Hủ Linh Chú

Chương 2: Gặp nhau



Thẩm gia, Ngô gia, Quách gia.

Là ba gia tộc lớn ở thành phố S vô cùng danh vọng,  Thẩm gia đứng đầu, tiếp theo là Ngô gia, cuối cùng là Quách gia, đều ở trong chín biệt thự này.

Mặt ngoài nhìn như ba gia tộc lớn này rất yên bình, kì thực bên trong không ngừng đấu đá, trên thương trường luôn có va chạm và xung đột.

Từ xưa kẻ có tiền đều chú trọng phong thuỷ, mà thân phận của An Nhã, không chỉ có có thể trông thấy những sinh vật mà người bình thường không nhìn thấy mà cô còn là một thầy phong thủy có chút danh tiếng.

Có chút danh tiếng là bởi vì cô khiêm tốn, không thích lộ liễu. Xuất hiện ở đây chưa được mấy năm, không chỉ đoạt công việc xem phong thủy giúp ba gia tộc lớn của những người kia, còn một mình nắm lấy ba cây đại thụ, khiến rất nhiều người trong nghề tức đến nghiến răng.


Chỉ là An Nhã không thích làm việc đến không biết ngày đêm, cho nên cô lập ra thời gian làm việc của mình với bên ngoài.

Ngày 3, ngày 13, ngày 23 mỗi tháng mới có thể giúp người khác giải quyết vấn đề.

Bởi vì là thầy phong thủy được ba gia tộc lớn bổ nhiệm, cho nên ba ngày này của mỗi tháng đều sẽ có không ít người xếp hàng đi tìm cô xem bói.

Nhưng đối với ba vị khách VIP này, cô chỉ có thể theo lời gọi mà đến, ai bảo người ta tiền nhiều như nước chứ!

Đi cùng dì Ngô, An Nhã đi vào biệt viện của Thẩm gia, vào trong phòng của lão thái gia.

Người hầu đẩy cửa ra, trước mắt là một ông lão hơn tám mươi tuổi đang ngồi trên xe lăn, tóc ông bạc trắng, hiền hòa nhìn An Nhã, nói: "Thời gian này đáng lẽ ông già như tôi phải nghỉ ngơi rồi, nhưng mà nghe nói cô An rất lợi hại, nên tôi đặt biệt ngồi đây chờ cô, chỉ là muốn hỏi thăm một vài vấn đề."


Quả nhiên gừng càng già càng cay, có thể trách móc việc cô đến trễ nhưng lại khiến cô không thể phản bác.

Nhưng An Nhã vẫn lễ phép trả lời: "Trên đường gặp phải chút chuyện nên mới tới trễ, thật xin lỗi."

Thẩm lão thái gia lắc đầu, phất tay với hai người đang đứng phía sau, chờ tất cả mọi người đã lui ra, ông ta mới nhẹ ho hai tiếng rồi nói: "Cô An, muộn như vậy còn đeo kính râm, trong gian phòng này còn có thể có vật gì sao?"

An Nhã sững sờ, không ngờ lão thái gia đối với chuyện của cô vậy mà lại hiểu rõ như vậy. Cặp mắt kính này là do một người bạn làm ra, có thể đem những vật kia biến thành hư ảnh, để An Nhã phân biệt được cái nào là người, cái nào không phải.

Khóe miệng cô hơi cong lên, đưa tay tháo mắt kính xuống, một gương mặt tinh xảo lớn bằng bàn tay hiện ra, nói: "Thói quen mỗi ngày đều đeo nên đã quên mất, không biết lão thái gia ngài tìm tôi tới có chuyện gì?"


"Tôi già rồi..." Ho khan vài tiếng, "Con trai, cháu trai tôi, đều không đủ sức để chèo chống vị trí đứng đầu ba gia tộc lớn này, hai nhà kia vẫn muốn tranh đoạt..." Lại ho khan vài tiếng...

An Nhã thu lại vẻ mặt, không hiểu nói cho cô nghe những lời này là để làm gì.

