Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

Chương 26: Khủng Long Ma Cốt



Vụ nổ tạo ra một miệng hố tựa như lòng trảo rộng gần một mẫu, nhục thân Yêu Xà đang nằm cuộn tròn giữa hố sâu, đuôi nó khẽ rung động yếu ớt, cái đầu hình tam giác khổng lồ cố ngóc lên nhưng vô lực. Cách đó không xa là thi thể một tên Linh Sư cháy khét, đầu lâu và tứ chi đứt đoạn vương vãi quanh miệng hố. Diệp Tử Hy đang đứng cạnh cỗ thi thể tên còn lại, thi thể này đã phân làm hai nửa, nội tạng vẫn còn lòng thòng nơi ổ bụng, tuy nhiên hắn vẫn chưa tắt thở, miệng hắn cố ngáp ngáp dường như muốn nói điều gì đó với Diệp mỹ nhân. Tử Hy đặt ngọc thủ lên huyệt Nê Hoàn (1) tên Linh Sư khởi vận Sưu Hồn Thuật, cơ mặt tên này co rút tỏ ra vô cùng thống khổ, sau năm nhịp thở thì đôi mắt hắn trợn ngược lên chỉ toàn lòng trắng, chính thức về với tổ tiên, Diệp Tử Hy cũng ngừng thi pháp và thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiện tay thu lại giới chỉ của hắn rồi bắn ra một hỏa cầu hủy đi nửa tấm tàn thi, họ Diệp đảo mắt cho Đàm Phi, gã hiểu ý vội phi thân đến cánh tay của tên còn lại đang lủng lẳng trên cành cây gần đó thu lấy giới chỉ. Diệp Tử Hy lạnh lùng:

- Hai tên này là môn hạ Sát Ảnh Môn trong cảnh nội Ngao Quốc, chúng giao dịch với hai ông cháu nhà nọ, phát hiện ông lão có một khối Mặc Kim nhỏ nên sát hại họ, cũng may là bọn chúng tự ý đến đây tìm kiếm cơ duyên, chưa có thông báo về cho tông môn.

Đàm Phi đi tới đưa giới chỉ mới thu được cho Diệp Tử Hy nhưng nàng lắc đầu, Đàm tự hiểu nên cất luôn chiếc nhẫn vào người, tiếp đến gã hướng mắt về Hắc Xà đang nằm ngọ nguậy giữa hố đất hỏi:

- Đại tỷ định xử lý đầu yêu vật này thế nào?

Diệp Tử Hy vẩy tay bắn ra một đám hỏa cầu hủy đi tất cả đống tàn thi vương vãi nơi chiến địa, nàng lạnh nhạt nói:

- Yêu Thú cấp hai đã phế đi yêu đan, với ta không còn giá trị gì, tiểu sư đệ cứ tùy tiện.

Đàm Phi đi đến bên cự xà, nhục thân nó giờ đây nhìn rất thảm, từng mảng lân phiến đã bong tróc để lộ lớp thịt đỏ au, thân thể còn xuất hiện thêm vài lỗ thủng lớn, linh lực cạn kiệt đến đáy, nó hiện đã trở thành một con rắn lớn bình thường đang hấp hối. Gã vận dụng Nguyệt Mục nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách ảm đạm của Cự Xà, tay gã khẽ động, thi thể Xuyên Sơn Thử bỗng xuất hiện lơ lửng trước lỗ mũi rắn. Tay gã đặt lên cái đầu tam giác khổng lồ, sử dụng Cảm Giao Thuật để giao tiếp với thần hồn của yêu thú. Cảm Giao Thuật là một bí thuật của yêu nhân mang huyết mạch Thần Thú Hỏa Kỳ Lân, nó cho phép người thi pháp trực tiếp giao cảm bằng hình ảnh và một số ngôn ngữ đơn giản với các loài yêu thú chưa hóa hình mà không gây tổn hại đến thần niệm của chúng, thuật này gần như là một thứ bản năng tự nhiên của giống loài Kỳ Lân.

