Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 19: Đến Vương Đô, Học viện Hoàng Gia



Sau khi rời đi thị trấn Erantel, chuyến lữ trình của Leon cũng sắp đi tới chặng cuối.

Mục tiêu cuối cùng – Vương đô Eplante.

Vốn dĩ hắn nghĩ chuyến hành trình này sẽ rất yên bình.

Hắn đã nghĩ vậy…

Leon thề là hắn chỉ nghĩ mà thôi, hắn không hề cắm bất cứ 1 cái flag nào.

Dù vậy đi nữa thì chuyến đi này vẫn không hề yên bình như hắn mong muốn.

Hồi tưởng 1 chút quãng thời gian cách đó vài ngày…

Bởi vì thời gian còn sớm nên Leon đã quyết định cùng Kara đi thám hiểm 1 vài dugeon ở gần đó.

Với level hiện tại thì những dugeon cấp thấp thật sự không mang lại cho hắn quá nhiều exp.

Hắn chỉ đơn thuần là đi cùng Kara “dạo chơi” dugeon để cho cố biết được hầm ngục quái vật là bộ dáng ra sao.

Một chuyến đi chơi đúng nghĩa.

Vì sao à ? Vì Leon hầu như chẳng cần động tay chân gì mà một mình Kara đã lo hết.

“Xoẹt”.

Với 1 nhát chém, con quái Rết khổng lồ có level 45 đã bị chặt ra 3 khúc, dòng máu màu lục văng khắp nơi nhưng không chạm được tới Kara dù chỉ 1 giọt.

“Ừ, có vẻ quái vật trong hầm ngục khá yếu.”

Kara bình tĩnh nói ra quan điểm của mình.

“Không, là do cô quá mạnh đó !”

Leon không khỏi nhức đầu, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.

Đây đã là Dugeon thứ 3 rồi.

Bởi vì không biết chiến lực cụ thể của cô nên trước đó hắn đã dẫn Kara đi qua 2 hầm ngục quái vật khác.

Một cái là 【Hầm ngục Bò sát】có giới hạn level từ 15-25, một cái khác là 【Hầm ngục Nhện quỷ】có cấp độ 25-35.

Cả 2 cái đều không hề gây khó khăn cho Kara, cô cứ như đi dạo sân sau nhà mình vậy, 1 kiếm 1 con quái.

Vì vậy Leon đã dẫn cô đến nơi này –【Hầm ngục Chướng khí】.

Nơi đây không chỉ có chướng khí mang theo độc tính, còn có đủ loạt quái vật mang nọc độc cực mạnh. Dù cho là nhà thám hiểm có kinh nghiệm cũng phải cẩn thận dè chừng.

Nhưng đó không phải vấn đề với Kara.

Vì cô không phải nhân loại, cô chỉ là 1 người máy mà thôi.

Dù giống người như thế nào đi nữa thì đó vẫn là sự thật.

Độc khí hay nọc độc đều vô dụng với cô.

Và sau đó chúng ta có cảnh tượng Kara 2 tay 2 lưỡi kiếm laser, giống như dạo chơi đi 1 vòng dugeon rồi quay lại.

Leon cười khổ hỏi:

“Rốt cuộc là bộ thân thể này của cô trang bị những cái gì vậy ?”

“Nếu so với cơ thể chính thì không đáng nhắc tới.” – Kara bình tĩnh nói.

“Vậy rốt cuộc là nó được trang bị những cái gì ?” – Leon muốn hỏi kỹ càng.

“Kiếm laser, súng tự động, module phản lực, cơ chế tùy chỉnh các bộ phận thân thể, kỹ thuật không gian cùng vũ khí – Pháo năng lượng Mẫu 0.”

Kara liệt kê.

“Khoan, tại sao cô lại được trang bị nhiều vũ khí như thế ?”

Leon nhức đầu không thôi sau đó liền hỏi lại.

“Để trong trường hợp cần bảo vệ master, tôi sẽ trở thành sức chiến đấu mà không phải vật cản.”