"Tôi nghe nói năng lực của cô An rất phi phàm, có thể thấy những thứ mà người thường không thể thấy, thân thủ lại tốt..." Sau mỗi câu nói, Thẩm lão thái gia đều sẽ ho một cái, nhưng An Nhã biết, những lời dễ nghe này nói càng nhiều, thỉnh cầu phía sau sẽ càng nguy hiểm.

"Tôi muốn cô giúp tôi tìm một thứ." Thẩm lão thái gia nói xong đưa tay chỉ phong thư trên bàn, "Đây là thứ tôi muốn, còn có một tờ chi phiếu là tiền đặt cọc cho cô An."

An Nhã quay người đi về phía bên cạnh bàn, mở phong thư ra, nhìn con số trên tờ chi phiếu mà sững sờ, ba trăm vạn!?
Chỉ là tiền đặt cọc mà đã ba trăm vạn!?

Vẻ mặt cô bình tĩnh, chậm rãi mở ra một trang giấy khác phía sau chi phiếu, lúc nhìn thấy tên đồ vật mà Thẩm lão thái gia muốn cô tìm thì khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Vật này chỉ là một truyền thuyết..."

"Nếu như chỉ là truyền thuyết, tiền này coi như là chi phí đi du lịch xa cho cô An. Nếu... Cô An có thể nhìn thấy vật mà chúng tôi không thể thấy, tôi nghĩ thứ này có lẽ không chỉ là truyền thuyết." Thẩm lão thái gia lấy tay che miệng, ho khan vài tiếng, phất phất tay, "Không còn sớm nữa tôi muốn nghỉ ngơi, tôi cho cô thời gian nửa năm, hi vọng cô An đừng để tôi thất vọng."

An Nhã không trả lời, chỉ nhét phong thư vào túi, đeo kính râm lên rồi rời đi.

...

Trong quán bar, Lưu Hâm ừng ực uống xong một chai bia, dùng sức để chai bia lên bàn, rống lên một tiếng: "Phục vụ, thêm một chai nữa."
"Đừng uống nữa." Đường Tống lắc đầu với nhân viên phục vụ, ra hiệu không cần, thuận tiện đưa chén trà Phổ Nhị tới trước mặt Lưu Hâm, nhìn chằm chằm thanh niên hơi say rượu trước mắt nói: "Cậu nói dẫn tôi tới chỗ này để thả lỏng tâm tình, không ngờ tới đây lại tự mình quá chén."

"Không phải thế, chị Đường à, tôi sợ, chị nói xem những người này đã chết bốn năm ngày, vì sao trong bụng lại có món ăn của bốn năm ngày này? Không phải rất quỷ quái sao?" Lưu Hâm càng nói càng thấy sợ, vừa nghĩ tới kết quả báo cáo thì không nhịn được sợ run cả người.

Chuyện này Đường Tống cũng có chút không hiểu, nhưng càng như vậy, càng nói rõ thủ pháp gây án của tên hung thủ này thật cao minh.

Sau khi tan ca, cả người Đường Tống vẫn mặc quần áo nghề nghiệp như cũ, thường ngày nhìn cũng tạm được, nhưng dưới màu sắc lộng lẫy trong quán bar, mặc đồ này dù sao cũng hơi không hợp.
"Chị nhìn xem, cả chị cũng không nói ra được!" Lưu Hâm cho là mình phân tích rất có đạo lý, tiếp tục nói: "Không được, ngày mai tôi phải đi chùa một chút."

Đường Tống cầm lấy nước soda bạc hà chanh, dùng muỗng khuấy đều, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói với Lưu Hâm: "Tôi không trả lời không có nghĩa là tôi tán thành ý nghĩ của cậu. Mà là... Tôi đang suy nghĩ các khả năng gây án."

Nghe xong, mắt Lưu Hâm đều đã sáng lên, nếu như Logic có thể lý giải, cậu ta cũng không cần đặc biệt xin phép nghỉ để đi bái Phật.

"Mặc kệ là gây án như thế nào, đều khó có khả năng theo hướng kia như cậu đã nghĩ. Nếu như cảnh sát cũng nghĩ giống như cậu, vậy thì không cần chúng ta nữa, khi đó hung thủ thật sự vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật." Đường Tống vừa nói vừa nhấp một miếng đồ uống rồi để lên bàn, nghiêm mặt nói.
Lưu Hâm cười ngây ngô gãi gãi đầu, lộ ra chút hổ thẹn. Ánh mắt lập tức bị một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng, phối với áσ ɭóŧ màu xám làm hấp dẫn, chớp chớp đôi mắt nhìn hơi xuất thần.

