Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

Chương 108: Hồi Gia



Lời giáo huấn của Đỗ sư tổ vẫn còn văng vẳng bên tai, thời điểm này gã nên tiềm tu trong tông, đi ra ngoài là một sự mạo hiểm rất lớn. Nhưng cũng không thể để Tú Tú một thân một mình trở về Mã Gia, gã vẫn phải đi theo bảo vệ nàng.

Còn một điểm nữa, gã cũng cần đi Xích Thổ Quốc thăm gia quyến sau mười sáu năm lưu lạc.

Tú Tú đôi mắt rưng rưng cảm động:

- Có lời nói của chàng, thiếp càng cảm thấy yên tâm hơn, lại có thể vượt qua mọi chông gai gian khó!

- Nàng dự tính khi nào xuất phát? - Đàm hỏi.

Tú Tú nhẩm tính rồi trả lời:

- Để thiếp chạy về động phủ sắp xếp, lại phải qua Khuê Vân Các báo cáo, chắc ba ngày nữa mới ly khai được!

Đàm gật đầu:

- Cứ như vậy đi, ba ngày sau ta sẽ qua động phủ của nàng.

Tú Tú nhí nhảnh ôm lấy gã, một hồi lâu sau mới quyến luyến rời đi.

Cũng cần phải có một cái lý do để ly khai tông môn, môn hạ Tử Huyền không thể tự ý muốn rời đi là rời đi, tất cả đều được quản lý bằng hệ thống nhiệm vụ hoặc những lý do đặc thù như của Cẩm Tú Tú. Gã không đến nỗi ngu ngốc mà đi khai báo rằng mình ‘về quê’ thăm thân. Chọn một nhiệm vụ là cách xử lý ổn thỏa nhất.

Ngày hôm sau, Đàm Phi chạy đến Khuê Vân Các, gã tìm kiếm một nhiệm vụ tự do gần biên giới Việt Quốc và Hoàng Hoa Đế Quốc. Hai nữ đệ tử dưới trướng Diệp Tử Hy đều có thái độ rất khách khí với gã, trong ánh mắt còn thể hiện sự kiêng kỵ xen lẫn hâm mộ.

Nhiệm vụ tự do là đi Chi Lăng Thành, một thành thị lớn gần biên giới Việt Quốc, xác định linh căn cho một cái tiểu tử con nhà phú hộ. Gia chủ đương nhiên là phàm nhân, nhưng có chút liên quan đến một vị trưởng lão Tử Huyền Môn. Từ Chi Lăng đi đến Mã Gia ở biên giới Hoàng Hoa chỉ mất thêm nửa ngày phi hành, rất phù hợp với kế hoạch của gã. Quan trọng là tuyến đường từ Tử Huyền Môn đến Chi Lăng Việt Quốc sẽ đi qua Xích Thổ Quốc.

Lang Bang Sơn Mạch, Xích Thổ Quốc.

Đàm cùng Tú Tú sánh vai đứng trên mũi thuyền ngắm cảnh. Gã sử dụng Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp biến mình thành một tên thanh niên râu hùm, thoạt nhìn rất là dữ tợn, lại khoác trên mình hắc bào, trông gã như một tên công sai chốn quan phủ. Linh Chu rẽ mây phi hành trên không trung, từng mảng rừng núi hùng vĩ cùng những làng mạc thành trì lướt qua rất nhanh. Hình ảnh này khiến gã nhớ về lần đầu tiên khi được đưa đến Ma Thiên Lãnh. Cảm xúc như vẫn còn vương vấn đâu đây, vậy mà con người đã đổi khác đi rất nhiều. Hoài Ngọc, Khánh Tiên, Nhã Kỳ, mỗi người một số phận.

