị thêm thuốc trị thương.

Chờ bọn họ tắm rửa thay đổi quần áo đi ra, còn chút nữa là đến giờ ăn tối. Tuy rằng khoảng cách bữa chiều đến giờ chỉ mới hơn ba tiếng, nhưng thời gian dài cực khổ vẫn động, thể lực bọn họ tiêu hao rất lớn, nhu cầu bổ sung năng lượng rất nhiều. Sau đó, Gellert và Severus cùng trở về phong của mình, dù gì cứ để bọn họ có thể tự do hoạt động.

Nhưng thám hiểm viên này đối với kiến trúc của căn biệt thự tại núi này rất hứng thú, đương nhiên bọn họ đều là người lớn lên ở Anh Quốc. nên cũng rất có văn hóa, đi theo người hầu hướng dẫn tham quan nhưng nơi mà chủ nhân nơi này cho phép.