Kara dùng chất giọng không hề có cảm xúc nói ra.

“Kiếm laser và module phản lực master đều đã thấy rồi, về phần súng tự động cùng pháo năng lượng tất cả đều được cất giấu trong không gian, tương tự như các ma cụ không gian của nhân loại hiện tại. Theo như tình hình các trận chiến vừa rồi thì dự đoán sức chiến đấu của bộ thân thể này sau khi bật hết hỏa lực sẽ ở vào khoảng lv80-100.”

“Được rồi, cô giỏi, cô là nhất.”

Leon không còn gì để nói.

Chỉ là 1 thân thể phụ cũng có level hơn 80, hắn còn biết nói gì ?

Chưa kể đến cô còn được trang bị các công nghệ tương tự mấy con gadget lúc trước. Chính là 2 kỹ năng [ Protect ] giúp đối kháng đòn tấn công vật lý cùng [Phản ma thuật] giúp phản lại các đòn ma thuật, hơn nữa cả 2 kỹ năng đều là lv5.

Tức là chí ít phải sử dụng ma pháp cấp 6 mới có thể gây tổn thương cho Kara, hơn nữa tổn tương còn cực kỳ thấp.

“Nhân loại cổ đại đã tạo ra thứ biến thái gì thế này.”

Leon lầm bầm một mình.

Kara có vẻ đã nghe được nhưng hình như không bận tâm.

Sau khi đã dò xét ra chiến lực đại khái của Kara, cả 2 lại lên đường hướng đến vương đô.

Nhưng như đã nói ngay từ đầu, chuyến đi này không hề bình tĩnh.

Chỉ mới đi chưa đến 1 phần 3 chặng đường bọn hắn liền gặp được một nhóm cướp, sau một hồi đánh nhau túi bụi hoặc nói đúng hơn là phe Leon đơn phương đánh đập thì đã giải quyết xong và tiếp tục lên đường.

Nhân tiện Leon cũng trấn lột tiền của bọn chúng luôn, ai kêu chúng dám chặn đường muốn cướp hắn.

Đi chưa được bao lâu thì vô tình gặp phải 1 chiếc xe ngựa bị 1 nhóm người áo đen tấn công, vì thấy được 2 người Leon nên bọn chúng tính xử luôn hai người bọn họ.

Thế là cả đám lại lao vào đánh nhau.

Và hiển nhiên đám này so với đám cướp lúc nãy thì mạnh hơn, nhưng cũng có hạn.

Bọn chúng lại bị Kara đánh cho bầm dập rồi trói lại.

Chủ nhân chiếc xe ngựa là 1 người đàn ông ăn mặc rất quý phái, bên cạnh còn 1 vài người hộ vệ bị thương đủ các mức độ từ nặng đến nhẹ. Ông ta sau khi được cứu liền cảm ơn 2 người rồi lại biếu tặng cho Leon một số tiền khoảng chừng 3 triệu Jelly.

Hắn cũng hơi ngại ngùng nên đã đối với mấy người hộ vệ dùng ra 【trị liệu】, sau đó rời khỏi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám người.

Lại tiếp tục cuộc hành trình, Leon cứ tưởng phiền phức chỉ đến như vậy là cùng.

Nhưng có vẻ tác giả không định cứ như vậy tha cho hắn.

Rõ ràng chặng đường chỉ có 5 ngày lại sửng sốt bị kéo dài thêm 2 ngày.

Không phải gặp cướp thì chính là gặp kẻ áo đen khả nghi, vừa giải quyết xong lại gặp một người bị truy sát đột nhiên chạy về phía họ.

Xử lý xong nhóm truy sát lẫn tên ngốc đã dẫn bọn này tới thì lại gặp 1 đám mạo hiểm giả bị cả 1 đàn quái vật đuổi theo khiến Leon vội xách theo Kara chạy trối chết.

“Ta XXX, tác giả ngươi không muốn để ta yên đúng không ?”