Đường Tống thấy Lưu Hâm xuất thần, nhìn theo ánh mắt của cậu ta, là một người phụ nữ tóc ngắn già dặn, tay cầm một cái ví xách tay màu đen, đeo kính râm thật to đi vào bên cạnh quầy bar tùy ý chọn một ly rồi uống một hớp cạn sạch giống như rất khát, sau đó lại lấy thêm một ly nữa.

"Thì ra cậu yêu thích dạng người như thế này?" Đường Tống hiếm khi lắm lời, sâu xa nói.

Lưu Hâm nghe xong, ngượng ngùng cười cười: "Không có..."

"Tốt lắm nha, nhìn phong cách của cô gái này rất ổn. Lòng thích cái đẹp, tôi hiểu mà, cậu không cần tận lực phủ nhận."

"Cho dù tốt cũng vô dụng thôi, hiện tại những người như cô gái này đều rất thực tế." Lưu Hâm khéo léo nhấp một ngụm trà, cảm khái nói: "Đừng nói tới mặt mày này của tôi bình thường, trước mắt cũng chỉ là một thực tập sinh, muốn theo đuổi cô gái có tiêu chuẩn cao như vậy, trừ khi cha tôi là người của một trong ba gia tộc lớn."
Vẻ mặt Đường Tống nặng nề, nhíu mi nói: "Hiện thực đâu có tàn khốc như thế?"

Lưu Hâm thở dài một tiếng, không biết có phải do uống rượu hay không, ngày hôm nay nói đặc biệt nhiều.

"Chị Đường, tôi biết chị không thường đến những chỗ như thế này. Xã hội này thật sự rất tàn khốc, đàn ông mà không có nhà không có xe thì ngay cả bạn gái cũng không tìm được, còn cưới vợ được sao?" Cậu ta cầm lấy ly trà còn hơi nóng, vừa thổi vừa nói: "May mắn có xe lại mua được căn hộ, thế nhưng người ta lại chê nhỏ... Nếu như tìm đến những cô gái xinh đẹp lại có phong cách như thế này, cho dù tôi có bán thận cũng không cưới nổi."

"Nếu quả thật có bán thận, người ta chịu gả cho cậu cũng đã chậm..." Đường Tống nén cười đáp lại.

Lưu Hâm: "..."

"Huống chi trong mắt tôi, không phải ai cũng đều nghĩ như thế. Xã hội bây giờ bình đẳng, phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời, không phải nhất định đều cần đàn ông nuôi. Cậu là một thanh niên tốt, nhất định sẽ có một cô gái tốt chờ cậu." Đường Tống nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi, "Lưu Hâm, tôi đi vào toilet xong thì phải trở về, ngày mai còn có việc."
Lưu Hâm gật đầu, nhìn theo bóng lưng Đường Tống mà cảm thán: "Cô gái tốt. Chị chính là một cô gái tốt, đáng tiếc... Sớm đã là danh hoa có chủ."

Trong toilet, Đường Tống rửa sạch tay rồi lấy khăn giấy lau khô, cũng giơ lên chiếc nhẫn đang đeo trên ngón trỏ bên tay trái, nhìn chằm chằm có chút xuất thần. Cửa bị người khác mở ra, bước vào không phải ai khác mà chính là người phụ nữ mới vừa rồi Lưu Hâm yêu thích, cho nên Đường Tống có ấn tượng.

Rất dễ nhận ra, người phụ nữ kia nhìn chằm chằm Đường Tống  một hồi mới dời ánh mắt đi. Bởi vì liên quan đến việc đeo kính râm, Đường Tống cũng không chú ý vừa rồi đối phương đang nhìn mình, chỉ là ngửi được mùi rượu rất nặng trên người cô ta. Lúc lướt qua người nhau, bước chân của người kia hơi yếu ớt.
Đường Tống phản ứng rất nhanh vội vàng đỡ cô ta, hòa nhã nói: "Cẩn thận, nơi này rất dễ trượt."