Hoài Ngọc nếu không có gì thay đổi, hắn sẽ ngồi vào ghế chưởng môn Tử Huyền thay thế cho Vương Tâm Hạc. Lý Khánh Tiên cũng đã tiếp nhận chức vụ chấp sự tại Giám Thị Đường, chỉ cần hắn tiến cảnh lên Đại Linh Sư, lập tức có một ghế trong hội đồng trưởng lão. Phạm Nhã Kỳ còn khủng bố hơn, được Đặng Thùy Trâm sư tổ nhìn trúng, khẳng định sẽ trở thành một cái Đan Sư cao quý, tương lai về sau thật vô hạn lượng. Tất cả những thông tin trên đều từ miệng Lý Khánh Tiên mà ra.

Còn gã? Chả là cái gì cả, nhưng như thế lại rất phù hợp với hoàn cảnh của gã. Gã luôn muốn một cuộc sống tự do tự tại, tiêu giao đây đó không bị thứ gì quản thúc.

Tú Tú nhích ra sau lưng gã, luồn tay ôm lấy tấm lưng cường tráng, thầm thì những câu nói tình tứ kéo gã về thực tại, mùi u hương thanh tân thoang thoảng khiến gã ngây ngất.

Đà Lạt Trấn ẩn hiện trên một cao nguyên rộng lớn quanh co đầy rẫy thung lũng hồ đầm và núi non. Đàm dừng linh chu trên một ngọn núi cao cách trấn Đà Lạt hai mươi dặm, gã an bài cho Tú Tú ở đó chờ đợi, lý do đương nhiên là nhiệm vụ tối mật của tông môn, sau đó ngự đao bay về Đà Lạt Trấn.

Có tấm địa đồ và những ghi chép tỉ mỉ của Nguyễn Lương, không khó để Đàm tìm ra Nguyễn Gia Trang. Gia trang mới được dựng lên bên Hồ Tuyền Lâm thơ mộng, cánh cửa lớn với lớp sơn màu gụ còn tươi mới, những bức tường bao chưa ráo vôi trắng.

Lúc này hình tượng gã lại là một tên trung niên đạo sĩ, tay cầm phất trần rất có phong phạm tiên gia. Đàm tiến về phía đại môn trang viện, cử chỉ nghênh ngang tiêu sái ra vẻ tiên nhân đắc đạo rồi.

Tên gia nhân gác cửa cũng thuộc dạng nhanh nhảu thông linh, hắn đon đả chạy ra khúm núm chào hỏi gã:

- Tiểu nhân kính chào tiên trưởng! Hì hì… Chẳng hay ngài đến Nguyễn Gia có công chuyện hay chỉ là dạo chơi qua đây?

Đàm Phi gật gù ra chiều rất hài lòng, gã nói:

- Bần đạo thấy phong cảnh nơi này đẹp đẽ, lại là xuất hiện mạch đất phú quý nên mộ địa mà ghé qua, mau vào trong bẩm báo với gia chủ, có đạo sĩ Nam Thiên Sơn cầu kiến.

Tên gia nhân mừng quýnh, hắn vội thi lễ rồi chạy vào trong bẩm báo.

Lát sau, Một trung niên nhân mặt mũi đôn hậu vội vã đi ra, hắn ăn vận theo lối viên ngoại đơn giản nhưng cũng rất trang nhã lịch sự, khẳng định là người có học thức hoặc đã từng ra làm quan rồi từ quan về ở ẩn.

Mười lăm năm đủ để thời gian tàn phá đi dung nhan của phàm nhân, Đàm Trung tóc đã bạc đi rất nhiều, khóe mắt cũng chi chít nếp nhăn rồi, nhưng những nét cơ bản thời trai trẻ vẫn còn bảo tồn đầy đủ. Trông hắn giống hệt hình tượng phụ thân khi Đàm Phi còn nhỏ, có chăng chỉ là không vai u thịt bắp bằng cha hắn thôi. Đàm thoáng run lên, nếu có tu sĩ ở đây, khẳng định sẽ nhìn ra dị trạng nhỏ này.

Đàm Trung ôm quyền khách khí nhưng vẫn tỏ rõ sự trịnh trọng dành cho lão đạo:

- Thật quý hóa quá, quý hóa quá… Tiểu nhân là gia chủ Nguyễn Gia Trang, mời đạo trưởng quan lâm tệ trang!