Leon áo quần lam lũ hướng về phía không trung mắng 1 tiếng.

Hắn một lần nữa cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.

“Master, tác giả là ai ?” – Kara nghe hắn mắng thì nghiêng đầu nghi hoặc.

“Không có gì, tôi chỉ hơi bức xúc thôi.”

Leon thở phì phò khoác tay.

Vốn là 1 chuyến đi bình tĩnh lại trở thành không khác gì 1 chuyến chạy nạn.

Kara thì quần áo trên người là sản phẩm ma thuật kết hợp công nghệ cao nên có khả năng tự động làm sạch, nhưng Leon thì không.

Hắn đành ngậm ngùi cởi áo ra giặt giũ rồi ngồi trước đống lửa trầm cảm.

“Mệt chết đi được.”

Leon không nhịn được thở dài.

Hắn nghi ngờ rằng mình bị người nhằm vào, mặc dù hắn không có bằng chứng.

Nhưng người bình thường nào có chuyện đi đường liên tục gặp bấc trắc thế này.

Một lần 2 lần cũng thôi, nhưng đây đã là lần thứ 6 trong tuần rồi.

Cũng may thời gian vẫn còn đủ.

Vị trí hiện tại của 2 người chỉ còn cách Vương đô khoảng 10km mà thôi.

“Master luôn nói mấy điều kỳ lạ nhỉ ?”

Nhìn thấy Leon một mình ngồi trên tảng đá lầm bầm mấy câu không đầu không đuôi, Kara không khỏi khó hiểu.

Ngựa-kun có vẻ cũng rất đồng cảm mà gật đầu lia lịa, thậm chí còn kêu lên vài tiếng như thể muốn nói: “Đúng, đúng.”

Leon sau một lúc phát tiết thì cũng cảm thấy mệt mỏi mà vào lều đi ngủ.

Nhắc qua thì chiếc lều này là sản phẩm hắn dùng giả kim thuật chế tạo ra.

Bằng mấy vật liệu cơ bản như cành cây, lá cây cùng một viên ma thạch, Leon dễ dàng “hô biến” ra một chiếc lều cắm trại với thiết kế tương tự lều ở kiếp trước.

Nhỏ gọn lại thuận tiện, tháo lắp cũng dễ dàng.

----------------------------------------------------

Sáng hôm sau…

Leon mang theo Kara sớm khởi hành.

Ước chừng 1 giờ sau, hai bóng người chậm rãi tiếp cận thành trì.

Nêu thị trấn Erantel đã coi như rất náo nhiệt thì Vương đô còn hơn mấy phần, có thể dùng “ngựa xe như nước” để hình dung.

Thương nhân, mạo hiểm giả, thường dân, quý tộc… mọi người ra vào không gián đoạn.

Vương đô Eplante có 2 cổng Bắc và Nam.

Cổng mà nhóm Leon đi là cổng Nam.

Mà ngoài ra thì kế bên cổng còn có 1 lối đi khác, tương đối rộng rãi và trống trải.

Nhưng kỳ lạ là Leon thỉnh thoảng mới thấy có 1 vài người đi qua đó.

Cảm thấy thắc mắc nên hắn khẽ vỗ vai người đứng xếp hàng phía trước.

Người bị vỗ vai là 1 ông chú trung niên, ăn mặc tươm tất, hẳn là gia cảnh không tệ.

Bị vỗ vai nhưng ông ta không hề tỏ ra bực bội mà chỉ nghi ngờ quay đầu lại.

“Ông chú, tại sao cổng bên kia vừa rộng vừa vắng lại không có ai vào vậy ?”

Ông chú nhìn Leon rồi nói:

“Thiếu niên chắc là đi ra ngoài mạo hiểm chưa lâu nhỉ ? Bên kia là lối đi đặc biệt, chỉ có những người có tước vị từ Tử Tước trở lên mới được đi thôi.”

Leon gật đầu nói cảm ơn.

