Hùng Thiên Đại Lục

Chương 546: Vĩnh Hằng Thế Giới



Đỉnh phong tiên giới, chính là đây

Ức vạn kỷ nguyên, cũng sum vầy

Ta nàng vạn kiếp, cùng chung lối

Vạn sự viên viên, vạn sự đầy.

...

Sau một thời gian đàm đạo, Lạc Tinh cũng dần hiểu rõ. Nơi này là Vĩnh Hằng Thế Giới. Một thế giới chỉ có Chí Tôn giả mới có thể sinh tồn. Có bao nhiêu Chí Tôn giả. Không ai biết được. Xưa nay Thiên Đạo của Tiên Giới chỉ gặp mỗi Lạc Tinh. Nếu có thì có thể Lạc Long Quân nữa. Nhưng không biết ngưòi kia đã đi đâu.

Quả thật ban đầu, Thiên Đạo không có ý tốt. Muốn giết sạch hết Đại La Thiên Tôn để cho tiên giới của hắn không bị tiêu hao quá nhiều năng lượng. Chí Tôn cảnh giới không phải vĩnh viễn trường tồn. Mà bên trong cơ thể mình phải có sự cân bằng. Vạn vật có sinh, có tử, có sự luân chuyển tuần hoàn. Đại La Thiên Tôn thọ mệnh dài lâu, có sinh không tử, mà sức mạnh lại càng mạnh, sớm muộn cũng hút khô kiệt linh lực thế giới. Bản thân là người cai quản đương nhiên là không thể tha. Cho nên mỗi khi đủ ba mươi sáu ngườ qui tụ, thiên đạo lại muốn gom lại tiêu diệt một lần cho gọn. Cũng như thông qua đó hấp thụ một tí đại đạo chi lực, thứ mà chỉ có Đại La Thiên Tôn mới tu luyện ra.

"Đạo hữu đã thoát khỏi lòng giam. Nên xem như chúng ta không ai nợ ai. Còn tại sao ta biết nơi này là Vĩnh Hằng Thế giới thì cứ bay theo hướng Nam một ức năm là hiểu."- Thiên đạo trước khi đi ném cho Lạc Tinh một quả châu rồi rời đi.

Lạc Tinh vốn tò mò lại chẳng có việc gì làm nên cũng bay về hướng nam. Dù trọng lực nơi này gấp ngàn lần tiên giới. Nhưng đạt đế chí tôn cảnh, tốc độ Lạc Tinh hiện tại đã đạt đến vận tốc ánh sáng cấp mười, tức mỗi giây đi được 3 vạn dặm. Đủ điều kiện để có thể xuyên toa không, thời gian. Nhưng hắn vẫn tốn hơn ức năm thời gian để bay đến nơi Thiên Đạo chỉ dẫn.

Chỉ thấy nơi đó có một vầng sáng chói mắt. Không chần chờ Lạc Tinh tiến đến. Lúc này Tâm trí Lạc Tinh như bị hút vào. giống như một người đang bay lên cao. Càng ngày càng cao và càng thấy rõ vạn vật. Lạc Tinh thấy mình như đang đứng trên một mạch văn nhỏ của một tế bào, tế bào đó là của một chiếc lá, chiếc lá đó là chiếc lá nhỏ nhất trên một nhánh cây. Và nhánh cây đó thuộc một thân câ lớn với hơn mười vạn nhánh.

"Đây là cây gì?"- Lạc Tinh vừa nghĩ tới đó thì một âm thanh vang vọng trong lòng.

"Ta là Thời Không Thần Thụ."

Quả thật y không gọi là thần thụ thì là ai. Thân hình quá lớn mà. Một Tiên Giới to lớn hơn ngàn năm ánh sáng, mà chỉ là một tế bào trên chiếc lá của Thời Không Thần Thụ này mà thôi.

"Xin hỏi bên ngoài Ngài có gì?"

"Ta không biết."- Vì từ khi ta có linh trí. Đã mười tỷ tỷ kỉ nguyên không gặp thứ gì bên ngoài đến đây, giống như chỉ có ta duy nhất, ngoài ta ra không còn gì.

"Xin hỏi có bao nhiêu nơi như Tiên Giới."

"Có lẽ là 3000 ah. Nhưng ngươi muốn tìm kiếm có lẽ khó. Một thế giới gần nhất ngươi cũng là một tỷ năm ánh sáng. Thấy ngươi vừa thoát khỏi lồng giam, nên ta mới hiện thân. Ngươi có thể sáng tạo thế giới của mình ở đây. Nên nhớ, tuy ngươi là Chí Tôn Cảnh, ta cũng không giết được ngươi. Nhưng dù sao, cũng không nên làm phiền ta. Ta cần ngủ ah."

"Cho ta hỏi bao lâu người thức?"

"Ai biết được, trăm tỷ năm, ngàn tỷ năm a..."