Đàm Phi gật đầu cười hòa ái, gã bước qua cửa đại môn đi theo Đàm Trung. Đàm Trung lệnh cho tên gia nhân bế môn tạ khách, chỉ được vào bẩm báo khi có chuyện đại sự.

Đàm Trung định mời Đàm Phi vào thưởng trà trong khách đường, Đàm Phi xua tay:

- Bần đạo du sơn ngoạn thủy qua đây, thấy vùng này sơn thanh thủy tú, nên nảy sinh lòng yêu mến. Lại là trang viện đây có thế Nguyệt Mi Thủy vượng tài, vượng khí, rất tốt cho gia chủ. Cốt chỉ đến xem cuộc đất, không có nhã hứng ẩm trà.

Gã còn làm bộ một tay bấm đốt lẩm nhẩm, một tay phe phẩy phất trần đi lại lại trong sân, rồi cứ gật gù ra chiều tâm đắc lắm.

Đàm Trung đang làm đến chức quan Lại Bộ Thị Lang (1) tại kinh đô Lạc Long Việt Quốc, cũng là kẻ có tâm cơ sâu sắc. Thấy đạo sĩ đường đột xuất hiện, lại có cử chỉ hành động như vậy thì chỉ biết cung kính đứng một bên chờ đợi.

Lại là cách đây nửa năm, bỗng đâu có một vị tiên gia xuất hiện. Người này tự xưng là bằng hữu của tiểu đệ đệ trong nhà mất tích hơn mười năm về trước, hắn đến yêu cầu toàn gia Đàm Thị trong ba ngày phải bí mật rời khỏi Việt Quốc, nếu không muốn nhận thảm họa diệt tộc. Lời nói không bằng hành động, tiên gia kia bày ra cho hắn một đống lớn vàng bạc châu báu, hắn nói đây là tiểu đệ đệ Đàm Phi gửi về báo hiếu phụ thân. Vậy là chỉ trong chưa đầy ba ngày, Đàm Phủ tại kinh đô Lạc Long bỗng dưng bốc hơi toàn bộ.

Vị Tiên Gia kia cũng thật là thần thông quảng đại đi, một hơi xuất ra chiếc thuyền bay lớn đến dọa người, trong một đêm đưa cả thảy toàn gia mấy chục mạng rời khỏi Việt Quốc đến Xích Thổ Quốc, an bài họ ở đây. Quan Tổng Trấn có vẻ như đã ăn tiền rất nhiều, vậy nên cũng chẳng có làm ra cái gì sách nhiễu gia quyến Đàm Thị, nghiễm nhiên coi họ như một chi đã sống ở đây ngàn đời rồi.

Đàm Phi mặc kệ thái độ của Đàm Trung, gã chạy đông chạy tây, trên tay còn nhiều thêm ra một chiếc kính bát quái, như thể đang tính toán phương vị này nọ hệt như một tên thầy phong thủy hàng thật giá thật. Đàm Trung chỉ biết đi theo sau không dám ho he nửa lời.

Đám gia nhân, hầu gái thấy có người lạ đến cũng ngấp ngó nơi ngưỡng cửa, hướng những ánh mắt tò mò xem xét. Đàm Trung phải gầm lên:

- Đạo trưởng đang xem cuộc đất, có gì mà chúng bay tò mò, cút ra ngoài cho lão gia.

Đàm Phi tiến về hậu viện. Trong khoảng vườn thưa đầy hoa cỏ và giả sơn, có một lão già tóc bạc trắng đang ngồi ghế đá dưới gốc Hòe, mặc dù tuổi cao nhưng thân thể lão vẫn còn khá tráng kiện, chưa đến mức nhăn nheo như những cụ ông đồng trang lứa, chỉ tội đôi mắt lão đã lòa, không còn nhìn rõ được thứ gì nữa rồi.

- Đây là gia phụ của tiểu nhân!

Đàm Trung đúng là lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, cách xử sự cũng rất là khôn khéo phù hợp. Có uy với người dưới, khiêm cung nhã nhặn với người trên, đại biểu ở đây là lão Đạo Sĩ có phong thái tiên gia do Đàm Phi cải trang.