Yêu Xà mặc dù đã không còn linh lực nhưng thần hồn vẫn rất minh mẫn, Đàm Phi cảm nhận thấy sự run rẩy, hoảng sợ và phẫn nộ trong tiềm thức con thú. Gã đưa tay xoa nhẹ lên lớp lân phiến bóng nhẫy mát lạnh trên cái đầu to khổng lồ, truyền một số thông tin đơn giản vào tiềm thức Yêu Xà. Diệp Tử Hy gần đó bắt đầu chú ý đến biểu hiện lạ thường của Đàm, nàng chống cằm chờ đợi với ánh mắt dò xét, vốn định nhắc nhở tên tiểu sư đệ quái dị đôi lời thì hành động của gã làm nàng giật nảy.

Đàm Phi lôi trong người ra một bình đan dược trị thương và một bình đan dược hồi phục pháp lực, đổ vài viên vào cái miệng tanh hôi như chậu máu của Cự Xà, không những thế, gã còn truyền pháp lực trong thể nội sang thân thể con rắn. Đây đúng là hành động cứu mạng nó, một ‘nghĩa cử’ chưa có tiền lệ từ trước tới nay. Thông thường, khi nhân loại gặp yêu thú thì tranh đấu đến khi bại vong, ta không làm mồi cho ngươi thì ngươi cũng làm thức ăn cho ta, vậy mà gã này lại đi ngược với xu thế chung của nhân loại, thật không thể hiểu nổi. Sau một khắc, dường như đã lấy lại được chút hơi tàn, Cự Xà vặn người khạc ra hai cục chất lỏng nhầy nhụa trên mặt đất, nó bắt đầu trườn từng thước khó khăn về phía sâu trong rừng. Diệp Tử Hy đã nhượng quyền xử lý Yêu Xà cho Đàm nên không can thiệp, dù sao đầu yêu này đã không còn nguy hiểm, phải mất cả trăm năm nữa nó mới kết lại được Yêu Đan như hiện tại. Đàm Phi tung một khối thủy cầu gột rửa đám nước dãi do Yêu Xà khạc ra, hai khối khoáng thạch xám đục lớn cỡ nắm tay hiển lộ, gã dùng thần niệm điều khiển chúng huyền phù về phía Diệp Tử Hy. Diệp mỹ nhân bắt lấy một khối ngắm nghía mà trong lòng nổi lên cơn phong ba.

- Mặc Kim, khối này giá trị đến 2000 Tinh Thạch không ít hơn.

Nàng đang định đưa trả hai khối Mặc Kim cho Đàm thì gã xua tay thu về một khối:

- Chiến lợi phẩm, đại sư tỷ giữ lấy một khối đi.

Diệp Tử Hy không khách khí thu lại khối Mặc Kim, nàng hỏi gã:

- Ngươi sử dụng thứ bàng môn tả đạo gì khiến con yêu thú nôn ra hai khối Mặc Kim này?

- Bí pháp gia truyền không đáng nhắc tới! - Đàm trả lời một cách mặc nhiên, gã còn cười cười ra vẻ thần bí.

- Cái tên hỗn đản này!

Đàm Phi chợt nghiêm nghị:

- Thông qua bí thuật, Ô Giáp Mãng đã cho đệ biết chính xác vị trí mà con Xuyên Sơn Thử thường lui tới. Chỉ có điều… chúng ta không thể vào.

Tử Hy thoáng chau mày, nàng vẫn kiên quyết:

- Vẫn phải đến đó, xem qua thực địa rồi tính kế.

Đàm quả quyết:

- Trong tâm thức cự xà, nơi đó có một thứ rất khủng bố, đám yêu thú quanh đây đều không dám bén mảng đến đó, trừ đầu Xuyên Sơn Thử.

- Nỗi sợ hãi của một Yêu Thú cấp hai không hẳn là mối đe dọa cho Đại Linh Sư, cứ đến đó rồi tùy cơ ứng biến.

Theo chỉ dẫn của Đàm Phi, hai người tiếp tục đi dọc theo khe suối cạn sâu vào trung tâm Lạc Hồn Lâm. Đầu nguồn của khe suối là một thác nước nhỏ, hiện tại đang là mùa khô nên không có một giọt nước nào từ trên núi chảy xuống. Đàm Phi men theo vách đá thẳng đứng, tiếp tục đi đến một khoảng rừng Mộc Đằng toàn cây dây leo bám vào vách núi. Trước mắt hắn lộ ra miệng hố hệt như một miệng giếng đen ngòm sâu hun hút, gã thử thả thần thức xuống dò xét nhưng thần thức chỉ cảm ứng được vài chục trượng vì bị ma khí nhiễu loạn. Gã nói với Tử Hy:

- Đây chính là hang ổ của đầu Xuyên Sơn Thử, Cự Xà kia đã mấy lần tóm hụt con mồi nên nhớ rất rõ địa phương ẩn nấp của Thử Yêu.