Lúc này Lạc Tinh bắt đầu tầm mắt thu nhỏ lại, trở về địa điểm cũ. Sau khi suy nghĩ, Lạc Tinh bay về một phương xa. Một hành trình hai ức năm.

Thần thức hắn thì vào Hùng Thiên Giới xem xét mọi việc. Sau đó bắt đầu mang thế giới của mình ra ngoài. Dù sao từ khi thoát khỏi lồng giam. Hùng Thiên Giới như phát cuồng. Tốc độ phát triển quá nhanh. Âm Dương Thủy Bích Châu cũng không thể khống chế nổi. Lúc này, cơ thể Lạc Tinh đã lớn lên đạt độ cao ba mươi vạn năm ánh sáng. Tiếp đó âm dương thủy bích châu dưới sự điều động của hắn cũng lớn ra.

Mất ba vạn năm cải tạo. Toàn bộ Hùng Thiên Giới đã bay ra ngoài thành một thế giới độc lập. Bình đẳng với Tiên Giới của Thiên Đạo.

Tiếp theo Lạc Tinh đi vào Hùng Thiên Giới. Khẽ quẫy tay, toàn bộ đám người Lạc Dương, Trần Thu Thảo, Sơn Tinh, Thánh Gióng, Thủy Tinh hiện ra ở trạng thái ngủ say.

Tốn một thời gian giải trừ phong ấn.

Mọi người dần lấy lại ý thức.

Sau đó, Lạc Tinh bắt đầu giải thích mọi việc.

Mười ức năm sau. Lạc Dương đạt đủ điều kiện tấn thăng Bước thức ba Đại La Cảnh. Lạc Tinh đưa nàng rời khỏi Hùng Thiên Giới.

Dưới sự bảo hộ của Lạc Tinh, nàng thành công chịu được trọng lực của Vĩnh Hằng Thế Giới.

Tiếp theo, Lạc Tinh hướng dẫn Lạc Dương mang nội thế giới ra bên ngoài. Trần Thu Thảo thì còn lâu mới đạt bước thứ ba Hóa Đạo. Do Hùng Thiên Giới của Lạc Tinh còn quâ nhỏ bé nên tốc độ của Trần Thu Thảo sẽ tu luyện chậm gắp trăm lần so với tiên giới. Nhưng chẳng sao. Dù gì nàng kiến tạo thế giới hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu.

Lạc Tinh lúc này mới lấy ra quả cầu mà Thiên Đạo cho mình. Trong đó có linh hồn toàn vẹn của tất cả người Lạc Tinh quen biết. Ông mình Lạc Việt, mẹ mình Trần Thị, Hồng nhan của mình Hạ Tử Yên, Võ Tuyết Kỳ, Lê Bích Trân. Đệ tử mình... chiến hữu mình. Ai cũng được Lạc Tinh cứu sống. Là sáng thế thần. Chỉ cần có linh hồn là mọi việc dễ dàng. Các người vợ Lạc Tinh Thanh Nguyệt, Lạc Mỹ, Hồ Ngải Vi cũng chính thức sống lại. Lạc Tinh lén Lạc Dương phân ra mỗi người một phân thân theo bồi tiếp các nàng bên trong Hùng Thiên Giới. Sao đó bản thể ra ngoài, đi vào thế giới của Lạc Dương. Lạc Dương sao không biết phu quân mình lén làm chuyện xấu, nhưng nàng mặc kệ. Dù gì cảnh giới nàng quá cao. Tâm trí cũng rộng mở hơn thường nhân.

"Bản cung không thèm chấp."

Sơn Tinh,Thủy Tinh, Thánh Gióng thì do năm xưa kiến tạo thế giới ở Tiên Giới. Không mang theo được, nên họ cũng không thế thăng cấp được nữa. Tạm thời trong thế giới Lạc Tinh sinh hoạt. Muốn thăng cấp, có lẽ họ phải hóa đạo rồi tu luyện lại một lần nữa mới được.

Đến đây, xem như Lạc Tinh công đức mỹ mãn. Hằng ngày chỉ cùng Lạc Dương làm chuyện mình thích, như là tìm cách chế tạo một bé tên Trần Bảo Ngọc cho vui nhà vui cửa chẳng hạn. Nhưng công cuộc chế tạo em bé là chuyện riêng, không tiện kể.

Câu truyện đã tạm kết thúc, Hẹn gặp lại độc giả lần sau, có thể sẽ viết tiếp về trận chiến của Lạc Tinh và Thời Không Thần Thụ, hoặc về Sơn Tinh, Thủy Tinh, Thánh Gióng...

Truyện ta không hay, văn viết lủng củng, sai chính tả nhưng mà ít ra ta cũng kiên trì đế khi nó có kết cục. Cảm ơi mọi người theo dõi suốt thời gian qua.Trân Trọng.