Xem ra ở thế giới này thật sự có sự chênh lệch giai cấp rất lớn.

Không chỉ Học viện Hoàng gia chỉ mở ra đối với quý tộc, ngay cả trên đường thì quý tộc và thường dân cũng có sự phân biệt rõ ràng.

“Tân nhân loại có những chế độ thật khó hiểu.”

Ở phía sau hắn Kara nhỏ giọng nói.

“Ở Lucern không có chế độ giống thế này sao ?”

Leon hơi kinh ngạc.

Đây cũng là số ít trường hợp Kara chủ động nói chuyện.

Ngoài trừ những lần đề nghị tiêu diệt nhân loại. – Leon trong lòng bổ sung.

“Ở Vương quốc pháp nghệ, ngoại trừ hoàng gia ra thì chỉ có những người có tài năng mới được công nhận và nhận được tôn trọng. Nếu so về địa vị thì những học giả và nhà nghiên cứu còn có địa vị cao hơn quý tộc nhiều.”

Kara giải thích.

“Một chế độ tôn trọng nhân tài… à. Cũng đúng, nếu không như vậy thì không thể giải thích được sự tiến bộ khoa học vượt bậc của Lucern. Rõ ràng là tồn tại cực kỳ sớm nhưng kỹ thuật lại vượt qua hiện đại tận 500 năm.” – Leon gật gù.

Trong khi 2 người trò chuyện thì hàng dài người cũng dần tới lượt họ.

Mỗi người ra vào cổng đều cần chi trả 1000 Jelly như phí vào cổng, đương nhiên đây là đối với những người đi bằng con đường bình thường.

Quý tộc ra vào bằng lối đặc biệt sẽ không mất tiền.

Thời điểm 2 người Leon đi vào cổng đã gần trưa.

Xếp hàng đúng là không hề dễ chịu.

Tuy rằng trễ hơn 2 ngày so với dự định nhưng rất may vì Leon tới sớm nên vẫn còn dư tận 5 ngày cho đến khi tựu trường.

Leon trước tiên đi đến Guild mạo hiểm giả để bán bớt 1 số thứ.

Tất cả đều là “chiến lợi phẩm” từ những vụ xui xẻo mà bọn họ gặp phải trên đường.

Một đống Jelly, cổ vật, thậm chí còn có một ít trang bị cấp hiếm.

Tổng cộng được gần 5 triệu Jelly, lại thêm số tiền mà hắn đã được tặng nhờ “cứu giúp” thương nhân, tổng số Jelly hắn hiện có đã chạm mốc 20 triệu.

Bây giờ Leon cũng có thể coi như một thành viên giai cấp tiểu tư sản.

Thu nhiều mà chi không bao nhiêu, Leon bắt đầu cảm thấy phiền muộn.

Hắn quyết định cùng Kara đi mua 1 căn hộ ở Vương đô.

Dù sao tiền để đó cũng không biết dùng làm gì.

Trang bị thì hắn đã có [áo kháng hỏa], vũ khí thì có [Kotetsu], cao hơn còn có [Senbonzakura], thậm chí dược phẩm lẫn những thứ khác hắn đều không thiếu.

Về phần Kara, bản thân cô đã là một món vũ khí được vũ trang toàn diện rồi, căn bản không cần sắm sửa gì thêm.

Hơn nữa có giả kim thuật nên Leon muốn chế tạo thứ gì đều cực kỳ đơn giản trong khi thứ hắn cần bỏ ra chỉ là nguyên liệu cùng ma lực và sau đó “hô biến”. Đây đúng là 1 kỹ năng bậc hack mà.

Dĩ nhiên giả kim thuật cũng có có giới hạn – nó không chế tạo được các loại thuốc hồi phục. Cơ mà hắn còn có rút thưởng nên không đáng lo.

Nên không cần do dự, mua nhà thôi.

Hắn cũng không muốn mấy ngày ở vương đô còn phải ở lại khách sạn.