Diệp Tử Hy đến sát miệng hố đen nhắm mắt phóng thần thức cảm ứng bên dưới, sau một lúc thì nàng thu thần thức lại thở dài:

- Thông đạo hướng xuống dưới rất sâu, ma khí lại dày đặc nên không thể cảm ứng được xa. Đã đến đây rồi không lẽ dừng bước, ta với ngươi cùng đi, nhớ theo sát phía sau ta đề phòng bất trắc.

Diệp Tiên Tử đến bên một gốc cây gần đó tạo một ám ký riêng của tông môn, sau đó nàng tế ra phi kiếm bay từ từ xuống miệng hố, Đàm Phi vội vã ngự Tàn Đao bay theo ngay phía sau. Càng xuống sâu, ma khí càng mạnh, trên đầu Diệp Tử Hy đã nhiều ra một viên cầu vàng óng tỏa ra phật quang hộ thể, Đàm cũng lấy ra Hoàng Kim Não Bạt đề phòng.

Thông đạo như chiếc động không đáy, nhiệt độ càng giảm dần, ma khí mỗi lúc một mạnh, tuy nhiên hai người đã có phòng bị nên chưa bị ma khí ảnh hưởng đến tâm thần. Mất nửa canh giờ hai người mới ra khỏi thông đạo, nơi tận cùng này lại là một khoảng không rộng lớn. Dưới ánh sáng le lói của viên Phật Châu, hai người có thể thấy vòm động cao gần mười trượng, diện tích động quật dễ phải rộng đến ba mẫu. Ở trung tâm có một bệ đá hình tròn với thiết kế rất lạ mắt, những ký tự theo dạng tượng hình lít nhít trên bề mặt đá đã bị thời gian phong hóa gần như không còn nguyên vẹn. Cả hai người đều không thể xác định được niên đại của thứ ký tự kia, chính xác là trong tầm hiểu biết của họ không có thông tin về dạng ngôn ngữ này.

Không khí bên ngoài tầm chiếu sáng của Phật Châu đang vặn vẹo đầy ma khí, Đàm Phi có thể nghe rõ thứ âm thanh tựa như gió rít mà không phải gió, nó gần như tiếng khóc ai oán của phụ nữ và trẻ nhỏ ám ảnh tâm trí con người. Hình ảnh Đặng Mặt Ngựa và trận pháp ma quỷ do hắn tạo ra lại ùa về khiến gã cảm thấy hoang mang và sợ hãi, nỗi sợ hãi phát ra từ tiềm thức. Động quật bắt đầu rung lắc kèm tiếng bước chân nặng nề, một khối uy áp khổng lồ bao trùm lấy hai người. Diệp Tử Hy còn miễn cưỡng có thể trụ vững, Đàm Phi thì hai chân đã mềm như bún khụy xuống mặt đất, pháp khí phòng ngự Não Bạt cực tốc quay quanh hộ chủ, nó tỏa ra ánh sáng kim sắc chiếu lên thân thể gã, áp lực cũng giảm đi đôi chút.

Từ sâu trong vùng tối của động quật ẩn hiện hai đốm sáng lục nhạt, nó rung rinh di chuyển theo tiếng bước chân về phía này, kèm theo đó còn có tiếng gầm gừ vô cùng khủng bố. Diệp Tử Hy biết việc đã không xong, tẩu vi thượng sách. Nàng quát lên:

- Ma Thú Tam Cấp, ta không phải đối thủ, chạy…!

Diệp Tử Hy phất tay định lôi Đàm Phi chạy khỏi chỗ này nhưng muộn mất rồi. Một hư ảnh cốt thủ trắng hếu với ba chiếc móng cong cong như liêm đao cực tốc chém tới trước mặt nàng. Diệp Tiên Tử chỉ kịp tế ra pháp khí phòng ngự Nón Lá có phần chóp nhọn với hy vọng làm chệch hướng công kích của cốt thủ. Ba Tầm Mão hứng chịu một kích nặng lệ, nó rách một vệt rất sâu, dư lực đánh trúng thân thể Tử Hy khiến lớp hộ thể cương khí vỡ nát, cả người nàng giống như con diều đứt dây bắn ra xa năm trượng miệng ộc máu tươi.