An Nhã ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mắt tóc dài phấp phới, gương mặt thanh tú: "Không phải số chết yểu, lại tốt bụng, rất tốt."

Đường Tống nhíu mày nhìn cô ta, nghĩ rằng do uống say nên bắt đầu nói hươu nói vượn, còn may không phải là Lưu Hâm nghe thấy những lời này, nếu không nhất định lại suy nghĩ lung tung.

"Đến con hẻm phía sau quán bar chờ tôi." An Nhã ngồi dậy, trầm giọng nói: "Dù sao... Tôi cũng là người sắp chết, làm chút việc thiện cũng tốt, cũng tốt."

Trước tiên Đường Tống sững sờ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa vào tay của An Nhã, "Vị bác sĩ tâm lý này là bạn của tôi, có thời gian thì đi gặp một chút đi." Nói xong thì mở cửa rời đi.
An Nhã tháo mắt kính xuống, nhìn theo bóng lưng cô gái vừa rời đi, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại.

"Thật may là tôi không thù dai, nếu không... Cô nhất định phải chết, cô có biết không?" Cô cúi đầu nhìn tấm danh thiếp kia, khóe miệng khẽ nhếch, "Bác sĩ tâm lý..." Nhiều năm như vậy đây là lần đầu bị người ta cho rằng cô bị bệnh tâm thần, cô ta không biết rằng có bao nhiêu người cầu xin cô giúp đỡ một cái!

Cô cất danh thiếp lại, đi tới trước gương soi được nửa người, tùy tiện sửa sang lại tóc rối trên trán.

Sau khi đi ra khỏi toilet, ánh mắt An Nhã đảo qua những người trong quán rượu, quả nhiên không thấy bóng dáng của cô gái kia, thế là cô giẫm giày cao gót đi tới con hẻm phía sau quán bar đã nói tới trước đó, cũng không thấy cô gái này.

An Nhã lập tức bĩu môi, trong lòng có cảm giác tự mình đa tình. Người ta đã muốn cô đi gặp bác sĩ tâm lý, sao lại xem lời nói của cô là thật. Cô đứng tại chỗ thở dài một hơi, đang chuẩn bị đi xuyên qua con hẻm nhỏ, nhíu mày đã nhìn thấy bóng dáng người kia.
Cô gái đó đang đứng trong trạm xe buýt nhìn bảng trạm xe.

An Nhã híp mắt tỉ mỉ đánh giá cô gái này, không ngờ đây là một cô gái rất biết cách sống. Đã gặp rồi, giúp người thì nên giúp đến cùng. Cô nghĩ như vậy thì đã cất bước đi tới.

An Nhã nhìn bảng trạm xe sau lưng cô gái đó, thật sự là có một chuyến xe đêm.

Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Tống quay đầu trông thấy là người phụ nữ trong toilet, vẻ mặt mang theo cảnh giác: "Cô..."

"Cám ơn cô đã giới thiệu cho tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, trước đó mẹ tôi đã muốn đưa tôi đi gặp... Cái này..." Nói xong lấy ra danh thiếp, thừa nhận nói: "Nếu nói có quen biết cô sẽ được giảm giá sao? Nghe nói bác sĩ tâm lý thu phí rất đắt." Nhìn những người có tiền kia thành quen, những chuyện tùy cơ ứng biến này đối với An Nhã cũng không khó.
Đường Tống nghe xong, thoáng buông lỏng cảnh giác, trả lời: "Có thể, tôi giúp cô nói với bạn của tôi một tiếng."

"Vậy cám ơn nhiều, tôi tên là An Nhã."

"Không cần khách sáo, Đường Tống."

Nửa đêm.

Ở chỗ trạm xe buýt không đáng chú ý, bóng dáng hai người con gái đối lập đứng ở đằng kia, góc áo theo gió lay động.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mặc dù quen nhau rất sớm, nhưng đường tình cảm còn rất dài.

Gần đây mỗi ngày đều chảy máu mũi - - là biết tôi phát hỏa bao nhiêu rồi? Thở dài ~~~

Chủ nhật vui vẻ, ngày mai... Thứ hai (%>_