Thân Đàm Phi lại run lên, định thần thuật được khởi vận áp chế cảm xúc mãnh liệt trong người gã.

Đàm Lão nghiêng nghiêng cần cổ lẩm bẩm:

- Phi nhi!? Là Phi nhi a…! Trung nhi! Ngươi dẫn tiểu đệ đệ về cho cha phải không?

Đàm Trung hoảng hốt:

- Phụ thân lẫn rồi, lẩm cẩm mất rồi. Đây là Đạo trưởng từ Nam Thiên Sơn đến xem cuộc đất nhà ta… ài!

Đàm Lão lắc lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng lời nói của Đàm Trung:

- Ngươi cái thằng kia! Ngươi thì biết cái gì? Tao đẻ ra nó, bế ẵm nó từ lúc đỏ hỏn, mùi thơm tho da thịt của đệ đệ ngươi ta vẫn nhớ…

Đã là một cái Thượng Linh Sư ngấp nghé viên mãn rồi, định lực mặc dù rất cao nhưng Mặt Sẹo vẫn cảm thấy sống mũi cay cay, gã tằng hắng:

- Hắc, vị lão giả này có lẽ nhầm lẫn đôi chút. Bần đạo đến từ Nam Thiên Sơn nhất mạch, vì yêu mến cảnh sắc nơi đây mà ghé qua thăm thú thôi.

Trong lúc Đàm Lão còn đang gục gặc cái đầu tỏ vẻ buồn bã thất vọng. Một tên nam nhân bưu hãn mặc võ phục có ngoại hình giống hệt Đàm Phi chạy vào. Từ cử chỉ cho đến ánh mắt rồi khuôn mặt, tất thảy đều là của Đàm Phi mười năm về sau.

Đàm Nghĩa không quên ôm quyền thủ lễ với Đàm Phi, tính cách hắn vẫn là một tên võ biền thất phu lỗ mũi trâu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi:

- Lão Đại! Ta nghĩ kỹ rồi, nhất định ta phải mở ra một võ quán ở vùng này, thu đồ, truyền bá một thân võ kỹ trứ danh của Đàm… lộn, của Nguyễn Tộc.

Trong những ghi chép của Nguyễn Lương, Đàm Nghĩa đúng là đang giữ chức Giáo Đầu Cấm Quân Lạc Long. Hằng ngày đã quen với việc đánh đánh đấm đấm huấn luyện đám cấm vệ quân, bây giờ phải ngồi im một chỗ làm sao hắn chịu nổi.

Đàm Trung nhăn mặt:

- Nhị đệ bớt lỗ mãng, đừng để đạo trưởng đây cười chê. Chuyện đó từ từ rồi tính.

Đàm Phi bất chợt cười cười:

- Vị huynh đài này là người hảo võ, si võ… cũng tốt. Nam Thiên nhất mạch chúng ta mặc dù đạo gia nhưng cũng có một vài bài võ kỹ bắt gà, vậy chúng ta thử luận bàn vài chiêu, thế nào?

Đôi mắt Đàm Nghĩa sáng lên. Mặc dù năm nay hắn đã ngoài tam tuần, gần bước sang tuổi bốn mươi, nhưng vẫn luôn yêu thích trò đánh đấm. Hắn đánh giá lão đạo sĩ trước mặt, nhưng vẫn kiêng kỵ lấm lét liếc liếc thái độ của đại ca Đàm Trung.

Không để cho Đàm Trung lên tiếng, Đàm Phi cướp lời:

- Võ đạo là một thứ tôn giáo, yêu võ, si võ, cuồng võ không phải là việc xấu. Mời huynh đài lên đi thôi!

Nói rồi gã chuyển bộ vị sang thế tấn chờ đợi.

- Hết Chương 108 -

(1) Lại Bộ Thị Lang: Một chức quan tương đương thứ trưởng bộ nội vụ. (Lại Bộ bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn; tương đương với Bộ Nội vụ ngày nay. Đứng đầu Bộ Lại là Thượng Thư Bộ Lại).