Cùng lúc đó, Đàm Phi cũng phải đón một cốt trảo tương tự, Hoàng Kim Não Bạt tựa như lớp băng mỏng trực tiếp vỡ nát. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ý chí cầu sinh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, tiếng xương nổ ‘lốp bốp’ trên cánh tay gã, tầng tầng lớp lớp Lân Phiến chen chúc mọc ra, trảo thủ đỏ thắm đầy móng vuốt và hỏa quang hướng lên trực tiếp đón đỡ cốt thủ bổ tới.

‘Rầm’

Đàm Phi rú lên một tiếng đau đớn, cơ thể gã như bao cát bay lên không chung rồi rơi bịch xuống giữa bệ đá nơi trung tâm. Gã thổ ra một ngụm máu lớn, toàn thân đau đớn đến tột cùng, xương xẩu trong thể nội đã đứt gãy nhiều chỗ, gã gắng gượng nhưng không thể đứng dậy. Đàm nằm đó thấy cơ thể nhẹ bẫng, tâm trí cực kỳ thanh tỉnh, gã hiểu đây là tình trạng của người sắp chết. Ai rồi cũng phải chết, tu tiên giả liệu có bất tử? Hay chỉ tạm sống lâu hơn phàm nhân, tại sao phải sợ chứ, gã mỉm cười nghiêng đầu nhìn về phía vùng tối. Thấp thoáng thấy bóng dáng một bộ khô cốt Khủng Long cao năm trượng đang từ từ tiến về trung tâm, hai đốm sáng nơi hốc mắt đầu lâu lập lòe như hai ngọn lửa ma chơi. Phía xa, Diệp Tử Hy cũng lãnh trọng thương không hề nhẹ, nàng trân trối nhìn tên tiểu sư đệ sắp bị hành quyết. Nhưng điều làm nàng kinh hãi nhất vẫn là cánh tay đầy lân phiến của gã, thì ra tên này còn rất nhiều bí ẩn, dám trực tiếp đón một kích của Ma Thú Khủng Long bậc ba mà không nổ tan xác, thật không thể tin nổi.

Dị Biến…

Tinh huyết của Đàm Phi vương vãi trên bệ đá bắt đầu cháy xèo xèo, nó ngấm vào bề mặt tế đàn khiến khối đá tàn phế rung lên bần bật, các ký tự chạm khắc trên đó bắt đầu phát sáng kèm theo tiếng ‘ong ong’. Thân thể gã nằm trên đó bỗng phân rã thành những điểm tinh quang vấn vít bay lên phiêu tán trong không khí. Diệp Tử Hy kinh hoàng tột độ, theo suy nghĩ của nàng thì đây gần như một dạng truyền tống, nhưng cách truyền tống như thế này thì nàng chưa bao giờ gặp. Ma Thú Khủng Long phát hiện ra dị trạng thì nổi điên lao tới bệ đá, cả tòa động quật rung chuyển theo bước chân của nó, nó gầm lên giận dữ há miệng khạc ra một bạch cầu bắn thẳng vào tế đàn nhưng không kịp, hình bóng Đàm Phi đã tiêu thất, bệ đá hứng trọn khối bạch cầu nổ rền vang biến thành bột phấn. Ma thú càng điên loạn, nó xoay khối đầu lâu trắng hếu về phía Diệp Tử Hy gầm gừ, nhân loại nhỏ bé trước mắt nó chắc chắn phải chết. Nó di chuyển bộ xương khổng lồ rầm rập lao đến chỗ Diệp Tiên Tử.

- Súc sinh chớ làm càn…

Một Thủ Chưởng khổng lồ từ trên không giáng mạnh vào đầu lâu Ma Thú khiến bộ hài cốt đổ 'Rầm' xuống mặt đất, cùng lúc đó một bóng xám vằn vện nhanh như cắt lao tới đớp vào đoạn xương nơi cổ Ma Thú.

- Hết Chương 26 -

(1) Nê Hoàn: Huyệt trên đỉnh đầu.