Sau khi dạo 1 vòng phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng Leon chốt được một căn không quá tệ.

Thiết kế mang hơi hướng nhà cửa nước Anh cổ điển, bề ngoài tương đối đơn giản nhưng không quê mùa, diện tích cũng rộng rãi gồm 1 phòng khách, 2 phòng ngủ cùng nhà vệ sinh riêng, 1 tắm cùng 1 phòng bếp, ngoài ra còn có 1 khoảng sân vườn nho nhỏ. Tổng diện tích ước chừng 55m².

Về phần giá trị thì căn nhà này có giá gần 10 triệu Jelly.

Vừa kiếm được 1 số lớn thì giờ số dư của Leon lại nhanh chóng vơi đi, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.

Tiền chính là để tiêu xài, huống chi đây toàn là tiền “trên trời rơi xuống”.

Chưa kể nếu ai không nhớ thì Leon vẫn còn 1 số tài sản bất nghĩa “đoạt” từ bọn cướp và hiện giờ nó vẫn ở yên trong hang động nếu chưa bị ai phát hiện ra.

Nên dù xài số tiền đủ để 1 gia đình bình thường chi tiêu 10 năm nhưng hắn không có quá nhiều cảm giác.

Bình thường ở vương đô tất đất tấc vàng sẽ không dễ kiếm được ngôi nhà như thế này vì đa phần đất đai ở gần trung tâm đều được quý tộc chia chát sạch sẽ.

Ngôi nhà mà Leon mua thuộc về tương đối nằm sát rìa ngoài nên mới có giá này.

Sở dĩ mua nhà ở vị trí này là vì từ chỗ này đi ra ngoại ô sẽ gần hơn, chưa kể đến sau khi nhập học mỗi người đều sẽ được nhà trường phân phát cho 1 căn phòng riêng, hắn sẽ không ở trong căn nhà này bao lâu.

Vậy nên có nằm ở sát bên ngoài một chút cũng không đáng kể.

Có vẻ vị thần may mắn đã mỉm cười với Leon vì 5 ngày trước khi nhập học đều trôi qua yên bình.

Mà muốn không yên bình cũng không được vì làm gì có người dám làm loạn ở vương đô.

----------------------------------------------------

Ngày nhập học…

Hôm nay là 1 sự kiện lớn 1 năm diễn ra 1 lần ở vương đô Eplante – ngày tựu trường của Học viện Hoàng gia.

Nói thật là ngôi trường này to một cách khủng khiếp.

Ngôi trường này diện tích ước chừng tương đương sân vận động Michigan của Hoa Kỳ.

Các dãy phòng học, lầu các cùng hành lang nối tiếp nhau nhìn cực kỳ hoa lệ.

Leon cũng thoáng choáng ngợp với đống kiến trúc này.

Dù đã tự mình trải qua chặng đường đến Vương đô nhưng hắn vẫn chưa từng nhìn thấy nơi lớn như thế này bao giờ.

Kara chỉ đứng bên cạnh hắn yên tĩnh nhìn hết thảy, mặc kệ là kiến trúc hay dòng người đông đúc đều không thể để cô có chút ngạc nhiên nào.

Tuy vậy, vẻ ngoài của cô cũng thu hút không ít sự chú ý.

“Đ-Đẹp quá.”

“Là tiểu thư của 1 gia đình quý tộc nào đó sao ?”

“Đôi mắt thật đặc biệt.”

Xung quanh có một số nam sinh sôi nổi bàn tán.

Có vẻ Leon đúng là có chút xem thường sức hấp dẫn của Kara.

Nhóm người còn đang nhộn nhịp đột nhiên nghe được thông báo phát ra từ hệ thống loa:

“Tất cả học sinh mau đến tập hợp ở Hội trường.”

Dòng người thoáng im lặng, sau đó như ong vỡ tổ hướng về phía căn phòng to nhất – có vẻ là hội trường.

Leon cũng dắt tay Kara theo dòng người hướng đến nơi chỉ định.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc